TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
Chúc Mừng Năm Mới
Sunday, November 19, 2023
ĐỜI PHÙ VÂN - Thơ: Quách Như Nguyệt - Nhạc: Đặng Vương Quân - Ca sĩ: Tâm Thư
Nếu biết đời phù vân sao vẫn cứ bâng khuâng
Tầng địa ngục thẩm sâu đang chực chờ đâu đó
Như cái chớp mắt, mấy mươi năm là mấy!
Như mây trôi qua, như hoa nở chóng tàn
Bạn có thấy được vô thường, ảo vọng?
Bạn nhìn ra không, chết chóc đang chờ mong?
Có chịu nhớ mỗi một ngày trôi qua
Là một ngày ta gần hơn cái chết
Chẳng một ai vượt qua thân già, bệnh, tử!
Chẳng có ai thoát được mất mát, phân ly!
Bạn nên cám ơn khổ tham sân si
Phải trải qua tận cùng đớn đau mới may ra tỉnh ngộ
Chỉ là ngôn từ, chỉ là đám chữ
Nghĩa lý gì mà ta phải quan tâm
Như tiếng chim kêu, tiếng vượn hú, cọp gầm
Ấy vậy sao vẫn để lòng thương, ghét?!
Nếu biết đời phù vân, bạn có sống tình chân?
Đừng dại nhé, chạy đuổi theo sắc dục
Đừng si mê, mê mãi chuyện yêu đương
Bạn biết đó, tất cả rồi rửa mục
Nếu biết đời phù vân, còn bon chen, tính toán?!
Sao vẫn ganh đua, chạy đuổi theo vật chất, cầu toàn?
Nếu hiểu rằng không một ai thoát chết
Bạn hãy sống an nhàn, thương nhân loại lầm than
Q. Như Nguyệt
<nhunguyet9963@gmail.com>
THƠ 20/11 CỦA THI SĨ ÁI NHÂN
THẦY TÔI
(Kính tặng nhà giáo ưu tú, nhà thơ Lê Xuân Hương)
Thầy tôi quê ở Xứ Thanh
Bén duyên đất nhãn ngọt lành nở hoa
Cuộc đời dâu bể phong ba
Phấn vương trên tóc... chàm pha da mồi
Niềm tin gieo hạt nụ cười
Thày như cánh hạc giữa trời mê say
Thả hồn rong ruổi thơ bay
Cạn dòng sông Mã, cháy tay gió Lào
Trắng đầu mây ngủ chiêm bao
Bừng trong khóe mắt… khát khao học trò!
BỘI MÙA
(Kính tặng các thầy cô giáo vùng cao)
Sáng bừng trong mắt trẻ thơ
Hân hoan chân sáo, giấc mơ dịu dàng
Bên hiên ngơ ngác bướm vàng
Lắng nghe cô giảng, chang chang nắng hè
Chân trần vượt suối, băng khe
Mưa nguồn bất chợt lũ về mênh mông
Sớm nào giá rét mùa đông
Vượt đèo hun hút gió mông mênh lùa
Sư gieo cội phúc trên chùa
Em gieo con chữ bội mùa tương lai.
CẦU VỒNG
(Tặng cô giáo Thúy)
Anh muốn ngỏ lời thơ yêu vồn vã
Sóng trong lòng hối hả dội từng cơn
Em hiện hữu thế gian câm lặng hết
Cả nhân gian bao sắc đẹp dỗi hờn
Em đằm thắm dung nhan bình dị
Nét đoan trang thùy mị ngọt ngào
Mắt thăm thẳm sao đa tình mải tắm
Môi nồng nàn run rẩy cả trời sao
Em lầm lũi âm thầm chịu đựng
Nỗi cô đơn cay đắng phận nạ dòng
Bao ưu ái tặng học trò tất thảy
Trang vở thơm, Tiên Bụt ngụ tấm lòng
Vườn cổ tích ngàn năm em giấu mộng
Nàng Lọ Lem ao ước những bông hồng
Hoàng tử đến mang vần thơ ánh sáng
Hoa bừng lên muôn sắc thắm cầu vồng.
Ái Nhân
TẢN VĂN MIÊN MAN… - Trần Mai Ngân
Có những ngày qua đi cùng nắng gió, đôi khi là bão giông em vẫn lặng im ở nơi này - nhớ N đầy tràn nhưng vẫn không gọi, không nói… Và cứ thế thời gian trôi đi, trôi đi từ những tháng năm đó.
Mùa Thu đã qua. Những con lũ tràn mênh mông về thành phố nhỏ xíu này cũng đã hết, trả lại những sinh hoạt bình thường, trả lại mặt đường khô ráo lặng câm.
Dạo này em không làm thơ được. Có lẽ khi quá mức của buồn thương, của nỗi nhớ thì ngòi bút bất lực không miêu tả được, không thành tứ thơ được…
Người ta bảo bình thản được trước bão giông là đã đạt được lẽ sống. Em không mạnh mẽ thế đâu. Em nấp vào tường vách kỉ niệm để trốn bão. Ở đó em thấy phẳng lặng và bình yên.
Ở đó có tuổi mới lớn đẹp và tinh khôi như trang giấy mới thơm ngày thần tiên.
Đôi lúc, em ước chi được thay đổi. Và em không như em của bây giờ, cũng không gặp N, đừng phải gặp N… Nhưng đã gọi là điều ước thì mấy khi thành hiện thực.
Bây giờ, cuộc sống đang thu ngắn lại sau mỗi ngày thức dậy. Em bỗng muốn viết, viết về N, về em về cuộc đời… Viết và để lại mai sau này như một dấu tích chúng ta đã đến cuộc đời này và đã gặp nhau. Em không viết hay như nhà văn nữ Marguerite Duras trong tác phẩm Người Tình - vì em không dám viết hết sự thật ẩn sâu trong trái tim mình. Em sẽ bị lên án chăng hay sẽ được yêu thương thấu hiểu.
Thôi, không cần đâu.
Chỉ cần một vài nét phác họa, một vài câu nói thể hiện trong văn phong tự sự đơn giản này N đọc được và thấu đáo được.
Hiểu rằng, N quan trọng biết chừng nào.
N giống như một câu kinh thánh “lúc hạnh phúc hay đau khổ, lúc mạnh khỏe hay lúc ốm đau bệnh tật…” em đều nghĩ đến N, gọi N… Em là một con chiên ngoan đạo nhưng bị Chúa bỏ quên và không cứu rỗi… Em không oán trách Chúa Phật, cũng không oán trách số phận trớ trêu của mình.
Em bằng lòng và trân quý những khoảnh khắc đã có, rất thật và rất đẹp của chúng ta.
Trời đã sáng rồi đó N. Em thức giấc và nghĩ và viết những dòng này như một người đang mộng du.
N nơi đó chắc cũng vừa dậy để chuẩn bị cho một ngày mới đã lâu không có em…
Mai mốt em sẽ viết tiếp về biển, về những dấu chân chúng ta đã in sâu trên đó…lâu lắm rồi, sóng làm trôi đi không thể tìm và nhớ chính xác ở đâu….
Khi em kể lại, N hãy cố nhớ và nhắc em nha… Chiều hoàng hôn và sóng…
Còn bây giờ, em thức dậy đây. Bắt đầu cho ngày mới với những bổn phận và trách nhiệm phải vuông tròn… không vướng bận và nghĩ về N!