Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Wednesday, November 15, 2017

NHỮNG CÂU THƠ MỌC TỪ CÂY ĐỜI - Phan Nam




Những Câu Thơ Mọc Từ Cây Đời

 Đà Nẵng một ngày cuối thu, trong một dịp tình cờ, tôi nhận được tác phẩm mới “Như Hạt Bụi Đam Mê” của tác giả Thụy Sơn (NXB Hội Nhà văn, tháng 8-2017).
Mùa thu là mùa của thi ca, mùa của bao nỗi niềm riêng mang trào dâng dịu dàng. Và đặc biệt, mùa thu là mùa của yêu thương. Nữ sĩ Xuân Quỳnh với bài “thơ tình cuối mùa thu” làm say đắm biết bao trái tim hậu thế: “Chỉ còn anh và em/ Là của mùa thu cũ/ Chợt làn gió heo may/ Thổi về xao động cả”. Tâm hồn tôi cũng chợt xao động khi lật mở từng trang thơ trong chiều thu lộng gió bên bờ sông Hàn. Với 121 bài thơ, chủ yếu là thể thơ Đường luật, nhà thơ Thụy Sơn đưa độc giả yêu thơ vào không gian thấm đượm “sắc nâu sòng, màu của thiền, của chiều sâu tâm khảm” (Nguyễn Thúy Hồng). Tôi không biết nhiều đến “thiền” nhưng luôn tìm thấy trong thơ của Thụy Sơn những sắc màu phiêu lãng phối trộn rất hài hòa khung cảnh huyễn hoặc, mê say. Nhà báo Nguyễn Thúy Hồng băn khoăn về sự chật hẹp của thời gian nên thi ca cứ trôi tuột tận đáy sông sâu, người người hững hờ lướt qua nhau về phía vô cùng, chỉ còn trang thơ hồn hậu bao dung tồn tại mãi. Thơ của Thụy Sơn thật sự cuốn hút nên cầm lên là không nỡ đặt xuống để làm việc khác, mặc dầu tâm tưởng không cho phép mình “tay cầm sợi nắng tay buông gió/ một gánh vô thường một gánh mây” (Thong Dong). Trong dòng chảy tưởng vô hình của cuộc sống, thi ca vẫn đang đâm chồi nảy lộc mời gọi con người vào trú ngụ. Và tác giả Thụy Sơn đã khéo léo mắc lên từng chồi non, nách lá những vần thơ của tận cùng xúc cảm, rút hết từ gan ruột tự thân đắm chìm và giải thoát. Nhiều khi ao ước được làm “hạt bụi nghìn trùng” lay động cõi người u mê, bụi bặm về với thế giới khác, thế giới thánh hiện, không vướng bận chuyện cơm-áo-gạo-tiền. Thoát khỏi bộn bề của cuộc sống thường nhật, thơ của chị phác họa không gian cũ kỹ, huyễn hoặc, đầy mộng mơ. Cái không gian ấy mặc nhiên trở thành chất xúc tác giúp cho vần thơ cất lên trọn vẹn:
Có một vì sao cuối trời đi lạc
Rơi xuống đời hạt tâm thức tinh anh
Chẻ tan mây làm ngọn gió trong lành
Về bên sông Thu Bồn hóa duyên
Cùng đất trời trong hình hài mới.
                            (Giai Thoại Về Anh)
Ngọn gió thi ca là một ngọn gió có thật, vẫy gọi bước chân thi nhân đi tìm khám phá, dẫu biết rằng vẻ đẹp phù phiếm sẽ rơi rụng và không tồn tại. Nhưng tự trong sâu thẳm, đôi cánh nghiệp duyên đã gieo nhân lành, nên cây đời trổ hoa đầu ngọn bút, giúp thơ bay cao, bay xa. “Em tinh khôi bên anh giờ tan trường cổng kín/ Trưa Cẩm Nam chiều An Hội - sông Hoài/ Khoảng trời xanh mây nước chung đôi/ Tay trong tay mùa chín vàng thương nhớ” (mùa hoa bưởi), khẽ rung giọt sương tinh khôi, gom chút nắng vàng lênh loang khóe mắt. Dấu xưa, tiếng cũ vẫn đang thành hình hài, nuôi dưỡng xác thân, án ngự tâm hồn. Dẫu đôi khi được khai thác quá liền trở thành lối mòn khiến người đọc nhàm chán, nhưng tôi vẫn tìm thấy những khoảng trống khó lý giải ánh lên những tia chớp, những đốm lửa, những cung bậc man mác u hoài, vang vọng tự cõi nghìn trùng. Lan man trong cõi thơ Thụy Sơn chợt nhớ đến câu thơ của tác giả Vĩnh Thông: “Điều bình thường mỗi ngày/ Ta gọi là dư vị cuộc chơi/ Nếu không có những điều bình thường/ Ta hôm nay sẽ khác...”. Đọc thơ Thụy Sơn tôi đã tìm được chính mình, biết yêu thương cuộc sống, luôn mong mỏi chiếm lĩnh bến bờ tương lai. Của hạnh phúc và tin yêu. Từ những vần thơ mọc từ cây đời lên xanh...
Đà Nẵng, tháng 10.2017
PHAN NAM


READ MORE - NHỮNG CÂU THƠ MỌC TỪ CÂY ĐỜI - Phan Nam

LẦN TRỞ LẠI CỦ CHI - Thơ Trúc Thanh Tâm



LẦN TRỞ LẠI CỦ CHI

 Sông Sài Gòn về Bình Dương xa ngái
 Bến Vượt nào để ta đến thăm em
 Tiếng gió rít mà khiến ta chột dạ
 Kinh Thầy Cai chìm dưới ngọn mưa êm !

 Chiều yên ả ai cắm sào thương nhớ
 Ta thấy mình như lạc giữa vườn hương
 Nụ cười em khiến lòng ta say sóng
 Mắt mùa thu giăng một chút mây buồn !

 Và, từ đó ta thương hoài Hậu Nghĩa
 Yêu con đường làng bùn dính áo em
 Xin làm gió được chui qua kẽ tóc
 Lúc học bài từng sợi cũng ngủ quên !

 Giờ trở lại Củ Chi vui hơn trước
 Nắng ngày xưa làm nếp áo cũ rồi
 Theo năm tháng em qua thời con gái
 Nhưng men tình chưa hết ở làn môi !

 TRÚC THANH TÂM
 ( Châu Đốc )
_____________

 PHỤ CHÚ:

 - Thời nhà Nguyễn, Củ Chi thuộc huyện Bình Dương, phủ Tân Bình, trấn Phiên An. Năm 1836, thuộc huyện Bình Dương, tỉnh Gia Định. Năm 1956, Củ Chi trở thành quận của tỉnh Bình Dương, được thành lập do tách hai tổng Long Tuy Thượng và Long Tuy Hạ của quận Hóc Môn, tỉnh Gia Định.

 - Huyện Củ Chi có sông Sài Gòn chảy qua. Các hệ thống kênh rạch tự nhiên khác, đa số chịu ảnh hưởng trực tiếp chế độ thủy văn của sông Sài Gòn như Rạch Tra, Rạch Sơn, Bến Mương. Riêng kinh Thầy Cai chịu ảnh hưởng chế độ thủy văn của sông Vàm Cỏ Đông. 

- Năm 1963, lập tỉnh Hậu Nghĩa, nửa quận Củ Chi vẫn giữ tên cũ, thuộc tỉnh Hậu Nghĩa, nửa còn lạị là quận Phú Hòa, tỉnh Bình Dương. Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 quận Củ Chi của tỉnh Hậu Nghĩa hợp với quận Phú Hòa, tỉnh Bình Dương thành huyện Củ Chi, thuộc TP Hồ Chí Minh.

- Bến Dược là tên gọi của vùng đất Phú Mỹ, Phú Thuận từ năm 1929, nay thuộc xã Phú Mỹ Hưng. Trước kia, nơi đây là địa điểm vượt qua sông Sài Gòn để đi qua các tỉnh Đông Nam Bộ khác. Giai thoại kể rằng, nguyên là tên Bến Vượt, nhưng do cách phát âm của người Nam bộ, đã bị biến âm, nói trại đi thành Bến Dược như hiện nay.
READ MORE - LẦN TRỞ LẠI CỦ CHI - Thơ Trúc Thanh Tâm

CHIẾC ĐIỆN THOẠI CÓ HÌNH CON RỒNG VÀNG - Truyện ngắn của Ngưng Thu




CHIẾC ĐIỆN THOẠI 
CÓ HÌNH CON RỒNG VÀNG
Truyện ngắn
Ngưng Thu


Đó là một ngày mưa, một buổi sáng chủ nhật lang thang, Thủy Hiền muốn dành cho riêng cô cái cảm giác trốn đi đâu đó với chỉ một mình. Cô thường thả những bước chân chậm rãi đi trên con đường đầy lá mà theo cô là cả một khoảng mênh mông riêng mình. Chỗ khu tập thể cô ở mà đến đây dễ chừng cũng gần mười cây số. Cô đi xe máy rồi gởi xe vào nhà một người quen. Bác chủ nhà biết cô vẫn thường đến vào mỗi khi rãnh rỗi, nhất là những ngày cuối tuần. Thường thì cô đi một mình, đôi lúc cũng có một vài cô bạn muốn theo cùng cho biết thiên đường của riêng cô hấp dẫn cỡ nào mà cô lại hay trốn mất tiêu vào những ngày đáng lẽ cả bọn trong phòng cùng nhau nghỉ ngơi và vui chơi.
- Trời mưa rồi con đi đến đây làm gì chứ?
- Dạ ...
Cô ấp úng dạ và chỉ cười vì không biết trả lời bác Ba thế nào.
- Thôi cất xe vô đi, đóng cửa, bác còn đi đón bác gái đang đi chợ
Cô mang theo cái ô hoa nhỏ nhắn xinh xinh mà Thảo Liên tặng hôm sinh nhật cô. Mưa chỉ lất phất bay, con đường vẫn như mọi khi, xác lá rơi tứ bề, đó là con đường dẫn vào chùa Tịnh Viên, một ngôi chùa thanh tịnh và rất trang nghiêm. Mỗi lần được đến đây là cô luôn có cảm giác tâm hồn thoải mái nhẹ nhàng, mọi suy nghĩ đều đưa cô về bên bến của sự tha thứ và bao dung tất cả. Sư Ông đã từng nói với cô: "Nơi con luôn có tấm lòng biết yêu thương mọi người, yêu thương muôn loài, điều đó rất tốt, tốt lắm con." Sư Ông luôn gật gù cái đầu mỗi khi nói với cô như vậy. Mỗi lần lễ Phật trong chánh điện xong, như mọi khi, cô vòng ra sau nhà khói tìm gặp Sư Ông, nhưng hôm nay không thấy, mấy cô chú trong chùa đang lúi húi lau chùi bàn thờ Tổ cho cô biết hôm nay Sư Ông đã xuống phố cùng các phật tử, hình như là đang có đám cầu siêu cho ai đó.
Những hạt mưa lúc đầu còn nhẹ nhẹ, chưa đủ làm ướt tóc cô, cầm cái ô trong tay, cô bước đi mà mặc cho mưa lay phay rơi trên tóc mình. Cô vẫn khoác chiếc áo khoác dày màu xanh cũ kỉ mà cô vẫn thường mặc mỗi khi lên đây, bên trong là một chiếc áo thun màu trắng có điểm vài hình ngôi sao nho nhỏ màu vàng nhìn cũng hay hay, cái quần kaki màu rêu ôm gọn và đôi giày thể thao trông cô thật nhẹ nhàng trong trang phục rong chơi nhưng xem ra lúc nào cũng chỉ có một mình.
Con đường dọc theo bờ hồ phía sau khuôn viên chùa có hai hàng cây xà cừ già, thân cây thẳng tắp vươn lên cao, nhánh lá cũng sum xuê tỏa bóng mát rợp con đường. Nhưng hôm nay mây xám giăng đầy cả vòm trời, những tia nắng không về nhảy nhót trên mặt đường như mọi khi nữa, những chú chim sâu trốn vào trong những khóm lá riu rít tìm mồi. Cô thơ thẩn bước đi, lòng lan man nghĩ đến đủ thứ việc trên đời. Nghĩ đến cha mẹ nơi quê xa mùa này chắc đang chân lấm tay bùn trên đồng ruộng. Nghĩ thương các em nhỏ ở nhà vào những lúc trời mưa như thế này đi học không biết có mang theo áo mưa hay không? Nghĩ đến cuộc sống như địa ngục của chị Hai con ông cậu, chị sống với người chồng suốt ngày say xỉn đánh đập chị đã hơn hai mươi năm nay mà vẫn cắn răng chịu đựng chứ không lìa bỏ các con. Nghĩ đến công việc của mình với đồng lương còm cõi nhưng không thể tìm công việc nào khác khá hơn mà phụ giúp gia đình...Và rồi cô nghĩ đến chuyện tình cảm của cô ... chợt thấy chạnh lòng một chút. Mà lo cái gì không biết, thời buổi bây giờ con gái ngoài ba mươi tuổi như cô chưa có gia đình là chuyện quá bình thường. Nhưng cái cảm giác cô đơn vẫn luôn xâm chiếm lấy tâm hồn cô, đôi khi làm cô nghẹt thở.
Mưa càng lúc càng to, cái ô che trên đầu cũng trở nên vô dụng. Cô chạy thật nhanh về phía ngôi nhà cũ, nói là nhà nhưng thật ra đây là cái Cốc của Sư Ông đã từng ở khi chưa xây chùa, bây giờ Cốc không phải là nơi bỏ hoang, Sư Ông đã trang trí cho nơi này trở thành chỗ dừng chân trú nắng mưa cho du khách phật tử, bởi lâu lâu cũng có khách thập phương ghé đến tham quan ngôi chùa nhỏ nhưng cổ kính và rất trang nghiêm này.
Cô đứng ngắm mưa rơi. Cô đã từng hàng giờ ngắm những cơn mưa, nhưng chưa bao giờ cô ngắm mưa trong cảm giác cô đơn đến như vậy. Nhìn những hạt mưa rớt lã chã xuống thềm, cô chợt nhớ đến câu chuyện nàng công chúa với xâu chuỗi làm từ những hạt nước. Cô vu vơ mỉm cười một mình bởi những ý thức đó không bao giờ hiện diện trong tâm thức một người như cô. Thực ra những mong ước của cô là gì? Đơn giản thôi, một công việc ổn định, một người đàn ông thật lòng yêu thương mình và một ngôi nhà nhỏ gồm những tiếng cười thơ trẻ trong veo.
Đang miên man trong suy tư, thì tiếng chuông điện thoại reo. Cô giật mình đưa tay chạm vào túi quần tính lôi cái điện thoại ra, nhưng nó vẫn im lìm, âm thanh hình như không phát ra từ đó. Cô ngơ ngác nhìn quanh thử có ai không, vẫn chỉ mình cô giữa mênh mông mưa lạnh của một buổi sáng chủ nhật buồn.Tiếng chuông điện thoại vẫn còn réo rắt. Cô loay hoay nhìn và phát hiện ra nó nằm kề dưới chậu hoa sứ mà Sư Ông kê sát vách tường, may không ướt mưa, chiếc điện thoại vẫn còn reo.
Cô nghĩ ai đó đã đánh rơi, giờ chắc đang gọi tìm và giờ đây cô sẽ là người thông báo cho chủ nhân biết chiếc điện thoại đang ở nơi nào:
- A lô .Tôi Thủy Hiền xin nghe ạ.
Có tiếng người phụ nữ bên kia gắt gỏng:
- Sao cô lại bắt máy.
Rồi tắt, chiếc điện thoại lại im lìm. Cô cầm xem kỹ đó là chiếc điện thoại Iphone rất đẹp, là chiếc điện thoại mà giới trẻ nghèo như cô bây giờ ai cũng mơ ước. Bên ngoài điện thoại được bọc một lớp áo màu vàng ánh kim có khắc hình một con rồng vàng thật oai nghi. Cô cầm chiếc điện thoại trên tay nhưng không biết gọi cho ai để có thể trả lại cho đúng chủ nhân của nó. Bần thần một hồi lâu, cô quyết định cất chiếc điện thoại vào trong túi xách một cách cẩn thận và tự hứa là sẽ đợi cho đến khi chủ nhân của nó xuất hiện.
Cơn mưa rồi cũng đã tan, một mảng trời xanh trên cao bên kia vòm lá bắt đầu thả cho những tia nắng tung tăng nhảy nhót xuống lề đường.

Đã hơn một ngày mà chiếc Iphone vẫn lặng yên không hề lên tiếng. Thứ hai đầu tuần với đủ mọi công việc để mà bận rộn. Cô quên bẵng sự hiện diện của nó. Lại phải chuẩn bị cho chuyến đi công tác xa cùng cơ quan trong mấy ngày tới. Cô làm việc thật cật lực, quên cả khoảng trống mênh mông mà mỗi khi chiều về mình phải đối diện. Buổi trưa, cô ở lại cơ quan và ăn qua loa chút gì đó mua được trên đường khi đi làm. Đôi khi cô chỉ ăn một cái bánh bông lan hay đại để là một vài chiếc bánh quy có sẵn trong túi xách...Thỉnh thoảng cũng có vài bạn bè rủ cùng đi ăn trưa với nhau nhưng thật hiếm khi như vậy. Cô có thói quen uống nước nhiều, vì bác sỹ dặn người sỏi thận như cô thì nên uống nhiều nước mới tốt và cô đã tuân thủ nghiêm ngặt lời bác sỹ là uống thật nhiều nước trong ngày.
Trưa vắng, cơ quan không còn ai chỉ có mình cô trong phòng và chú bảo vệ già, chú bảo vệ hay ngủ trưa dưới gốc cây si rũ bóng mát xuống phía trước sân cơ quan. Cô thì có một thói quen nữa là hay lang thang trên facebook mỗi khi rỗi như thế này, cảm giác nó không lấp đầy khoảng trống trong cô nhưng sao cứ vài hôm mà không lên facebook là cô cảm thấy như thiếu thiếu điều gì đó. Đầu tiên là xem thử có ai nhắn tin gì cho mình không? Có ai vào vào comment gì trong trang nhà mình? Sau đó là lang thang và đọc. Cô đọc hết những gì trên dòng thời gian cô gặp được, đôi lúc vu vơ comment vài dòng nếu thích. Nhìn xem đèn nhà các bạn có sáng hay không? Ai đang online và ai đã tắt đèn rồi … Mãi mê với những gì trên dòng thời gian cũ rích, cô cũng chán, bởi cô biết rõ cái ảo của việc kết bạn với ai đó trên facebook này. Có tiếng chuông điện thoại reo, lại cái bài hát đúng với bài mà cô cài nhạc nền cho điện thoại của mình, nhưng lần này thì cô không nhầm lẫn được vì tiếng chuông điện thoại phát ra từ trong túi xách, mà điện thoại của cô thì đặt trên bàn ngay trước mặt cô. Cô hồi hộp mở máy, một số lạ.
- A lô Thủy Hiền xin nghe ạ.
Đầu kia im lặng, một sự im lặng làm cô hồi hộp hơn, không biết cô đã mong đợi điều gì từ cuộc gọi này mà tim cô cứ đập loạn xạ lên, vài giây sau…
- Xin lỗi, cô có thể giới thiệu tên cô thêm một lần nữa được không ? Một giọng đàn ông trầm ấm.
- Vâng, Thủy Hiền xin nghe.
Khi trao đổi với người đàn ông lạ, cô biết đó chính là chủ nhân của chiếc điện thoại mà cô nhặt được. Anh nói với cô rằng anh đang đi công tác xa và bây giờ thì anh không thể đến và nhận lại điện thoại của mình cùng trao lời cảm ơn cho cô được. Anh nói sơ qua chuyện đã rớt mất điện thoại như thế nào và bây giờ chỉ có thể là xin cô làm ơn trao lại chiếc điên thoại cho một người cháu gái của anh vào ngày thứ ba khi cô bé đi học về. Anh cảm ơn cô đã nhặt được điện thoại và nói rằng cô là người vô cùng tốt bụng. Trong khi nói chuyện với anh, cô không hề nhớ gì về cuộc gọi của người phụ nữ gắt gỏng nọ và anh cũng không nói gì đến người đó.
Một tuần rồi cũng trôi qua nhanh như những mũi tên thời gian bay vào vũ trụ. Chuyến công tác thực tế ba ngày trên Cao Nguyên làm cô rã rời thân xác. Về đến nhà tối hôm thứ sáu vào lúc hơn mười giờ khuya. Tuy rất mệt nhưng sau khi tắm mát cô cũng không quên mở máy và ghé qua trang facebook nhà mình một chút xem có gì mới hay không?
Một vài comment vớ vẫn, một vài tin nhắn hỏi thăm bình thường, đèn tín hiệu nhà các bạn đều rực sáng như đường phố Cao Nguyên trong đêm mưa lạnh. Không có gì mới hơn nên cô lại lang thang và đọc. À đây, bài Beethoven Virus - Diana Bonchevado một bạn nào đó vừa post lên. Cô mở nhạc và thả hồn du dương theo âm thanh cuốn hút đó, rồi lan man lan man lướt qua những hình ảnh vu vơ hiện ra trước mắt. Một vài người vào xin kết bạn. Lại kết bạn nữa, cô ngán cái kiểu kết bạn mà không biết bạn này là ai, cứ ảo ảo, vu vu, vơ vơ thế nào ấy.
Một tin nhắn của người bạn không quen:
- Chào em
Cô nhìn qua cái nick thấy Avatar là hình bề mặt của chiếc vỏ điện thoại có con rồng màu vàng ánh kim, một cái gì đó rất quen nhưng cô không nhớ ra. Cô lơ đãng:
- Vâng chào.
Nhưng mắt cô đã nhắm tít lại do quá mệt mỏi và buồn ngủ, cô đưa tay tắt máy và lên giường. Bên ngoài khung cửa sổ, ánh trăng nghiêng nghiêng rọi trên mấy bông bi màu tím lung lay, lung lay. Mười hai giờ hơn rồi và cô ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ một giọng nói trầm ấm vang lên:
- Chào em
- Vâng chào
- Cảm ơn em, anh đã nhận được chiếc điện thoại có vỏ bọc màu vàng ánh kim in hình con rồng vàng rồi em ạ.
- Ôi ra vậy, vậy là lâu nay chúng ta đã là bạn của nhau trên facebook đấy.
- Đúng vậy. Nhưng thật xin lỗi là anh đã không nhận ra em, cô gái tốt bụng à.
- Xin lỗi vì đã từng xem anh là người bạn ảo không đáng tin cậy.
- Không sao đâu em. Trước đây anh cũng đã từng nghĩ như thế, nhưng giờ đây anh đã hiểu rằng đằng sau cái ảo đôi khi là gương mặt hiền lành tốt bụng. Đôi khi là những tình bạn chân thành, không toan tính, và cũng có thể là hình ảnh về cái nửa của cuộc đời mình mà ta cố gắng đi tìm.
Như cơn mơ, Thủy Hiền bật dậy không biết từ bao giờ cô có cái cảm giác mong đợi điều gì đó đến thổn thức như thế này. Ngoài hiên trăng sáng quá, có tiếng gió lao xao, tiếng đẩy đừa của mấy phiến lá dừa khô kêu sột xoạt, tiếng con dế rỉ rê gọi bạn tình. Từ cửa sổ phòng cô nhìn ra ngoài là cả một khu vườn lấp lánh ánh trăng. Những bông bi màu tím đặc rền một vạt, lay lay dưới ánh sáng bàng bạc của trời đêm trông thật thích. Những bông trang màu đỏ to tướng cũng cứ đung đưa, đung đưa...Cô lan man nghĩ đến một người, người mà cô chưa hề biết mặt, một người mà giọng nói trầm ấm đã hiện diện trong cô từng giây từng phút trong suốt tuần qua. Nhưng lại là người mà cô không hề biết cả tuổi tên.
Đến sáng, Thủy Hiền vẫn còn lơ mơ một giọng nói ấm áp bên tai khi những tia nắng đầu ngày đùa giỡn với chú chim chích chòe bên ngoài khung cửa. Thủy Hiền mỉm cười một mình khi chợt nhớ lại giọng nói ấm trầm mà cô vô cùng ấn tượng:
- Xin lỗi, cô có thể giới thiệu tên cô thêm một lần nữa được không?


NGƯNG THU
READ MORE - CHIẾC ĐIỆN THOẠI CÓ HÌNH CON RỒNG VÀNG - Truyện ngắn của Ngưng Thu

TRĂM NĂM NÀO ƯỚC - Thơ Trương Thị Thanh Tâm



Trăm Năm Nào Ước
           
Núi cao rừng cũng lại già
Tôi yêu học cách thật thà để yêu
Cớ sao anh lại ngược chiều
Nói yêu sao để... mọi điều đắng cay

Tôi về mượn rượu để say
Để quên tất cả, quắt quay... một người
Anh đi, áo lụa hoa cài
Tôi đem cất giữ, tình ngoài xếp theo

Xin đừng có hỏi vì sao
Môi son đã nhạt, má trôi phấn hồng
Tình nào gởi lại bên sông
Khi anh cất bước, thay lòng chia xa

Tình nầy thôi đã nhạt nhòa!
Trăm năm... nào ước tình ta trọn nguyền.
            Trương Thị Thanh Tâm

                       Mỹ Tho
READ MORE - TRĂM NĂM NÀO ƯỚC - Thơ Trương Thị Thanh Tâm