Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Saturday, January 23, 2016

ĐẤT và NGƯỜI - Thơ trào phúng của Đoàn Thuận



                  Tranh của Vincent van Gogh


ĐẤT và NGƯỜI

1.
Đất và Người
từ ban sơ đến muôn đời
là mục tiêu của chiến tranh xâm lược
Đất bị chiếm thành vùng lệ thuộc
Nguời trắng tay làm nộ lệ thực dân.

Từ cuộc đời tôi mọi lầm than
phong trào Đen gốc Phi vùng lên khắp nơi
chống kỳ thị màu da, đòi bình đẳng chủng tộc
tìm ra lẽ sống.

Trong nhà máy trên cánh đồng
thức tỉnh từ cách mạng Đỏ
người bần cùng đòi lại quyền làm người

2.
Suốt thế kỷ hai mươi, cùng sự đăng quang khoa học
cách mạng Trắng thống lĩnh nguồn tư bản
hối mại quyền lực, bành trướng thị trường mậu dịch tự do

Đế quốc Bắc Mỹ Tây Âu toả đi khắp địa cầu
chiếm cứ vùng dân cư lạc hậu bốc lột nhân công
độc quyền khai thác hầm mỏ giếng dầu
lập đồn điền dựng phố thị thương mại
du nhập kiểu văn hoá thực dụng quảng cáo tiêu dùng
làm phân hoá các giai tầng xã hội
bùng nổ đấu tranh đòi lại núi sông
đánh đổi tương lai bằng xương máu...

Kinh tế suy thoái
rơi tự do vào thế kỷ hăm mốt
mở ra cuộc chiến giành lương thực
khi nguyên liệu cạn dần, tài chánh khủng hoảng
dân số toàn cầu tăng nhanh.

Thực dân mới
với nguồn vốn đầu tư khổng lồ
đổ xô vào quốc gia nghèo đói
mua dài hạn rừng đất, thuê rẻ nhân công thô sơ
trồng cây lương thực, cọ dầu sinh học.
lập khu chế xuất lắp ráp công nghệ cao
chuyển sản phẩm an ninh lương thực về mẫu quốc
nhập khẩu rác thải cùng lối sống thương trường

Đoàn người đói rách thất nghiệp ngày thêm đông
bị tước đoạt sự sống trên mảnh đất quê hương
liên kết thành lực lượng Xanh cánh tả
đòi quyền dân chủ, thu hồi tài nguyên,chiếm lại thị trường

3.
Đen Đỏ Trắng Xanh tô màu lên giấc mộng
Nhiều chiêu bài dán nhãn cuộc xâm lăng
Trận chiến nào cũng lấy máu đổi miếng ăn
Người nghèo khổ vắt kiệt cùng sức sống...

                                    ĐOÀN THUẬN


READ MORE - ĐẤT và NGƯỜI - Thơ trào phúng của Đoàn Thuận

SÀI GÒN.... NHỚ! - Thơ Đỗ Bích Vân



          Ảnh tác giả Đỗ Bích Vân




SÀI GÒN.... NHỚ!

Cali thầm nhớ Sài gòn
Đèn đêm phố thị như ngàn sao sa
Đường, xe tấp nập lại qua
Người bưng, kẻ gánh lân la mời chào
Nhớ sao góc phố thuở nào
Cà phê quán cóc ,xôn xao chuyện trò
Chiều buông xuống phố la cà
Đó đây quán xá  thật là đông vui
Nhớ cô chè gánh cười tươi
Giọng rao lảnh lót, chân quê đượm tình
Giữa trưa nóng bức, oi nồng
Chén chè thơm ngọt, mát lòng nguờ ăn
Từng con đường nhỏ dạo quanh
Thì thầm ta hát, phố xanh xanh ngời
Lăng xăng bọn trẻ chạy chơi
Hồn nhiên đá bóng, vui cười hả hê
Cali thầm nhớ hương quê
Chợt nghe da diết... lòng lê thê buồn.


                                 Đỗ Bích Vân

READ MORE - SÀI GÒN.... NHỚ! - Thơ Đỗ Bích Vân

VỀ LAGI; SÔNG DINH - Thơ Hứa Minh Tánh



        Tác giả Hứa Minh Tánh



VỀ LAGI

Theo đường Bốn Sáu về đây
Xuôi theo dòng nước - giếng Thầy Ngang qua
Cảnh xưa giờ đã khác xa
Phố chen biển phố, nhà nhà tầng cao
Dù chồn chân vẫn bước mau
Về nơi phố thị lao xao tiếng cười
Tanh nồng một chút cá tươi
Mông mênh cửa biển xa khơi hòn Hòn Bà
Lagi ơi ! Một thoáng qua
Đèn đêm rực sáng , nhà nhà yên vui.

SÔNG DINH

Sông Dinh nước chảy về xuôi
Sao ? Ta mãi ngược dòng đời lên non
Ta đi tìm lại cội nguồn
Sao ta lạc giữa dòng đời nhiễn nhương
Cha như bóng núi thân thương
Mẹ như suối cả dốc nguồn chảy ra
Từ nguồn sữa Mẹ, cơm cha
Nuôi ta khôn lớn, dạy ta nghĩa tình
Như vừng hồng buổi bình minh
Soi qua bóng nước thấy mình là ta.
                           Hứa Minh Tánh 

READ MORE - VỀ LAGI; SÔNG DINH - Thơ Hứa Minh Tánh

HÀ NỘI, RÉT 6 ĐỘ C - Thơ Nguyễn Khôi



Tác giả Nguyễn Khôi. Sinh 1938.
Quê: Phường Đình Bảng, thị xã Từ Sơn, tỉnh Bắc Ninh.
Đ/c: P12A05. Nhà 17T6 Đường Hoàng Đạo Thuý. Q Thanh Xuân TP Hà Nội



HÀ NỘI - RÉT 6 ĐỘ C
(Gửi Lê Vy- Sài Gòn)
                   
Cứ tưởng là "thôi" không rét nữa
Ai ngờ Hà Nội : 6 độ C
Trung Quốc khắp miền dưới O độ
Bão tuyết khùng lan xứ Hoa Kỳ...
                     
Trời rét căm căm Hà Nội "mừng" :
Áo lông, len, dạ... giở ra "trưng"
-Dân xóm trồng hoa yên tâm TẾT
-Cửa hàng áo rét được mùa "cung"...
                      
Khổ cánh lang thang không nhà cửa
Ăn xin, làm mướn ngụ gầm cầu
Loa Phường sang sảng mừng Đại Hội
Dân nghèo hi vọng... chắc không lâu ?
                       
Thời tiết cực đoan toàn cầu hóa
Giá dầu tụt dốc... quá cả mơ
Thân già bó gối ngồi chờ NẮNG
Mịt mùng cóng lạnh cả hồn Thơ.

                 Hà Nội 24-1-2016
                 NGUYỄN KHÔI

READ MORE - HÀ NỘI, RÉT 6 ĐỘ C - Thơ Nguyễn Khôi

CHÀO XUÂN - thơ Hạnh Phương


Tác giả Hạnh Phương


CHÀO XUÂN 

Dú, lèn, nén  hồn mình vào cõi thơ
Cho sức chữ bật lên trang giấy mới
Ơi mùa xuân đang tới !
Trước mắt mình trời dất đẹp như mơ .


Bàn tay Phật từ bi  đang vẫy gọi
Đón con về đất Bụt chốn quê xưa
Nơi ấy lời câu kinh thành tiếng nói
Nơi thơ mình, bất quản nắng mưa.


Bàn chân với bàn tay, mắt, môi, mũi, lưỡi  …cùng bước
Sáu trần năm trược thảy cùng nhau  dõng dước hóa thân
Nhịp nhàng trở lại quê xưa ngàn trước
Nghe tiếng chim ca lăng tần già cất tiếng hát trong ngân.


Ơi Mùa xuân muôn vẻ thanh tân
Mỗi ngày tới  mỗi mùa xuân  mới
Mây trắng trời xanh quê hương ta vời vợi
Nhật tân, nhật tân, hựu nhật tân.


                                                 HẠNH PHƯƠNG
                                             Chào Xuân BÍNH TUẤT



READ MORE - CHÀO XUÂN - thơ Hạnh Phương

TỊNH BIÊN MÙA HẠ LẠI VỀ - thơ Trúc Thanh Tâm - nhạc Huỳnh Thu Vân



Xin bấm vào liên kết để nghe: TỊNH BIÊN MÙA HẠ LẠI VỀ


Thơ Trúc Thanh Tâm

TỊNH BIÊN MÙA HẠ LẠI VỀ

Những ngày xưa, tôi bắt gặp bây giờ
Ngày mỗi ngày, em đi về ngang cửa
Áo trắng bay má hồng hoa mắc cở
Tuổi học trò ngày tháng rất vô tư

Chiều Nhà Bàng chờ đợi những cánh thư
Nghiêng nón hứng chùm thời gian tiếc nuối
Em phơi phới mắt đen tròn con gái
Có bao chàng thơ thẩn tập tành yêu 

Tịnh Biên ơi, hương tóc quyện hương chiều
Em yểu điệu chở mùa hạ dạo phố
Chiếc lá rơi dạt hồn cong nỗi nhớ
Mưa bất thần thui thủi một mình em

Đường dài thêm đâu đó dấu chân quen
Gió tíc tắc giọt đời rơi rất khẽ
Tiếng ai treo về bên tai nhè nhẹ
Phượng biết buồn nhốt mùa hạ tương tư !

TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )



READ MORE - TỊNH BIÊN MÙA HẠ LẠI VỀ - thơ Trúc Thanh Tâm - nhạc Huỳnh Thu Vân

NỖI LÒNG RAU MUỐNG BIỂN - truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân





Lê Hứa Huyền Trân

NỖI LÒNG RAU MUỐNG BIỂN

Truyện ngắn

Nơi tôi ở cũng là nơi biển ở, tôi sinh ra đã thấy biển trên đời, ấu thơ nơi tôi lớn là những ngày tôi chạy dọc hoài theo những triền cát nghe sóng vỗ vào lòng…

Tôi yêu biển. Không phải vì từ bé tôi đã luôn thấy biển mà bởi vì biển mang lại nguồn sống cho cả gia đình tôi, cho nhiều bà con vùng chài duyên hải và còn mang lại cả một khoảng trời che giấu của riêng tôi, trong khoảng tròi che giấu đó có hình bóng của mẹ tôi.

Gia đình tôi nghèo và cũng như bao cuộc sống của dân làng chài khác, cuộc sống của chúng tôi bám trụ vào biển, nỗi lo bám vào những cơn bão và niềm hân hoan bám vào những phút trở về. Ba cứ đi theo các chú lên tàu ra khơi, có khi ba đi chỉ hai tuần, ấy là lúc biển động không có cá, có khi ba đi bằn bặt cả tháng hay thậm chí ba theo tàu ra khơi mấy tháng liền, căn nhà nhỏ chỉ còn mẹ và hai chị em tôi ngày ngày ngóng đợi tin ba… Mỗi lần ba đi là mỗi lúc cuối ngày mẹ lại nắm tay hai chị em tôi nhìn ra biển khơi chỉ về phía những con tàu đang mú sương tít tắp và nhẹ nhàng nói "ở nơi đó có ba” cho chúng tôi vơi đi nỗi nhớ, dẫu cách xa nghìn trùng nhưng chỉ cần nhìn thấy được con tàu chở ba đi thì đối với chúng tôi khoảng cách ấy chỉ là những gì gần gũi nhất vì chúng tôi luôn cảm nhận được ba ở bên chúng tôi…Đến độ có lần con nhỏ út khóc tru tréo cả lên nắm tay tôi lắc lắc:
            
- Chị ơi, sao em hông thấy ba về? Có khi nào ba bỏ má con mình luôn hông chị?
            
- Hông có đâu, nhỏ mà nói bậy không, má nghe má buồn đó nghe chưa?

Nói vậy nhưng thật ra trong lòng tôi cũng dâng tràn sự nao núng lắm.

Lớn lên trong gia đình nghèo nên những lo toan vất vả của cuộc sống áo cơm thấm sâu vào trí óc của chúng tôi. Biết rằng mình còn thơ bé quá chưa giúp được gì nhiều cho ba mẹ nên tôi luôn cố gắng đỡ đần mẹ những việc nhỏ nhất như những công việc vặt trong nhà, và cũng bởi thế những lúc rảnh rỗi khi đã xong những việc tôi có thể làm tôi lại lân la xung quanh đi tìm những gì mà tôi cho là “có ích” đối với cuộc sống của chúng tôi. Khi là vài cái vỏ sò xâu chuỗi lại đem bán cho khách du lịch, khi lượm lặt rác bẩn để bờ biển quê tôi đẹp hơn, khi lại đi bán dạo vài thanh kẹo cho những cặp tình nhân đang cùng nhau ngắm biển… Và cho đến một ngày tôi đã phát hiện ra ở một góc biển vắng mà tôi chưa bao giờ tới là cả một vùng riêng của rau muống biển…

Đối với đứa nhóc ưa khám phá như tôi, việc phát hiện ra rau muống biển là cả một phát kiến lớn, tôi cũng không nhớ nổi ngày ấy tại sao rau muống biển lại có sức hút lớn với tôi như vậy ,tôi chỉ biết tôi nghĩ rằng tôi đã kiếm được cái ăn mới cho gia đình thay vì cứ phải bỏ ra khoảng tiền lớn mua mớ rau ngoài chợ. Tôi mong từng ngày thứ dây ấy bò lan trên mặt đất rộng ra để tôi có thể hái về cho mẹ nấu canh. Đầu óc tôi ngày ấy đinh ninh rau muống biển cũng như mớ rau muống ruộng ngoài chợ có thể ăn được…

Vì sức khỏe và tuổi tác ba không đi biển được nữa, mọi nỗi lo lại đổ ập lên vai mẹ, những gánh nợ ngập đầu và tuổi thơ đối với tôi là những đêm mẹ chong đèn thức đêm tính toán hàng trăm thứ tiền còn ba lại nằm dài tính toán những việc phải làm nay mai….Tôi chạy ra biên mang về cả rổ rau muống biển mà tôi vẫn hằng chờ chúng lớn lên đỡ đần cha mẹ, mẹ thoáng chút ngỡ ngàng rồi khẽ mỉm cười vuốt tóc tôi: "Cảm ơn con nhưng cái này không ăn được.” Khỏi phải nói trong tôi nỗi thất vọng lớn thế nào, tôi ném cả rổ rau muống xuống đất và bực dọc trút giận vào những chiếc lá còn xanh…

Ba đi làm phụ hồ trong xóm nhỏ còn mẹ kiêm thêm bán buôn lặt vặt, miếng ăn gia đình cũng dần cải thiện thêm, tôi lớn lên vừa học vừa làm cũng đỡ đần được ba mẹ thêm chút ít nhưng mỗi lần đi qua đám rau muống biển trong lòng tôi lại đâng lên nỗi tức giận vô bờ, tôi trút giận vô cớ vào chúng chỉ vì chúng đã phụ niềm tin của tôi những lúc tôi cần chúng nhất…

Hôm nay tôi đã là một sinh viên đại học nhưng mẹ vẫn giữ thói quen dẫn tôi đi dạo biển mỗi ngày, nhưng những chuyến đi dạo biển này còn có thêm ba bên cạnh. Tôi cảm thấy ấm áp và hạnh phúc dù nhà tôi chưa thật sự giàu có nhưng thú không bao giờ thiếu là tình cảm, nó nhiều và giá trị hơn mọi thứ trên đời này. “Mỗi sự vật sinh ra trên đời đều có lí do tồn tại của riêng nó,” ba nhìn tôi mỉm cười và chỉ về phía đám rau muống biển, tôi chợt nhận ra những chiếc lá của chúng có hình trái tim…

Cuộc đời này mỗi sự vật tồn tại trên đời đều có những lí do của riêng nó, khoan hãy đánh giá sự tồn tại của nó là vô nghĩa hay không, cách nhìn nhận của mỗi người ở những sự vật ấy là khác nhau. Nhờ những chiếc lá ấy mà gia đình tôi gắn bó với nhau hơn, ba mẹ trong tâm tưởng cũng hiểu được tôi cố gắng giúp đỡ gia đình mình như thế nào, những chiếc lá mang trong mình sức mạnh vô hình dù về vật chất có lẽ chúng sinh ra không có nghĩa lý gì cả, thậm chí không thể ăn được. Mãi sau, tôi vẫn giữ thói quen đi ngắm biển cùng người mà tôi phải lòng, đâu đó lẫn trong đám lá xanh là những bông hoa như những chiếc kèn có màu tim tím, tôi kể cho anh nghe câu chuyện của tôi, sự ngốc nghếch của mình và giá trị của những trái tim nhỏ bé ấy. Quan trọng là cách nhìn về cuộc sống của chúng ta là như thế nào, quan trọng là ta đứng ở điểm nhìn ra sao, và quan trọng là trong đôi mắt mà chúng ta đang hướng tới, điều gì là giá trị.

(LHHT)

Tác giả: Lê Hứa Huyền Trân,
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định. 

READ MORE - NỖI LÒNG RAU MUỐNG BIỂN - truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân

TỨ NGÔN THI - thơ Chu Vương Miện




TỨ NGÔN THI
chu vương miện


thuyền trôi trên nước
nước trôi trên giòng
cây cầu nối lại
hai vùng quê hương
một bên quê nội
một bên quê ngoại
ở giữa phà Rừng
còn gì nhớ lại
bây giờ người dưng

*
nước chẩy giữa triền
người đi giữa đường
hai hàng phượng vĩ
Sải Bích La Thôn
chưa kịp mở miệng
em đã có chồng

*
hồng nhan bạc mệnh
tài tử đa cùng
tài mệnh tương đố
mờ mắt mà trông
tình đời đen bạc
hữu thủy vô chung
thân là hữu hạn
vô ngã vô thường

*
thiếp tại Tiêu Giang
quân tại Tương Giang
hai dòng nhập một
hết thở hết than
bậu ở phương nam
qua ở phương bắc
quê bậu Tiền Giang
quê qua Cam Túc
đồng nhân dân tệ
qua rước bậu sang 

                 cvm
READ MORE - TỨ NGÔN THI - thơ Chu Vương Miện

ĐÀ LẠT TRONG TÔI - Thơ Phạm Đức Nhì



        Tác giả Phạm Đức Nhì


 ĐÀ LẠT TRONG TÔI
(Tặng một người yêu thơ tôi)         

Nhắc đến Đà Lạt
đám bạn tôi
thằng mắt lim dim
thả hồn về quê cũ
thằng nhớ mái trường xưa
một thời hiên ngang
dưới bóng quân kỳ
thằng khác
nhớ những chiều se lạnh
ngồi nhìn
giọt đen buồn sóng sánh
trong Cà Phê Tùng

Có đứa nhớ
sáng chủ nhật
tươi hồng
cùng người yêu dạo bước
trên Sân Cù cỏ mướt
một màu xanh

Đà Lạt trong tôi là ngôi nhà xinh
trên triền dốc
xa xa  
Viện Đại Học
thấp thoáng trong sương mờ

Dã Quỳ trải thảm vàng
bâng khuâng chiều nắng nhạt
lữ khách thẫn thờ
mơ mộng   
ngắm Xuân Hương

Ôi! Ngôi nhà thân thương
có người
ngồi bên khung cửa sổ
như hoàng hôn lặng lẽ
thả hồn vào mộng vào mơ
cùng tôi
chung dệt mối tình thơ

        Phạm Đức Nhì

READ MORE - ĐÀ LẠT TRONG TÔI - Thơ Phạm Đức Nhì