Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, September 28, 2025

CÓ MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ NHƯ THẾ! - Hoàng Thị Bích Hà

 



CÓ MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ NHƯ THẾ! 


Tôi gặp chị trong một dịp tụ họp cà phê ăn sáng với nhóm thi hữu văn chương tại thành phố HCM. Đó là chị Ngọc Mai với khuôn mặt đẹp, dáng người nữ tính, đôi mắt long lanh sáng đẹp như hút hồn người đối diện. Tên đẹp, người đẹp, nụ cười duyên dáng và giọng nói êm ái, ngọt ngào là ấn tượng đầu tiên của tôi về chị. Tôi nhìn chị đoán cỡ khoảng chưa ngoài tứ thập. Chị cười dịu dàng bảo:

-Em cộng thêm ba mươi năm nữa mới gần đúng tuổi thật của chị!

Tôi ngạc nhiên và không thể ngờ trước việc chị trẻ hơn tuổi nhiều đến thế! 

-Ôi vậy à! Nếu thế thì chị quá trẻ so với tuổi. Nếu chị không khai, khó ai mà đoán ra tuổi thật của chị!

- Nhìn chị, em biết chắc chị hạnh phúc lắm mới trẻ được như vậy, chắc là lúc nhỏ được ba mẹ cưng, lập gia đình thì được chồng cưng, chị mới có dáng hình trẻ trung, gương mặt xinh tươi ánh lên vẻ yêu đời lạc quan đến vậy.

-Ồ cảm ơn em! Nhưng chị thì không được như em nghĩ đâu!

Thế rồi chị bắt đầu kể tóm tắt cuộc đời của chị cho tôi nghe, chị ngược dòng thời gian đưa tôi về miền ký ức của chị trong những năm tháng khói lửa chiến tranh.


Chị sinh ra và lớn lên tại quận 3 Saigon xưa. Những quận 1-3-5-4- 10,… là những quận xem như những quận trung tâm của thành phố này. Dĩ nhiên chị có điều kiện sống tốt, như những bạn cùng trang lứa trong vùng. Mặc dù bố chị đi tập kết ra Bắc theo lệnh khi đang làm việc tai cơ quan, chưa kịp về từ giã gia đình. Mẹ chị một mình vẫn lo được cho chị ăn học đàng hoàng. Thi xong tú tài chị học tiếp ngành ưa thích và đi làm. Với nhan sắc như chị tôi đoán được chị có khá nhiều sự lựa chọn cho cả công việc lẫn người thương. Chắc chắn chị sẽ chọn cho mình một ý trung nhân trong vô số các chàng đẹp trai, con nhà giàu học giỏi trong thành phố. Duyên số đưa đẩy chị chọn anh! Sau khi lập gia đình, cơn lốc chiến tranh cuốn anh vào con đường binh nghiệp theo lệnh tổng động viên. Và anh chị cũng đã kịp có một đứa con xinh xắn! 


Cuối tháng 3/1975, thời gian này tiếng súng nổ ùng oàng đâu đó, ngoài đường những toán lính VNCH đã buông súng theo lệnh của tổng thống Dương Văn Minh, người người dáo dác ngược xuôi. Người dân kẻ thì tràn ra đường chào mừng quân giải phóng, người thì tìm đường rời khỏi thành phố. Người thì tìm kiếm trong đoàn quân vào thành phố xem có cha, anh mình đi tập kết trở về không? 


Lúc này, bé Bảo Ngọc được 9 tháng tuổi. Chị cũng ôm con ra bến tàu Bạch Đằng đi tìm chồng. Hi vọng anh sẽ trở về. Chị thấy một con tàu neo đậu, người chen chúc lên, trên đó cũng thấp thoáng những bộ đồ lính của binh chủng chồng chị. Chị bồng con bươn bẩy hòa và dòng người đang xô đẩy nhau cố chen cho được chân lên tàu. Bỗng tiếng súng nổ chát chúa ngay bên hông tàu. Thế là tàu chìm, mọi người hỗn loạn rơi xuống nước, kẻ bám vào thành tàu trong sự hoảng loạn đến tột cùng. Run rủi sao chị lạc mất con. Khi tỉnh dậy chị thấy mình nằm trên sàn một chiếc tàu khác đậu cách đó một quảng. Không biết ai đã đưa chị lên đây. Chị mở mắt ra, áo quần còn ướt sũng, hoảng loạn. Ôi con tôi đâu rồi! Bảo Ngọc ơi! Con đâu rồi! Chị lấy hết sức bình sinh gọi con trong tiếng nấc nghẹn ngào. 


Bến Bạch Đằng ngày nay


Bỗng chị chợt thấy anh (chồng đây rồi!): Chị như người sắp chết đuối vớ được phao cứu sinh: Anh Tùng! Mình ơi! Em đi tìm anh mà lạc mất con rồi! Mình thấy con mình Bảo Ngọc đâu không? Súng nổ, tàu chìm, không hiểu ai đã vớt em lên đây, còn con mình đâu rồi! Con ơi! Vừa mừng gặp được chồng, nhưng chưa tìm thấy con. Chị òa lên khóc nức nở trong nghẹn ngào! 


Anh không nói gì, anh cũng ngạc nhiên và bất ngời không kém nhưng nét mặt không lộ vẻ vui mừng. Tia nhìn cũng thiếu ấm áp như ánh nhìn dành cho chị trước khi anh đi lính. Đoạn anh quay lại nói gì đó với người phụ nữ bên cạnh anh. Hóa ra đây là chuyến tàu người ta chuẩn bị vượt biên bao gồm cả sỹ quan, lính và gia đình người thân của họ. Như đã tính toán trước, chuyến tàu anh đi không ngờ lại gặp chị trong hoàn cảnh này. Người anh chọn để cùng đi với nhau không phải chị và con gái mà là một người phụ nữ khác. Họ trốn chị. Còn chị lạc lên đây, số phận trêu ngươi cho chị thấy tận mắt anh và người khác đi cùng nhau, cho chị nếm cảnh đời đắng chát của sự phản bội. Thực ra thì phản bội có lẽ đã xảy ra trước rất lâu rồi mà chị không biết. Chỉ đến khi trong tình cảnh éo le, khốc liệt này số phận lại bắt chị chứng kiến cảnh tượng không còn lời nào để nói. Sau những giây phút ngỡ ngàng, sững sờ rồi rơi vào câm lặng. Dù xung quanh vẫn hỗn độn, vẫn ồn ã. 

Như hiểu ra tình thế! Chị bất giác nhận ra, anh không còn là của chị nữa, anh không thuộc về chị nữa, anh đã thuộc về người khác. Từ vui mừng gặp anh, đến thảng thốt mất con, đến thái độ thờ ơ dửng dưng khi gặp chị, đến cử chỉ ánh mắt không còn dành cho chị nữa mà sự vỗ về âu yếm anh đã dành cho người khác ngay trước mắt chị. Tất cả trong một vài khoảnh khắc rất ngắn, vội vã và trớ trêu của thời gian. Chị mất con và mất luôn cả chồng. Giữa họ bây giờ đã có bức tường vô hình ngăn cách. Dù anh đang đứng đó, trước mắt chị, không xa mà khoảng cách xa vời vợi không với tới được. Trong lúc này đáng lẽ chị cần anh nhất để cùng chị đi tìm con: “Níu đời đời đá mưa thương/ Níu em em đẩy chẳng nương tay nhờ/ Có than ngửa mặt lên trời/ ông ơi ngó xuống đầy vơi nợ nần” (Quỳnh Tiên) 


Thôi thì: “Vết thương ứa máu đủ rồi!”. Chị biết nơi đây không dành cho mình. Chị không chọn ra đi vì chị còn phải đi kiếm con, chị cũng phải ở lại thành phố để chờ cha trở về sum họp nữa. Chị quay mặt, tìm ra cửa mò mẫm tìm đường rời khỏi con tàu. Xuống bến, người người hỗn loạn đang tất tả ngược xuôi và gọi nhau í ới. Bỗng chị thấy bên đường có một người phụ nữ (có lẽ là một người mẹ) đã chết, ngồi bên cạnh là đứa con đang cố ôm lấy mẹ và khóc. Chị tất tả nhào đi để may ra tìm được con mình. Đi tới đâu chị gặp ai chị cũng hỏi, thấy đứa trẻ nào lạc ở đây không? Mọi người giúp tôi với, tôi lạc mất con rồi! Bỗng có một chị bảo quay lại đằng kia, chỗ người phụ nữ nằm, bên cạnh có đứa bé tầm tuổi con chị, cứ cúi xuống xem biết đâu là con mình. Chị quay lại cúi xuống lay gọi và nhìn mặt cháu bé. Ôi đây rồi! Hóa ra đây là con chị. Trong lúc bom rơi đạn lạc, chị phụ nữ này bồng được con chị rơi xuống nước và khi chị lội vào bờ thì trúng đạn, chị cố lết thêm vài mươi bước nữa thì gục xuống và tắt thở, trong khi đứa bé hoảng loạn không biết mẹ mình đâu, chỉ biết người vừa ẵm em dưới nước sông Sài Gòn lên! 


Chị ôm lấy con mừng khôn xiết tả, và tưởng như tim mình vừa sống lại sau những gì đã xảy ra.

Mới đó mà nửa thế kỷ trôi qua! Chị vừa lo kinh doanh, kiếm tiền nuôi dạy con cái một gánh hai vai thay cho cả người cha của bé. Bé có cha cũng xem như không, vì cha đã thuộc về nơi khác, gắn bó với những con người xa lạ khác, không phải mẹ con mình. Trong gian khó, chị làm lụng nuôi con vượt qua thời kỳ hậu chiến, rồi bao cấp, rồi hội nhập,… Con gái chị nay đã trưởng thành, cháu cũng đã thành đạt và có mái ấm gia đình. Xem chị như đã hoàn thành nhiệm vụ làm mẹ thiêng liêng cao cả của mình. Nay chị đã thảnh thơi, bên cạnh vẫn duy trì công việc kinh doanh thường nhật. Chị đến với thi ca, sinh hoạt với các nhóm bạn cùng sở thích như picnic, khiêu vũ hay những hoạt động lành mạnh rèn luyện sức khỏe về thể chất và tinh thần. Bởi vậy chị không cô đơn, Dẫu thiếu đi một người tình tưởng là trăm năm nhưng lại bội bạc thì chị vẫn còn cha mẹ, con cái và bạn bè tri âm. Chính vì thế chị không gục ngã. Bởi vì con cần chị, cha mẹ chị cần chị. Chị không thể buông xuôi theo số phận nghiệt ngã mà đứng lên, vượt lên nỗi đau để tiếp tục tìm cho mình lẽ sống có ý nghĩa. Chị cũng không oán hờn người cũ nữa.


Một đôi lần, “người ta” trở về Saigon thăm quê hương, chị tình cờ gặp lại cũng xem như gặp một người quen cũ, không vui cũng không buồn. Bình thường như một người bạn cũ từng quen biết rồi thôi!


Chị buông bỏ những gì không đáng dằn vặt hay tiếc nuối. Chị làm chủ cuộc sống của mình, mặc dù khi người ấy đành đoạn rời đi chị mới ngoài hai mươi tuổi. Mẹ đơn thân, lại xinh đẹp có thừa. Xung quanh chị không thiếu đàn ông vây quanh tán tỉnh. Nhưng có lẽ chị đã thấm đòn tình ái và hôn nhân. Đau một lần đã đủ! Chị nói rằng: “Cứ ngồi yên đó, không cần đi đâu cả, tri kỷ sẽ tìm em!”. Và đúng vậy những người bạn hiểu lòng nhau sẽ chia ngọt sẻ bùi tâm sự đôi điều cho với buồn đau, và ai có cuộc sống nấy rồi mọi thứ sẽ ổn. Rồi chị đến với thi ca. Xem thi ca như một cuộc sẻ chia tâm tình, nâng đỡ tâm hồn con người.

Ngẫm lại trong cái rủi có cái may. Dẫu phải chứng kiến hiện thực phủ phàng nhưng đau một lần rồi thôi! Nếu ngày đó, chị không lạc lên con tàu ấy, không biết anh đã thay lòng để trốn chạy cùng với một phụ nữ khác thì cả đời còn lại chị cứ khắc khoải và canh cánh không yên: Không biết giờ nay anh ở đâu? Còn sống hay đã chết, mất tích? Rồi chị lại lặn lội đi tìm hết trại cải tạo này đến trại cải tạo khác để tìm anh, không tìm ra thì nghĩ rằng anh đã tử trận bị bom rơi đạn lạc buổi giao thời, rồi lại về nhà lập bàn thờ năm tháng lo cúng cấp, cầu siêu này nọ,… trong lúc người ta đang sống phây phây cùng người khác. Thôi thế cũng là may!


Như vậy có phải là chị mất đi thứ này thì trời bù cho chị thứ khác. Con cái giỏi, ngoan, công việc trôi tròn, sức khỏe bình an. Và thế là chị cứ tươi trẻ, cứ tràn đầy sức sống, đầy năng lượng làm việc và vẫn xinh đẹp không khác xưa là mấy. Có chăng đậm đà, chín chắn hơn xưa mà thôi! Người ta nói dù ai đó lúc trẻ căng tràn sức sống, trắng trẻo, đẹp nhưng nhạt duyên thì nhan sắc sớm phai tàn còn ngược lại nếu trời phú cho có nét duyên ngầm thì vẻ đẹp mặn mà đó không phai mờ dẫu đi qua thời gian. Nếu biết giữ gìn sức khỏe thể lực và sức khỏe tâm hồn tốt, đảm bảo chế độ ăn uống và tập luyện đúng cách, sức khỏe và dáng người vẫn ít thay đổi. Qua mỗi mốc thời gian tám mươi chín mươi đi nữa vẫn nét duyên trời cho đó vẫn ánh lên sau lớp bụi thời gian ghi dấu trên khuôn mặt. Và chị là một người phụ nữ như thế dù đã đi qua mùa thu của cuộc đời!


Saigon, ngay 23/9/2025

Hoàng Thị Bích Hà

(Hình minh họa thiếu phụ và bến Bạch Đằng hiện tại)


READ MORE - CÓ MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ NHƯ THẾ! - Hoàng Thị Bích Hà

ĐÊM HỘI TRĂNG RẰM TẠI TU VIỆN ĐỨC PHỔ - Minh Tánh (Lê Thi)

 


 Đêm Hội Trăng Rằm Tại Tu Viện Đức Phổ 

Ánh Trăng Quê Hương Giữa Xứ Người

 

Bowling Green, Kentucky – Vào dịp Vu Lan vừa qua, Tu viện Đức Phổ (126 Gerkin Rd, Bowling Green, KY 42101 ) được tổ chức trang nghiêm và ấm cúng hơn bao giờ hết. Hơn 30 quý Thầy, Sư Cô, Tăng Ni từ nhiều tiểu bang khắp nước Mỹ đã về tụ hội. Từng bước chân giải thoát, từng tiếng mõ tiếng chuông vang vọng, như đưa mọi người trở về với cội nguồn yêu thương, về bên hình bóng Mẹ Cha.

 

 Chưa dừng lại ở đây, đêm hội Trung thu đầy ý nghĩa và xúc động dưới sự hướng dẫn và chủ trì của Đại đức Thích Tịnh Hạnh. Sự kiện không chỉ là dịp vui chơi, sum vầy, mà còn trở thành một không gian văn hóa – tâm linh đặc biệt dành cho cộng đồng người Việt đang sinh sống xa quê.

 

Hàng trăm đồng bào Phật tử và người Việt từ nhiều vùng phụ cận, thậm chí từ các bang lân cận, đã cùng nhau quy tụ về mái chùa Đức Phổ – như trở về một phần quê hương giữa lòng nước Mỹ. Trong không khí thiêng liêng của đêm Rằm tháng Tám, các chương trình được tổ chức phong phú: từ tiệc trà đạo vị, trình diễn múa lân, rước đèn, văn nghệ, cho đến phần pháp thoại đặc biệt về đạo Hiếu – chủ đề xuyên suốt của đêm hội.

 

Đại đức Thích Tịnh Hạnh, bằng lối giảng đầy chân tình và sâu sắc, đã mang đến cho đại chúng những bài học nhân văn sâu lắng về tình cha mẹ, nghĩa thầy trò, và lòng tri ân với tổ quốc. Những lời giảng ấy không chỉ là đạo lý, mà còn là tiếng nói của trái tim – khiến không ít Phật tử xúc động nghẹn ngào, nước mắt rơi trong niềm hoài niệm quê cha đất tổ.

 

Ngoài ra, đêm hội còn có sự hiện diện và tham gia của nhiều chư tôn đức tăng ni, trong đó có Giảng sư Thích Giác Minh Luật – người luôn đồng hành cùng tu viện trong các hoạt động văn hóa – giáo dục – tâm linh cho cộng đồng.

 

Tu viện Đức Phổ từ lâu đã trở thành điểm tựa tinh thần vững chắc cho người Việt tại Kentucky. Không chỉ là nơi hành trì Phật pháp, tu viện còn là trung tâm sinh hoạt cộng đồng năng động với các hoạt động thiết thực như: lớp học tiếng Việt cho thanh thiếu niên, thi cắm hoa nghệ thuật, chương trình tương thân tương ái, và nhiều khóa tu dành cho các lứa tuổi.

 

Qua từng hoạt động, mái chùa nhỏ nơi đất khách vẫn luôn giữ được hồn dân tộc, nuôi dưỡng bản sắc văn hóa Việt giữa đời sống hiện đại phương Tây. Và đêm hội trăng Rằm năm nay một lần nữa đã khẳng định vai trò kết nối thiêng liêng đó – như nhịp cầu tâm linh giữa xứ người và quê hương.

 

Khép lại trong làn khói trầm ấm, tiếng chuông chùa ngân vang, ánh trăng rằm soi sáng những gương mặt rạng ngời, đêm hội đã để lại trong lòng người tham dự nhiều cung bậc cảm xúc. Đó không chỉ là niềm vui của một mùa Trung thu đoàn viên, mà còn là bài học về đạo Hiếu, về tình người, và về lòng biết ơn – những giá trị cốt lõi luôn được gìn giữ trong mỗi trái tim Việt dù ở bất cứ nơi đâu.

Minh Tánh - Kentucky .

 

READ MORE - ĐÊM HỘI TRĂNG RẰM TẠI TU VIỆN ĐỨC PHỔ - Minh Tánh (Lê Thi)

CHÙM THƠ THUỞ THIẾU THỜI của LƯU LÃNG KHÁCH - Cây đờn một má / Đá đít rách đáy / Chớ thấy lạ khè / Ngứa ngứa sâu

 


CÂY ĐỜN MỘT MÁ

Cây đờn một má được anh mua

Hàng tốt thời nay giá cũng chua

Mẹ bán hai heo nào đã đủ

Ba bay một nghé quả không đùa

Ngứa tay rảy thử âm vang dữ

Khoái chí cầm lên tiếng được mùa

Anh bước ra sân còn nhắn nhủ

Ham đờn bỏ học chắc ba thua.

                 Hè 1976

            Duy Toàn xứ Hổ

 

 

ĐÁ ĐÍT RÁCH ĐÁY

Bữa nào không đá được trôn nhau

Ngao ngán đờn ca dễ muốn đau

Bức bối tìm ngay dăm đứa bạn

Ham chơi kiếm đại mấy cô đàu

Gò cao đá xuống hay ê cẵng

Đất thấp công lên dễ trán nhàu

Chị bảo quần chi luôn rách háng

Kêu về mẹ bắt cởi khâu mau.

                  Hè 1976

            Duy Toàn xứ Hổ



CHỚ THẤY LẠ KHÈ

Thằng nhóc Quảng Nôm thấy lạ khè

Ông mày nể mặt mấy anh nghe

Sáng mai có giỏi ra kia đọ

Chiều mốt còn hăng tới đó đè

Chẳng thuộc bụi đời không phải sợ

Nào như du đảng chớ hăm he

Nhỏ con khiếp vía co vòi cút

Mới động chân tay nó đã tè.

              Nghỉ hè 1976

            Duy Toàn Xứ Hổ

 

 

 NGỨA NGỨA SÂU

Lông còn chưa có nói gì râu

Sao cứ nghe người ngứa ngứa sâu

Sớm sớm tìm nơi hoang vắng gãi

Trưa trưa chọn chỗ quạnh hiu hầu

Người ta chẳng biết thường như vậy

Hay chỉ mình ông thiệt đáng rầu

Mắc cỡ làm sao da đỏ tái

Đêm nằm lỡ giấc gãi lâu lâu.

        Hè 1976

       Duy Toàn xứ Hổ



READ MORE - CHÙM THƠ THUỞ THIẾU THỜI của LƯU LÃNG KHÁCH - Cây đờn một má / Đá đít rách đáy / Chớ thấy lạ khè / Ngứa ngứa sâu