TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
Chúc Mừng Năm Mới
Saturday, December 23, 2017
ĐỌC “KHOẢNH KHẮC ĐỜI TÔI” TẬP THƠ ĐƯỜNG LUẬT CỦA VĂN THANH - Châu Thạch
ĐỌC “KHOẢNH KHẮC ĐỜI TÔI”
TẬP THƠ ĐƯỜNG LUẬT CỦA VĂN THANH
Châu Thạch
Nhà thơ Văn Thanh tên thật là Trương văn Thanh
nên ông còn có bút danh là Văn Thanh Trương và trên dòng facebook của ông cũng
lấy tên ấy.
Văn
Thanh ở độ tuổi trên thất thập cổ lại hy hơn mười niên nhưng còn rất đa tài và
minh mẩn. Ông thường tạo dựng những tập video
thơ nhạc đầy màu sắc và âm thanh tuyệt vời, gây nhiều ấn tượng cho người
thưởng thức. Một lần đi cùng nhà thơ Kha Tiệm Ly về Tây Ninh để thăm Ban Biên Tập
trang web datddung.com, nhà thơ Kha Tiệm Ly đã nói thẳng với Châu Thạch: “Thơ
Đường Luật của anh còn thua thơ anh Hai nhiều lắm”. Anh Hai tức là nhà thơ Văn
Thanh. Tôi không cảm thấy giận dỗi gì mà còn vui vì sự thật là như vậy. Văn Thanh
chuyên sáng tác thơ Đường Luật nhưng ít
đăng trên diễn đàn mạng mà chỉ giao lưu chủ yếu với thi hữu trong nhóm thơ “Hoàng Gia”. Cái tên “Hoàng Gia” của
nhóm chi là để dí dỏm nói ngược chữ “Già Hoang”.Tuy thế các thi hữu của nhóm
thơ nầy quả thật là những cột trụ Đường Luật
và là những cây bút tài hoa của thể thơ khác. Nam thì có những cây bút
như Võ Làng Trâm, Võ Sĩ Quý , Lê Hoàng, Độc Hành, Từ đức Khoát..vv, nữ thì có
Sông Thu, Hoài Hương Xưa, Thy Lệ Trang, Như Thu, Ca Dao Như Thu, Lê
Liên..vv.Thi hữu của nhóm nầy ở khắp quả địa cầu và kiến kỳ thanh nhau nhiều
hơn kiến kỳ hình. Tuy vậy họ rất gắn bó yêu thương nhau vì chung một dòng máu
thi ca. Bây giờ nói đến thơ Đường Luật của Văn Thanh
Nhà
thơ Văn Thanh vừa cho ra đời tập thơ “Khoảnh Khắc Đời Tôi”. Đời tôi mà là một
khoảng khắc thì ta biết ngay đây là một quan niệm bi quan , cho cuộc đời như là
một bóng câu qua cửa sổ. Thế nhưng đọc tòan bộ trên 200 bài thơ của ông, “Khoảnh
Khắc Đời Tôi”chứa đầy những tư tưởng lạc quan trong cuộc sống. Nhà thơ quan niệm
rằng đời chỉ là khoảnh khắc, nhưng trong khoảnh khắc đó ta hạnh phúc trong vần thơ chén rượu:
Đời
là khoảnh khắc đấy mà thôi
Phút
chốc trăm năm đã hết rồi
Danh
vọng phù vân sao mệt mõi
Tình
yêu say đắm mãi xa xôi
Mặn
mà chi lắm thêm sầu khổ
Ân
ái sâu đầy lắm nổi trôi
Quên
hết tháng ngày trong quá khứ
Vần
thơ chén rượu mãi vui thôi
(Khoảnh Khắc)
Đọc
thơ ta không thấy một từ nào của Phật giáo hay Lão giáo
Nhưng cái tư tưởng của nó là buông bỏ ( vô
quái ngại nhà Phật) và sống vô tư ( vô vi của đạo Lão) gần như gói trọn trong
thơ.
Nhiều
nhà thơ Đường Luật thời nay dùng quá nhiều
những từ triết ly hiểm hóc để nói đến phương tiện và cứu cánh của giải
thoát. Nhà thơ Văn Thanh nói cái phương tiện ấy như chơi và cứu cánh đạt được
cũng chỉ là chơi:
Cao
tuổi còn gì để ước mơ
Mong
cho trí óc chẳng phai mờ
Văn
chương thi phú, đây là bến
Sản
khoái thảnh thơi đó chính bờ
Đôi
mắt dật dờ càng sáng tỏ
Đôi
tay hí hoáy vẫn ngon ơ
Hay
cho cái kiếp con tằm gửi
Tuổi
cổ lai hy chẳng hửng hờ!
( Già làm thơ)
Không
cao siêu mà thành cao siêu. Đọc thơ ta thấy “bến” và “bờ” là “văn chương thi
phú” và “sản khoái thảnh thơi”. Văn Thanh cho rằng văn chương là phương tiện (bến) để lên con thuyền ấy đến được “bờ” là sự “sản
khoái thảnh thơi” hay cao hơn là sự siêu thoát của linh hồn.
Ở
tuổi quá cổ lai hy đã hơn mười năm nhưng nhà thơ Văn Thanh viết về sự ly cách của
tình yêu thật tuyệt vời:
Lá
vàng héo úa đã thôi bay
Thu
chết từ lâu với tháng ngày
Hờ
hửng trăng khuya chìm đáy nước
Lửng
lờ sương sớm quyện chân mây
Anh
nơi quê cũ đời lây lất
Em
ở xứ người sống lất lây
Hình
ảnh một thời còn đắm đuối
Những
ngày thu ấy vẫn nồng say
( Thu Chết)
Tôi
đã nghe bao bài ca về “Mùa thi chết trong niềm nhớ”, bao bài thơ về “Mùa thu chết
trong tình yêu” nhưng “Thu Chết” của Văn Thanh chỉ trong tám câu bảy chữ mà đem
được hết cả không gian, thời gian của nhiều mùa thu tuyệt đẹp vào đó, rồi lại
đem cả cuộc sống gian truân của hai linh hồn xa cách đặt vào thơ. Mùa “Thu Chết”
của Văn Thanh không thiếu “trăng khuya chìm đáy nước”, không thiếu “sương sớm
quyện chân mây”. Mùa thu ấy có đủ hình ảnh đẹp của thu, có đủ sự gian khó của đời
để đọc thơ ta cảm nhận được hết nối buồn xa xôi, mênh mông mà cô quạnh đến nỗi
“lá vàng héo úa” cũng đã thôi bay. Hình ảnh nối buồn của lá cũng chết đi thì
còn nỗi buồn nào cao sâu hơn nữa! Tuyệt vời của bài thơ là ở đó!
Những
bài thơ tình của nhà thơ Văn Thanh còn nguyên cái chất lảng mạn thời trai trẻ cọng
với sự chửng chạc của tuổi già khiến cho đọc thơ ta như được hưởng toàn bộ sự
tinh hoa của thi phú:
Miên
man thương nhớ đã bao lần
Phiêu
lãng tình ta ngọn sóng lan
Đầu
núi trăng treo thêm lạnh lẻo
Bên
lầu hoa đắm tựa phai tàn
Tiếng
đàn tương ngộ còn âm hưởng
Chén
rượu giao bôi đã lở làng
Thương
nhớ bao niềm thường ảo ảnh
Theo
ta thao thức với thời gian
( Niềm Thương Nhớ)
Thật
tình nếu không biết trước đây là bài thơ của Văn Thanh thì tôi có thể lầm nó là
một bài dịch của thơ thời thịnh Đường mà
người dịch nó cũng là một thi nhân tuyệt tác. Những câu thơ “phiêu lãng tình ta
ngọn sóng lan” hay “Bên lầu hoa đắm tựa phai tàn” tác giả đã dùng tứ thơ lung
linh để phát họa những hình ảnh quá đẹp mắt, gởi cả khối tình đằm thắm của thi
nhân vào đó. Đọc thơ hồn ta cũng phiêu
lãng theo ngọn sóng tình hay gục xuông bên lầu để thiếp vào cơn mộng mê thương
nhớ.
Đọc
thơ về quan niệm sống của Văn Thanh, ta cảm thấy có một chân trời sảng khoái,
vui mãi trong tâm hồn tác giả. Nhà thơ có nói đến cái già, nhưng cái già của
ông như những bông hoa lớn và đẹp nở vào cuối đông nhưng lại đàu xuân:
Sống
thời trai trẻ bao năm qua
Thoắt
cái đời ta đến tuổi già
Mõi
gối, chuyện xưa còn nhớ mãi
Mắt
mờ, tình cũ vẫn chưa nhòa
Lưng
còng, còn muốn trò chơi bướm
Sức
kiệt, lại mê thú ngắm hoa
Cỏi
thế tràn đầy bầu rượu ngọt
Vui
cùng bạn hữu với thơ xa.
(Vui Mãi)
Rượu
ngon vơi bớt nỗi sầu bi
Than
trách trời xanh chẳng được gì
Một
chén cay nồng nào phải tội
Đôi
lời đàm tiếu có là chi
Đất
trời thuận hợp đâu cùng lúc
Mưa
gió thất thường cũng có khi
Biết
vậy thôi thì ta cứ chén
Giọt
bùi giọt đắng tạo vần thi.
( Rượu Ngon)
Đọc
những bài thơ như trên của Văn Thanh, ta thấy trong ông một con người đại lượng,
tư duy tưởng như hời hợt với đời nhưng thật ra sâu nhiệm một tư tưởng cao siêu
tựa như các bậc hiền triết rong chơi trong cõi thế. Với “Vui Mãi” Văn Thanh
càng già càng không quên mà càng nhớ. Sự nhớ của nhà thơ làm cho càng già càng
chắc lọc cho tâm hồn tinh túy thêm để gần với những vui chơi thâm thúy của đời.
Với “Rượu Ngon” nhà thơ hòa nhập cuộc sống trong quy luật mà tạo hóa dựng nên,
vui chơi và thụ hưởng một cách hài hòa với biến đổi của nhân gian và của đất trời. Cả hai bài thơ
diễn tả cuộc sống như vầng mây trắng bay, bềnh bồng mà biến hóa dưới trăng sao.
Về
thơ Đường Luật của Văn Thanh, tôi nghĩ không cần đề cập niêm luật, đối ngẫu hay
cú pháp làm gì, bởi ông viết trôi chảy như một dòng thơ tự do, nhẹ nhàng đến nỗi
người đọc dầu khó tính đến mấy cũng quên đi cái luật lệ của thơ Đường. Từ đó ta
nghiệm ra nhà thơ kêt cấu niêm luật, đối ngẫu, ý, tứ sít sao đến nỗi mỗi bài thơ như dòng sông rộng
mà êm đềm trôi chảy. Tất nhiên đó là một cây bút tài hoa, tinh thông Đường luật
mới múa bút mà bút bay êm đềm trên hai bờ giấy.
Với
một tập trên 200 bài thơ, mà chỉ đưa ra 5 bài làm chứng thì chưa nói được gì.
Đó chỉ là những bài thơ tiêu biểu theo cái nhìn hạn hẹp của người viết. Mong rằng
thơ Văn Thanh còn có cơ hội đến nhiều với thi hữu và bạn đọc để những bông hoa
đẹp văn chương không như “Bên lầu hoa đắm tựa phai tàn”./.
Châu Thạch
TRỞ VỀ CÁT BỤI - Thơ Trương Thị Thanh Tâm
Nắng theo về trên tóc
Từng sợi bạc xuyến xao
Thèm một mùa trăng khuyết
Nghe sầu dâng lên cao
Tôi xa rồi từ đó
Hoa bần trắng ven sông
Bìm bịp kêu nước lớn
Người ơi buồn hay không?
Gío thu như hơi thở
Để hồn còn chơ vơ
Tôi một đời lá ngủ
Tiếc một thời ngu ngơ
Tôi đong đưa vạt nắng
Tô hồng thêm má môi
Quên nỗi buồn đi thôi
Cho cành xanh áo mới
Hè đi rồi thu tới
Chờ mảnh vỡ cuộc đời
Rồi cùng với nụ cười
Trở về cùng cát bụi.
Trương Thị Thanh Tâm
Mỹ Tho
GÒ CÔNG CHÍN NHỚ MƯỜI THƯƠNG - Thơ Vũ Trầm Tư
Về
đây thương áo bà ba
Thương
màu áo tím hoa cà quê hương
Gò
Công chín nhớ mười thương
Nghe
hương gió biển thổi lòn bờ tre
Đêm
đêm ánh đóm lập lòe
Đèn
sao lấp lánh bần gie phía bờ
Trăng
nghiêng thao thức hồn thơ
Đường
hoa cau trắng ai chờ đợi ai?
Về
nghe tiếng biển gọi mây
Sóng
xô bờ cát, nắng say với rừng
Áo
bà ba tím bâng khuâng
Câu
hò nam bộ vọng ngân khúc tình
Về
nghe đất đã chuyển mình
Đồng
reo lúa mượt, vườn xanh phía giồng
Nắng
vàng trải lụa Phú đông
Theo
cơn gió chướng chạnh lòng cố nhân
Thuyền
con chở nắng qua sông
Chở
trăng mười sáu bềnh bồng trôi xa
Ơn
dòng nước bạc phù sa
Sông
ơi! Cửa Tiểu bài ca đầu đời.
Vũ
Trầm Tư
LẮNG ĐỌNG TỪNG GIỌT PHÙ SA - Phan Nam
LẮNG ĐỌNG TỪNG GIỌT PHÙ SA
Xuất bản tập thơ đầu tay
“tạ lỗi cùng quê” cách đây đã sáu năm, với những câu thơ mộc mạc, giản dị của
một tâm hồn xa quê: “ta về tạ lỗi cùng quê/ hôn vạt cỏ dại bờ đê cuối làng/ tạ
ơn sông núi mây ngàn/ cho ta uống giọt thi đàn trăm năm”, tác giả Trần Phước
Ninh vừa ra mắt độc giả tác phẩm mới “trăng nở đầy tay” (NXB Hội nhà văn quý
IV, 2017).
Giữa dòng đời xuôi ngược với biết bao bộn bề, âu lo, thật đáng quý
khi được cầm một thi phẩm đẹp đẽ, thuần khiết, đong đầy nghĩa tình. Nhất là vần
thơ viết về quê hương, dẫu được chưng cất ngàn đời nay, nhưng khi được cất lên
tự sâu thẳm tâm hồn biết vị tha, rung cảm thì tự thân lấp lánh nỗi niềm khó tả,
rưng rưng xúc động. Bao nhiêu lần ngược xuôi dòng Thu trầm tích, đi qua mùa cạn
cũng như mùa lũ, đều ẩn chứng trong nó những mảnh đời, những mảng màu, những tiếc
nấc nghẹn ngào, khắc khoải. “Vườn Đào ngày ấy vẫn còn xanh/ Đợi anh về hái
mộng lành câu thơ/ Sông quê bồi lở đôi bờ/ Người đi biền biệt giấu mơ vào lòng/
Quê hương mình đất Xuyên Đông/ Cây đa đồng ruộng với dòng sông Thu/ Thuở ấu thơ
mẹ hát ru/ Bãi Trà Dung tiếng chim cu lẻ bầy”, câu thơ thấm đẫm dòng Thu
ngọt lành cây trái, tắm mát cõi lòng người con xa xứ, neo cõi lòng về với cội
nguồn. Từ mảnh đất của tình quê, tình người, tình đất, tiếng thơ ấy lặng lẽ cất
lên và hòa dòng sông tình yêu, dạt dào sóng vỗ. Dẫu biết đôi khi dòng sông ấy
nhiều khi chẳng hiền hòa bao dung như lòng mẹ, nhưng đã ôm trọn tấm lòng, neo
giữ hồn thi sĩ tắm gội lớp áo phong sương nhuốm màu thời gian. Đọc lại những
vần thơ được viết trong chiều ba mươi Tết trên đất Sài thành hoa lệ mà rơm rớm
nước mắt, khi hình bóng mẹ già cõi còm chờ mong, còn đứa con bơ vơ mưu sinh,
lòng chợt bâng khuâng trong tiếng pháo giao thừa:
Tết năm này con không kịp về đâu
Thương đôi mắt mẹ già mòn mỏi đợi
Giữa phố xá đông người con chới với
Đành nhủ lòng phải kiếm sống mẹ ơi
(Chiều
ba mươi)
Chất ca dao thấm trong huyết quản được anh phác họa qua con mắt
lãng tử, đa tình và đầy chân thật. Người quê mình “ăn cục nói hòn” mà nên vần
nên điệu, lắng đọng hồn thơ trong từng giọt phù sa. Tôi chợt nhớ đến cái “dòng
sông thi sĩ” ngày ấy thân thương làm sao, cái nơi được nhà thơ Nguyễn Nhã Tiên
còn ngày đêm phiêu du theo ngọn gió, nâng niu chén men tình mà say sưa lãng du
theo kiểu “giang hồ vặt”. Trần Phước Ninh, anh cũng giang hồ bụi bặm lắm chứ,
cũng yêu người con gái “mắt em xanh thẳm buổi này” đắm đuối lắm chứ, và anh
lặng lẽ thêu dệt bến sông Thu huyễn hoặc đầy mộng, đầy trăng: “Đất nằm dưới
những bàn chân/ Lá vàng thu rũ ái ân tình nồng/ Thuyền về trăng đậu đầy sông/
Ai khua bến nước giữa dòng vỡ tan”. Lục bát, hồn vía của dân tộc nhập thân
vào đất nước, để biết bao cảnh đời biết “vịn câu thơ” mà đứng dậy. Khi đang học
THPT bình thường như bạn bè đồng trang lứa thì bất ngờ cơn bạo bệnh ập đến, để
lại di chứng đôi bàn chân không vững vàng, không thể cất lên âm thanh tròn vành
rõ chữ, nhưng cuộc đời không lấy mất hoàn toàn của ai cái gì. Nhưng vượt lên
trên tất cả, anh đến với thơ, “vịn câu thơ đứng dậy”, không những thế anh còn
kêu gọi mạnh thường quân giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn tại địa phương. Thơ
Trần Phước Ninh được đánh giá nhiều cảm xúc mộc mạc, giản dị đan xen tâm trạng
cô đơn, êm ái nhưng cũng không kém phần ngọt ngào, mượt mà và lắng đọng. Cuộc
đời đã nhắn nhủ anh biết yêu mình và biết thương mọi người, dẫu trần ai chưa
tìm được người chung chăn gối nhưng tình thơ lại ăm ắp dâng đầy. Đọc đi đọc lại
bài thơ “thương lắm Quảng Nam” giọt lệ nóng hổi lặng lẽ rớt giữa trang thơ,
quay quắt nỗi nhớ quê nhà:
Quảng Nam ơi
Tịch tình tang
Thương sao điệu lý hò khoan quê mình
Thương từng ngọn cỏ điêu linh
Thương sao Đất Quảng dáng hình gian nan
(Thương
lắm Quảng Nam)
Tôi còn thương, thương nhiều lắm, thương dòng thu bên lở bên bồi,
thương con nước lũ những ngày mưa trắng trời, thương chén rượu Hồng Đào đắm say
môi mềm, thương lời ru của mẹ những ngày tháng êm đềm… Và thương từng giọt phù
sa nuôi dưỡng cây lúa trên đồng, thương lời ru của mẹ văng vẳng mỗi khi đêm về.
Thương anh chàng Phước Ninh ngày ngày “uống giọt thi đàn trăm năm” để
hồn thơ bay cao giữa đời.
PHAN NAM
Ảnh: Trần Phước Ninh tại
buổi ra mắt tập thơ (28.11.2017) tại TP HCM.
Nhà thơ Trần Phước Ninh (sinh ngày 01.05.1972), quê quán:
thôn Xuyên Đông 2, thị trấn Nam Phước, Duy Xuyên, Quảng Nam. Đã xuất bản 2
tập thơ: Tạ lỗi cùng quê (NXB văn học 2011), Trăng nở đầy tay
(NXB Hội nhà văn 2017).
Tập thơ “trăng nở đầy tay” được nhà thơ Trần Mai Hường vận động
tài trợ xuất bản, anh cũng vừa tổ chức buổi ra mắt tác mới vào cuối tháng
11.2017 tại TP HCM.
|
----------------------------------------------------------
Tác giả: Phan Văn Nam, bút danh: Phan Nam.
CMND: 205783737. Phone: 01686 642 109
Địa chỉ: Tổ 29, thôn Thanh Bôi, xã Tiên Châu, huyện Tiên Phước,
Quảng Nam
MAI ĐÂY - Thơ Mặc Phương Tử
Nắng
đã lên rồi, sương chữa tan
Đời
hiu hắt gió mộng mây ngàn.
Đã
bao thu đến mùa thay lá
Chừng
bấy đông còn lớp diễn trang.
Đá
lạnh hồn khuya bờ ảo vọng
Trăng
nghiêng mặt bể sóng hoang tàn.
Đi-về
một cõi tâm tư ấy,
Nào
có riêng gì giữa thế gian.
Giữa
thế gian, mà lắm thế gian
Ai
hay sương khói vẫn mơ màng
Cuộc
đi cuộc hẹn dường chưa trót
Cuộc
đến cuộc chờ vẫn đợi sang.
Sầu
tiếp say sưa bao điệp khúc
Đời
đang nắn nót một cung đàn.
Mai
đây nắng ráo đường tao ngộ
Bát
ngát lòng xuân nhịp sống tràn.
Saigon,
18.12.2017
MẶC
PHƯƠNG TỬ
KHÚC HÁT ĐÊM ĐÔNG - Thơ Nhật Quang
Du dương khúc Thánh ca huyền nhiệm
Gợi lòng con chút ấm áp yêu thương
Sưởi ấm Chúa khi Đông về lạnh giá
Mang phận người sinh hạ giữa đồng
xa
Ôi linh thiêng! đêm màu nhiệm nở
hoa
Ơn cứu độ, hồng ân tràn khắp lối
Muôn vì sao bừng lên trong đêm tối
Khúc hoan ca Thiên sứ vọng nơi nơi
Mau mau trỗi dậy mục đồng ơi!
Hãy hát lên hòa vang cùng Thiên sứ
Đến Be Lem thờ lạy Chúa đất trời
Đã Giáng sinh trong hang lừa tăm tối
Dương trần vang lên khúc ca ngày mới
Ánh huy hoàng rực rỡ chiếu muôn nơi
Vinh danh Thiên Chúa tầng trời cao
thẳm
Phúc an bình tỏa xuống khắp trần
gian.
Nhật Quang
Sài Gòn
CHIA TAY NOEL SAPA - Thơ Huy Uyên
Thôi tim lạnh lòng xa hạnh-phúcphố nhỏ Sapa người trở vềchiều hoang trôi cả trời sương giógiáo-đường xưa dấu khuất đông xưa .Đã vắng những lời kinh nguyện-cầuba-ngôi-cao chừng rưng mắt lệtuyết bỏ lại tình em,Sapakhuya đi mang theo nổi nhớ .Thắp trong tim người đốm lửanao lòng chi sỏi đá niềm đaunơi người khoảng trời xa lạmắt ai chợt hoang mê sầu .Tóc em còn chải sợi mây trờitrên đồi Sapa lộng gióhoa bướm bỏ đi có hẹn quay vềđêm Noel thả tình thêm biển nhớ(xuyến xao qua rồi từ thuởtừ hôm biền biệt người đi) .Thềm nhà người rêu phủmộng xa trôi về tận cuối trờichùm tuyết cũ không còn rơi nữacầm tay người chia hai trong tôi .Chuông nhà thờ khuya đêmquán vắng,ly cà-phê "TÍM SAPA"đắng ngắtthả chết trôi đành đoạn mối tìnhdấu ai bên trời chìm khuất.Lao xao đầu sânxanh xao bóng látiếng chuông ngân,từng khúc thở dàibao lâu đợi tình quay lạiLào-Cai đêm Chúa về "Silent Night" .Xa cuộc tình,xa người,mùa đôngtrên kia những đồi sao cô-quạnhmong chi thắp ngọn nến cháy lòngchùng buồn bài ca "Lời Buồn Thánh".Đêm nay Noel Sapa tuyết trắngchôn sâu cuộc tình kín lấp đời timmắt nhìn,đìu hiu thăm thẳmsuốt đời sao ai mãi đi tìm(lời kinh cầu buồn thế).
Huy Uyên(25-12-15)
Subscribe to:
Posts (Atom)