|
Lê Quang Trung- Lê Ưu Điềm
|
Lê Ưu Điềm tên thật là Lê Quang Trung
Sinh ngày: 21 tháng 8 năm 1960
Mất ngày: 17 tháng 10 năm 2011
Quê quán: Phong Điền ,Thừa Thiên (Huế)
sống và lớn lên tại Q.Trị, là học sinh Nguyễn Hoàng khóa 1972
Nghề nghiệp: Bác sĩ, Bệnh Viện Chợ Rẫy -TP. H CM
Bắt đầu sáng tác nhạc năm 1978 với bút danh LÊ ƯU ĐIỀM
Hội viên hội âm nhạc TP. HCM năm 1994
Tuyển tập nhạc:
"Tuyển tập ca khúc Lê Ưu Điềm” (với 50 nhạc phẩm đặc sắc. NXB Âm nhạc Việt Nam Xưa và Nay) CD cùng tên gồm 11 ca khúc tuyển chọn.
Và nhiều chương trình tác giả tự trình bày trên kênh truyền hình HTV9 , VTV 3…
THƯƠNG TIẾC
Trung ơi, ngày Trung ra đi, anh còn đang dưỡng bệnh sau ca phẫu thuật khắc nghiệt ! Chị Luyến vào SG tiễn đưa em.
Anh ngồi vào máy, đặt đỉa nhạc của em tặng, vừa nghe vừa viết cho em mấy vần thơ, gọi tên em trong bồi hồi tiếc nhớ, như một nén nhang thắp cho em, dù xa xôi nhưng anh tin Trung vẩn thấy được những tình cảm chân tình của anh.
Trung ơi, sao vội…
Lặng lẽ lìa xa chốn dương trần,
Êm đềm buông khúc nhạc trầm luân.
Quên nẻo quay về bao lưu luyến,
U uất mây chiều dòng nhạc khơi,
Ai mang thương nhớ “…sầu riêng” đó,
Ngõ vắng đêm về bước “…vờ say”,
Gót chân gõ nhịp buồn “…quên hát!”
Tha thiết mơ hoài “…một cánh chim…”
Ru ai nốt nhạc sầu trên phím ?
U uẩn ngồi “nghe đá tự tình”
Ngỡ ngàng buông khúc cung đàn lở ,
Gạt nỗi buồn thương, bước một mình!
Quảng Thuận, tháng X - 2011
*Những chữ trong ngoặc kép là từ trong nhạc hoặc tên bản nhạc, chữ đầu dòng là tên của TRUNG.
Hai ngày nữa là ngày giỗ đầu của Trung, anh lại ngồi ôn những kỷ niệm xa gần mà chúng ta từng có với nhau, những tháng ngày mà nay đã chôn sâu: “…còn đâu ngày tháng ngọt ngào xa xưa, còn đâu sớm chiều vỗ về thương yêu, còn đâu kỷ niệm một lần trau chuốt, thôi đành cúi đầu nghe bao tương tư xé buốt… Xin một lời trăn trối…từ đây đã chôn sâu!" (Buồn dâng cao nguyên)
|
Hình bìa tuyển tập nhạc của Lê Ưu Điềm |
*
KỶ NIỆM
Không ruột thịt gì, chúng tôi quen nhau từ những ngày Trung còn học trung học. Chú học trò trắng trẻo, đẹp trai và hiền ấy, thường đến nhà tôi ngồi chơi chung với các ban bè tôi, phần nhiều lớn hơn Trung vài tuổi…Là: Do, Hoan (nay là Họa Sĩ Phạm Hoan), Truyền, Vui , Kim Anh, Phương…Đám bạn này của tôi, ai cũng chơi guitar rất khá, từ nhạc classic, flamenco, đến những bản nhạc Việt Nam soạn lại cho guitar…
Trung ngồi nghe và ít nói, thỉnh thoảng cũng hát một bài nào đó trong nhóm nhạc tiền chiến, Từ công Phụng, TCS…
Một buổi chiều Trung đến nhà tôi một mình, tôi nhớ đâu như năm ấy Trung mới học lớp 11. Cuộn tròn trong tay tờ giấy học trò trắng muốt, không có ai,Trung mở tờ giấy ra, đây là một bản nhạc mà Trung vừa sáng tác, bản nhạc đầu tay của Trung. Không chọn ai lại chọn nhằm tôi mà “trình làng”! Tôi chơi đàn tồi, nhạc lý lại càng kém, hát thì cũng chỉ tàm tạm (!) thế nhưng Trung lại tìm tôi để hát cho nghe “quả chín đầu mùa”! Trung đã hát thật say sưa! Rồi chúng tôi chuyện trò về nhạc đến hết chiều hôm đó.
Tên bản nhạc, lời bản nhạc… tất cả không còn nhớ gì vì lâu quá rồi, chỉ còn lại cái cảm giác ngạc nhiên, pha chút thán phục. Tôi nhớ “air” của bản nhạc thanh thoát, mang chút buồn buồn như nhạc của đôi tình nhân Lê Uyên - Phương nhưng không đắng cay não nề như họ…
*
Thời gian trôi nhanh. Tôi lập gia đình. Luyến -vợ tôi- lại là bạn thân của Ánh, chị ruột của Trung. Thời gian này, gia đình Trung ra Cam ranh, sau đó vào Cần Thơ rồi lên Sài gòn. Tết năm đó, hình như năm 1997, chúng tôi vào Sài gòn dự ngày họp mặt các cựu tu sinh của dòng Thánh Tâm ở Thị nghè. Chiều ngày 4 tết, Ánh đón chúng tôi về nhà chị ở Lạc Long Quân, Tân Bình. Tôi gặp lại Trung vì hai nhà Ánh-Trung chỉ cách nhau một bức ngăn.
Lâu ngày gặp lại nhau, chiều hôm đó, Trung và tôi đi uống cà phê, nhân tiện tìm thăm đứa cháu gái tôi ! Hai anh em đèo nhau trên chiếc Vespa Super của Trung. Việc tìm kiếm khá gian nan vì mù mờ địa chỉ, nhưng may là chúng tôi vừa tìm vừa chuyện trò hỏi han nhau đủ thứ về bạn bè, về Quãng Thuận…cũng đỡ nản lòng .
Đêm đó, nhà tôi và Ánh đi chơi, vợ của Trung cũng về thăm ngoại. Hai chúng tôi trở thành “người trông trẻ”, gồm ba cháu: Bé Biu con Trung, Bé Bê con Ánh và Cu Tri con trai tôi! Bê và Tri cùng tuổi, Biu nhỏ hơn, tôi bày trò tập vẽ cho ba đứa nhỏ, cùng nằm trên nên nhà, một “em” một cuốn vở, một cây bút chì màu, vẻ linh tinh nhưng hình nào cũng được tôi và Trung trố mắt kinh ngạc : “Ôi chao, chưa đi học mà vẽ đẹp thế này thì mai mốt cô hết bài dạy vẽ mất !” Cả ba khoái chí, cứ nằm mọp vẽ tha hồ !
Trung nhìn tôi: “Mình nhậu chứ anh Hội?”, tôi cười. Bỏ rượu mấy năm nay vì sức khỏe, nhưng giờ mà không uống thì đúng là “phí” cái dịp gặp nhau. “ Ừ, nhậu đi, tết mà! ”. Trung nhìn lên tủ rượu tết, có bốn chai, một chai nguyên và ba chai lưng nửa. Hai chúng tôi giăng cuội thế nào mà khi Ánh và Luyến về thì đã hết ba chai lưng nữa ấy! Chuẩn bị khui chai mới nhưng bị phe phụ nữ cản lại !!! Cả hai cũng đã ngất ngây…Thời gian này Trung vừa cho thu âm một băng nhạc của mình (băng Cassette)
*
Bẵng đi khá lâu, năm 2002, Luyến - vợ tôi - bị bệnh. Quang, em ruột của Trung, lúc này là Bác sĩ khoa ngoại của Bệnh viện Thống Nhất, đề nghị đưa vào bệnh viện Quang đang công tác. Quang và các đồng nghiệp đã rất nhiệt tình, phẫu thuật thành công tốt đẹp.
Hai ngày trước khi xuất viện. Chiều đó vào khoảng 19 giờ, tôi nghe có y tá gọi lên phòng trực nghe điện thoại, đầu dây là Trung,: “ Em đây anh Hội, anh nghe em nói nì, anh ra gọi xe ôm, nói cho đến Ủy ban Phường 16 (nay là Phường Tân Quý), có người đón về nhà em chơi. Anh đi liền đi.” Tôi không kịp hỏi hay nói gì ! Sắp đặt cho Luyến chỗ ngủ và bỏ sẵn sửa, nước uống gần tầm tay…Tôi rời bệnh viện.
Ánh chờ tôi ngay trước nhà, vào nhà, Trung bắt tay hỏi sơ tình hình của Luyến, khách khứa đến nhiều nên tôi qua chào ba mẹ Trung, hai bác và các em của Ánh đều quý Luyến, xem như con, như chị…
Khi đã đủ khách mời, bốn chiếc bàn tròn. Một cho Gia đình, một cho các bác sĩ đồng nghiệp ở Bệnh viện Chợ Rẫy , một cho các nhạc sĩ và một bàn nữa cho bạn học cũ của Trung, giờ đang ở Sài gòn. Trung không cho tôi ngồi với các bạn Trung, dù là người đồng hương và quen biết nhau cả, đem tôi đến bàn các nhạc sĩ rồi giới thiệu tôi là: “ Ông anh, phóng viên nhiếp ảnh !” Tôi hơi bối rối vì mình chỉ là thằng thợ chụp hình kiếm cơm, chẳng phóng viên phóng viếc gì cả! Hôm ấy là sinh nhật bé Biu, tôi không nhớ là lần thứ mấy của cháu.
“Ông anh Phóng viên nhiếp ảnh” chụp hình dạo …cố đóng trọn vai trò, nhưng khốn nổi Trung không báo là sinh nhật cháu, cái máy ảnh có mang vào nhưng lại để ở bệnh viện! Đến khi các bằng hữu cho quà mừng…Tôi bối rối lắm! Trung đặt tay lên vai tôi bóp nhẹ: “Em không báo là vì sợ anh bày vẽ quà cáp linh tinh, cứ ngồi yên mà uống đi cho vui…”
Mở đầu, một nhạc sĩ khá lớn tuổi, độc tấu bản La Cumpasita bằng chiếc Mandoline cũ kỷ, ngón đàn thật tuyệt, tròn trịa dồn dập, điệu tango làm phấn chấn thêm cho cuộc vui, chút men bia làm cho chúng tôi hòa vào nhau, sự cởi mỡ đến thật nhanh… các nhạc sĩ đàn, hát cùng các bác sĩ và bạn bè… không ai ngại ngần gì !
Sau khi xong tiệc ở nhà Trung, bạn của Trung gồm: Văn, Cách, Bình và Hòe còn rủ tôi đi, nói là uống cà phê, nhưng lại thêm bia, làm tôi chếnh choáng ! Về đến bệnh viện đã hai giờ sáng !
*
NGHIỆT NGÃ BỆNH TÌNH
Tin Trung bị bệnh làm choáng váng nhiều người. Cả gia đình , bạn bè của Trung…không ai ngờ ! Tôi cứ ngớ ra khi nghe tin. Chị Hoa, vợ của anh Tính, chủ quán cà phê mà lần nào ra Quãng Thuận Trung cũng thường ngồi cùng bạn hữu, báo cho tôi biết. Chính chị gặp Trung năm ngày trước, Trung còn khỏe mạnh, vào khoa tai mũi họng lục bệnh án của chị Hoa xem và trấn an chị “Không sao chị Hoa, mới giai đoạn một, hóa trị vài lần là ổn mà !” (Chị Hoa bị ung thư vòm họng). Vậy mà chỉ mấy ngày sau lại phát hiện bệnh của Trung !
Năm sau, Chị Hoa khỏi bệnh, nhưng anh Tính chồng chị lại mất vì bệnh gan ! Trung vẫn khá lạc quan và tin tưởng vào sự đều trị tích cực…Thời gian này, Trung dành nhiều cho bạn bè, âm nhạc và cả điêu khắc…Những lần họp lớp hoặc có dịp là Trung ra cùng bạn bè.
Một tối, chúng tôi chuẩn bị đi ngủ, Ánh điện thoại nói: “Trung ra chơi ngoài đó.” Tôi mừng vì từ ngày Trung bị bệnh, tôi chưa có dịp gặp. Sáng ra, tôi chuẩn bị cà phê rồi nói Luyến qua nhà Tôn, bạn của Trung, tìm Trung. Luyến không thấy về, lát sau Trung gọi : “Anh xuống đây uống cà phê luôn đi, có mấy đứa bạn em nữa, chị Luyến cũng đang ngồi đây.”
Tôi đến quán, bạn của Trung hình như đều có mặt. Vẫn cười tươi lạc quan…Nhìn dáng vóc khỏe mạnh, tinh thần lạc quan của Trung, vợ chồng tôi rất mừng và hy vọng…Trung đưa cho tôi tập nhạc và một CD:“Quà anh đây ”. Chúng tôi ngồi với nhau gần hết sáng hôm đó, Trung bảo sẽ ra Cam ranh chơi…
Đó là lần gặp cuối cùng của Trung và tôi.
“Chao ôi hư ảo, kiếp người mong manh!”
Quãng Thuận, 04 tháng 10, 2012.
Trạch An – Trần Hữu Hội