Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, September 19, 2016

PHỐ MƯA - Thơ Hiệp Kim Áo Tím




                    Tác giả Hiệp Kim Áo Tím




PHỐ MƯA

Phố lại mưa rồi anh biết không?
Tiếng mưa tí tách ở bên song 
Ta về nhớ lại chiều hôm ấy
Thổn thức mưa rơi hay tiếng lòng...

Phố cũ mưa về thiếu bóng anh
Mây trời u ám vắng màu xanh
Thông buồn thinh lặng buồn se sắt
Vắng bước chân người quán lạnh tanh

Con đường ngập nước chiếc xe qua
Tung những hạt mưa mắt nhạt nhòa
Nước mưa hay đó... đôi dòng lệ
Ta khóc một đời... cuộc tình xa

Phố cũ một chiều mưa hắt hiu
Nghe tiếng mưa rơi thấy nhớ nhiều
Tiễn người cất bước hồn trĩu nặng
Từng nhịp âm trầm thấy cô liêu

Phố vắng anh rồi buồn ghê nơi
Chia tay sao chẳng nói một lời
Để mắt em buồn thương tóc rối
Ta nhớ thương hoài... tình nhân ơi...


                     Hiệp Kim Áo Tím
                     Đà Lạt, 20/9/2016

READ MORE - PHỐ MƯA - Thơ Hiệp Kim Áo Tím

TẬP CẬN BÌNH - NIÊN BIỂU - Thơ Nguyễn Khôi


       
                         Nhà thơ Nguyễn Khôi



READ MORE - TẬP CẬN BÌNH - NIÊN BIỂU - Thơ Nguyễn Khôi

BÀI THƠ TIỄN BẠN - Thơ Hoàng Yên Lynh





BÀI THƠ TIỄN BẠN

Này uống... mai đây đường vạn dặm
Chắc gì còn có gặp lại nhau
Chỉ xem như thuở mình ra trận
"Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi..."

Rượu chẳng ấm lòng thân viễn xứ
Còn tôi lạc lối chốn sơn khê
Bạn đi, tôi ở sầu để lại
Mà ngỡ Kinh Kha chẳng lối về.

Ừ rót cho đầy chung rượu tiễn
Đời còn tái ngộ cũng là duyên
Trăng dẫu tròn trăng rồi cũng khuyết
Đã biết sao lòng vẫn nhói đau.

Một mai nắng ấm mùa xuân mới
Rượu rót vơi đầy bạn với tôi.

                Hoàng Yên Lynh

READ MORE - BÀI THƠ TIỄN BẠN - Thơ Hoàng Yên Lynh

THỢ RÈN / Chùm thơ về những người thợ / Võ Quốc Tuấn



Thợ Rèn

Uốn cong sắt thép
Rèn mỏng thành dao
Không rèn được lòng
Tránh xa dục vọng.


Thợ Mỏ

Xẻ núi tìm quặng
Làm giàu cho đời
Phải chịu tiếng nhơ
Anh chàng đào mỏ.


Thợ Hàn

Nối liền rạn nứt
Kết chặt yêu thương
Làm đẹp cho đời
Gắn kết hạnh phúc.


Thợ Nhuộm

Sắc màu rực rỡ
Tô vẽ cho đời
Người trọng kẻ khinh
Phô trương hình thức.
                Trà Vinh: 05/8/2016
                Võ Quốc Tuấn


READ MORE - THỢ RÈN / Chùm thơ về những người thợ / Võ Quốc Tuấn

MONG MANH SỢI KHÓI / thơ Nguyễn Văn Gia



MONG MANH 
SỢI  KHÓI

Mong manh
như sợi khói
Chẳng cầm được trên tay
Đã giấu đi nỗi nhớ
Thế mà
ai cũng hay
Lòng
hương bưởi
hương cau
Gởi tình
theo ngọn gió
Cứ lênh đênh đi nhé
Yêu chi
cực lòng nhau
Chông chênh
là nỗi nhớ
Tình như
giọt sương mai
Mai về
qua chốn cũ
Khơi chút tàn tro bay
Tình như là
sợi khói
Chẳng cầm được trên tay
Đã giấu trong túi áo
Rứa mà
ai cũng hay.

Nguyễn Văn Gia


READ MORE - MONG MANH SỢI KHÓI / thơ Nguyễn Văn Gia

PHIÊU LINH / chùm thơ Trần Ngọc Hưởng



Trần Ngọc Hưởng

Phiêu Linh     

Bờ môi quyến chặt bờ môi,
Chênh chao ngỡ cả đất trời ngã nghiêng.
Hàng mi khép lại ngoan hiền,
Tấm thân ôm tấm thân mềm chơi vơi.
*
Thời gian ngưng đọng lại thôi,
Thế gian còn chỉ hai người yêu nhau
Kể chi lần cuối lần đầu,
Rong chơi cạn cuộc về đâu xa
*
Môi ngây ngất xiết bờ môi,
Vòng ôm khe khẽ tình ơi khẽ khàng!
Hồn ràn rụa những hân hoan,
Tay ve vuốt những dịu dàng thanh tân.
*
Chảy tràn trong mắt ánh xuân
Ta cho nhau trẻ vô ngần, tình ơi!
Bờ môi thắt chặt bờ môi,
Hương mê thần thoại quyến hơi thở gần
*
Mùi hoa cỏ lạ bần thần
Địa đàng cách một bàn chân ngọt ngào.
Nụ tình kẻ nhận người trao,
Vút bay lên tận cõi nào phiêu linh

TNH


Mặt Lạ

Tình sao mặt lạ người dưng,
Ơ hờ, như thể chưa từng cặp đôi!
Môi nào làm đỏ thắm môi,
Tay nào vấn vít mãi hơi người cầm ?

Vườn yêu đâu đóa nguyệt rằm,
Tình xao tóc rối tình nằm bên nhau
Má hồng bẽn lẽn phút đầu,
Mấy mùa gió thổi phai màu lãng quên.

Cho anh bật sáng que diêm,
Đốt trang tình sử tìm xem chốn nào
Gió Sài Gòn thổi nghêu ngao,
Cà phê nhỏ giọt lạc vào lối thơ.

Tình sao mặt lạ đâu ngờ,
Gối tay mộng mị tóc tơ mịn màng
Em huyền hoặc mãi dung nhan,
Cơn mê cánh lá trở vàng vào thu

Lạc vào đâu cõi thưc hư,
Dấu môi son đã phiêu du mịt mờ
Chút tình viễn xứ ngu ngơ,
Yêu em ráo bãi cạn bờ nhân gian

Trần Ngọc Hưởng



READ MORE - PHIÊU LINH / chùm thơ Trần Ngọc Hưởng

CHIỀU MƯA MUỘN / thơ Lê Thanh Hùng




Chiều Mưa Muộn

Khói bay lên và sương sa xuống đất
Đôi vai trần gồng gánh cõi mưu sinh
Trong mưa nắng nối mùa, bao được mất
Vỡ vụn âm thầm, góc khuất lặng thinh
                      *
Huyễn hoặc vây quanh, sóng đời xô dạt
Say đắm tan trong bóng nắng cuối mùa
Ký ức chất trên con thuyền cũ nát
Tự do trôi trong dòng chảy được thua
                     *
Anh đi trọn con đường anh đã chọn
Rạng rỡ uyên nguyên, không chút hoài nghi
Cũng có lúc ngông cuồng chờ đưa đón ...
Nhưng chênh chao, đè nén sóng xuân thì
                       *
Sóng trước đổ dồn đầy nơi nước mắt
Con sóng sau trôi lửng thửng, ngập ngừng
Đời quanh quẩn, những lối mòn cứng nhắc
Điệu nhạc buồn xưa, tắt lịm dỡ chừng
                      *
Bổng bừng dậy, mưa, đầy tràn lộc mới
Rừng giao mùa, biêng biếc sắc non tơ
Em chợt đến, hơn nữa đời anh đợi
Xanh ngắt chiều trong, nắng quái đâu ngờ …


LTH


Nghe Em Hát Bài Tình Ca Ngày Cũ


Con sóng chạy, bên bờ sông ngập mặn
Cá biển vô tình, bơi lạc bến xa
Tiếng em hát, đưa chiều qua kẻ nắng
Rụt rè rơi trên áo váy nuột nà
                     *
Anh lang thang trên bến đời bươn bả
Thấy tiếng gió khua, trong nắng dật dờ
Lay góc phố, một đoạn tình chấp vá
Rớt bên đường, đờ đẫn một câu thơ
                     *
Nghe em hát, bài tình ca ngày cũ
Biết trôi xa điều may rủi, dại khờ
Còn không em? Một chuyện tình ẩn dụ
Trong nốt nhạc trầm, ngân lịm bơ vơ
                     *
Anh cứ đến, biết dù sao đi nữa
Còn nửa câu thơ bỏ dỡ hôm nào
Bao năm tháng cứ chần chừ lần lựa
Rớt đâu tình trong dấu nắng chênh chao
                     *
Em còn đó, bên góc tình dang dỡ
Cuốn quýt vội vàng, đằm thắm nhặt thưa
Dấu nỗi buồn và niềm vui, tránh trớ
Òa vỡ chiều, bùng nổ một ngày xưa ...
                                     V/16


LTH


Em Bước Qua Dĩ Vãng Của Mình

Những mãnh vỡ bên đời
Dặm tình nông nỗi
Thấm đẫm màu chiều
Còn lơi lả
Nhặt thưa
Chỉ một thoáng thôi
Em ngập ngừng
Bước vội
Giăng mắc điều gì ?
Cơn mưa của ngày xưa ...
Cuộc sống, kiếm tìm
Trong muôn vàn cơ hội
Nước mắt
Nụ cười
Cùng trên mặt mỗi người
Số phận nổi trôi
Trong lằn ranh
Sáng tối
Mưa tạnh
Chiều đi
Em
Rạng rỡ thắm tươi


Lê Thanh Hùng
huyện Bắc Bình, Bình Thuận







READ MORE - CHIỀU MƯA MUỘN / thơ Lê Thanh Hùng

HỮU VÔ SẮC / thơ Chu Vương Miện



Chu Vương Miện

HỮU VÔ SẮC

Hữu sắc như Tứ đại Mỹ nhân
Tây Thi Chiêu Quân
Điêu Thuyền Dương Thái Chân
đẹp từ người tới tóc tới răng
không chê vào chỗ nào đưọc
vô sắc như Chung Vô Diệm
Trương Chi
người trên là mẫu nghi thiên hạ
người dưới là dân chài
cả hai đều tài
tài páo và tài xiểu
hoa hữu hương vô sắc
ngược lại hữu sắc vô hưong
có hoa ở rừng
có hoa ở vưòn
có hoa trồng dươí đất
có hoa treo lưng chừng
là loài chùm gửi phong lan
“tụ kết tinh anh của gió sưong
muôn mầu muôn vẻ thoảng muôn hương”
ơi hữu hữu vô vô
ơi sắc sắc không không
sớm nở tối tàn
y phù dung
y thiêu thân
hoa quỳnh
chả còn gì?
ngoài hư không?


KHỔ SỞ

Xã hội làm khổ mình ½
còn lại mình làm khổ mình
đang ông biến thành thằng
đang dậy thành mất dậy
có ông ăn việc làm
khi không thành bị gậy
đang làm nài voi
xuống làm nghề thịt chó
đang ở trong nhà
bị tống ra ngủ ngoài đuờng
đang công dân thành tù nhân
đang tỉnh trở thành điên
bị vợ cho mọc sừng
bị ghệ cho leo cây
xơi thịt chó không có
toàn giả cầy
hết giả đến dối
đều lừa đảo
chả cơm toàn cháo
không có Bố Cái Đại Vương
toàn là Bố Lếu Bố Láo

CVM



READ MORE - HỮU VÔ SẮC / thơ Chu Vương Miện

ĐÊM... TỪ HIẾU - Thơ Trần Mai Ngân




                    Tác giả Trần Mai Ngân


ĐÊM... TỪ HIẾU

Đêm trên đồi thông Từ Hiếu
Trăng nửa gầy như rọi chiếu hồn ta 
Ai biết ai có đậm đà
Ta cứ gọi dẫu người xa cách biệt !

Tình mới như nhành Mai chiết
Lớn từng ngày... người có biết dấu vân
Của đôi tay thuở bâng khuâng
In rất đậm... dẫu chân trời vạn dặm

Đêm trên đồi trôi chầm chậm
Để ta ngồi nghe khắc khoải cô đơn
Về rồi còn lại dấu chân
In rất đậm... mà xa dần mất hút !

Đêm ơi, xin dừng một chút
Cho ta gọi người đã ngút ngàn xa 
Ai biết ai có đậm đà
Riêng ta chết giữa ta bà từ đây !

                         Trần Mai Ngân

* TỪ HIẾU tên một ngôi chùa ở Huế.

READ MORE - ĐÊM... TỪ HIẾU - Thơ Trần Mai Ngân