Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Friday, July 24, 2020

KÍ ỨC TUỔI THƠ - Hoàng Hữu Chiểu






KÍ ỨC TUỔI THƠ
Tác giả: Hoàng Hữu Chiểu


Đời người …

Có lẽ ai cũng nghĩ rằng thời thơ ấu là cái thời đáng nhớ nhất, cái thời mà sự vô tư, hồn nhiên, trong trẻo luôn luôn ngự trong tâm hồn; để rồi, khi thời gian làm bạc mái đầu, da hằn sâu những dấu chân chim, con người ta còn nhớ mãi về những kỉ niệm thuở ấy. Và ngậm ngùi hoài niệm !....
Tuổi thơ của tôi gắn liền với những lũy tre làng, những ao cá, cây đa, bến nước, sân đình, đặc biệt những cánh đồng của làng ...

Cánh đồng làng tôi, phần lớn, trồng lúa.

Đầu tháng 11 âm lịch, dân làng tôi ra đồng cày ải, “làm giường” (“phạng” cỏ bờ ruộng và bồ thêm đất vào bờ để giữ nước), chuẩn bị cấy lúa vụ Đông Xuân.

Thời ấy, chưa có máy cày bừa, việc làm đất phải cậy đến sức trâu. Bác nông dân đứng trên chiếc bừa làm bằng gỗ, con trâu kéo chiếc bừa xé đất cho tơi và bàn đất cho phẳng; chiếc bừa tiến lên, nước dạt ra hai bên; lũ trẻ chúng tôi đi theo để bắt cá và đam (cua đồng). Cá hay đam trôi theo dòng nước; phát hiện chúng tôi chồm xuống tranh nhau, ngã chúi mũi xuống bùn, mặt đứa nào đứa nấy lấm lem rồi nhìn nhau cười toe toét.
Hết buổi, cá và đam đem về nhà; có đứa trong chúng tôi ghé hàng xóm xin mấy quả khế chua; thế là mạ chế biến cho một bữa gồm cá đồng kho gừng, đam nấu với khế chua … Ăn với cơm độn sắn khô hay khoai khô, ngon chi lạ!

Vào mùa đông, đang tuổi ăn, tuổi ngủ, bụng đủ no, chúng tôi leo lên giường nằm co mình trong chiếc chăn cũ, rách; mùi hăng hăng, tanh tanh của bùn bốc lên làm thổi dậy những giấc mơ đẹp.

Rồi Tết qua, giêng, hai, ba vụt tới, dân làng tôi chuẩn bị nào liềm, nào hái để giữa tháng ba âm lịch, thấy lúa chín đều, ra đồng thu hoạch.

Lũ trẻ chúng tôi cũng háo hức ngóng chờ mùa gặt không kém. Người lớn thì phấn khởi vì sau mấy tháng trời chân lấm tay bùn, vất vả vì dãi nắng dầm mưa, thành quả lao động sắp được gánh về nhà. Còn chúng tôi thì nôn nóng mong mùa gặt để được ra đồng chạy nhảy, thả diều, tìm bắt những tổ chim "chắt chắt" gắn chặt giữa những chẽn lúa trĩu hạt, những tổ chim chiền chiện khéo giấu mình dưới gốc lúa, hay theo tiếng kêu, lần tìm, đào những chú dế mọi, dế lửa, dế pha nép mình dưới những đường nẻ hay hang giữa ruộng khô về nuôi trong những chiếc thùng các-tông, cho đá nhau, xem … thích lắm!
Dế được bắt giữa cánh đồng lúa lúc nào đá cũng mạnh mẽ, dẻo dai, hấp dẫn hơn dế bắt được giữa nương khoai, cồn bắp … Chắc nhờ môi trường sống … Ruộng lúa có hàm lượng đất sét cao, khi lúa chín, người ta tháo nước để dễ gặt, đất sét khô nên rất cứng, dế phải thích nghi với môi trường ấy, muốn đào hang, phải có sức mạnh và nhất là phải có đôi hàm khỏe .

Mùa gặt, cánh đồng làng tôi như một bức tranh của tạo hóa. Cả cánh đồng mênh mông toàn một gam màu vàng óng dưới ánh nắng đầu hè, vọng lên tiếng hò xen lẫn tiếng nói cười râm ran của mấy toán thợ gặt.

Lũ chúng tôi thì thả lên không trung xanh biếc, lúc chiều về,  những chú diều màu sắc sặc sỡ. Mỗi chiếc diều mang theo những ước mơ hồn nhiên của chúng tôi bay lên trời cao, chúng tôi hi vọng ông Trời ở trên tầng cao ấy nắm bắt được, soi xét, thoả mãn những ước mơ ấy để chúng tôi có tương lai tươi đẹp hơn.
Xa ở đằng kia, tiếng máy tuốt lúa (thời ấy máy tuốt thủ công quay bằng sức chân người đạp) ầm ầm, người thì tuốt, người thì đứng cạnh hốt những hạt lúa đã tuốt cho vào bao chất lên chiếc xe bò đang đợi sẵn, í ới vang đồng hối nhau kéo mau về kẻo trời sắp mưa…
Chừ nhớ lại, thấy vui vui! Và tiếc tiếc vì không còn chi nữa!

Bây giờ, ở quê tôi, đà đô thị hóa diễn ra nhanh lắm. Những cánh đồng làng tôi bị lấp để làm khu dân cư.

Còn đâu những cánh đồng xanh mướt khi lúa đang thì con gái!
Còn đâu những cánh đồng vàng ươm khi lúa đang kì thu hoạch.
Còn đâu những cánh đồng mà ở đó bao thế hệ dân làng tôi đều gởi gắm kỉ niệm thời thơ ấu vô tư, hồn nhiên!
Còn đâu cái mùi hăng hăng tanh nồng của bùn mà tôi và đám bạn ngày nào đem theo vào giấc ngủ để có những giấc mơ đẹp!
Còn đâu cái vị của nồi canh khế nấu với đam ngon miệng!
Còn đâu tiếng dế kêu báo hiệu bình minh hay hoàng hôn mỗi ngày!
Còn đâu trò chơi bắt dế, đá dế của trẻ thơ!

Đồng ruộng không phải tự nhiên mà có; đồng ruộng nên hình nên dáng là do công sức của bao thế hệ dựng nên. Tổ tiên đã đổ bao mồ hôi nước mắt, thậm chí cả máu đương đầu với ma thiêng, nước độc, thú dữ để khai hoang, lên bờ vùng, bờ thửa, Các Ngài lao động bất chấp hiểm nguy vì các Ngài ôm ấp kỳ vọng là tạo nguồn sống muôn đời cho con cháu mai sau. Các Ngài chắc không bao giờ nghĩ ruộng đồng sẽ bị san lấp ồ ạt như bây giờ …

Không biết hồn thiêng các Ngài nghĩ thế nào khi thấy ruộng đồng biến mất nhanh đến thế!

                                                              Hoàng Hữu Chiểu

READ MORE - KÍ ỨC TUỔI THƠ - Hoàng Hữu Chiểu

VỀ LẠI SÔNG DINH - Thơ Nguyễn An Bình



NGUYỄN AN BÌNH
VỀ LẠI SÔNG DINH

1.
Về lại sông Dinh thấy mình trẻ mãi
Con sông hiền hòa tắm mát tuổi thơ
Qua cầu Đạo Long một thời đi học
Thơm áo học trò thắp sáng ước mơ.

Vườn táo xanh tươi bốn mùa quả ngọt
Nhớ ngã ba sông uốn dải lụa mềm
Nhớ thuở hẹn hò hoàng hôn nghiêng nắng
Thương mấy nhịp cầu nối những bờ vui.

Đồi muối trắng đôi lần ngang qua đó
Nghe mặn mòi bao hương vị quê hương
Đồng cừu An Hòa chạy ôm chân núi
Tháp Chàm trầm mặc năm tháng phong sương.


2.
Về thấy sông Dinh bốn mùa tưới mát
Những cánh đồng xanh lúa bạc cơm vàng
Phù sa đắp bồi vườn nho chín đỏ
Bên lỡ bên bồi bên nhớ bên thương.

Đẹp đến nao lòng cánh đồng điện gió
Em theo anh về Đầm Nại Trung Nam
Cung đường biển nối Bình Tiên Ninh Chữ
Quê hương đổi thay tha thiết bao tình.

Anh về sông Dinh một ngày nắng gió
Con đò ngày nào chờ khách sang sông
Anh thấy quê mình hôm nay đẹp quá
Xanh ngát núi đồi trời biển mênh mông.

N.A.B.





READ MORE - VỀ LẠI SÔNG DINH - Thơ Nguyễn An Bình

5 TRANH SƠN DẦU CỦA NHẬT QUANG








READ MORE - 5 TRANH SƠN DẦU CỦA NHẬT QUANG

CHÙM 5 BÀI THƠ TÌNH ĐẶC SẮC NHẤT CỦA PHẠM NGỌC THÁI

 CHÙM 5 BÀI THƠ TÌNH ĐẶC SẮC NHẤT CỦA  PHẠM NGỌC THÁI 
                                     Trích "Tuyển thơ chọn lọc", Nxb Hồng Đức 2019

image.png

      ANH ĐỨNG NHÌN THEO BÓNG CHIM CÂU
                              Tặng người sinh nữ xa xưa

Mấy chục năm rồi ... Em ở đâu?
Ơi, người con gái của thời yêu!
Chiều nay thành phố trong mưa lạnh
Anh đứng nhìn theo bóng chim câu...

Kìa! Dáng hình xưa lại hiện về
Gót thon bước nhẹ dưới đường quê
Gió bay mái tóc hương thơm ngát
Để cả trời xanh phải đê mê

Tiếng hát ai đưa vọng bên hồ
Đã xa năm tháng hãy còn mơ
Mắt em thăm thẳm soi làn nước
Tận đáy hồn anh cứ ngẩn ngơ

Chiều nay mà ngỡ buổi chiều nao
Vẫn đến trường em lối cổng vào
Đón cô thiếu nữ xinh xẻo ấy
Chạy đến bên anh tủm tỉm chào

Thôi thế, hết rồi ... Bé yêu ơi!
Bụi cát lầm lên phủ cuộc đời
Giá em mãi tuổi đôi mươi nhỉ
Và anh cũng đừng vội già người

Mấy chục năm trời ... Em ở đâu?
Anh đứng nhìn theo bóng chim câu ...

                                      13.2.2019



















     





ANH VẪN VỀ THEO DÒNG LỆ EM TIẾC NUỐI
                           
Em nói với tôi rằng: "Muốn có một đứa con…"
Dù xa cách nhớ nhau trong hoài niệm
Năm tháng dáng hình em hiển hiện

Phía chân trời thắp sáng lửa tim tôi!

Người thục nữ tôi yêu, những năm cuối cuộc đời
Cho tới lúc nấm mồ anh xanh cỏ
Em hãy thắp nén hương lòng tưởng nhớ
Để hồn anh siêu thoát dưới trời âm

Gặp em muộn rồi, bóng xế hoàng hôn
Tóc cũng bạc đôi phần, dẫu tim còn khao khát 
Ngày anh khuất chắc làm em thổn thức
Nước mắt tràn trên nấm mộ thương yêu

Thì đời này, em ạ! Có trớ trêu
Nhưng ta đã bên nhau, sưởi ấm ngày đông rét
Anh hôn lên đôi môi em như một vầng trăng khuyết
Thấy cả bầu trời du ngoạn cõi hồn xanh

Lại bùng cháy trong thơ ngọn lửa trái tim
Ngọn lửa của tình yêu vĩnh diệt
Em đừng khóc cho lòng anh thêm tan nát
Có rời chốn dương trần, anh không chết đâu em

Chỉ hóa kiếp mình, tiếp cuộc trường sinh
Cùng thi ca. Anh sẽ sống muôn đời trong nhân thế
Vẫn khắc khoải quanh nàng vào nỗi nhớ
Với mối tình nồng thắm của em yêu...

Nếu giây phút nào em lạc bến cô liêu!
Giọt lệ thơ rơi nhòa trang giấy trắng
Hãy tìm đến nấm mồ anh, miền xa vắng
Rồi âm thầm một chút khóc cho nhau

Anh thương em đời gặp cảnh bèo dâu
Em nhớ về anh sống kiếp chàng du mục
Thời trai trẻ phong trần qua chiến tranh loạn lạc
Khi tuổi già có vợ vẫn cô đơn!

Anh tìm đến em, lúc đã tàn úa mái đầu xanh
Yêu tha thiết mà cách ngăn thế giới
Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối
Và yên lòng nơi nấm mộ ngàn thu…

                                6.9.2018 

                                Chiều thu năm Mậu Tuất

image.png

          NHÌN TRĂNG NHỚ EM
                             Tặng Tuyết

Nhìn mảnh trăng trời lại nhớ em
Trăng trôi miên man khi mờ, khi tỏ
Chúng mình đến với nhau, không còn thơ bé
Nhưng lòng tha thiết yêu thương

Trăng giữa tháng khuyết dần, tình cứ tràn dâng
Cả tới khi không còn trăng nữa
Thì em vẫn bên... vành vạnh tỏ...
Đưa anh vào giấc mộng ru đêm

Để cùng nhau say cảnh thần tiên
Cho quên hết biển đời ngang trái
Cuộc sống mưu sinh với bao mệt mỏi
Chân trời sẽ lụi tàn, nếu chẳng có tình em

Ôi, mảnh trăng nhỏ bé giữa mênh mang
Vẫn soi ngập cõi không gian vô tận
Sâu tận cùng trái tim anh hưng phấn
Đêm nằm thao thức vấn vương

Trăng không còn... Em vẫn hiện lên...
Dìu anh qua phong ba, bão táp
Trong giấc ngủ chập chờn đêm vĩnh tuyệt!
Anh bay về ôm lấy trăng em

Cả nhân thế này, chỉ một "mảnh trăng con"
Sống mãi muôn đời dù thay bao chủ nghĩa
Thức nhớ em hoài, trăng khuất không biết nữa
Nhìn khắp thiên hà... càng da diết yêu thêm...

image.png

       TIẾNG HÁT ĐỜI THƯỜNG
                         Viết trên thư gửi về cho vợ

Trong một phố nghèo, có người vợ trẻ
Vẫn đón con đi, về... như thường lệ
Vóc em thanh cũng thể mùa xuân
Đôi mắt em: Đôi mắt ấy màu đen

Ngôi nhà nhỏ bên đền
Gốc đa, quán báo
Nơi ngày xưa ai bán chiếu gon (1)
Đêm hồ nước trăng soi
Chiều lá me, lá sấu
Cung thành xưa dấu đại bác còn (2)

Ôi, quê hương!
Cái phố nhỏ cứ mưa là lầy lội
Cháu gái nhà bên, tuổi không đoán nổi
Chưa tối đã khêu đèn bê mẹt thuốc rao đêm
Ngày hai bữa, bữa nào cũng vội

Miền đã theo tôi vào cuộc Trường Sơn
Hành quân rừng già, võng treo sườn gió...
Ai biết chiều nay người vợ trẻ?
Đứng mong chồng bên đứa con thơ
Giọt lệ cháy xót lòng, mang sắc xanh thu!

Tuyết bạc quê người... xứ sở mưa cau...
Đi đâu, đến đâu: Nhớ về phố ấy!

Đôi mắt em buồn cho bài hát anh ca
Con sẻ hót mênh mông đồng nước
Người hát rong hát vui sân ga
Tiếng Hát Đời Thường thường lẫn vào bụi cát
Anh hát cho đời...
Anh hát em nghe...
                       Nước Đức, 2/1989

(1) Gợi lại câu chuyện bà Thị Lộ thời con gái đi bán chiếu gon ở Hồ Tây, gặp ông Nguyễn Trãi. Những vần thơ đối đáp của hai người còn truyền tụng đến ngày nay.
(2) Hình ảnh mặt thành Thăng Long phố Cửa Bắc Hà Nội: Đến nay vẫn còn in dấu đạn đại bác từ thời giặc Pháp bắn vào. Thành Thăng Long thất thủ, quan Tổng đốc Hoàng Diệu phải thắt cổ để tuẫn tiết.
             
image.png
      
                NGƯỜI ĐÀN BÀ TRẮNG 

                   Người đàn bà đi trong mưa rơi
                   Chứa một trời thầm như hoa vậy...
                                     Tặng Bích Đào

Chiếc mũ trắng mềm em đội bầu trời
Khóm mây trắng bay nghiêng trôi trên tóc
Đôi mắt em đong những áng mây
Người đàn bà trắng!

Em đi - về... chao những hàng cây
Hồ gió thổi lệch vành mũ đội
Thấm đẫm mình em cả thềm nắng gội
Xoã ngang vai mái hất tơi bời 

Nỗi niềm thao thức
Những đêm trăng nước...
Chùm trinh em hát: Đấy chỗ thiên thai 
Người đàn bà ai mà định nghĩa?

Đường xưa đó về đây, em ơi!
Những con đường đã đầy xác lá rơi
Xác ve, xác gió và xác của mưa

Em không biến thành đá để hoá Vọng Phu
Anh cũng không làm chàng Trương Chi
                                    suốt đời chèo sông vắng
Ta không đi theo Con Đường Lông Ngỗng Trắng
Dẫu hình hài khắc mãi tim nhau!

Vết thương lòng không dễ đã lành đâu
Những đêm sao buồn, những đêm gió khát
Khúc thơ tình anh lại viết về em 
Người đàn bà ngậm cả vầng trăng...     

READ MORE - CHÙM 5 BÀI THƠ TÌNH ĐẶC SẮC NHẤT CỦA PHẠM NGỌC THÁI

CHÙM ẢNH HOA LYLY DAY, ỚT CHỈ THIÊN CỦA CHU VƯƠNG MIỆN


          

          




           

           

           

           

           

READ MORE - CHÙM ẢNH HOA LYLY DAY, ỚT CHỈ THIÊN CỦA CHU VƯƠNG MIỆN