VỀ NƠI ẤM ÁP
Truyện ngắn
Chiều.
Những chiếc lá
vàng lặng lẽ chao xuống vệ đường nằm trơ tấm thân da bọc xương, những bàn chân
ngang qua dẫm tan tành xác lá. Một con chó ghẻ lê la đi tìm miếng ăn. Đã ba hôm
rồi nó không có cái gì vào bụng. Tai nó vểnh lên chừng như nghe ngóng, hai
chiếc mũi hểnh lên hít hít.
Nó mon men vào
quán phở. Buổi chiều khá thưa khách. Nó len dưới những gầm bàn mong tìm thấy
chút thức ăn thừa.
Một lão nhà giàu
đang sì soạp húp nước lèo trông thấy con chó ghẻ lão vội ngừng ăn xì xằng:
- Chó ghẻ… kinh
quá!
Mụ chủ quán béo
phúng phính vội vã chạy tới xin lỗi rối rít và xách gậy xua đuổi con chó. Con
chó ghẻ hốt hoảng cong chiếc đuôi nhớp nháp chạy chối chết…
Khi cảm thấy đã
an toàn, nó dừng lại thở dốc. Một đám trẻ con đi học về trông thấy con chó liền
hùa nhau lấy đá ném. Chưa kịp thở xong con chó lại một phen chạy thục mạng.
Một thằng bé cười
hềnh hệch nói:
- Nhà tớ chả bao
giờ nuôi chó. Cái giống ấy bố mẹ tớ bảo là chúa bẩn thỉu.
Một thằng khác
nói:
- Nhà tớ thì có
nuôi nhưng chỉ nuôi chó Nhật thôi. Chứ chó nội thì không, mà loại chó ghẻ lở
thì cứ phải là "xử đẹp", bố tớ bảo thế…
Con chó cứ cắm
đầu chạy cho tới khi lạc vào một con hẻm nhỏ. Trời càng lúc càng thấp xuống. Chiều
mùa thu u uất như bãi đời hoang lạnh. Một lão ăn mày gầy guộc ngồi nép trong xó
tường đang chuẩn bị ăn chiều. Bữa ăn của lão chỉ là bát cơm nguội xin được từ
lúc trưa và hai con cá trích. Trông thấy con chó lão vội gọi "cúc
cúc", con chó ngước lên nhìn lão bằng ánh mắt dò xét. Không thấy có sự
nguy hiểm, nó chầm chậm tiến lại gần. Lão ăn mày xén nửa "khẩu phần"
của mình cho con chó. Nó dúi mõm ăn không kịp nhai. Nhìn nó ăn, lão lắc đầu ái
ngại, hai hạt lệ ứa ra khóe mi lão. Trước đây, khi còn ở đỡ ăn nhờ thằng con
trai, lão cũng đã từng trải qua những lần đói rệu rã nên lão hiểu cái khổ của
sự đói khát mà con chó phải chịu đựng. Bây giờ đi ăn xin, tuy không còn đến nỗi
không có cái ăn nhưng nếu lão lại đèo bòng thêm con chó này nữa thì sao? Lão
lắc đầu, khẽ thở dài. Con chó đã xơi sạch phần thức ăn. Lão dành luôn phần mình
cho nó. Con chó không khách sáo ăn tuốt...
Đêm.
Thành phố ngập
trong muôn ánh đèn và nhịp sống sầm uất. Con chó lần mò vào khu ổ chuột. Nó chỉ
dám quẩn quanh ở khu này chứ chả dám léng phéng ra ngoài kia. Nó sợ những con
người giàu có. Trước đây, nó là con thú cưng của một vị đại gia nhưng từ khi nó
bị ghẻ thì người ta đã đánh đập vứt bỏ nó.
Lúc chiều nó quấn
quýt quanh lão ăn mày ý như xin ở lại nhưng lão đã đuổi nó đi.Tuy là chó nhưng
chừng như nó hiểu "lão nghèo khổ "quá, nuôi cái thân lão chưa đủ nói
gì nuôi cả nó...
Trời bắt đầu gieo
mưa.Thứ mưa nhè nhẹ nhưng buồn não nùng.
Có mấy gã thanh
niên đi nhậu về. Đang phóng xe máy vù vù, thoáng thấy con chó, chúng liền phanh
gấp. Một thằng nhìn lũ bạn cười toe toét:
- Sao tụi mày?
Kiếm tiền mai nhậu chứ?
Một thằng khác
lắc đầu:
- Chó ghẻ thế này
ai thèm mua?
Thằng kia xì một
tiếng:
- Ôí dào, bọn
"khoái món MỘC TỒN" chỉ biết cắm đầu ăn chứ làm quái gì biết chó ghẻ
hay chó chết. Mâý tay nhà hàng cũng chỉ biết thu lợi chứ đâu thèm quan tâm tới
an với chả toàn.
Bọn thanh niên
vội vàng mở cốp xe lấy đồ hành nghề ra. Con chó bất ngờ bị thít thòng lỏng vào
cổ, hoảng vía nó cố giằng co mong thoát ra nhưng vô ích. Càng giằng càng bị
thắt chặt. Bọn thanh niên lên xe. Con chó ghẻ bị kéo lê đi. Tiếng rên uất nghẹn
của nó bị chặn ngang nơi cổ.
Mưa ào xuống như
trút. Sấm chớp đình đoàng như muốn rạch nát màn trời... Tiếng rên thảm thiết
của con chó và những tiếng cười man dại của bọn thanh niên nhỏ dần nhỏ dần rồi
chìm hẳn vào vào màn mưa gió vô tình.
Ngoài kia nhịp
sống thành phố vẫn diễn ra như thường nhật, chẳng ai hay biết phía sau
"cuộc sống xa hoa sầm uất" có một "sinh linh vô tội" vừa bị
chính con người cướp đi sự sống...
Đang thiu thiu
ngủ trong tiếng mưa đêm ảo não, lão ăn mày bất ngờ bị đánh thức bởi tiếng xe
máy gầm rú. Lão ngồi hẳn dậy. Đập vào ánh mắt lờ mờ của lão là hình ảnh mấy tên
thanh niên ngồi trên những chiếc xe "bụi" hả hê văng tục.
Con chó ghẻ nhìn
thấy lão. Nó đưa ánh mắt thảm đạm hướng về phía lão, chừng như muốn gửi lời
biết ơn về bữa cơm cuối cùng trong cuộc đời bé nhỏ của mình tới lão. Như một
linh tính lão ăn mày cũng đã nhìn thấy nó. Con chó đáng thương như số phận của
lão. Một sức mạnh tiềm tàng từ đâu trỗi dậy, lão tung chăn lao ra giữa đường
chặn ngang bọn thanh niên. Một thằng hét toáng lên:
-Á. Lão già chết
dẫm này, lão chán sống à.
Cả bọn dừng xe
lại. Một thằng khác xấn tới nắm cổ áo lão:
- Này mắt mũi để
đâu lão già. Chán đời cũng phải biết tìm nơi chốn nhé.
Lão ăn mày bình
tĩnh nói:
- Các anh thả con
chó đó ra.
Một tên thanh
niên xì mũi:
- Tại sao chúng
tôi phải thả nó ra?
- Vì đây là con
chó của lão. Xin các anh đừng bắt nó. Bây giờ tôi chỉ có mình nó bầu bạn thôi. Lão
hạ giọng.
Một gã khác chen
vào:
- Kệ xác lão. Chó
của lão cũng đâu liên quan gì tới bọn này. Bèo bọt cũng bán được ba bốn trăm
ngàn, thả nó ra mất mẹ bữa nhậu à.
Lúc này, con chó
đã hơi hoàn hồn. Nó ngước đôi mắt u buồn nhìn lão ăn mày miệng ư ử như muốn nói
gì đó. Nếu biết tiếng người hẳn nó sẽ nói "Cảm tạ lòng tốt của ông. Nhưng
cái phận tôi sống đã khốn nạn lắm rồi, chết đi có khi lại là sự giải thoát. Xin
ông đừng đôi co với bọn bất lương này nữa kẻo gánh vạ vào thân."
Lão ăn mày quay
sang nhìn con chó, ánh mắt buồn rượi của nó rọi vào trái tim già nua của lão. Hai
hạt lệ ứa qua khóe mi gầy. Trong phút chốc, một quyết định lóe lên trong tâm
trí, lão lần lưng quần lấy ra một bọc nhỏ trao cho bọn thanh niên, nói:
-Đây là toàn bộ
số tiền dành dụm của lão, xin các anh nhận lấy và tha cho con chó tội nghiệp
của lão.
Một tên chừng như
là thủ lãnh của cả bọn "chộp" lấy túi tiền cười hỉ hả:
-Xem như lão biết
điều.
Rồi quay qua tên
cầm thòng lọng, gã bảo:
- Giải phóng cho nó,
mày.
Đám thanh niên rồ
máy và phóng vào màn đêm tăm tối.Con chó thoát khỏi tay lũ tự thần, gắng gượng
vẫy chiếc đuôi cáu bẩn lê về phía lão ăn mày. Lão ôm nó vào lòng và òa khóc như
một đứa trẻ.Trời đã dứt mưa, chỉ còn vài sợi gió buồn buồn bỡn cợt những tàng
cây. Khu phố nghèo chìm trong giấc khuya bình thản.
Từ hôm đó con chó
và lão ăn mày trở thành tri kỷ của nhau. Ngày nó cùng lão lê la qua khắp thành
phố xin ăn. Đêm nó nằm cạnh canh giấc ngủ cho lão. Bất kể mưa nắng, nóng lạnh, sáng
tinh mơ người ta đã thấy một người một chó dìu dắt nhau đi, tối mịt người ta
mới thấy họ trở về căn nhà bé nhỏ của mình, một góc tường lở loác. Dẫu
sống trong cảnh cơ hàn tăm tối ấy nhưng đêm nào người ta cũng nghe vẳng từ chốn nghèo hèn ấy, tiếng hát của lão ăn mày và tiếng con chó ử ử phụ họa.
Những bài hát của lão chẳng ra một hệ thống nào nhưng thảy đều chung một chủ đề
đó là sự tráo trở bạc đen của thói đời, sự ghẻ lạnh của tình người, sự
bất hiếu vô ơn của con cháu đối với ông bà cha mẹ. Chẳng biết con chó có
hiểu gì không nhưng sau khi lão ngừng tiếng hát nó lại thoáng "thở dài",
rồi như muốn an ủi lão, nó dụi dụi cái móm trụi lơ vì ghẻ lở của mình vào tay
lão. Lão vuốt ve thân thể gầy ruộc của nó thầm thì:
-Kiếp động vật
như mày lại có tình hơn kiếp người như chúng tao.
Lão khóc.Tiếng
khóc nghẹn lại nơi cổ. Lão ngước nhìn bầu trời đêm. Những ánh sao nhấp nháy
nhìn lại lão. Lão nhớ có lần hồi lão còn trẻ lão đọc được ở đâu đó đại thể: Một
sinh linh trên thế gian này khi chết đi sẽ hóa thành một vì sao. Những kẻ ác
thì thành những vì sao u ám và những ai có trái tim nhận ái sẽ thành những vì
sao sáng chói trên bầu trời. Không biết sau này khi lão từ bỏ cõi trần bụi bặm
này linh hồn lão có hóa thành những vì tinh tú xa xăm kia không? Và mày nữa, lão
thầm nói với con chó, hi vọng mày cũng trở thành một vì sao sáng .Lão cười. Lão
thấy mình thật ngớ ngẩn. Thực tại kiếm miếng ăn còn chưa ra, ngồi đó mà mơ tưởng
chuyện huyễn hoặc. Lão nằm xuống ôm con chó vào lòng, cả người và
chó chầm chậm đi vào giấc ngủ. Lão mơ thấy mình và con chó bình yên rảo bước
trong một vườn hoa rực rỡ, trên đầu đội một chiếc vòng chói ngời những vì tinh
tú...
Lão ốm.Toàn thân
nóng hầm hập như vôi nung. Suốt ba hôm liền lão không gượng dậy nổi. Con chó
lang thang vào phía trong khu phố sầm uất. Nó sục sạo từ sáng tới tối mới kiếm
được chút thức ăn, khi thì mẩu bánh, lúc cục xôi của những nhà giàu bỏ đi trong
đám rác thải. Không ít lần nó bị người ta mang gậy đuổi chối chết vì cái tội
lùng xục vây bẩn. Từ lâu giữa lão ăn mày và con chó ghẻ đã không còn sự phận biệt
tầng lớp cấp cao hay hạ đẳng, người và chó như hai kẻ đồng cam cộng khổ nên
những gì nó đưa về lão đều sẵn sàng ăn.
Vì không biết nói
như người nên không thể mở miệng xin sự bố thí của người đời và thức ăn thừa
người ta quẳng đi cũng có giới hạn nên có hôm con chó chả kiếm được gì, những
buổi như thế chó và người phải nhịn đói. Lão ăn mày ngày càng ốm nặng thêm. Mọi
bận lão chỉ ốm vài ba hôm không hiểu sao lần này đã mười ngày trôi qua bênh của
lão không hề có dấu hiệu khả quan. Số tiền dành dụm cả đời ăn xin của lão đã bỏ
ra chuộc mạng cho con chó, nếu không, lão đã gắng đi tìm hiệu thuốc
mua thuốc uống.
Đêm nay lão ăn
mày đã chìm sâu vào giấc ngủ sau một cơn ho sặc sụa. Con chó ghẻ gối đầu lên
chân nghếch mõm nhìn sao trời.Tiếng gió mùa thu luồn qua những mái nhà tồi tàn
tạo ra những âm thanh rặc rượi buồn. Những chiếc lá vàng lìa cành buông xuống
con ngõ dài hun hút không một ánh đèn,chốc chốc bị gió đùa bật ra những cung âm
như tiếng thở dài những mảnh đời quèn.
- Chó !chó !!!
Bắt lấy con chó. Cha mẹ nó đồ chó mất dạy.
Mụ bán thịt lợn
be be kêu lên như rống. Mọi người vội vàng đổ dồn ánh mắt về phía mụ.Một con
chó ghẻ miệng ngoạm miếng thịt đang luồn qua những chân bàn tìm đường tẩu
thoát. Một mụ đàn bà ăn mặc ra dáng sang trọng chạy lại hỏi giọng quan tâm :
-Chuyện gì vậy
chị ?
Mụ bán thịt nhấm
nhặng:
-Tổ cha đứa nào
nhà vô nhân thất đức bày dạy cho cả chó đi ăn cướp. Đó đó, con chó ấy đó, nó
vừa ngoạm mất gần kilô thịt của tôi.
Mụ nhà giàu nhìn
nhanh theo con chó:
- Aí dà, thời này
còn rảy nòi ra cái giống này nữa hả.
Dứt lời mụ ta
đuổi theo cầm chiếc làn giáng luôn mấy phát vào đầu con chó miệng la bài hãi:
- Bà con giúp tôi
chặn lại giết quách con chó khốn nạn này cái.
Những người xung
quanh thấy không phải chuyện của mình nên chả ai thèm chen vào. Mụ nhà giàu và
con chó ghẻ vờn nhau một lát, cuối cùng con chó cũng luồn ra khỏi những dãy
chân bàn nhắm thẳng hướng cổng chợ chạy bán sống bán chết.Về tới
"nhà",con chó buông miệng thịt xuống thở dốc. Hồn nhập lại xác nó
tiến về phía lão ăn mày. Chừng như lão đang ngủ, nó ghé mình nằm xuống cạnh
lão. Lát lão dậy nó và lão sẽ "dùng bữa". Lạnh lẽo. Nhịp thở của lão
ăn mày hình như không còn nữa. Con chó vùng dậy.Nó ngoàm áo lão day day. Im
lặng. Nó liếm mắt lão, miệng ưng ửng kêu. Im lặng... Tất thảy lúc này chỉ còn
sự im lặng đáng sợ bao trùm ...
Lão ăn mày đã
chết. Lão chết vì viêm phổi cấp. Khi lão sống, không ai thèm ngó ngàng tới lão
nhưng khi lão chết người ta không thể để xác lão nằm đó bốc mùi. Khu phố nghèo hùn nhau tích góp mua cỗ áo
quan và đưa lão đi chôn ngoài khu nghĩa trang dành cho tầng lớp bình dân. Không
kèn không trống. Không lời phúng điếu, không một tiếng khóc gọi là sự sưởi ấm
linh hồn kẻ xấu số. Người ta chôn lão như chôn một con chó con mèo, chỉ sang
trong hơn nhờ có cỗ quan tài rẻ tiền.
Ba ngày liền
người ta thấy một con chó ghẻ nằm trước mộ lão ăn mày, cạnh nó là một miếng
thịt đã bốc mùi hôi thối.Trước lúc lão ra đi về nơi cuối cùng của niềm đau nó
và lão chưa kịp ăn với nhau bữa ăn cuối cùng.
Sang ngày thứ tư.
Ngày thứ năm... Hơn mười ngày tiếp theo sau một đêm mưa gió tơi bời, sáng sớm
ra người ta nhìn thấy xác con chó nằm co quắp bên ngôi mộ. Nó đã chết vì mưa và
giá lạnh. Cái giá lạnh u buồn cuối mùa thu. Nó từ giã sự băng giá của cõi người
để tìm về sự ấm áp bên cạnh con người khốn khổ đã cưu mang và xem nó là bạn, đã
đối xử với nó bằng tình yêu thương...
Ngày mai đã là
mùa đông. Cả thành phố lại rợp màu sắc sặc sỡ của hàng trăm loại áo khoác người
ta khoác lên người để chắn che cái khắc nghiệt của thời tiết. Nhưng phía sau
những tấm áo lòe loẹt kia nơi sâu thẳm trái tim mỗi con người có thật sự ấm
chăng?
TĐP
phuongtd217984@gmail.com