Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, February 18, 2016

PHÍA TRƯỚC - Thơ Hứa Minh Tánh





PHÍA TRƯỚC

Ta cắt tóc cho lòng bình thản lại
Nguyện cùng con sẽ vượt khó lần này
Cả gia đình cùng chung sức, chung tay
Hãy đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã

Trời Sài Gòn sáng nay bừng nắng hạ
Mà bão giông dậy sóng ở lòng ba
Nhìn thấy con từng bước cách chia xa
Ba chợt nghe trong tim dao động mạnh

Chiều Nguyễn Kiệm mưa đầu mùa lành lạnh
Chầm chậm rơi từng giọt nhỏ chậm rơi
Dẫu biết rằng mưa nắng chuyện đất trời
Nhưng con ơi ! Tim ba như oà vỡ

Đạo cha con khúc thâm tình muôn thuở
Theo chân con ba lầm lỡ từng ngày
Cả gia đình đành phó mặc xuôi tay
Trong sóng gió cha con mình lạc lối

Cơn áp thấp đưa con vào vũng lội
Cầu đất trời dẫn lối cho con đi
Ta đưa nhau về bến cảng Lagi
Quê hương đó nơi chôn nhau cắt rốn

Sóng biển lặng, mặc sóng đời dao động
Hãy đứng lên phía trước rực cờ hoa.

                        HỨA MINH TÁNH

READ MORE - PHÍA TRƯỚC - Thơ Hứa Minh Tánh

KHỈ, CHÓ VÀ NGƯỜI - Truyện ngắn Chu Vương Miện





KHỈ, CHÓ VÀ NGƯỜI
Truyện ngắn Chu Vương Miện


Nhà văn Mỹ thì có tác phẩm truyện dài “Của Chuột và Người”; ở Việt Nam thì có Họa sĩ Âu Như Thụy với bức tranh Người và Chó được huy chương Bạc.  Chúng tôi không dám mon men đến các vị nói trên. Chuyện tôi kể lại đây là nhớ lại cái hồi còn làm công chức ở miền Nam Việt Nam, có một vị đồng nghiệp thâm niên làm ở phòng Công Văn Bộ kể nghe truyện trên trời dưới đất cho vui nhân lúc nhàn nhã ở không. Nay nhân năm Bính Thân, tức là năm “Con Khỉ” nên mạo muội viết đôi giòng, trước là để tưởng nhớ người bạn già đồng nghiệp bây giờ mất hay còn, với nữa, trong câu chuyện kể lại có một người và hai con vật, con chó và con khỉ, số phận một người và hai con vật dính liền vào với nhau, khi không cột chặt vào với nhau. Ôi cũng là định mệnh trên đã an bài phải như thế. 

Ông lão làm nghề hành khất, cơ ngơi có một chiếc thuyền nhỏ, ở chung vào với một xóm chài vài chục chiếc cột ở bờ sông. Người ta sống trên bờ, thì đây, có nhà sống trên sông. Hằng ngày, cứ khỏang 9 hay 10 giờ sáng, ăn điểm tâm xong thì lão và con chó lên khỏi thuyền và đi hành sự. Con chó mầu vàng đậm, có sợi dây xích ở cổ, dẫn lão đi. Ngoài con chó dẫn đường, lão còn còn mang theo một cây gậy. Lộ trình thì ngày nào cũng giống ngày nào, là từ bến sông đi thẳng tới chợ Quận  vòng qua Bưu Điện đến Tòa Án, rồi qua trường học, qua bến Tắm Ngựa rồi về lại thuyền. Con khỉ ở nhà nhòm thuyền, giữ nhà. Những cậu học sinh đôi khi đi qua thấy con khỉ ngộ quá chọc phá con khỉ cho vui, thì con khỉ cũng lấy tay tạt nước ở dưới sông lên, văng vào người các cậu cho ướt chơi. Các cậu bỏ đi thì thôi, còn nếu tiếp tục chọc phá nó quá thì nó chui vào trong khoang kéo rèm cửa lại là hết, “cuộc chơi chấm dứt”. Lão và con chó đi hành hiệp giang hồ kiếm cơm khoảng ba hay bốn giờ chiều thì về lại đò ngụ ở bến sông. Lão chỉ đi xin ăn vào những ngày nắng ráo, còn những ngày mưa to gió lớn thì lão ỏ nhà hưởng phước.

*

Cũng như mọi lần, chiều nay lão về sớm, lý do là có một vị khách xộp cho lão tiền, số tiền lên tới 50 xu.  Lão ghé qua chợ quận mua một nải chuối dành cho con khỉ, rồi hai thầy trò, một người một chó, lẳng lặng về thuyền. Con khỉ ở trong khoang thuyền phóng ra, tay cầm tay lão, miệng kêu khèng khẹc. Lão vuốt đầu con khỉ, xong lão ngồi xuống đầu thuyền kiểm tra và xếp loại thực phẩm mà lão đã thu hoạch được trong ngày. Lão đếm chậm rãi từ tiền giấy đến tiền cắc, tiền xu. Lão cất tiền giấy riêng, tiền cắc riêng. Kế đó thì đến thực phẩm khô như gạo, bánh mì rồi thịt cơm dư…. Cái nào để dành cho ngày mai, cái nào xử lý ngay bây giờ. Lão lấy trong khoang thuyền ra một cái vỏ chai không xa xị, có nút chai đàng hoàng. Lão lấy trong túi ra 1 đồng 5 cắc đưa cho con khỉ. Con khỉ nhận tiền đưa vào mồm ngậm lại, tay kia lão đưa xị không cho con khỉ, con khỉ dơ tay ra cầm. Con chó vội vàng leo cầu ván lên bờ, đứng đợi con khỉ leo lên sau và nhẩy lên lưng con chó mà ngồi. Hai con chở nhau đi mua rượu.  Quãng đường đến quán bán tạp hóa chú Tiều cách khoảng chừng 100m ngay cuối quận. Hai con khỉ chó vừa ra quân được chút đỉnh thì bị ngay chó thiên hạ thấy ngộ quá, ào ra vồ chơi. Bị sự cố đột xuất, chó dông theo đường chó, còn con khỉ hóng tuốt luốt lên cành cây gòn trốn thoát, nhưng cái chai không xa xị bị quăng xuống đường bể chỉ còn cái cổ chai. Khi mọi sự mọi việc trở lại bình thừơng, con khỉ bèn lượm cái cổ chai kẹp vào nách nhẩy lên lưng con chó đi mua rượu tiếp. Đến tiệm của chú Tiều, con chó đứng ngoài, còn con khỉ ung dung cầm cái cổ chai vào tiệm. Con khỉ há miệng lấy ra đồng 5 cắc đưa tận tay cho chú Tiều và cái cổ chai. Chú Tiều nhìn cái cổ chai, đầu lắc lắc, tay xua xua con khỉ đi chỗ khác. Con khỉ như hiểu ý, tay cầm cái cổ chai bể đi ra, ung dung leo lên lưng con chó. Hai con lại chở nhau về lại thuyền. Về tới nơi, con chó sủa lên vài tiếng rồi cụp tai rồi nằm chờ trên bờ. Con khỉ đi xuống thuyền, tay đưa đồng 5 cắc cho chủ và tay kia đưa cái cổ chai bể. Lão già cầm tiền và cái cổ chai, nhíu cặp lông mày suy nghĩ, chập sau lão kiếm một cái xị không khác, quăng tõm xuống mặt sông. Con chó phóng xuống bơi, miệng ngậm lấy cái vỏ chai không rồi bơi vào bờ. Hai con, một khỉ một chó, lại chở nhau đi mua rượu. Lần này chú Tiều đong đầy xị rựơu trắng đưa cho con khỉ. Hai con lại chở nhau hí hửng về tới thuyền. Ba thầy trò, con khỉ thì ăn chuối ăn kẹo, còn lão già và con chó ăn cơm thừa của bá tánh bố thí. Bồi dưỡng xong xuôi, lão khề khà uống ruợu, còn con chó nhẩy xuống khỏi thuyền ghé miệng xuống bờ sông làm một hơi no kềnh, xong xuôi thi ba bà con đi ngáo.


CVM
READ MORE - KHỈ, CHÓ VÀ NGƯỜI - Truyện ngắn Chu Vương Miện

XUÂN VỀ QUÊ MẸ - Thơ Đoàn Thuận



      Tác giả  Đoàn Thuận




XUÂN VỀ QUÊ MẸ

Đường về thôn xưa hoa rơi đầy
Ngàn mai đâu hay ai tìm ai
Lời Mẹ ru ta hồn đất cũ
Quê làng hương biển hương rừng bay.

Tha phương thương quê lòng khôn nguôi
Bao mùa xuân thu bao buồn vui
Đục trong còn mất đời dâu bể
Kẻ ở người đi luống ngậm ngùi

Hiên sau nghe thơm mùi tro than 
Hơi đông còn vương khi mùa tàn
Bạn ngày thơ ấu cách biệt mãi
Quê mẹ ta về mừng xuân sang

                    ĐOÀN THUẬN

READ MORE - XUÂN VỀ QUÊ MẸ - Thơ Đoàn Thuận

HẾT TẾT RỒI! CHIA TAY BẠN - Truyện ngắn của Hoàng Đằng


        
                         Tác giả Hoàng Đằng




         HẾT TẾT RỒI! CHIA TAY BẠN

Nụ năm nay tròn 03 tuổi. “Nụ” là tên gọi do bà ngoại đặt cho, chứ còn “tên tục” đặt ra vào lễ “khẵm tháng”, ghi vào giấy khai sinh tại sổ của hộ tịch phường  thì hiện giờ người ngoài chưa biết.
Bà ngoại Nụ, dù sao, cũng thuộc lớp người “tiến bộ”, lựa cái tên Nụ để mong cháu mình sẽ phát triển nở nang dần như một nụ hoa hay một chồi cây.
Bảo rằng bà tiến bộ vì bà không còn giữ cái quan niệm như xưa. Trước đây, ở làng này, nhà nào đẻ con trai, thường gọi tên là Cu, thậm chí là “Địt”, là “Đái”, là “Cứt”; nhà nào đẻ con gái thường gọi là “Đoóc”; đứa đầu là “Cu Nậy”, “Đoóc Nậy”, đứa kế là “Cu Con”, “Đoóc Con”, đứa thứ ba là “Cu Thí”, “Đoóc Thí” …; việc chọn những từ “tục tĩu” ấy phát xuất từ lý do tốt lành. Do y học chưa phát triển, do ăn uống thiếu dinh dưỡng, do môi trường mất vệ sinh, ở nhiều cặp vợ chồng, mười lần sinh mà chỉ hai, ba lần nuôi được trưởng thành, còn chết hết, không vì bệnh này thì vì tật khác; mê tín dị đoan cho rằng chết là bởi ma quỷ thấy mặt mày trẻ kháu khỉnh, nghe tên gọi trẻ hay, đẹp, tới bắt cóc; thế nên người ta đặt tên con bằng những từ gợi lên sự nhớp nhúa để ma quỷ thấy gớm, lánh xa; rồi con sẽ dễ nuôi hơn.
Bà ngoại Nụ không tin như thế; có phải do bà không tin mà đời Nụ sớm bất hạnh không nhỉ? Như nụ chưa thành hoa, nụ chưa thành nhành, bé Nụ đã mang khuyết tật sơ sinh.

Cái thai hình thành Nụ trong bụng mẹ quá to, bất thường. Mẹ Nụ là con gái mới lớn mà cái bụng ưỡn ra trước kéo cái lưng oằn thành một đường cong lõm, ai cũng tưởng mẹ Nụ sẽ sinh đôi, sinh ba. Ngày lâm bồn, những cơn đau đẻ khiến mẹ Nụ la bai bải, mặt tím tái; cái đầu Nụ ra rồi mà cái thân còn kẹt ở cửa mình, khoảng cách giữa hai vai quá rộng cản bé Nụ không thể lọt qua để tuột ra ngoài, dù bác sĩ sản khoa đã bấm mở tầng sinh môn.
Sự sinh khó ấy gây tổn thương đám rối thần kinh cánh tay trái. Khi Nụ biết đi, cái tay trái rơi thõng xuống ở tư thế khép và xoay trong; khuyết tật ấy, theo các nhà y học, là hội chứng Duchenne – Erb. Tội lắm! Mỗi khi Nụ đi, chân Nụ bước mà tay không “đánh xa”; Nụ không giống với những trẻ bình thường. Trông thấy Nụ, thay vì hưởng niềm vui có cháu, gia đình bên nội cũng như bên ngoại mang nỗi buồn – nỗi buồn chỉ âm ỉ thôi, không ai nói ra vì nói ra sợ “tội” cháu.

Bà ngoại Nụ góa chồng khi mới sinh mẹ Nụ - người con gái duy nhất.
Tuổi dậy thì, mẹ Nụ xinh gái, dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt trái xoan điểm đôi má hồng hồng. Tuy xuất thân từ một gia đình nghèo, neo đơn, mẹ Nụ vẫn được nhiều trai đeo đuổi, kể cả những trai con nhà giàu có, trong đó có ba Nụ.
Ba Nụ là con một quan chức cao cấp; tốt nghiệp đại học, ba Nụ được sắp xếp làm việc cho một tổ chức nước ngoài vào đầu tư kinh doanh ở nước ta.
Về môn đăng hộ đối, ba Nụ lấy mẹ Nụ không xứng; ông bà nội Nụ đã can ngăn, răn đe, nhưng sự thôi thúc của con tim không gì cản nỗi, như ngọn lửa rừng gặp mùa hanh khô bùng phát do sự bồng bột của tình yêu, do sự thèm khát sắc dục của tuổi trẻ.
Một tối nọ, trong bữa cơm, khi gia đình bàn về chuyện hỏi vợ, ba Nụ đã nói thẳng với ông bà nội Nụ như một lời đe dọa:
Con chỉ yêu con bé ấy (mẹ Nụ), ngoài ra con không thể yêu ai nữa; nếu ba mạ không đồng ý, con sẽ giải quyết đời con bằng hai cách: một là con sẽ sống độc thân trọn đời, hai là con sẽ kết liễu đời con; kết liễu như thế nào thì con xin được phép giữ bí mật. Con xin ba mạ đừng nói chi thêm nữa!
Cuối cùng, “đất không nghe trời thì trời phải nghe đất”, ông bà nội Nụ đành chấp nhận hỏi và cưới mẹ Nụ cho ba Nụ.
Không những lùi bước trước con mình, ông bà nội Nụ còn lùi bước trước đòi hỏi của thông gia tức là bà ngoại Nụ.
Bà ngoại Nụ mừng là con gái mình lấy được chồng trong một gia đình danh giá. Tuy nhiên, mừng mà cũng lo, bà nghĩ: “Nhà mình nghèo hèn, con gái mình lại ít học, về làm dâu chắc gặp nhiều khó khăn; việc bếp núc sử dụng đồ nấu nướng bằng điện, bằng ga; việc nhà sử dụng máy móc hiện đại, nào là máy hút bụi, máy giặt, máy rửa bát … con mình chưa biết vận hành, lớ ngớ, làm sao đây? Cách nói năng, thưa trình trong môi trường phú quý con mình chưa được giáo dục, chưa trải nghiệm, e sẽ vấp váp, chịu tiếng bấc tiếng chì.” Bà còn nghĩ thân phận riêng của mình: “Con đi lấy chồng rồi, mình sống đơn độc, buồn e không chịu nỗi! Lại còn lúc the da nóng chắc, ai săn sóc; lúc mưa sa nước sỉa, ai phụ giúp chống đỡ cửa nhà và sau này già yếu, ai nuôi dưỡng đây.”
Hôm ông bà nội Nụ sắm lễ đi hỏi mẹ Nụ; trước các vị đại diện hai họ, bà trình bày nguyện vọng của bà:
Tui chỉ có một đứa con gái; tôi rất vui mừng về việc nó đi lấy chồng, nhưng … từ trước đến giờ, tôi nuôi ý định nuôi rể, nghĩa là chàng trai nào đồng ý lấy con gái tui sẽ ở đây cả vợ lẫn chồng để sau này lo cho thân già của tui. Đó là nguyện vọng của tui, mong bên nhà trai soi xét và chấp thuận.
Ông bà nội Nụ nghe đề xuất của bà ngoại Nụ, bất ngờ, bối rối, liền quay qua hỏi ý kiến của mấy vị chú bác đi cùng. Trong tinh thần xây dựng, một ông chú đưa ra ý kiến:
Anh chị có đến ba con trai, thôi, cho một thằng ở lại đây, thỏa mãn nguyện vọng của chị thông gia.. Nếu anh chị không đồng ý, cưới xong, vợ chồng chúng nó cũng chỉ ở với anh chị một thời gian, sau đó, anh chị phải mua đất làm nhà riêng cho chúng, chả lẽ ba thằng, một khi có đủ vợ con rồi, vẫn ở chung một nhà! 
Nghe lời góp ý chí lý, bà nội Nụ nghĩ thầm: “Ông nói có lý; thời buổi này, mua một miếng đất đủ lập một cơ ngơi đâu phải ít tiền.”; rồi ông nội Nụ phát biểu, rõ từng từ một:
Dù gia đình chúng tôi không khó khăn gì trong việc lập nhà cửa riêng cho con và dâu, chúng tôi vẫn tôn trọng ý nguyện của bên chị; trong tình thông nghị, sự thông cảm hoàn cảnh nhau rất quan trọng, cần để lên hàng đầu.

Nhà bà ngoại Nụ ở vùng quê đang trên đà đô thị hóa. Khắp nước Việt Nam, việc đô thị hóa các vùng quê diễn ra ồ ạt, đến nỗi dưới mắt người nước ngoài, cả nước ta là một công trường xây dựng.
Trước đây, một đô thị phải mở lấn về vùng quê là vì dân trong đô thị đông, hết đất ở; gia đình nào có con cái ra riêng, có nhu cầu xây dựng nhà cửa thì tự ra vùng ven, tìm nông dân chủ đất, thương lượng mua nhiều ít đất tùy theo khả năng tài chánh; mua xong, tiến hành xây dựng ngay; đô thị hóa thời ấy mang tính nhỏ lẻ, tiệm tiến; nhờ thế, miếng đất nào xây dựng thì xây dựng, còn những miếng đất còn lại canh tác cứ canh tác, không có đất để hoang hóa. Bây giờ thì khác, việc đô thị hóa thuộc kế hoạch của Nhà Nước; Nhà Nước đang muốn biến nước ta chóng thành một nước văn minh hiện đại mà một trong những thành tố quan trọng của văn minh hiện đại là dân cư đô thị phải chiếm phần trăm lớn trong tổng dân số. Những cánh đồng – nguồn sinh sống của nông dân từ đời này sang đời khác – được Nhà Nước thu hồi - nông dân chỉ có quyền sử dụng mà không có quyền sở hữu - rồi cho san lấp, tạo mặt bằng, phân lô, đấu giá. Đã có trường hợp là nhiều khu gia cư lớn quy hoạch rồi, nhiều đợt đấu giá đã tiến hành mà đất vẫn còn lắm lô; lại có trường hợp là một số đại gia bỏ tiền ra mua cả một vùng nhiều lô bán lại dần từ năm này qua năm khác kiếm lời; thành thử, đất thì nằm chờ, bỏ hoang mà nông dân thì không còn đất canh tác. Nhiều vùng ven thị trấn, thị xã, thành phố trông rất nham nhở, chỗ này nhà mới xây, chỗ kia lau lách mọc um tùm, chỗ nọ nhà của dân bản địa xệch xạc vì nghèo hoặc vì đang nằm trong vùng quy hoạch, không được phép sửa chữa, nâng cấp.
Bà ngoại Nụ là dân bản địa, ngôi nhà xuống cấp trầm trọng, không chỉnh trang là do nghèo; tường xây gạch từ hồi nào đến giờ chưa tô; mái lợp tôn rỉ rét; cửa lớn, cửa sổ xệch xạc, màu sơn cửa bị ghét bẩn bám lem luốc; đường dẫn đến nhà, về mùa khô, bụi cuốn mù trời, về mùa mưa, bùn sền sệt lầy lội, những vũng nước đọng trong các ổ gà, thậm chí ổ trâu, ổ voi, bắn tung tóe khi xe chạy qua. Mà số lượng xe hàng ngày không phải là ít: nào xe đổ đất lấp ruộng tạo mặt bằng, nào xe chở vật liệu: cát, sạn, ciment, sắt, thép xây dựng, nào xe tải chở hàng buôn, lợi dụng vùng ven vắng bóng công an kiểm soát, về đổ hàng …
Nhà lại thiếu đủ các thứ tiện ích hiện đại, không tủ lạnh, không điều hòa, không bàn ghế tiếp khách, không có nơi ngủ nghỉ kín đáo, không toilet khép kín sạch sẽ … Sống trong môi trường và hoàn cảnh ấy, chỉ một thời gian ngắn sau, ba Nụ thấy không thoải mái; cùng lúc, sắc đẹp mẹ Nụ nhạt dần; lâu ngày, tình dục nhàm chán, tình yêu vơi cạn. Mẹ Nụ lại thuộc loại đàn bà khó tính, xưa dịu dàng, gọi dạ bảo vâng, giờ thì đanh đá, thích tranh cãi những chuyện không đâu vào đâu, những chuyện không dính dáng gì đến mình. Vẫn biết vợ chồng “tuy hai mà một”, dù vậy, có lúc vẫn cứ là hai: “Mình với ta tuy hai mà một; ta với mình tuy một mà hai.”; mẹ Nụ luôn đòi hỏi phải được biết bất cứ việc gì mà ba Nụ làm dù những việc ấy không ảnh hưởng gì đến quyền lợi của mình; mẹ Nụ đay nghiến mỗi khi ba Nụ đi làm về trễ năm mười phút, mẹ Nụ sỉnh mặt mỗi khi ba Nụ mời một người bạn về nhà uống vài loon bia. Dưới mắt Ba Nụ, mẹ Nụ trước đây dễ thương bao nhiêu thì nay dễ ghét bấy nhiêu, lại thêm thấy Nụ khuyết tật, không lành lặn như con nhà người ta; nỗi chán này chồng chất lên nỗi chán khác, ba Nụ không muốn và không thể sống chung với mẹ Nụ nữa, xin công ty thuyên chuyển đi xa, cắt đứt liên lạc với mẹ Nụ; khi ấy, Nụ hơn một năm tuổi.
Mẹ Nụ buồn, không thể quanh quẩn xó nhà để nỗi buồn ray rứt mãi; it lâu sau, mẹ Nụ để Nụ lại cho bà ngoại chăm sóc, vào Nam làm công nhân may công nghiệp vừa kiếm kế mưu sinh vừa sống cùng đồng nghiệp mong vơi dần nỗi buồn.
Thu nhập hàng tháng “ba cọc ba đồng”, áp lực công việc cao, nơi đô thị, mức chi phí cho sinh hoạt lớn, mẹ Nụ tần tiện lắm mới gởi về cho hai bà cháu trên dưới 1,000,000 đồng mỗi tháng. Ở quê, bà cháu sống chật vật lắm.
Thấy Nụ khổ, thiên hạ bàn tán, thắc mắc: “Tại sao ông bà nội Nụ không đưa Nụ về nuôi?”; có người lý giải: “Theo cách nghĩ của một số người địa phương, nhà có con cháu khuyết tật, người ngoài có thể bêu giếu ấy là do Trời phạt đời trước ăn ở ác nghiệt, thành thử ông bà ấy lơ luôn, không muốn nhận Nụ là cháu mình.”

Tết Bính Thân này, công nhân không có tiền thưởng Tết, tiền tàu xe lại tăng, mẹ Nụ không mua được vé tàu, vé xe về ăn Tết cùng mẹ và con; trước đó, bà ngoại những tưởng mẹ Nụ sẽ về và ngày về thế nào cũng có quần áo mới cho Nụ. Giờ Tết rồi, thấy con vắng nhà, cháu rách rưới, bà thường ngồi tựa cửa nhìn ra, vẻ mặt buồn rũ rượi, nước mắt lưng tròng.
Trước Tết, những ngày trong tháng Chạp, trời trở lạnh bất thường – cái lạnh nhiều năm rồi chưa từng có; ngày nào, Nụ cũng mặc cái áo trắng điểm bông tím cụt tay, cái quần vải màu cà phê sữa cụt ngang đầu gối; bộ quần áo lâu ngày không được giặt giũ, trông bẩn lắm; mùi phân, mùi nước tiểu do bà ngoại lau chùi không thấu đáo mỗi khi Nụ “đi ngoài”, từ người Nụ, bốc lên nồng nặc. Những đứa trẻ cùng xóm thấy Nụ tránh xa, không đứa nào muốn chơi với Nụ. Hễ Nụ tới gần bọn trẻ đang chơi, đứa thì xua đuổi, đứa thì bỏ đi …
Cũng may, trong những ngày Tết, ở nhà bên cạnh – ngôi nhà lầu mới xây xong cách đây ba tháng - ông bà chủ nhà có hai đứa cháu ngoại ở xa về ăn Tết cùng. Hai đứa đều là gái, đứa chị lớn hơn Nụ vài tuổi, đứa nhỏ ngang tuổi Nụ; Nụ mò qua chơi và không ngờ … được phép hòa nhập.
Để hai cháu mình có bạn, bà chủ nhà tốt bụng, nấu nước ấm tắm rửa cho Nụ, đem quần áo cháu nhỏ mình cho Nụ mặc; đến bữa cơm, ba đứa cùng ăn, bi bô chuyện trò vui vẻ; ông chủ nhà mua cho mỗi đứa một cái bong bóng thổi căng thành hình con khỉ có dây dài buộc vào một que nhựa để cầm chơi. Trời nắng ấm, ba đứa trẻ kết bạn, chạy lui chạy lại giữa sân, hai cháu của chủ nhà cầm que bằng hai tay, còn Nụ chỉ cầm được một tay. Bà ngoại Nụ ra đứng giữa sân nhà bà, nhìn qua, nụ cười nở héo hon trên môi khô nứt từng vết.
Nụ không còn bị cách ly như khi tìm đến chơi với những đứa trẻ trong xóm trước đây. Nụ đang hưởng được những ngày Tết vui vẻ.

Sáng nay, mồng 7 Tết, ba mẹ của hai bạn cùng chơi với Nụ đến đón con về. Ông bà đi xe hơi – chiếc xe 4 chỗ ngồi sơn màu đen, nước sơn còn bóng láng.
Nghe tiếng còi xe, hai bạn Nụ chạy ùa ra cổng, bỏ Nụ lại một mình; Nụ lẽo đẽo bước theo sau.
Ông bà xuống xe, dang rộng hai tay, bạn lớn Nụ nhào vào lòng ba, bạn ngang lứa Nụ nhào vào lòng mẹ; Nụ đứng lẻ loi, nhìn …
Ông bà ôm con, nựng lên, hôn vào tóc, vào má; Nụ đứng nhìn, hai giọt nước mắt lăn xuống hai bên sóng mũi.
Ông bà bế hai con vào nhà, nói cười cùng ông bà hai con mình; không khí một nhà đầm ấm, thân thương, Nụ đến bên cửa, nhìn … ngây thơ thèm khát.
Rồi bốn người của gia đình bạn Nụ lên xe, đi; Nụ bắt mắt nhìn theo; xe khuất dạng sau khúc cua cuối xóm. Nụ thả - hay lơ đễnh để tuột - cái bong bóng đang cầm trên tay bay lên trời. Nụ hết nhìn theo xe, lại nhìn cái bong bóng, xa dần, xa dần.
Nụ lủi thủi về nhà bà ngoại, cái tay khuyết tật thòng, kéo vai một bên thấp xuống; Nụ bước đi một cách bất đắc dĩ, nặng nề như bị vật gì vô hình cản trở, vướng mắc, trì trĩu.
Nụ còn quá nhỏ, chưa biết được cái vật vô hình đó là gì. Thật ra, ấy là sự bồng bột trong yêu đương rồi dẫn đến thiếu thủy chung trong tình nghĩa vợ chồng của ba mẹ Nụ.
Nụ nhìn ra ngõ, chẳng thấy chiếc xe, chỉ nghe chốc chốc vang tiếng còi nhỏ dần, Nụ nhìn lên trời, chiếc bong bóng đang lơ lửng trên cao rồi mất hút.
Xe và bong bóng về đâu, thế hở Nụ?
                                                             Hoàng Đằng
                                                10/Giêng/Bính Thân (17/02/2016) 

READ MORE - HẾT TẾT RỒI! CHIA TAY BẠN - Truyện ngắn của Hoàng Đằng

"GỬI NGƯỜI TÔI YÊU" - Thơ Hoàng Đằng



         Tác giả Hoàng Đằng



"GỬI NGƯỜI TÔI YÊU" (1)

Nhân đọc bài thơ: “Gửi cô gái đỏng đảnh của tôi” của Nguyễn Quang Hà, phu quân của Võ thị Quỳnh – chủ biên Trường Nguyễn Hoàng: Chân dung và kỷ niệm.

Giữa đời cũng lắm cô thiếu nữ
Nhờ điểm tô nên mắt biếc môi hồng.
Còn em đây, phấn son chưa hề chộ,
Mà đẹp tự nhiên, đẹp tự trong lòng.

Đi giữa vườn hoa, ong bướm chập chờn,
Anh khéo chọn: nặng hương hơn nặng sắc;
Anh đã hái, đã nhận ra hoa thật;
Thì nâng niu hay say đắm: việc nào hơn?

Không, mà em đâu ví như hoa được!
Hôm nay tươi, mai mốt … sẽ phai tàn.
Em phải làm gỗ lim, gỗ trắc;
Quý ở chắc bền, không quý ở nước sơn.

Trong vũ trụ, âm dương giao hội;
Cõi nhân sinh đâu khỏi luật đất trời!
Ta bên nhau cho mãi mãi vui tươi;
Đừng tránh mặt… như trời, trăng; mà tội!

Cũng đừng ví như bán cầu Nam, bán cầu Bắc (2).
Anh và em liệu có… thỏa thuận chuyện Bắc, Nam;
Giữa đôi ta không có vết chồng để thành trái đất,
Mà một khối nguyên sinh… tồn tại muôn năm!

                                              Hoàng Đằng
                              22/3/Canh Dần (05/05/2010)

---------------------------------------------------------

(1) Tên một bản nhạc của Nguyễn Hữu Thiết
(2) Thơ Nguyễn Quang Hà viết:
… Nào hai đứa mình cứ bát ngát trời mây,
Em như bán cầu Nam, anh như bán cầu Bắc
Khi chồng khít lên nhau thành trái đất
Một hành tinh xanh vi vu giữa vũ trụ, sinh thành. 


READ MORE - "GỬI NGƯỜI TÔI YÊU" - Thơ Hoàng Đằng

TRÊN PHÁO ĐÀI ĐỒNG ĐĂNG - Thơ Lynh Thy




             Di tích pháo đài Đồng Đăng


TRÊN PHÁO ĐÀI ĐỒNG ĐĂNG

Đầu xuân năm ấy anh đôi chín
Em mới tròn trăng tóc xoã dài
Đêm Hội Tòng Quân vui đưa tiển
Trời xuân tuyết trắng rực đào xuân

Lên miền biên giới ngày đêm luyện*
Súng chắc trong tay giữa tuyến đầu*
Truyền thống cha ông ngàn năm trước
Anh cùng đồng đội quyết xung phong

Tấc đất – tấc lòng dân Âu Lạc
Phù Đổng – Quang Trung đã giữ gìn
Hồn đất nước , gửi hồn anh về đất
Tên anh còn mãi mãi với non sông

Trời Đồng Đăng sáng xuân lồng lộng gió
Ngọn cờ hồng phất phới bay cao…

                                Linh Thy
                               (Bến Tre)

*Những hoài niệm không quên về chiến tranh biên giới 1979

READ MORE - TRÊN PHÁO ĐÀI ĐỒNG ĐĂNG - Thơ Lynh Thy

KHI NGƯỜI CHỒNG NGOẠI TÌNH - Vũ Thị Hương Mai






KHI NGƯỜI CHỒNG NGOẠI TÌNH
                                     
Ngoại tình là điều cấm kỵ trong hôn nhân. Ngoại tình là vết rạn nứt nghiêm trọng trong cuộc sống vợ chồng, nó là nguyên nhân dẫn đến đổ vỡ hạnh phúc gia đình. Người vợ phải làm gì để kéo chồng về với mình và giữ hạnh phúc cho con cái?

Thường khi đã là vợ chồng có hôn thú chính thức, ai cũng nghĩ thế là tình yêu đã được bảo vệ, được xã hội và pháp luật thừa nhận.Vì vậy, khi thành vợ chồng không phải sống như lúc còn đang tìm hiểu nhau nữa, mỗi người đều bộc lộ hết bản tính cá nhân của mình, không ngại ngùng, giữ kẽ với nhau. Chính ý nghĩ sai lầm đó đã là một nguyên nhân dẫn đến sự rạn nứt.

Khi đã lấy chồng, người vợ thường ít quan tâm đến hình thức bên ngoài hơn lúc đang con gái. Người vợ mải miết với công việc gia đình, chồng con, việc xã hội và họ nghĩ rằng đã có chồng con rồi thì làm gì phải ăn diện, làm dáng nữa. Nhưng người chồng lại không nghĩ vậy, họ không muốn thấy vợ mình áo quần lôi thôi đầu tóc rối bời. Họ hãnh diện đi bên cạnh với người phụ nữ sạch sẽ, gọn gàng, xinh đẹp, lịch lãm. Nhưng vợ lại không đáp ứng được điều ấy, họ đang phải dồn toàn bộ tình yêu, sức lực vào việc chăm sóc đứa con mới ra đời. Trong khi đó, người chồng như cảm thấy mình bị bỏ rơi, lúc đầu vì nghĩa vụ anh ta biết chấp nhận nhưng dần đành cam chịu và thất vọng.

Cuộc sống gia đình có vô số những việc phải lo lắng,  bàn tính những vấn đề khó khăn trong gia đình luôn đặt ra, như: Vấn đề kinh tế, nuôi dạy con cái. Người chồng bỏ việc chăm nuôi dạy dỗ con cái cho vợ còn người vợ thì giao phó toàn bộ lo toan về kinh tế gia đình cho chồng. Mỗi người có những nỗi lo riêng và không ai muốn trao đổi với ai, việc của ai người đó làm, không có sự chia sẻ cảm thông cho nhau. Người chồng, người vợ lúc nào cũng nghĩ mình đang sống trong sự âm thầm đơn điệu. Người chồng muốn tâm sự nhưng chẳng biết tỏ cùng ai thì sớm muộn gì họ cũng tìm đến một người có thể an ủi san sẻ nỗi niềm trong lòng. Bởi vậy, muốn bảo vệ hạnh phúc gia đình, bạn hãy biết chia sẻ, hiểu cho nỗi lòng người chồng, cùng chung sức gánh vác công việc chung. Và khi có sự lừa dối thì chính bạn phải xem lại mình, nhìn nhận sự việc thật nghiêm túc, có suy nghĩ  kỹ càng để giải quyết vấn đề.

Ngoại tình là “một căn bệnh” có thể chữa khỏi nhưng phải đòi hỏi vào “tài năng” của người vợ.
Để giải quyết vấn đề, trước tiên hãy bình tĩnh, tỉnh táo để lôi” chồng về với con cái. Bất cứ ông bố nào cũng yêu thương con cái. Thái độ khoan dung, cởi mở của người vợ sẽ khiến người chồng phải suy nghĩ về hành động của mình.

Dù bạn có buồn vô cùng, bạn đừng tỏ ra bi lụy, bất cần. Hãy luôn giữ vẻ ngoài bình tĩnh, ăn mặc đẹp hơn, trang điểm đẹp hơn. Rút ngắn khoảng cách giữa mình với đối phương bằng cách luôn thể hiện mình nổi bật hơn trong chuyện nấu nướng, khéo ăn nói, giỏi ngoại giao… để cho chồng thấy rằng bạn luôn là người được mọi người yêu mến, quý trọng.

Ngoài cách chăm sóc và làm mới hình ảnh của mình trong lòng mọi người cũng như với chính mình, bạn phải biết kết hợp với các việc làm khác. Hãy quan tâm chăm sóc gia đình cha mẹ chồng, con cái chu đáo, thu dọn nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ. Bếp núc luôn ấm nồng, đỏ lửa, giường chiếu chăn gối sạch sẽ thơm tho. Bạn hãy để anh ấy tự thấy gia đình mới là tổ ấm thực sự, đó là nơi ấm áp hơn bất cứ nơi nào.

Bạn đừng bao giờ có ý định đòi hưởng bình quyền, nghĩa là anh đi được thì tôi cũng đi theo kiểu “ông ăn chả bà ăn nem”. Đó là cách “trả  đũa” dở nhất, là cách tự hạ thấp giá trị của mình. Bản thân bạn thiệt thòi vì danh dự sứt mẻ, con cái càng đau khổ hơn khi cả bố mẹ đều sai lầm và bạn cũng khó hàn gắn được vết nứt tình cảm với bạn đời.

Khi chồng đã hối lỗi, trở về thì người vợ nên rộng lòng, độ lượng tha th, đón nhận. Không nên cố chấp, tìm cách trị tội nhưng cũng cho bạn đời biết rõ quan điểm của mình, rằng: Đây là lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng bạn chấp nhận chuyện này. Trong cuộc sống sau đó với người chồng đã mắc lỗi, bạn không nên gợi lại chuyện cũ để chì chiết cho thỏa cơn bực tức mỗi khi gặp chuyện khó chịu với chồng. Càng làm anh ta nhớ lại chuyện cũ là bạn đã vô tình chạm vào lòng tự ái của người đàn ông và anh ta sẽ sẵn sàng phạm vào sai lầm một lần nữa, lúc đó chắc chắn bạn sẽ khó nhận được sự hối lỗi của chồng và nguy cơ tan vỡ hạnh phúc càng lớn.

Đã là con người thì ai cũng có lúc mắc lỗi nhưng để người phạm lỗi đó nhận ra cái sai và sửa lại mới là điều đáng quý. Hạnh phúc gia đình là khi cả hai vợ chồng cùng được sống những tháng ngày vui vẻ, quây quần bên nhau. Khi người chồng phạm lỗi, trước hết người vợ nên nghiêm túc kiểm điểm lại chính mình để hiểu được nguyên do của sai phạm ấy ở chồng và tìm cách cứu vãn lại hạnh phúc thiêng liêng đó. Người vợ hãy luôn ghi nhớ cách phòng sẽ hay hơn chữa. Một người vợ chịu thương, chịu khó, nết na, đảm đang, biết chăm lo cho gia đình và chăm sóc cho bản thân sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho chồng con. Người vợ hãy làm cho mình mãi hấp dẫn để tránh cho ông chồng tật “ăn vụng”. Đó là người phụ nữ hoàn hảo nhất.

VŨ THỊ HƯƠNG MAI
Long Biên - Hà Nội.


Email: huongmai8081@yahoo.com.vn

READ MORE - KHI NGƯỜI CHỒNG NGOẠI TÌNH - Vũ Thị Hương Mai