Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Friday, April 3, 2020

RONG CA THÁNG TƯ | EM | CHÂN NGÀ - Chùm thơ Trần Đức Phổ




Trần Đức Phổ

Rong Ca Tháng Tư

Tháng Tư phượng vỹ đỏ chưa em
Ve đã râm ran khúc nhạc rền
Nắng đã nhuộm hồng đôi má thắm
Hương sen bát ngát cả trời đêm?

Tháng Tư vừa có những cơn mưa
Chợt đến chợt đi chẳng thể ngờ
Có những bàn tay luôn nắm vội
Ngại ngùng bẽn lẽn một vần thơ!

Tháng Tư còn lại chút xuân phai
Nơi màu hoa tím tóc em cài
Nơi nét môi ngoan vừa kẻ đậm
Nơi đuôi con mắt liếc nhìn ai!

Tháng Tư sắp đến những mùa thi
Những ngón tay đan hứa hẹn gì
Những đóa hoa lòng chưa hé nụ
Đã buồn lây lất hận phân ly.

Tháng Tư chầm chậm tháng Tư ơi!
Cho kẻ thương yêu mãi chẳng rời
Cho khúc tơ chùng không nỡ đứt
Lệ sầu chẳng đọng ở vành môi!


Em

Em xinh xắn như nàng tiên cổ tích
Em đa tình như ma nữ Liêu trai
Lẳng lơ chi từng sợi tóc xõa dài
ve vuốt mãi bờ vai tròn mãn cảm!

Đôi mắt sáng rạng ngời như mười tám
Bờ môi cong kiêu hãnh tuổi hai mươi
Áo đỏ, xanh em choáng ngợp hồn tôi
Tìm ảo giác đưa em vào mê lộ!

Anh sẽ gửi tình yêu vào cơn gió
Vào màn đêm nhung lụa bủa vây em
Để suốt đời em không thể nào quên
Chuyện tình ái của một thời… xa tít!

Dẫu trái đất triệu năm còn xê dịch
Tình đôi mình chẳng xích lại gần nhau
Dẫu trọn đời em trước anh sau
Em mãi mãi là nàng tiên cổ tích...! 


Chân Ngà

Đôi bàn chân nhỏ dẫm phong sương
Vất vả gai chông vạn nẻo đường
Đã có khi nào em mệt mỏi
Thầm mơ bên cạnh có người thương?

Đây nét xinh xinh ,vẻ ngọc ngà
Của bàn chân trẻ, đẹp như hoa
Dễ thương như thể chồi xuân nõn
Gợi nhớ trong lòng những thiết tha.

Đôi bàn chân ấy quá tinh khôi
Là của giai nhân ở cuối trời
Ước hẹn cùng nhau về viễn xứ
Suốt đời mình sẽ bước chung đôi.

tranducpho

READ MORE - RONG CA THÁNG TƯ | EM | CHÂN NGÀ - Chùm thơ Trần Đức Phổ

KHI KHÔNG CÒN AI QUA SÔNG - Thơ Nguyễn An Bình



NGUYỄN AN BÌNH 
KHI KHÔNG CÒN AI QUA SÔNG

Người qua sông. Tôi – cũng qua sông
Đôi bờ ngút mắt. Sóng mênh mông
Người nghe tiếng gọi. Chim mùa cưới
Tôi lội ngược dòng.  Giữa bão dông.

Gió độc muôn trùng – xoay tâm bão
Gối đầu. Không hẹn – cuộc trăm năm
Ngủ ngoan, sâu nhỏ - xin  đừng khóc
Khi nhánh sông dài. Cá biệt tăm.

Nhạn trắng tìm đường bay qua biển 
Chợt bàng hoàng trước mấy cửa sông
Đất trời chỉ màu mây vô định
Quê người. Một đóm lửa tà dương?

Rồi sẽ không còn. Ai qua sông
Nguồn khô từ đó. Đáy trơ dòng
Tiếng vạc cuối trời. Thương trăng cũ  
Sầu một kiếp người. Ngựa long đong.


11/02/2020
N.A.B.

READ MORE - KHI KHÔNG CÒN AI QUA SÔNG - Thơ Nguyễn An Bình

EM VỀ THĂM QUÊ | EM ƠI! NGÀY CÒN XANH | GIỮ DÙM ANH EM NHÉ! - Thơ Lê Thanh Hùng

Nhà thơ Lê Thanh Hùng

Em về thăm quê
Bóng nắng hoen mờ loang trong tay
Người đi, dốc đứng sương giăng dầy
Dốc Đá, treo nghiêng triền góc nắng
Chầm chậm chìm trôi, phai dấu ngày
                    *
Biết có em về thăm quê xưa
Hoa chuối bừng lên sắc đổ thừa
Cho mùa năm đó, chưa tròn vẹn
Dang dỡ bên đời, giấc đẩy đưa
                   *
Hoa sáng ven đường, nắng lung linh
Quê xưa trong gió mới trở mình
Ngổn ngang những công trình đang mở
Như gọi mời những kẻ phiêu sinh
                   *
Khẽ khàng trôi ngọn gió thời gian
Ngước mắt nhìn quanh, thoáng ngỡ ngàng
Khuất lấp lối mòn đi lên rẫy
Đâu rồi gồng gánh những gian nan
                   *
Bổng vang lên tiếng cười giòn tan
Chiều buông rơi vạt nắng hoe vàng
Vẫn bến sông xanh, thì con gái
Chợt nhớ tầm này, mùa đã sang ...
Lê Thanh Hùng


Em ơi! ngày còn xanh
Chiều đi, mờ chân mây
Ngẩn ngơ tà áo cuộn
Quẩn quanh chiều, buông xuống
Một thoáng ngày, đắm say
               *
Trẻ trung một tiếng cười
Chợt loang tan trong gió
Trâm cài như để ngỏ
Lệch qua tuổi ba mươi
               *
Chiều đi, ngày còn xanh
Long lanh, theo nhịp bước
Mái tóc dài óng mượt
Vấn vít chiều mong manh
               *
Bước qua một tầm tay
Ngại ngùng gì không đến?
Quay ngang nhìn lơ đễnh
Chiều đi theo bóng ngày
               *
Vương lại một lời yêu
Dịu dàng trong gió thoảng
Đắn đo gì lựa chọn
Ngập ngừng chiều, đăm chiêu ...
Lê Thanh Hùng

Giữ giùm anh em nhé!
Đêm nắc nõm
Một vòng tay bổi hổi
Gió nguyên sơ 
Lồng lộng 
Phía chân đồi
Như vỡ vụn 
Khoảnh không gian mờ tối
Một góc đời 
Em cất giữ giùm tôi ...
Lê Thanh Hùng

        Bắc Bình, Bình Thuận

READ MORE - EM VỀ THĂM QUÊ | EM ƠI! NGÀY CÒN XANH | GIỮ DÙM ANH EM NHÉ! - Thơ Lê Thanh Hùng

TỰ SỰ NỖI ĐAU ĐỜI - Phạm Ngọc Thái




TỰ SỰ NỖI ĐAU ĐỜI       

                                    
     Sau cái mất của người con trai yêu quí ! Đã lâu rồi... mà lòng tôi vẫn không hết đớn đau, mệt mỏi. Phần vì tuổi tác, phần vì nỗi đời ?

     Sớm nay ra Hồ Tây, nhìn cảnh sống mọi người đang diễn ra thường nhật – Tôi lại ngẫm ngợi về "đời" trong chốn nhân gian: Nhiều người cũng gặp cảnh đau, chứ đâu phải riêng con mình ? Lại nghĩ đến những nỗi đau mất con của mấy bậc cao nhân, trong kim cổ xưa nay !

                           VIẾT RA ĐÔI DÒNG TỰ SỰ

* Karl Marx: Ông tổ của Chủ Nghĩa cộng sản, người viết nên TƯ BẢN LUẬN vĩ đại ! Chẳng phải cũng đã rất đau đớn khi bị mất một đứa con trai mới 21 tuổi, tên là Hăm Lét… đó sao ?

* Văn hào nước Pháp Vích-to Huy-gô, tác giả của Bộ tiểu thuyết bất hủ “ Những người cùng khổ”, cũng phải chịu nỗi đau đớn trong cuộc đời: Người con gái xinh đẹp, yêu dấu của ông bị một tên vô lại dụ sang châu Phi rồi bỏ ? khiến con gái của văn hào thất tình, trở nên tâm thần, lang thang nơi đất khách quê người. Sau được dân bản xứ vì quí trọng danh tiếng của nhà văn, đã đưa người con gái trở về Pháp trả lại cho ông ! Nhưng cả đời người con gái phải vật vã trong điên loạn. Sống không bằng chết - Nỗi đời của Văn hào nước Pháp vĩ đại đó, đau đớn lắm chứ !

* Nhà văn Tô Hoài danh tiếng của nước ta, cũng không thoát nỗi đau đời: Đứa con trai yêu của ông bị chết trong tuổi thanh xuân, khi đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài !? Bỏ lại người vợ trẻ, mới cưới ở quê hương.

* Giờ nói về thi nhân Hàn Mặc Tử - Nhà thơ lớn của Việt Nam ! Ông chết khi mới bước sang tuổi 28 ( Đúng bằng tuổi Phạm Ngọc Bảo con mình ) : Vì căn bệnh hiểm nghèo ? Để lại một nỗi buồn đau vô hạn, cho bà mẹ già và người chị gái ruột yêu thương.
…..
    Ngẫm đi rồi ngẫm lại: Hậu sinh có cần quan tâm nhiều lắm đến nỗi đau đời đó của nhà thơ Hàn Mặc Tử đâu ? Hay những bậc cao nhân kia ? Nhưng mãi mãi tôn vinh tên tuổi của các cao nhân cùng tác phẩm ! Danh bất hư truyền… sống đến muôn thu…

    Lại ngẫm về cái chết đau thương của đứa con trai, trong nỗi đau tột cùng của một người cha: Tôi đã viết cho con 45 bài thơ đẫm máu và nước mắt - Xuất bản riêng cho con một tập thơ “CHA KHÓC CON “ rất đẹp ! Với hình ảnh kỷ niệm từ nhỏ đến lớn của cuộc đời con.
     Mai sau... sẽ thuộc vào HÀNG THƠ KHÓC độc nhất vô nhị trong thiên cổ ! Nếu con được lưu truyền cùng sông núi, nước non ? Nhân gian mãi thương yêu, linh thiêng mà hương khói - Thì cái chết của con đâu có phải là vô nghĩa !


-   45 bài thơ khóc con, độc nhất vô nhị ấy: Hy vọng đủ độc đáo và hay ! Mong mai sau, hậu sinh tái bản mãi thành sách, truyền bá cho xứ sở thân yêu.

                             CÁI CHẾT CỦA CON
              CHẲNG PHẢI ĐÃ TRỞ THÀNH BẤT TỬ ĐÓ SAO !

     Nghĩ vậy, lòng cũng nguôi ngoai, đỡ đau buồn. Danh tính con sẽ vĩnh cửu như một kỳ nhân huyền thoạị ! Khi đó, người cha là nhà thơ Phạm Ngọc Thái này - Có nhắm mắt mà chết mới yên lòng.

                                     ( Viết ở Hồ Tây, 21.3.2020 )
                                              Phạm Ngọc Thái

                                                                                                
 Đăng thêm bài thơ trích trong Tập "Cha khóc con "

  CON SỐNG MÃI TRONG THƠ CHA

Cõi dương trần chỉ là cõi tạm
Con người sinh ra trong hữu hạn không gian
Con là con của Đấng Thiên
Cha mẹ nuôi lúc nhỏ, lớn lên con về trời...

Nay con hết kiếp người rồi !
Tiếc thương cha mới ngậm ngùi làm thơ
Vần thơ đẫm máu tim cha
Hòa trong biển lệ Cõi Ta Bà, đó con !
Hình con còn mãi nước non
Nước non còn đó, con còn hiển linh
Theo thơ cha tỏa rung rinh
Như vầng nhật nguyệt, tâm linh cõi người
Xót con cha khóc mấy hồi
Tiễn đưa tới tận cổng trời mới thôi
Thân tàn ở lại, con ơi !
Nhớ cha mẹ... Tối giữa trời hiện lên
Giờ con ở chốn thánh thần
Miếu thiêng chờ lúc cha qui tiên cùng ngồi
Khói hương sẽ phủ muôn đời
Nhân gian vạn kiếp, vọng lời thơ cha

                         *
Ngẫm rằng trong cõi người ta
Chỉ như giấc mộng la đà thế gian
Dù sung sướng hoặc cơ hàn
Ai rồi cũng lúc thịt tan, xương rời
Hơn nhau ở chỗ làm người
Đứa ma âm phủ, kẻ về trời hóa tiên
Tượng con cha đã lập lên
Ngẫm trong sử sách, vạn niên mấy người ?
Là con kiếp hạnh hơn đời
Cha xin sụp lậy giữa trời vọng ơn
Cả Thượng Đế, Đức Phật hiền
Cho con thơ được phỉ nguyền: Nam-mô...

          6.8.2019
   PHẠM NGỌC THÁI

                                      

READ MORE - TỰ SỰ NỖI ĐAU ĐỜI - Phạm Ngọc Thái