TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
Chúc Mừng Năm Mới
Sunday, September 8, 2013
TRỊNH NGUYỄN PHÂN TRANH - thơ Lê Ngọc Phái
Từ thời Trịnh Tráng khởi giao tranh
Họ Nguyễn kiên tâm dựng lũy thành
Tám trận kinh hoàng đau nước Việt
Hai Đàng ngăn cách hận sông Gianh
Chiêu bài diệt Mạc từng ban bố
Luận điệu phò Lê cũng tạo thành
Phủ chúa xa hoa, dân đói khổ
Ỷ quyền, thoán vị ngộp mùi tanh.
Lê Ngọc Phái
Hàng vạn người dân bị đẩy vào các cuộc tàn sát khủng khiếp
trong thời kỳ Trịnh - Nguyễn phân tranh.Thiệt hại về tính mạng và tài sản vô
cùng nặng nề. Hai bên đều phải lo cho chiến tranh nên chỉ làm được một số việc
khi ngưng chiến. Ở Đàng Ngoài, sang thời Trịnh Giang, vua Lê và các quan đại
thần bị giết. Giang đã bạo ngược, gian ác lại còn dâm dật, trác táng, tiêu dùng
xa xỉ, đào hầm ở dưới đất ăn chơi để khỏi sợ sấm sét. Loạn lạc nổi lên, Chúa
Trịnh Sâm và Trịnh Doanh phải lo dẹp. Sau khi dẹp xong, Trịnh Sâm sinh ra kiêu căng,
xa xỉ, mặc ý vui chơi thỏa thích, ngoài ra còn còn để Tuyên phi Đặng Thị Huệ
thao túng và em trai Huệ là Đặng Lân cướp bóc và cưởng hiếp phụ nữ. Hơn nữa, do
tranh giành ngôi vị, rất nhiều lần máu đổ trong các phủ của chúa Trịnh. Ở Đàng
Trong, công việc làm được quan trọng hơn cả và rất to lớn là đánh chiếm nước
Chiêm Thành và Chân Lạp, mở mang bờ cõi đến tận Hà Tiên và khai hoang lập ấp
làm cho dân đông thêm rất nhiều. Tuy nhiên, sang thời chúa Nguyễn Phúc Thuần, Trương
Phúc Loan chuyên quyền, giết hại quan thần,
vơ vét của công, tham ô hối lộ, bán quan buôn tước, ăn tiền tha tội, hình phạt
phiền nhiễu, thuế má nặng nề, áp bức, bất công, Thần dân căm hận. Loạn lạc nổi
lên khắp nơi.
Thơ gíao lưu của Lê Đăng Mành, Hồ Thanh Hà, Lê Văn Thanh, Lê Hoàng, Độc Hành
BẦN NÔNG
Thỉnh họa
Vui buồn sống với cảnh nhà nông
Nghèo khó vươn tay vịn cội nguồn
Trúng vụ thong dong đùa tợ hạc
Mất mùa thanh thản múa như công
Vãng lai họ mạc ran đường ngõ
Thù tạc xóm giềng rộn bến sông
Vệ Quốc đã từng nên sĩ tốt
Hòa bình nai* hưởng cũng bần nông !
Nghèo khó vươn tay vịn cội nguồn
Trúng vụ thong dong đùa tợ hạc
Mất mùa thanh thản múa như công
Vãng lai họ mạc ran đường ngõ
Thù tạc xóm giềng rộn bến sông
Vệ Quốc đã từng nên sĩ tốt
Hòa bình nai* hưởng cũng bần nông !
Lê Đăng Mành
*sĩ công thương ai cũng về hưu
Còn nông dân “về nai”: nai lưng mà cuốc
THU CẢM
Một làn gió thoảng báo thu sang
Hoa bướm lung linh níu nắng vàng
Lá dỗi lìa cây đi lặng lẽ
Mây hờn bỏ núi bước lang thang
Cánh chim hút bóng lòng lưu luyến
Lữ khách dồn chân dạ xốn xang
Chênh chếch đằng tây loang ráng đỏ
Một trời kỷ niệm dậy bâng khuâng.
Hoa bướm lung linh níu nắng vàng
Lá dỗi lìa cây đi lặng lẽ
Mây hờn bỏ núi bước lang thang
Cánh chim hút bóng lòng lưu luyến
Lữ khách dồn chân dạ xốn xang
Chênh chếch đằng tây loang ráng đỏ
Một trời kỷ niệm dậy bâng khuâng.
HỒ THANH HÀ
haho2007@gmail.com
CHÂN TÂM HIỂN BÀY
Cảm tác nhân đọc bài TỰ TÁNH của Lê Đăng Mành
Chân tâm thường trụ bản lai rồi
Tham ái mê trần chướng ngại thôi
Bát-Nhã hành thâm ma vọng tận
Di-đà tự tánh sáng bừng soi
Trần ma vô trước trăng thanh lộ
Huệ trí hiển phô tịnh cảnh ngời
Đi đứng nằm ngồi vô niệm định
Thân tâm lạc ấm điểm tô đời
Tham ái mê trần chướng ngại thôi
Bát-Nhã hành thâm ma vọng tận
Di-đà tự tánh sáng bừng soi
Trần ma vô trước trăng thanh lộ
Huệ trí hiển phô tịnh cảnh ngời
Đi đứng nằm ngồi vô niệm định
Thân tâm lạc ấm điểm tô đời
Lê Văn Thanh
NGỘ
Năm tháng rong chơi khắp mọi miền
Bốn thời tám tiết tính hồn nhiên
Tâm lìa cảnh sắc lo chi định
Ý xả trần ma khỏi luận thiền
Ngoại cõi sắc không vô vị đạo
Viên dung sự lý pháp tùy duyên
Không sư không Phật không lai vãng
Ngộ tánh Bồ-đề vô thượng thiêng
Bốn thời tám tiết tính hồn nhiên
Tâm lìa cảnh sắc lo chi định
Ý xả trần ma khỏi luận thiền
Ngoại cõi sắc không vô vị đạo
Viên dung sự lý pháp tùy duyên
Không sư không Phật không lai vãng
Ngộ tánh Bồ-đề vô thượng thiêng
Lê Văn Thanh
THÍ PHÁP
Vô biên đạo học khó đong cân
Độ chúng tùy duyên báo Phật ân
Một giọt cam lồ vơi khổ hải
Đôi câu Pháp thoại nhuận sinh phần
Liên-hoa chiếu diệu tâm vô ngại
Sự lý viên dung ý thuận hành
Một sớm sen hồng bừng nở rộ
Đại-viên-cảnh-trí hóa thiên nhân
Độ chúng tùy duyên báo Phật ân
Một giọt cam lồ vơi khổ hải
Đôi câu Pháp thoại nhuận sinh phần
Liên-hoa chiếu diệu tâm vô ngại
Sự lý viên dung ý thuận hành
Một sớm sen hồng bừng nở rộ
Đại-viên-cảnh-trí hóa thiên nhân
Lê Văn Thanh
ĐT: 01696 088 466
NỖI LÒNG
Nhớ ai? ai nhớ mãi trong lòng
Mưa bão ngập trời mõi mắt trông?
Lướt thướt sương giăng sầu khuất nẽo
Co ro chăn gối lạnh cô phòng
Chập chờn giấc ngủ mơ tiềm thức
Lỡ giấc chiêm bao thấm má hồng
Cảnh cũ còn đây người vắng bóng
Thu tàn khắc khoải chớm sang đông
Mưa bão ngập trời mõi mắt trông?
Lướt thướt sương giăng sầu khuất nẽo
Co ro chăn gối lạnh cô phòng
Chập chờn giấc ngủ mơ tiềm thức
Lỡ giấc chiêm bao thấm má hồng
Cảnh cũ còn đây người vắng bóng
Thu tàn khắc khoải chớm sang đông
Lê Hoàng
MÙA ĐÔNG LY BIỆT
(Họa bài NỖI LÒNG của Lê Hoàng)
Kỷ niệm hai ta mãi khắc lòng
Giờ còn chi nữa để mà trông
Duyên xưa gãy nhịp nay đơn gối
Tình cũ sang ngang hiện lẽ phòng
Sáu khắc mơ màng thương má thắm
Năm anh thao thức nhớ môi hồng
Khăn tay anh giữ còn hương ngát
Em đã đi rồi giữa mùa đông
Giờ còn chi nữa để mà trông
Duyên xưa gãy nhịp nay đơn gối
Tình cũ sang ngang hiện lẽ phòng
Sáu khắc mơ màng thương má thắm
Năm anh thao thức nhớ môi hồng
Khăn tay anh giữ còn hương ngát
Em đã đi rồi giữa mùa đông
ĐỘC HÀNH
Thơ Huy Uyên - KỶ NIÊM, EM VÀ SÀI GÒN - ĐẤT TRỜI TRÀ-CU
Kỷ-niệm, em và Sài-gòn
Em rồi cũng đã bỏ đi xa
mang theo hết tháng ngày
vui không có tuổi
mang theo thời lớn không hề
nói
lệ tình nhỏ giọt phôi
pha.
Ngày những cọng tóc mai và mồ
hôi người
tôi lặng nhìn em quay về
đau đớn
chạy quanh em và mắt môi
hạt sương đắng cay ướt đẩm.
Em dấu nỗi đau qua giọng cười
mật ngọt
vào mây hoang trôi mông lung
em dấu dại lòng vào đất
ngày xưa và cả bây giờ đi tìm.
Em dấu đóa hoa trên môi người
Sài-gòn bây giờ mưa tháng bảy
một mình ai trên phố
nhớ thương đầy vơi.
Em hai mắt bi ve rạng rỡ
bỏ vào tim tôi nỗi vô-cùng
một đời đi và nhớ
tháng ngày bâng khuâng .
Sài-gòn những ngày cuối năm
xa rồi ngoại-ô đèn vàng, súng
nổ
đường Tự-do nằm im
em nỡ mang chi cho tôi dặm
ngàn cơn bão.
những quán cà-phê lặng thầm
Mai em rồi tình có nhạt phai
sông xưa thao thức trôi
đêm đơn lẻ
công-viên chát
khuya phố ngủ canh dài
xót xa về quanh em quạnh quẽ.
Về lại Sài-gòn mà lòng cứ ngỡ
bao năm tháng rồi đã mất nhau
đi mãi vàng phai theo lá
úa
Sài-gòn ơi đau đớn mối tình
đầu.
Em đâu
với Sài-gòn
một trời kỷ-niệm.
Huy Uyên
Đất trời Trà-cu
Em một mình với đất trời
Trà-cu
những bông tím giòng sông
cũng tím
bốn mùa đỏ bụi sa mù
em mĩm cười che lòng tháo-yếm
Buôn-hồ đầy sương trời mù mịt
đã về với Pleiku
bàn tay run lạnh mà chiều
không về kịp
quán cà phê phả mùi trời hơi
thu.
Em riêng với những con đường
em thả vào đời đầy tràn hơi
thở
núi đồi che bóng hoàng-hôn
bên thềm nhà sàn
kể chuyện tình, chuyện đời, đất
đẻ.
Tình nghèo em mang về Plei-ốp
những nhà trong làng ngủ nắng
trưa
trên cây lá xanh bàng bạc
nhà rông ai có đợi người về.
Lặng linh hồn treo bên
nhà mồ
những tượng mặt người hoang
mê màu gỗ
quanh quất đâu vàng những lá
khô
ngậm sương qua rồi mấy mùa
bão tố.
Cũng hoàng hôn đậu trên sông
Dakbla
cầu Konklor nghiêng che một
mình một bóng
Kontul từ trên trời chiều đổ
xuống
bên sông xưa khin khít mái
nhà.
Nắng ngập lên đồi cao vút
đám trẻ con
bên bậu cửa đăm đăm mẹ về
những già làng ngồi nhìn sông
qua trước mặt
chiều chạng vạng ơi nao lòng
mấy bước người đi.
Con gái Bahnar đẹp dáng núi
rừng
đêm về trần tắm trên sông
vú Dakbla ngọt thơm mùi sữa
em tắm rồi anh có ở lại với
em không?
Sông chảy đi đâu dịu dàng
giòng nước
mùa lễ hội về em đợi ai
nghe tiếng cồng chiêng tim em
rạo rực
ánh lửa, rượu cần vui sao đêm
dài .
Bên kia sông Dakbla người còn
có đợi ai?
Huy Uyên
GHẸO TRĂNG - thơ Bình Địa Mộc
cuối cùng
tôi nhận ra tôi
ơ thằng rách việc
đang ngồi làm thơ
ơ thằng nghèo xác nghèo xơ
ghé phiên chợ bán bâng quơ mỗi chiều
cuối cùng
chân bước liêu xiêu
kia con nghiện rượu
nưng niêu nụ cười
kìa thần dân tỉnh táo mời
ly hồng phúc chúc một thời cung nghinh
cuối cùng
tự thú bình minh
rằng đêm không ngủ
rập rình giấc mơ
rằng ngày hóa kẻ dại khờ
sau tàn lá thấp trộm bờ vai êm
cuối cùng
còn mỗi cái tên
vòng vo tam quốc
bỗng quên họ gì
gọi đời, đời ứ việc chi
gọi em, em mãi miết thì xa xanh
cuối cùng
lại đi lanh quanh
như chàng mất vợ
nhứ anh thất tình
thôi thì, xin chút lặng thinh
đem về mở cõi vô hình ghẹo trăng ...
Sài Gòn, thu 2013
Bình Địa Mộc
Chùm thơ lục bát: CÙNG NGỒI TRÊN ĐẤT QUÊ HƯƠNG - Trúc Thanh Tâm
Chùm Thơ Lục Bát TRÚC THANH TÂM
Tặng bạn bè Tây Ninh - Đồng tháp
Tặng bạn bè Tây Ninh - Đồng tháp
CÙNG NGỒI TRÊN ĐẤT QUÊ HƯƠNG
Đêm nay Cao Lãnh mong chờ
Trên tay ly rượu đang chờ tri âm
Tây Ninh yêu dấu thêm gần
Hương hoa hạnh ngộ ngát tầng văn chương
Cùng ngồi trên đất quê hương
Nghe câu vọng cổ lòng vương vấn lòng
Mai nầy về lại miền
đông
Không sao quên được nắng đồng bằng quen !
ĐÂU CÒN EM CỦA XA XÔI
Vậy mà, đã bốn mươi năm
Đến đồng chó ngáp, ghé thăm Kiến Tường
Bông tràm trắng giữa tinh sương
Mắt em đắm đuối như hờn dỗi ta
Chiều nay, Mộc Hóa mưa già
Mới hay đổi thịt, thay da hết rồi
Đâu còn em của xa xôi
Kiến Bình, Tân Thạnh một trời nhớ, quên !
CHIỀU NGÃ BẢY
Lâu về Phụng Hiệp, nhớ sông
Xà No, so đũa trổ bông trắng rồi
Ngồi xuồng, hai đứa cùng bơi
Mái giầm giỡn nước, mây trời trong xanh !
Đàn cò ngậm nắng bay nhanh
Em nghiêng nón lá hứng tình bao
la
Mắt nhìn nhau quá thiết tha
Chia tay Ngã Bảy, bóng tà huy phai !
MAI SAU CÒN HẸN
Gọi chiều, chiều đã phôi pha
Trăng huyền ảo, gió la đà, mây rơi
Gọi người, người vẫy tay tôi
Mênh mông tôi giữa dòng trôi đời mình
Gọi em, em hé môi tình
Gọi đời, đời đã bình minh nãy giờ
Thơ tôi gói cả ước mơ
Tình
tôi còn hẹn bến bờ mai sau !
TRÚC THANH TÂM
(Châu Đốc)
LỜI NHẮC CỦA MÙA THU - thơ Nguyễn Thu
Nguyễn Thu |
Ngơ ngẩn chiều nay nhiều bâng khuâng và nhớ
Bởi một Sài Gòn trống quá chẳng gần em
Mùa thu đang về nên hạt sương cũng lạnh thêm
Anh thầm hiểu thế nào là tình xa,... lá úa
Những con phố ngang qua ngập tràn sắc lụa
Đỏ, vàng, xanh... và tiếng nhạc dặt dìu vang
Mặt trời sắp tắt anh cố níu những tia nắng rất vàng
Soi sáng bước chân không lạc loài về nơi mịt mù xa vắng
Những lúc chạnh lòng hỏi hàng cây bên đường đang đứng ru mình, im lặng
Có cuộc tình nào nghiêng về phía ta không?
Bác xích lô già còng lưng đạp còn anh thì mãi viễn vông
Trong cái khắc khoải tình em gập ghềnh mây gió
Có thế nào đi nữa, anh vẫn vững tin ở một nơi nào đó
Em nghĩ về anh như nghĩ về nơi chốn bình yên.
Người ta có thể chê mùa thu Sài Gòn chẳng hề có chút duyên
Nhưng với anh chính là nỗi niềm chẳng thể nào phai được
Anh lẩm bẩm với chính mình, với con đường rộng dài phía trước
Rằng, mùa thu dẫu không xanh cũng chẳng thể làm ủ ê, không làm anh vụng về cúi mặt
Có một điều đang rõ ràng, biết chắc
Không có cơn mơ nào đi hoang qua vai mà vuốt mặt bỏ quên ngày
Nắng nơi nầy, nơi kia có vàng mấy cũng chẳng thể làm anh say
Nhưng màu cúc đỏ em trồng làm anh rất nhớ
Dù cúc chẳng có hương thơm như hồng, như lan nhưng quyến rũ sánh cùng mùi hơi em thở
Ám chặt muôn lần đâu dễ phủ phàng trôi
Lời bài hát em thường nghe có thể là điều bóng bẩy, xa xôi
Tiếng sóng lòng anh lại luôn luôn là mặn nồng có thật
Đâu cần hỏi, bởi vì sao hơi thu về phơ phất
Anh chỉ biết rằng anh đang đối diện với ngọt ngào
Chẳng cần đo ông trời ở trên mấy tầng cao
Anh cũng biết nắm bàn tay em phía bên kia rất ấm
Có chú chim sâu cất tiếng líu lo, dịu dàng thật chậm
Như nhắc rằng anh, mai mốt đón em về...
Nguyễn Thu
Subscribe to:
Posts (Atom)