TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
Chúc Mừng Năm Mới
Monday, May 7, 2018
CHÙM TỨ TUYỆT THÁNG 5/2018 - Thơ Nguyễn Khôi
Nhà thơ Nguyễn Khôi
CHÙM TỨ TUYỆT THÁNG 5-2018
"Vui sao một sáng tháng 5"
Thơ Tố Hữu
1- Trung Ương họp : toàn dân trông ngóng
Đảng vì dân "đột phá" tự sửa mình
- "Người lãnh đạo" phải là không Tham nhũng
Có Đức/ Tài được dân chúng hoan nghênh ? !
2-Chớ coi thường Kim Jong-Un non trẻ
Một mũi tên trúng hai đích tuyệt vời
-Donald Trump, Moon Jae-In ngoan ngoãn
Vào hội đàm ngang ngửa chỉ tay đôi.
3- Tất Thành Cang tự lộng quyền "bán đất (1)
Nguyễn Thành Phong "quy hoạch" hủy Nhà thờ (2)
Các người chẳng hỏi dân, xin ý (kiến của) Đảng ?
Nói thì hay : phải học tập Bác Hồ ?!
4- Cán bộ Đảng :"Mạng người không quan trọng" (3)
Cô giáo chửi trò " Óc lợn/ mặt người" (4)
- "Than tre chữa Ung thư", "Than Pin tẩm cafe' " đem bán
Lái xe "tông" Cảnh sát...Ôi, cái ÁC lên ngôi.
5- Nước Nga mừng Tổng thống Putin nhiệm kỳ bốn
Xe pháo giương cờ nườm nượp diễu binh
-Donald Trump hung hăng...đừng ảo tưởng
Đế Quốc/ Bành trướng còn là còn họa Chiến tranh.
Nguyễn Khôi
Hà Nội , ngày 7-5-2018, kỷ niệm 64 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ; Ngày khai mạc Hội nghị Trung Ương 7.
------
(1) Tất Thành Cang , phó bí thư TP HCM bán 32 ha đất ở Nhà Bè cho tư nhân không qua đấu giá...đang bị kiểm điểm.
(2) Nguyễn Thành Phong, Chủ tịch UBND Tp HCM chấp thuận cho "đấu giá 9 lô đất ở Thủ Thiêm" trong đó có "Nhà thờ Thủ Thiêm- Dòng mến thánh giá Thủ Thiêm" Di sản trên 180 năm, lâu đời hơn cả Canada" ?!
(3) Cô Dương Thị Thùy Trang, Chánh văn phòng Đảng Ủy Ban quản lý Khu kinh tế Hải Phòng, lái xe va chạm gây tai nạn làm 1 Sinh viên bị thương, lại còn ngăn cản không cho đem đi cấp cứu, còn bảo "Mạng người không quan trọng" ?!
(4) Cô giáo dạy tiếng Anh (Hà Nội) chửi trò là "loại mặt người/ óc lợn" ?!
TRỞ CỜ - Truyện ngắn của Thuỷ Điền
Tác giả Thuỷ Điền
TRỞ CỜ
Hôm nay, người hắn rất lạ hơn mọi khi, trong rất sạch sẽ, ăn mặc chĩnh tề, đầu chải tém, miệng nhe cái hàm răng nửa giả, nửa thật, hát vu vơ cười lia lịa như mới vừa trúng số. Thường thường sáng sớm bước chân vào hãng hắn ít chào hỏi ai, ngược lại hôm nay gặp ai hắn cũng bắt tay vui vẻ, làm mọi người rất ngạc nhiên và sững sốt. Rồi tự hỏi? Cái thằng nầy hôm nay chắc ăn trúng một quả gì đấy.
Hắn là người có gia đình, có vợ, có con đàng hoàng, nhưng bấy lâu nay vì vui tính, đa tình hắn lẹo tẹo với cô hàng xóm của hắn. Hồi đầu hắn chỉ nghĩ vui qua loa rồi đường ai nấy đi, chuyện ai nấy làm, nhà ai nấy ở. Nhưng vì ham vui nên chuyện tình cảm càng ngày càng lúng sâu mà không thể nào thoát ra được.
Nàng cũng thế là người phụ nữ không chồng mà lại có con, nàng quen hắn qua tình hàng xóm, gặp nhau như ăn cơm bữa. Trong những lúc giao du, vui, cộng nét hài hước, quả tim hắn đã vô tình để lọt vào mắt nàng và từ đó hai người đã có những chuyến qua, lại vượt đèn đỏ bất thường. Với những lần ấy nàng cũng nghĩ cạn cợt như hắn. Ai dè ...........................!
Câu chuyện xảy ra khá lâm ly trong nhiều năm, cũng may là vợ hắn chưa một lần hay biết. Một hôm ngồi uống bia một mình bên Bankon, gương mặt hắn trầm xuống, suy nghĩ và thầm bảo: Đàn ông như hắn là hạng người không tốt, đáng được khinh bỉ, hổ thẹn với vợ, con. Hắn quyết định phải xa lánh người đàn bà ấy và trở về với cuộc sống bình thường được. Nhưng phải làm sao?
Thường thì vài ba ngày họ gặp nhau một lần hay điện thoại. Nhưng cả mấy tháng nay hắn cố tình lẫn tránh nàng và nàng cũng chẳng ngó ngàng gì với hắn. Hắn ngỡ dần dần mọi chuyện có thể đi qua, nhưng cũng cần thời gian. Cơn vui chưa dứt thì tai nạn tình ái đã đến.
Bỗng dưng đang làm việc, hắn nhận một cú phon thật choáng váng:
- Hôm qua anh đi phố với vợ anh phải không ?
- Đâu có, anh ở nhà mà.
- Đừng chối, em thấy tất cả, mua cái gì và làm cái gì, tình quá chứ.
- Em nói oan cho anh rồi, chắc em thấy ai rồi hoán gà lên.
- 100% đừng chối nữa, anh hãy mau sắp xếp mà dẫn em đi phố ngay đi, em đang cần một ít hàng.
- Thú thật, anh không quen đi phố, hơn nữa anh không có thời giờ, mong em hiểu, khi khác đi nhé.
- Bao giờ ?
- Anh sẽ gọi cho em sau, còn bây giờ anh phải làm việc.
- Nói phải nhớ nhé.
- Chào em.
Một tuần sau, hắn gọi cho nàng, rồi nói vòng vo tam quốc nội dung là tránh né việc đi phố. Nàng tức giận :
- Thôi, thì anh đừng bao giờ gặp mặt hay điện thoại cho tôi nữa, tôi sẽ không bao giờ tin anh. Hắn giả vờ:
- Có gì đâu mà nóng giận thế em.
Tiếng điện thoại bỗng dưng cúp ngang chỉ còn nghe Tít....tít... tít. Hắn nửa vui, và nửa sợ. Vui là gì mọi chuyện sẽ được giảm dần đi, sợ là không biết nàng sẽ quậy vào lúc nào mà còn tránh đỡ.
Buổi chiều cuối tuần, đang vui trong bàn rượu với bạn bè, nàng gọi đến. Hắn xin phép và ra phía ngoài để nói chuyện với nàng.
- Em muốn ngày mai anh đi phố mua sắm cùng em có được không?
- Tuần rồi anh đã nói là anh sẽ sắp xếp để đi, em cúp điện thoại ngang hông và không cần anh nữa. Nếu không cần nữa thì gọi lại làm gì. Hay nhất là ta nên chia tay ngay, chuyện đi phố, đi phường bây giờ không còn trong đầu anh nữa, em đừng chờ đợi cho tốn công.
- Khốn nạn. Rồi cúp điện thoại.
Khi gọi điện thoại xong, hắn trở vào bàn nhậu, nhậu tiếp và mừng thầm, thế là mình đã Trở cờ. Hy vọng những điều tốt đẹp sẽ đến bên tay.
Thủy Điền
06-05-2018
SÓNG ƠI ! - Thơ Đàm Ngọc Năm
SÓNG ƠI !
Nếu em nghĩ anh chỉ là hạt cát (!)
Giữa bãi dài sóng vỗ triền miên
Một vài hạt cát cũng chẳng gọi được thành tên
Thì đành vậy - Em ơi bờ là vậy !
Biển mênh mông để em ai cũng thấy
Còn bờ lặng im kết từng hạt cát như anh
Rất vững chãi nhưng cũng rất mong manh
Khi sóng miệt mài lấy đi từng hạt cát...
Biển bao la tạo nên em dào dạt
Cứ vỗ vào bờ chẳng ngại nắng mưa
Bốn mùa quanh năm em vẫn thế tự ngàn xưa...
Cho anh hỏi : Ghét hay thương hoài vậy sóng ?
Tháng 5 - 2018
Đàm Ngọc Năm
TRẢI MỘT CHÚT TÌNH - Thơ Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
Nhà thơ Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
TRẢI MỘT CHÚT TÌNH
(Thơ vui, tặng bạn Kha Tiệm Ly)
Tôi
thích Kha, thật thà không mặc cảm
nhận
mình nghèo an phận / vẫn ung dung
có
thực tài, chưa bao giờ thấy "nổ"
chả
thi hào thi bá ... với thi bung ...
Được
biết Kha xuất thân từ nho học
bởi
thế thời phải bương chải ngược xuôi
bỉu
môi cười nhìn đời nửa con mắt
kẻ
lanh chanh múa máy diễn trò cười
Bạn
hữu nhiều chưa hề chê một tiếng
thơ
trớ trêu lời nhắn gởi xa xôi...
Kha
uống rượu từ thượng vàng hạ cám
Biết
rồi mà, mượn rượu nói ra thôi...
Hạ
mình xuống để tự mình lớn hẳn
"hữu
xạ tự nhiên hương" câu nói để đời
biết
là dzậy, trời ơi không phải dzậy!
chán
chi người khoác lác vẫu vành môi...!
Chỉ
thấy Kha, một tuổi thơ nghèo khổ
mẹ
quê nghèo nàn, lam lũ nuôi con
trong
thơ Kha nào mù u, cỏ lác ...
nào
đồng trên ruộng dưới với lạch con...
Nào
con đò, nào bùn đen , tràm, đước ...
đường
mòn quê hiu hắt gốc tre làng
Kha
cho tôi những nỗi niềm xúc cảm
tình
quê hương thân thiết thấm lan man!
Gom
phấn kích viết vần thơ mộc mạc!
xin
trải lòng cảm mến bạn tài hoa
rất
uy dũng từng lời thơ / câu phú...
mà
muôn phương ngưỡng mộ thật đậm đà!
Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
5/2018
NHỚ MÙA HOA GẠO - Truyện ngắn - Lê Hứa Huyền Trân
NHỚ MÙA HOA GẠO
Truyện ngắn
Lê Hứa Huyền Trân
Mỗi
khi quay lại thăm trường cũ tôi lại bồi hồi đứng trước gốc gạo đỏ chói giữa
trưa hè. Bao giờ cũng vậy, dù đi xa cách mấy tôi luôn cố gắng quay về vào ngày
hoa gạo nở đỏ rực cả một khoảng sân trường chỉ để đắm chìm trong cái sắc đỏ ấy
mà hồi tưởng, mà nhớ thương. Tôi nhớ lũ
sinh viên sư phạm chúng tôi đã nghịch ngợm trèo lên cây chụp hình, tay này nắm
tà áo dài, tay kia vịn gốc cây chực té; lại nhớ những “cặp đôi tuổi học trò” ngồi
yên lặng đọc sách bên nhau dưới gốc cây; Nhớ những ngày học cuối cùng chúng tôi
và giáo viên quyết định ghi lại kỉ niệm bằng những bức ảnh thay cho lời li
biệt…Và tôi còn nhớ đến anh, người con trai mà tôi đã tỏ tình cũng vào một ngày
hoa gạo nở chói cây như thế…
Tôi
không yêu hoa gạo nhưng người con trai có nụ cười rực rỡ loài hoa ấy, tôi đã
yêu anh. Khi tôi nhận ra tim mình đang lỗi những nhịp đầu tiên cũng là lúc tôi
chợt nhận ra thế giới mà tôi và anh đang sống vốn là những mảng màu khác xa
nhau. Chúng tôi học chung lớp và dường như đó là điểm chung duy nhất của hai
người, tôi thích mảu đỏ, anh thích vàng, tôi thích la cà, anh thích học, tôi
ghét cay ghét đắng việc đọc sách, chỉ quan tâm mỗi cảm thụ thì anh lại sống
bằng nền tảng biến hóa lí thuyết trong sách thành cảm xúc của chính mình. Tôi
nghịch ngợm, anh lại là người được thầy cô giáo thương, mà thậm chí chúng tôi
khác nhau đến đỗi anh đã từng nói với tôi:
“Tôi
ghét cậu.”
Vốn
dĩ thế giới mà tôi đang sống sẽ chẳng bao giờ có bóng hình anh trong đó nếu
không một lần, vào một ngày nắng cháy, khi tất cả sân trường đã yên tình trong
giờ tan học và sinh viên dường như chìm vào giấc ngủ trưa, tôi bỏ quên đồ nên
quay lại lấy và tôi đã thấy anh khóc. Chưa bao giờ tôi thấy nước mắt con trai
nên không giấu nổi sự tò mò. Sân trường khi ấy vắng hoe, dưới gốc cây hoa gạo
đang vương đầy những bông hoa như tô điểm cho sân trường đầy cô quạnh, và anh,
ngồi dưới gốc cây, giọt nước mắt rơi không rõ vì gì. Khi tôi còn đang lưỡng lự
giữa mặc kệ và quan tâm, đột nhiên anh quay lại nhìn thẳng vào tôi, và chỉ thế
thôi, tim tôi bỗng rung lên những nhịp vô cùng khẽ và khi anh bước lại phía
tôi, tôi có cảm giác nó như muốn nổ tung ra. Anh nhẹ nhàng đưa tay lên miệng ra
dấu hiệu im lặng và nói khẽ:
“Bí
mật nhé.”
Đột
nhiên giữa tôi và anh có một bí mật. “Bí mật” giữa những người vốn không liên quan
nhau chỉ đơn giản là “không quan tâm nên không nói ra” nhưng giữa người có một
chút tình cảm với người kia, nó giống như là một điều gì đó vĩ đại lắm. Và sau
ngày hôm đó, chẳng hiểu sao mỗi khi thấy anh, tôi lại có cảm giác đang che giấu
một điều gì đó giùm anh và chỉ cần giữa hai đứa vốn chẳng có gì liên hệ với
nhau đột nhiên có một điều gì đó chỉ có hai đứa biết cũng làm tôi thích thú, dù
với anh, anh vẫn nhìn tôi như trước kia, một người lạ vốn chẳng bao giờ nói
chuyện.
“Đừng
nhìn tôi như cái cách cậu đang nhìn. Chúng ta có một bí mật không có nghĩa
chúng ta thân nhau.”
“Cậu
là con trai mà nhỏ mọn thế. Con trai mà đi nói thẳng với con gái là ghét người
ta, rồi lại lạnh lùng như thế, cậu có tin tôi sẽ nói ra bí mật của cậu không?”
Đổi
lại, anh chẳng nói gì. Từ khi thấy anh khóc, tôi mới bắt đầu chú ý đến anh, thì
ra anh vốn là người con trai lạnh lùng lắm và lúc nào cũng cô độc ngồi một mình
một góc lớp, tai nghe nhạc và mắt chăm chú vào những quyển sách nghe tên đã
thấy cao siêu. Anh không giao thiệp với một ai nhưng lúc nào con gái lớp tôi
cũng thi nhau bàn tán về anh, con gái mà, lúc nào cũng bị vẻ điển trai và hình
tượng bí ẩn của cánh con trai thu phục. Và dường như không thể phủ nhận, anh
cao ráo lại đẹp trai, nên dẫu anh có lạnh lùng thì hình tượng “bad boy” chỉ
càng khiến nhiều cô “xin chết”.
“Trời
chẳng phải mùa đông đâu mà để đầu trần đi về.”
Chưa
kịp quay lại thì đã thấy anh đạp xe đạp đi ngang qua, chụp vội chiếc mũ lên đầu
tôi, rồi với tay kéo chiếc mũ áo khoác đội lên đầu. Sau này, khi hỏi lại, anh
có chút bối rối, chữa thẹn:
“Tôi
không muốn người con gái tôi ghét bị bệnh. Nếu thế, tôi sẽ chỉ được thấy những
điều tôi thích lúc tôi đi học không thì chán lắm.”
Anh
từng nói với tôi anh ghét bọn con gái chúng tôi vì phiền phức, hay khóc và lúc
nào cũng rú lên khi anh đi qua. Trong mắt chúng tôi đó là tình cảm dành cho anh
nhưng trong mắt anh chỉ là những người đang muốn trêu ghẹo anh. Thế nhưng có
một điều kì lạ là kể từ ngày ấy, tôi hay đi theo anh, ban đầu anh cũng xa cách,
nhưng sau dần anh chấp nhận việc để tôi lẽo đẽo đi theo như một thói quen. “
Sao cậu thích hoa gạo?” “ Sao biết?” “ Tôi hay thấy cậu ngồi dưới gốc cây và
rồi còn chụp hình chúng nữa”.” Vì chúng đỏ rực như màu của trái tim vậy.”Là con
trai mà sến vậy?” Vì mẹ tôi bảo thế”. Lúc anh nói về mẹ, đôi mắt anh trở nên
buồn hẳn và nó chợt đổi sang màu hoàng hôn như lần trước tôi thấy anh khóc:
“Hôm
đó mẹ tôi mất.”
Sau
này, tôi mới biết anh mồ côi cha từ nhỏ và mẹ là tất cả của anh, vậy mà… Rồi
bỗng dưng tôi tự cho phép mình có cái lí do được quan tâm lo lắng cho anh,
những khi rảnh rỗi tôi hay ghé nhà anh nấu cơm cho anh ăn. Ban đầu, tôi lấy lí
do là vì nhà tôi vắng người nên tôi qua nhà anh, và vì tôi không có bạn… Sau
dần, tôi bảo cứ mang qua mang lại cơm nguội hết nên tôi tới nhà anh nấu luôn,
đáp lại anh vẫn vùi đầu vào sách và hững hờ đáp:
“Tùy
cậu. Nhưng cơm cậu nấu dở tệ.”
Nhưng
lúc nào tôi cũng thấy anh ăn hết. Nhưng ngày đó, xét cho cùng, khi nghĩ lại,
tôi vẫn là một cô gái bồng bột quá, không phải tôi nói về tình cảm mình dành
cho anh mà là tôi không suy nghĩ kĩ trong cách ăn nói, và dễ bị người ta trêu
chọc dẫn đến chưa kịp suy nghĩ đã vội thốt ra lời. Tất nhiên, lũ bạn học biết
những gì tôi làm cho anh, họ trêu tôi:
“Nghe
nói mày thích cậu ta? Mấy đứa nói mày lụy quá kìa.”
“Thích
đâu thích, ai đồn?”
“Cả
lớp đồn ầm cả lên. Mà có gì đâu, cậu ta đẹp trai và thông minh thế ai chả đổ.
Lại còn bảo mày còn đi thích mấy bông hoa gạo chỉ vì cậu ta mê nó.”
Lúc
này, đột nhiên tôi lại thấy xấu hổ với cái suy nghĩ là con gái mà lại thích
người ta trước rồi để ai cũng nhận ra,nên tôi vội buột miệng:
“Cậu
ta, tao không thích. Ngay cả bông hoa gạo vớ vẩn ấy tao cũng chả ưa, ai lại
thích thứ hoa hòe ấy, con trai mà cứ ủy mị như con gái.”
Lũ
bạn tôi cũng hơi đứng hình khi tôi nổi giận như vậy nên cũng cười cầu hòa và tôi
cũng nghĩ rằng tất cả đã qua. Chuyện ngày hôm đó tôi cũng quên cho đến ngày
chúng tôi tốt nghiệp, tôi quyết định tỏ tình với anh vào những phút đầu tiên
bắt đầu mùa hè. Ngày đó, tôi đã hẹn anh ra khuôn viên sau trường, nơi những cây
hoa gạo uy nghi đang đổ màu đỏ chói, và tôi đã nói với anh rằng mình thích anh.
Thực ra, lúc ấy tôi khá tự tin vì chúng tôi đã “thân nhau” một thời gian khá
lâu và sau này, anh cũng bắt đầu đối xứ với tôi rất tốt, dù rằng chưa bao giờ
anh nói thích tôi. Thế nhưng, đáp lại, chỉ là một gương mặt buồn, buồn nhất mà
tôi từng biết của anh:
“Tại
sao tỏ tình với tôi khi cậu không thích tôi? Tại sao lại nói thích hoa gạo khi
cho rằng nó chỉ là loài hoa dành cho những đứa con trai ủy mị?”
Tôi
hơi đứng hình, phút lãng quên rồi chợt nhớ ra… Anh quay đầu bước đi còn tôi
đứng im giữa một trời biển hoa đang rực cháy. Là ai nói anh nghe? Hay là anh đã
nghe? Tất cả những câu hỏi xoay quanh đầu tôi để rồi chợt nhận ra tất cả không
còn gì quan trọng nữa. Là ai cũng vậy vì xét cho cùng tôi cũng đã mất anh chỉ
vì phút xấu hổ của mình. Trong khi, người kiên trì để có được tình yêu vốn
chẳng có gì sai.
Tình
cờ, tôi gặp lại mấy cô bạn cũng về thăm trường, chúng tôi nói với nhau nhiều về
chuyện xưa và về cả anh, rồi đột nhiên hơi e dè một cô hỏi tôi:
“Mày
với anh Huyên cuối cùng cũng không đến được với nhau à? Sao hai n gười thích
nhau mà lại như vậy? Mày từ chối ảnh à?”
“Sao
lại…? Anh ấy đâu có thích tao?”
“Sao
lại không? Ngày đó mày nói với tụi tao mày không thích nên tụi tao mới nói lại
với anh ấy, chứ lúc đó anh ấy nói với tao định tỏ tình với mày.”
Tôi
như đứng hình, cảm giác lúc đó còn nuối tiếc hơn cả một biển trời hụt hẫng
trước kia, ngoài sân, hoa gạo đỏ chói làm tê buốt cả trái tim tôi.
Lê
Hứa Huyền Trân
Hội
viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định.
VĨNH BIỆT TRẠCH AN TRẦN HỮU HỘI - Trần Thoại Nguyên
VĨNH BIỆT TRẠCH AN TRẦN HỮU HỘI
VĨNH BIỆT TRẦN GIAN! TRẦN HỮU HỘI!
BẠN VỀ NƯỚC CHÚA! VUI RA ĐI!
NHÀ VĂN NGHIỆP DĨ MANG THẬP GIÁ
MÁU LỆ KHƠI DÒNG...NHÂN LOẠI ĐI!
BẠN VỀ NƯỚC CHÚA! VUI RA ĐI!
NHÀ VĂN NGHIỆP DĨ MANG THẬP GIÁ
MÁU LỆ KHƠI DÒNG...NHÂN LOẠI ĐI!
LÀ THẾ LÀ THÔI! TỪ NAY HẾT
QUÁN VĂN VẮNG BÓNG NỤ CƯỜI HIỀN
MỘT CHÂN VẪN TRỤ ĐỜI TAO LOẠN
THÂN BỊNH VẪN NGỒI VIẾT TRẮNG ĐÊM!
QUÁN VĂN VẮNG BÓNG NỤ CƯỜI HIỀN
MỘT CHÂN VẪN TRỤ ĐỜI TAO LOẠN
THÂN BỊNH VẪN NGỒI VIẾT TRẮNG ĐÊM!
TRẦN HỮU HỘI ƠI! TRỜI TƯỞNG TIẾC!
BẠN ĐI! HOA CỎ NHUỐM MÀU TANG
TRANG VĂN LƯU DẤU CÂU VÀNG NGỌC
NHỚ MÃI HỒN HOA CHỐN ĐỊA ĐÀNG!
BẠN ĐI! HOA CỎ NHUỐM MÀU TANG
TRANG VĂN LƯU DẤU CÂU VÀNG NGỌC
NHỚ MÃI HỒN HOA CHỐN ĐỊA ĐÀNG!
TRẦN THOẠI NGUYÊN
ENG TAM QUÊ QUẢNG TRỊ GẶP NHAU GIỮA SÀI GÒN - Đinh Thanh Hải
VNQT vô cùng thương tiếc được tin nhà văn trạch an-trần hữu hội vừa qua đời. để tưởng nhớ anh, chúng tôi xin phép được đăng lại những bài bạn bè của anh viết vê anh.
Quảng Trị yêu thương
Hôm qua một ngày chủ nhật vui, ghé thăm nhà anh Hoàng Ân cùng gặp gỡ Eng Tam Quê Quảng Trị. Những món ẩm thực dân dã mà sao ngon đến lạ, miếng thịt heo mang từ An Giạ, Triệu Độ vô, nước mắm Mỹ Thuỷ cùng bánh ướt, đưa vào miệng nhai nó ngon không thể tả. Miếng thịt tận ngoài quê mang vào và chia cùng Eng Tam Quê người một miếng. Ông Lộc nói: " Bà vợ về thăm quê, biết chồng cùng con thích ăn thịt heo của chính ngoài quê nuôi, phải đi chọn heo nhà mô nuôi không có bột tăng trọng, chỉ nuôi bằng rau lang, rau muống, cám, chuối ... thì mới mua, vì như thế thịt mới ngon. "
Căn nhà đẹp, gió thổi mát hơn máy điều hoà. Những tiếng chạm ly vang lên cùng lời chúc nhau vui sống khỏe, men nồng lại thấm đượm ... Lúc này tiếng đàn lời ca lại vang lên, Nhà văn Trần Hữu Hội chia sẽ: ngày xưa Eng biết đàn hát khá sớm, chiều chiều Eng tam ra bờ song ngồi đàn hát, lúc ni Hoàng Ân ưng Eng đàn lắm. Eng Hội xin gửi đến bà con bài hát Em Tôi của nhạc sĩ Lê Thạch Lựu: "
Em mơ tiếng sáo, dập dìu bên trăng / Đêm đêm u tối về đây thắp sao ... / Dư âm tiếng hát vương buồn mắt nhung, / Tôi xin gió biếc ca ngợi mầu suối tóc...
"
Lúc đầu nghe bà con nói có Hội nhà văn tới, Nó nghĩ trong đầu: "úi chầu chầu, có cả hội nhà văn đến cơ à". Nó cứ nghĩ là những người trong hội nhà văn chi đó, chơ mô biết là eng ấy tên Hội. Tôi có chọc eng Hội: Tui nói thiệt mỗi khi eng đi mô là người ta nghĩ nguyên cả nhóm nhà văn đi.
Nhà Văn Trần Hữu Hội (Trạch An)
Mà công nhận hai ba con eng Trần Hữu Hội cùng con gái Trần Đoàn Vĩnh Thụy hát rất hay, con gái eng Hội chia sẽ: "Cháu không có tập hát chi hết, cứ nghe ba cháu đàn hát rồi sau đó cháu hát theo, cháu hát được nhiều bài nhạc xưa lắm ạ"
Nói chuyện tiếng Quảng Trị rất vui, nhưng tội cho Lê Quang cháu của eng Nguyễn Giỏ, nhiều khi nói nhanh quá và từ địa phương nên Quang ngớ người ra mà không hiểu. Quang là cháu ngoại của miền quê Hải Lăng, Quảng Trị, sinh ra và lớn lên ở Đà Lạt. Quang kể câu chuyện về quê lúc tang bà ngoại: " Tui xuống sân bay Phú Bài Huế, đón xe ôm nói họ chở về Hải Lăng, lúc nớ họ nói 40 ngàn. Xe chạy qua những bãi cát trắng với những cây dương, đường vắng người qua lại, ngồi sau xe mà lo sợ, cứ đinh ninh rằng nếu họ dừng xe lại là tui đánh trước kẻo sợ họ hại. " .... Có lẽ Quang gặp gỡ Eng tam quê chúng tôi nhiều lần nữa thì sẽ hiểu nhiều từ Quảng Trị: Đau trôốc, bể troọ, trầy trục cúi, O mi ơi bụ to đại chang ... Và đặc biệt là những tù nói lái.
Ông Đinh Bá Lộc cầm đàn vào dạo những nốt nhạc, bà con ngạc nhiên: Ui chầu chầu, răng mà tiếng đàn hay chi lạ. Ông Đinh Bá Lộc dạo hát những bản nhạc trữ tình, trầm tưu và sâu lắng, lúc nhẹ nhàng lúc vút cao: " Em tan trường vè, đường mưa nho nhỏ, Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ, Ôm nghiêng tập vở, tóc dài tà áo vờn bay ". Trong chúng ta ai cũng trải qua một thời học trò, lứa tuổi đẹp và trong trắng, với những kỷ niệm thật khó quên, đôi khi yêu mà không dám nói, để rồi thậm trộm thầm thương ... và vấn vương đi ngang nhà em nhỏ, hay bám them em về sau những buổi học tan: " Em tan trường về, anh theo Ngọ về, Chân anh nặng nề, lòng anh nức nở, Mai vào lớp học anh còn ngẩn ngơ, ngẩn ngơ ... "
Còn gì vui hơn khi ngồi những bữa tiệc như vậy, thoải mái nhẹ nhàng vô cùng. Hình như sau khi ra về ta đã bỏ lại nơi ấy toàn bộ những nỗi buồn, những khó khăn, những lo toan của cuộc đời cơm áo.
Không gian lại vang lên tiếng ca cao và hay của chủ nhà mến khách, anh Hoàng Ân ôm đàn và hát tặng bàn bè bài Tôi đi giữa hoàng hôn. "
Dù cho mưa gió, bên mái tranh nghèo / Dù cho nắng, dù cho sương khói mịt mù / Niềm thương yêu hằng xin mãi maĩ không hề phai / Nhớ, nhớ, nhớ đêm nào, trên bến tìm sao / Hai đứa nhìn nhau, không nói một câu /Như thầm mơ ước, ước mơ dạt dào / Như thầm hẹn nhau mùa sau ".
Căn nhà của người thầy giáo Hoàng Ân là một địa chỉ cho những thầy cô, bạn bè học trường Nguyễn Hoàng Quảng TRị xưa gặp gỡ. Một căn nhà đẹp vừa rộng không gian vừa rộng bụng người gia chủ.
Người Quảng Trị xa quê tìm vào tận Sài Gòn lập nghiệp, mỗi khi gặp nhau là vui như tết vậy đó. Vâng, đời vui vì tình đồng hương, chia xớt nhau những chuyện vui buồn. Có câu vui: "Quảng Trị chúng bạn quý thương nhau, một thằng vợ nạt 4 thằng lo".
Eng tam gặp nhau tại nhà eng Giỏ, chị Thể
Xong ở nhà eng Hoàng Ân, Eng Nguyễn Giỏ mời bà con về nhà mình. Hôm nay có eng Phương Hoan ở quê đưa con gái vô Sài Gòn nhập học, eng Phương Hoan là nhà báo, nhà nhiếp ảnh của quê. "Eng Phương nói: Ôi giữa Sài Gòn mà răng nghe toàn giọng Quảng Trị như ri, bui hung "
Nhìn thôi đã thèm muốn ăn.
Ta nói ghé thăm nhà được thưởng thưởng Bánh Lọc O Thể ngon thôi rồi, chị Thể mần liền mấy dĩa bánh bột lọc, bánh nậm để mời bà con. Ui chao ui ta nói ăn đến mức bụng no căng bụng mà mắt nhìn vẫn thèm. Nghe tin là chị Thể sẽ mở quán bán bánh canh, bột lọc, nậm bèo tại nhà, ai cũng chúc anh chị mần ăn buôn bán tốt, là địa chỉ cho người Quảng Trị nói riêng và người Sài Gòn nói chung đến thưởng thức, một địa chỉ tuyệt vời về ẩm thực Quảng Trị giữa thành phố phồn hoa đô hội này.
Sài Gòn 13/09/2015
Kts. Đinh Thanh Hải
..........
Subscribe to:
Posts (Atom)