Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Friday, June 2, 2017

ONG BƯỚM - Truyện ngụ ngôn của Võ Quốc Tuấn


        Ảnh tác giả
  Ong Bướm

Sáng sớm, tại một vườn hoa, trong khi họ hàng nhà ong chăm chỉ lấy mật, gom góp phấn hoa thì họ nhà bướm còn mải mê trau chuốt đầm xòe, áo kiểu tung tăng nhởn nhơ khoe sắc màu rực rỡ. Gặp ong đang say sưa làm việc, một con bướm trong đàn dè bỉu:
- Đúng  là “ Những người thắt đáy lưng ong, đã khéo chiều chồng lại khéo nuôi con.” Chiều vậy nhưng mà chồng chẳng thương. Nếu thương sao để vợ vất vả như ôsin, ăn mặc phong phanh thế kia?
- “Ăn cho mình, mặc cho đời”  nữa mà! Sao lại làm xấu vườn hoa thế? – Một con bướm khác trong đàn chen vào.
Vốn chẳng ưa gì lũ bướm lúc nào cũng sống hình thức, và cũng chẳng ngại vì thân đơn thế cô, ong quyết cho lũ bướm này một bài học, liền đáp:
- “Ngoại mạo bất cầu như mĩ ngọc, tâm trung thường thủ tự thiên kim”. Sống ở đời quan trọng là được ích chi? Chứ đâu phải trau chuốt để lòe thiên hạ. Tôi không mặc đẹp rực rỡ như các chị nhưng không thấy thẹn lòng vì thấy mình sống có ích- làm nên giọt mật, tạo thêm vị ngọt cho đời. Còn các chị cứ lượn lờ khoe áo quần nhưng có che đậy được bản chất là con sâu lông gớm ghiếc, phá hoại hoa màu bị loài người nguyền rủa không?
Lũ bướm nghe xong, thẹn quá, cúi mặt bay mất hút…
Trà Vinh: 31/5/2017
Võ Quốc Tuấn


READ MORE - ONG BƯỚM - Truyện ngụ ngôn của Võ Quốc Tuấn

BAO GIỜ !?! - Thơ Tịnh Đàm



                   Tác giả Tịnh Đàm



BAO GIỜ !?!
(Thương gởi chị BẢNG "Sơn Tây HÀ NỘI")

Bao giờ cho đến bao giờ
Tôi về tìm laị bến bờ yêu thương!?!
Nước non ngàn dặm quê hương,
Vời trông cố quận... trắng phương bụi mờ.
Bao giờ cho đến bao giờ ?
Nhiều đêm dở mộng thẩn thờ... nỗi riêng.
Chị ơi... Dẫu cách đôi miền,
Có xa xôi... cũng chung niềm ước mơ.
Hẹn xưa... cho đến bây giờ ,
Vẫn là nỗi nhớ... đợi chờ khôn nguôi...!

                                 TỊNH ĐÀM
                         (Hóc Môn,TP.HCM)

READ MORE - BAO GIỜ !?! - Thơ Tịnh Đàm

CHÙM THƠ HUY UYÊN VỀ QUÊ HƯƠNG QUẢNG TRỊ





QUẢNG TRỊ VỀ THÔI!

Về thôi sao buồn như muốn khóc
em một phương và anh một phương
bên đó con đò chờ đợi nước
còn bên anh cả một trời buồn.
Hẹn hò chi để giờ vương vấn
Quỳnh về rồi thoáng hơi thở đêm
em đi biết bao giờ quay lại
để riêng anh tìm mãi bóng mình.
Giá đời hai ta buồn hơn núi
khi chia tay đỏ mắt cây rừng
em một bước anh đau một bước
trái tim đời bao xiết rưng rưng.
Khi đi sao em không nói
hẹn hò chi rồi lãng quên thôi
anh đau thương đưa tay vẫy gọi
giữa thinh-không một đám mây trời.
Về thôi em về thôi da diết
áo người bay che gió ngang trời
vết thương xưa chảy hoài tưởng tiếc
day dứt chi nỗi ngậm ngùi trôi.
Biết em rồi chiều nay về thôi
như lá bay đi như là mây
anh,anh mãi đau đời thú
em xao xuyến ơi bóng một người !



VỀ DMZ

Người hỏi về chi chiều thay lá
bên thềm lạc ngựa chẳng còn reo
vườn trước chừng như lười chải tóc
và nắng cũng rưng rưng phai nhiều.
Ngã chia lối cũ thời chinh chiến
cỏ dại héo mòn bóng cố-nhân
đâu đây thoáng giọng cười của quỷ
trải qua binh lửa với căm hờn.
Đừng động chi đời-rêu-ngũ-khó
mốc meo bờ lạnh gió ôm thành
sóng xưa bổng xù màu giận dữ
lính xưa hề vác súng qua sông .
Mây đã bay rồi hoang phế xuân
ngã qua biên ải nhớ thu vàng
sỏi đêm trở dậy rêm mình lạnh
thành cổ chìm sầu bóng cỏ hoang.
Đêm đan giá buốt hồn chinh chiến
từ em chẻ tóc đến bây giờ
hờn căm trở dậy đau đời máu
nên đã chảy ngang trời bơ vơ.
Người hỏi về chi chiều thay lá
xác ai bên hào xưa đêm nay
có chăng để lại sầu cho cỏ
thương tiếc ngậm ngùi,nước mắt cay.

           
THƠ TẶNG QUÊ NHÀ     
       
Quê hương tôi là những chiều sóng vỗ
gọi người về từ cuối hạ sang thu
là những đêm đông tối trời trở gió
là mùa xuân lành lạnh phủ sương mù.
Nắng-hạ-Lào choàng tay mưa rét cắt
những đường làng nho nhỏ vây quanh
áo mẹ vá năm nào ra giếng giặt
quê hương sao đành đoạn tháng năm.
Chén cơm cha trần mình trên đám ruộng
giọt mồ hôi lả tả thấm bao đời
ơi xóm thôn cả một đời nghèo túng
đợi gió về gom nhặt lá vàng rơi.
Trên sông làng vạn chài thả cá
khói lam chiều không thoát mái tranh
và những hàng tre chiều êm ả
và những nương khoai vừa mới lên vồng.
Bà con buồn mỗi năm về nước lũ
tiếng người kêu đầu xóm giọng ơi à
người đi rồi bỏ quên thôn xóm cũ
quên cơm nghèo với giọt nước mắt pha.
Một chút nắng xuân sang đầu ngõ
đợi người về bao ngày tháng chờ mong
quê ơi mãi một đời thương nhớ
tình quê xưa in dấu mãi trong lòng.



BẾN ĐÁ CHIỀU HỒI CƯ 1972     
          
Khi tôi về nắng phai màu, gió lạ
hồn thấm buồn đốt muôn mũi kim châm
bà con bên những xương khô chồng chất
những nhà tan,cửa nát bên đường.
Người vốn cũ một đời cay xót lệ
mòn mỏi đi theo chinh chiến dài lâu
ngày đêm chôn phận đời gian khổ
nắng mưa trôi theo súng đạn đau sầu.
Đứng lại nhìn người thân buồn bã khóc
lòng ngậm ngùi còn chi nữa làng xưa
trâu không người cày bỏ đi ngơ ngẫn
mẹ khóc thương cha chết lặng bên mồ.
Khi tôi về tường trơ mái đổ
hàng tre xanh cúi rạp trong chiều
người từ đây không nhà không cửa
dựa đời nhau bên mái lá liêu xiêu.
Vẫn không nói hết lời cay đắng đó
đành ngước nhìn nước mắt đau thương
vẫn hai bàn tay cả đời gian khó
đời hắt hiu soi giọt nắng phai tàn.
Và Bến-Đá ngày về quạnh nhớ
tình bay đi theo từng đoạn kinh cầu
lòng nguội lạnh cùng chiều hò hẹn
trách ai, người súng đạn bắn đời nhau.



HẸN VỀ BẾN ĐÁ     
    
Hẹn trở về một ngày cùng Bến-Đá
bên hàng tre sông cũ chiều xưa
bên thuyền chài tháng ngày tôm cá
bên đụn rơm gốc rạ sang mùa.
Ngày em đi bàn tay quên vẫy
cầu làng xưa bao năm đợi chờ
xóm chợ buồn xuân hạ đông thu
xơ xác nghèo quán tranh mái lá.
Bên đê nghé ọ ơi mùa vụ
có hay chăng buổi ấy người về
đợi chờ mỏi mòn mùa mai nở
bạc xiêu lòng theo tiếng gọi hương quê.
Em xót sao làng mình nghèo biết mấy
con đường từng che bước bóng em đi
thế mà đã bao mùa xa ngái
đành đoạn rồi từng khúc phân ly.
Làng quê giờ đầu thôn xóm dưới
bước đông vui rộn rã tiếng cười
bên mái tranh vọng tiếng à ơi
nhà nhà lung linh ánh đèn xuân mới.
Khi tôi về trong ráng chiều mỡ hội
bà con làng vui hát ca vang
trong ánh nắng mai rạng rỡ huy hoàng
ở nơi xa nào em có biết.
(Quê hương trăm ngã chiều xa xứ
biết có ngày nao buổi quay về) . . .



QUÊ CŨ   
            
Em quay lại với biển xanh cát trắng
cùng nhẹ bay theo tà áo trời chiều
qua rồi mưa rơi trên đồi không kịp nắng
tóc em bay theo dài một miền yêu.
Qua Bến-hải bạc lòng với Hiền-lương
về Đông-hà,Điếu-ngao nồng cay bánh ướt
lên Dakrong mấy nhịp cầu treo,
chưa tới đường-mòn
trao tim cho người mà quặn đau sửng sốt.
Khe-sanh chiến-trường
bao người ra đi
đạn bom một thời Cồn-tiên, Dốc-miếu
về cửa Tùng rừng phi lao sóng vỗ
cát thầm thì như muốn nói điều chi.
Mùa hè phố pha bụi đỏ
những cột đèn Gio-linh ngủ pha sương mờ
lâu rồi quay về quê cũ
đã xa Trung-lương ngày tháng năm xưa .
Bỏ tình cho ai đường 9
qua rồi buổi cũ hẹn hò
hỏa châu rơi thương đường ra mặt trận
bước ai đi quên dấu đạn quân thù.
Về quê cũ mà lòng đau muối xát
người một thời cùng đò qua sông
chiến trường điêu linh còn mất
máu ai đổ đây xa xót trong lòng.
Gởi theo người bao đoạn sầu buổi trước
về bên sông nước mắt chảy cùng sông
qua đi bao tháng năm xuôi ngược
quê ơi ngày về bao đợi mong...

                             Huy Uyên   
                       
READ MORE - CHÙM THƠ HUY UYÊN VỀ QUÊ HƯƠNG QUẢNG TRỊ

CHÙM THƠ CHU VƯƠNG MIỆN



              Nhà thơ Chu Vương Miện


ĐÔI BỜ SÔNG DỊCH

Kinh Kha xuất hành vì ơn nghĩa
bàn tay ngà ngọc của Yên Cơ
những nén vàng ròng để ném rùa
những tĩn rượu hoàng hoa
uống ngày đêm mệt nghỉ
tiếng sáo tiễn đưa Cao Tiệm Ly rộn rã
mây che mờ sông Dịch chảy mang mang
hàng ngàn ngươì đưa tiễn quấn khăn tang
hề tráng sĩ một đi không trở lại
thuyền nhổ sào gió phập phồng tay áo
đứng vẫy tay còn mỗi thái tử Đan
tráng sĩ ra đi để chống bạo Tần
vì lục quốc hành thích Tần Doanh Chính
dù lỡ chết chết oanh oanh liệt liệt
Kinh Kha ơi đi một mạch không về ?


 BẾN TẦM DƯƠNG

bến Tầm Dương đêm khuya lãng nhách
mưa mạn thuyền tí tách giọt rơi
sông dài chảy chả ra khơi
loanh quanh mấy dải đất bời cỏ non
mấy hôm trước trăng tròn soi bóng
mấy hôm nay mưa đọng tàng cây
gái già Tư Mã còn say
tiếng xênh tiếng phách rượu cay cháy lòng
thôi một lứa bên sông tâm sự
trai anh hùng lỡ độ đày xa
thiên tài với gái cầm ca
thì thôi dăm hũ hoàng hoa tiêu sầu ?

BA CON SÔNG

I
Lan Thương
(còn gọi là Mê Kông)
phát nguyên từ núi cao Thanh Hải
băng ngang qua Thanh Tạng
theo sát chiều dài bắc nam tỉnh Vân Nam
chẩy qua Myanma, Laos, Thailand
Camuchia rồi đổ vào Nam Việt Nam
thành chín nhánh sông Cửu Long
đổ ra Thái bình Dương

II
Hoàng Hà
bắt nguồn từ dẫy núi Côn Luân
phía Bắc tỉnh Thanh Hải
thoạt đầu chẩy theo chiều bắc nam
rồi chuyển dòng xuống Thiểm Tây
thành chiều Tây Đông
chẩy giữa Sơn Tây, Hà Nam 
Hà Bắc, Sơn Đông
đổ ra biển Bột Hải

III
Dương Tử
cội nguồn từ Thanh Hải
chia Trung Hoa làm hai miền
Hoa Bắc và Hoa Nam
chảy qua các tỉnh Hồ Bắc, Hồ Nam
An Huy, Giang Tây, Phúc Kiến
đổ ra biển Hoa Đông

CHU VƯƠNG MIỆN

READ MORE - CHÙM THƠ CHU VƯƠNG MIỆN

NGÀY MAI XA PHỐ - Thơ Phạm Tường Đại

 Tưởng nhớ nhà thơ niên trưởng Phạm Tường Đại nhân ngày giỗ của ông.

    
                    Nhà thơ Phạm Tường Đại 
                             (1930 - 2008)


         NGÀY MAI XA PHỐ
         (Tặng Nguyễn Hiền và các đồng nghiệp tôi)


         Ngày mai xa phố xa phường
         Phượng hồng ở lại sân trường buồn không?
         Tắc kè bỏ lớp đi rông
         Lục bình ép xác bờ nông rã hè.
         Trường tan ngã bóng hàng me
         Ríu ran chân sáo đi về còn đâu
         Bao năm thắp ngọn đèn dầu
         Chia nhau từng mẩu phấn màu mà vui.
         Ngày mai xa phố xa người
         Nhòe trong nỗi nhớ nụ cười trẻ thơ
         Nụ cười xanh thắm ước mơ
         Nối vòng tay rộng bài thơ cuộc đời.
         Cánh chim bay nhớ khoảng trời
         Ngày mai xa phố nhớ người phố xa.

                           PHẠM TƯỜNG ĐẠI
                                       1998


READ MORE - NGÀY MAI XA PHỐ - Thơ Phạm Tường Đại

THÁNG SÁU - Thơ Trần Mai Ngân


                                Tác giả Trần Mai Ngân


THÁNG SÁU

Tháng Sáu đến rồi anh có hay
Trời mưa bay hạt mưa rất gầy
Nhè nhẹ mong manh và hư ảo
Như buổi hẹn đầu nụ hôn say...

Tháng Sáu về rồi anh biết không
Con sông vẫn thế cứ mênh mông
Thuyền về bến cũ sao xa vắng
Nhớ mắt, nhớ môi đã bềnh bồng

Tháng Sáu huyễn mộng, tháng Sáu mơ
Về đây ngồi lại hát vu vơ
Mà sao thương nhớ như lạc giọng
Cứ hoài bửa ấy đến chơi vơi...

Tháng Sáu về, đi... tháng Sáu ơi! 
Trên trang giấy trắng viết bài thơ
Cứ về, cứ đi tháng Sáu nhé
Còn ta cứ mãi... cứ mong chờ!

                     Trần Mai Ngân

READ MORE - THÁNG SÁU - Thơ Trần Mai Ngân

TÌNH ANH - Thơ Đặng Xuân Xuyến





TÌNH ANH

Nhìn anh đi!
Anh không phải người ta!
Em đừng sợ nỗi đau kia lặp lại
Trái tim anh không run vì thương hại
Sẽ ngàn lần không buộc khổ vào nhau.

Em mở lòng mà buông xả niềm đau
Mà run rẩy tiếng yêu theo nhịp đập
Mà hối hả hòa dòng đời tấp nập
Bão tan rồi.
Xanh thẳm một màu xanh...

Em hãy nhìn tận thăm thẳm mắt anh
Để tìm lại niềm tin yêu đã mất
Để nối lại vòng tay ôm thật chặt
Yêu anh đi!
Sẽ ấm nở nụ cười!

Hà Nội, 31 tháng 05.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN



READ MORE - TÌNH ANH - Thơ Đặng Xuân Xuyến

DƯỜNG NHƯ TA ĐANG YÊU - Truyện ngắn của Thủy Điền


       
                           Tác giả Thủy Điền



   DƯỜNG NHƯ TA ĐANG YÊU

   Ngay đêm đi lễ chùa về hơn một giờ sáng, mệt. Lẽ ra Tân phải đi ngủ vội. Nhưng chàng cứ ngồi và thức trắng cho đến sáng. Bên ly Cà phê và điếu thuốc chàng suy nghĩ mãi và tự hỏi? Không lẽ mình yêu Vân rồi sao ta. Dường như là như vậy.

      Bấy lâu nay chàng cứng rắn, tự khắc khe với lòng mình là dù bắt cứ trường hợp nào cũng phải lựa lời từ chối, thời gian dành cho việc học trước cái đã, sau đó muốn tính chuyện gì thì hãy tính. Chuyện tình yêu xen lẫn vào lúc nầy chẳng biết việc học đến bao giờ mới kết thúc. Nói thì nói vậy, mèo nào thấy mỡ chẳng ham.

      Tình cờ trong một đêm lễ chùa, khi nhà Sư yêu cầu Tân và Vân làm hai hướng dẫn viên cho khách từ xa đến. Trong nửa thật, nửa đùa chàng vô ý để lọt tình cảm mình vào quả tim bé nhỏ của Vân. Khi khách ra về nàng nán chàng ở lại. Giữa đêm khuya khoắc dưới gốc Đa già nàng thốt tiếng yêu Tân. Trong bối rối chàng chỉ biết im lặng và chẳng nói lời nào. Và, nàng bắt đầu cũng thế, chỉ nhìn nhau và choàng lấy nhau chẳng chút ngượng ngùng. Bao cứng rắn bỗng dưng trở thành mềm yếu khi vòng tay càng lúc, càng được siết chặt hơn.
Trời về khuya, cảnh chùa bắt đầu vắng vẻ.
-Thôi mình cũng về Vân, để các Sư còn nghỉ nữa.
-Vâng, thôi mình về anh.

      Đoạn đường từ cổng chùa ra bãi xe không xa mà đôi chân dường như nặng trĩu, cứ trì quảng gần nửa tiếng đồng hồ mới bắt đầu cho máy nổ. Hai người hai hướng trực chỉ về nhà. Vừa chạy mà tâm hồn cứ để đâu đâu "Suýt " Mấy lần nguy hiểm.

      Về đến nhà chàng như người nửa say, nửa tỉnh, nằm ngã nghiêng trên bộ Salon, mắt hướng trần nhà. Chết mất, bao cố gắng giờ tan theo mây khói. Mà Vân cũng dễ thương và đáng được mình thương, yêu lắm chứ. Nhưng vội vàng quá khi nàng đã thốt tiếng yêu. Từ chối có nghĩa là mình phụ lòng Vân một cách ác độc. Còn chấp nhận thì...!

      Khó quá, khi tình yêu đến bất chợt. Thôi thì cứ lặng câm, không chấp nhận, không từ chối. Cứ để nó lăn tròn theo thời gian. Có lẽ nàng sẽ hiểu và không giận. Hy vọng tình bạn vẫn mãi mãi bền lâu.

      Và, đêm nay khi về đến nhà chắc Vân chỉ nghĩ về một hướng. Rằng, nàng đã yêu và người ấy cũng đã yêu mình.

      Tội nghiệp nàng quá... và dường như ta cũng đang yêu.

                                              Thủy Điền
                                              24-05-2017

READ MORE - DƯỜNG NHƯ TA ĐANG YÊU - Truyện ngắn của Thủy Điền