|
Nhà văn Vũ Hùng |
GIÁO SƯ
Truyện ngắn
Chưa chắc cái vụ
lùm xùm Thiền Am Bên Bờ Vũ Trụ của Thầy Ông Nội ở Đức Hòa, Long An đang bị công
an sờ gáy hay cái vụ Thần y Võ Hoàng Yên đã có kết luận của Công an Thành Phố Hồ
Chí Minh là chưa có dấu hiệu lừa đảo, không bị truy tố hình sự được các báo và
lắm YouTube ùn ùn đưa tin loạn xà ngầu cũng chẳng thu hút nổi người làng Đông
Trạch bằng sự xuất hiện của một nhân vật khá đặc biệt, giáo sư Ngô Đại Thổi?
Theo lời kể của mấy
mụ mua bán đồng nát lắm lời thì giáo sư ở đâu đẩu tận Kon Tum hay Đắc Lắc, Đắc
Nông gì đó và quen biết với mấy cô con gái của Lý Tam Tam qua Facebook. Vừa rồi
giáo sư hạ sơn xuống biển thăm bạn thơ nào đó ở Quy Nhơn và được ba cô gái cưng
của lão Tam Tam cung thỉnh về nhà ở chơi liền một tuần như một thượng khách. Nói
ở chơi cho thâm tình chứ thực ra là để truyền dạy mấy ngón thơ Đường độc chiêu
cấp tốc cho ba cô gái rượu của lão Tam Tam.
Nếu đứng xa chừng
vài chục thước hoặc buổi chiều nhập nhoạng thì giáo sư cỡ chừng 50 tuổi nhưng rủi
thay vào những buổi trời trong, nắng đẹp chỉ cần liếc mắt sơ qua ai cũng nghĩ
đã ngoài 70 mùa xuân.Thực ra giáo sư mới có 62 tuổi, tuổi con Trâu, Tân Sửu đó?
Hơi đoản người một
chút với khuôn mặt bánh đúc hơi thừa bột là sự nghệu nghễn chiếc mũi to gồ ghề
như mũi con kỳ lân cỡ lớn được các cụ thờ ở đình làng. Đôi mắt đong đưa cứ liếc
ngang, liếc dọc ít khi chịu nhìn thẳng. Chỉ phải tội là đôi môi dày quá cỡ thâm
sì như cái hoả lò dường như nó phản bội lại khuôn mặt cũng chửa đến nỗi tệ với
bốn chiếc răng cửa to tướng, dài ngoằng, đen nhem nhẻm do hút thuốc lá thâm
niên như bốn thằng hậu vệ châu Phi lực lưỡng lập hàng rào để chắn bớt cú sút phạt
trực tiếp đầy nguy hiểm của đối thủ vào cầu môn của bóng đá vậy. Giọng nói của giáo sư có phần hơi lạ lẫm nghĩa là đối tượng phải vừa nghe vừa đoán, nó phì phà, nhàn nhạt
như đang húp bát cháo hành quên nêm muối và bột ngọt nóng hôi hổi để trị bệnh cảm
sốt thông thường không cần phải uống thuốc Paracetamol 500mg hại gan lắm. Giáo
sư bảo mình là học trò nhất của cụ Quách Tấn lúc nhà thơ dạy học ở Nha Trang.
Cho nên mọi bí quyết về thơ Đường thì giáo sư đây phải thuộc đẳng cấp thượng thừa.
Cỡ ông giáo quèn làng Đông Trạch cũng chỉ đáng xách dép cho giáo sư thôi!
Không hiểu giáo sư
giảng dạy thơ Đường cho ba cô con gái
lão Lý Tam Tam hấp dẫn đến cỡ nào mà một số người trong làng cũng lục tục đến
xin bái sư thọ giáo trong đó có cả mụ hoa hậu cao lêu nghêu thường xuyên chưng
diện những chiếc váy ngắn ngủn mỏng tang như không mặc gì, son phấn dày cộp, nước
hoa thơm điếc mũi. Lão Gà hậm hực lắm nhưng không sao cản được. Lão hằn học, lẩm
bẩm:
- Thơ thẩn làm gì,
thời buổi này sống phải thực dụng! Có tiền người ta mới nể?
Còn vợ chồng lão
Lý Tam Tam thì tự hào, nhơn nhơn ra mặt. Cho nên những buổi giảng dạy lý thuyết
của giáo sư, lão thả cổng cho mấy mụ đến cân đồng nát, hay mấy thằng nhãi chăn
trâu, nhặt phân bò tha hồ học ké mà không hề la mắng hay đề phòng mất cắp gì cả.
Phần lớn giáo sư kể về bản thân mình là chính. Như làm thơ nổi tiếng cả nước, từng
giành giải nhất về thơ Hai Ku, Hai Chim gì đó, từng sang Nhựt Bổn lãnh thưởng đến
mười ngàn Yên, tác phẩm về Đường thi xuất bản gần cả gánh, cả khiêng trên trăm
tập... Rồi giáo sư nói về luật bằng, luật trắc, cách gieo vần, cách đối ngẫu
sao cho chỉn chu, thâm thúy... khiến ba đứa con gái của lão Tam Tam và mụ hoa hậu
đều lim dim mắt, đầu gật gù để tỏ vẻ nể phục về sự hiểu biết uyên thâm hay buồn
ngủ cũng không biết nữa?
Bỗng ngoài cửa có
tiếng của con mẹ Tám lưng ễnh chuyên bán vé số dạo:
- Dạ, thưa ông giáo xứ....
- Là giáo sư chứ
không phải giáo xứ? -Vị giáo sư bực mình chỉnh lại.
- Dạ, thưa ông
giáo sư, làng Đông Trạch này cũng có ông giáo nhưng không có thi đậu cái chức
giáo sư như ông, cũng biết làm thơ Đường....
Không để con mẹ
Tám nói hết câu, giáo sư cướp lời:
- Cái thằng....à,
ông giáo là học trò cũ năm đệ tam, hồi tui còn dạy ở trường Trung học Cường Đễ,
Quy Nhơn trước 1975 đó? Ông giáo đó thì dạy dỗ với thơ thẩn gì? He...he....
Con mẹ Tám đứng phắt
dậy, phủi đít cái rẹt, bụi quần bay tán loạn như chuẩn bị đánh nhau tới nơi:
- Ông giáo làng
tui lớn hơn giáo sư hai hoặc ba tuổi, năm 1975 mới học lỡ cỡ lớp 9 cùng với cậu
Út nhà tui tại trường Trung học Công lập Đào Duy Từ, An Nhơn, Bình Định chứ làm
gì học ở Cường Đễ, Quy Nhơn? Láo toét!
Giáo sư sượng mặt
đứng im như trời trồng!
Mụ hoa hậu xẵng giọng:
- Anh Đại Thổi bình
tĩnh, bà Tám đi bán vé số đi! Chỗ này không phải của bà? - Rồi nắm tay giáo sư
giọng ngọt lịm như mía lùi - Chúng ta tiếp tục việc học làm thơ Đường đi anh...
Rồi bỗng dưng cả
làng Đông Trạch lại một phen xôn xao bàn tán về sự biến mất đột ngột của giáo sư
mà không rõ nguyên do.
Cứ theo lời kể
đáng tin cậy của mụ Tám bán vé số và của mấy bà cân đồng nát cho vựa phế liệu của
nhà lão Lý Tam Tam thì gã giáo sư đã ngon ngọt lừa ba cô con gái cuỗm đẹp hơn
trăm triệu. Cả nhà giờ buồn thiu như có đám ma.
Còn mụ hoa hậu
không biết thằng chó đẻ nào mách lẻo mà lão Gà hùng hổ tông cửa xông vào nhà
nghỉ Nhánh Lan Rừng ở đầu làng, bắt quả tang giáo sư và vợ lão đang mây mưa
trên giường không mảnh vải che thân. Mắt lão bỗng tối sầm, đôi chân run bần bật
không tài nào thực hiện được miếng Hùng kê quyền gia truyền ngàn đời, đành để
giáo sư Đại Thổi được sự trợ giúp đắc lực của chủ nhà nghỉ trốn thoát ra ngách
cửa sau một cách êm thấm!
Bình Định,
18.01.2022
Vũ Hùng