Chạnh lòng nhớ tháng năm xưa
Mái nhà thơ ấu võng đưa trưa hè
Gió lùa từng đợt sắt se
Chập chờn khói mỏng phên tre bếp nghèo
Tảo tần mưa sạ nắng gieo
Cha cười má hóp buồn đeo phận người
Thầm mong mùa đặng tốt tươi
Nhọc nhằn cày cấy đâu lời oán than
Sông quê dầu dãi nắng chan
Người quê chân chất cơ hàn mà thương
Cha còn khuya sớm gió sương
Bóng trăng vời vợi cuối đường trông theo
Ngày về chân bước như reo
Bến quê con nước eo sèo ngược xuôi
Bóng cha dáng mẹ ngậm ngùi
Giọt mưa chầm chậm rụng rơi về nguồn...
CÁNH BƯỚM BAY LÊN
Mưa và nắng hợp hoan
Phôi thai màu cầu vồng bảy sắc
Trong ánh chiều dần dần tắt lịm
Còn kịp gửi gắm giấc mơ tôi?
Vẽ lên màu đêm huyễn ảo
Thầm nhặt những vì sao khuya đựng vào ngăn kéo ước mơ
Và tưởng tượng chúng như bầy đom đóm lấp lánh trong đêm sáng trăng mùa hạ
Chúng nằm thật ngoan
Trải qua rất rất nhiều ngày tháng lãng quên
Tựa hồ chúng đã ngủ quên trong cơn say giấc miên man
Ngăn kéo im lìm phủ bụi
Cất giấu những ước mơ bí mật thật trẻ con và ngốc nghếch
Rất lâu sau đó
Khi tôi không còn là một đứa trẻ
Trên cao kia thỉnh thoảng mưa và nắng vẫn hợp hoan
Lóe sáng màu cầu vồng thơ bé
Nhưng những đứa trẻ mãi chơi không thèm nhặt những vì sao mơ ước như tôi thuở xưa
Bầy đom đóm rủ nhau an trú trong khoảng trời cổ tích
Và mãi mãi không trở lại
Tôi biết mình sẽ khôn nguôi cơn tiếc nuối
Khi chầm chậm mở ngăn kéo ngày thơ tuổi dại
Chợt
Muôn trùng cánh bướm bay lên...
TỊNH BÌNH
(Tây Ninh)