Nhà văn Vũ Hùng |
CHÚA GHEN
Trưa nay lão Nhộng rủ tui về làng Phúc Yên dự đám giỗ cụ Nội của
lão. Khoái nhất là cái danh ông giáo về hưu kiêm nhà thơ Đường luật cũng ít
nhiều có giá nên tui được mời ngồi chiếu trên. Duy chỉ có người ngồi đối diện
rất khó đoán tuổi, được giới thiệu là "bác sĩ" có vẻ không ưa gì tui.
Lão sở hữu khuôn mặt ngựa đầy mụn cóc với cái mũi vừa to vừa đỏ như quả cà chua
chín ép và mái tóc rễ tre chải ngược đã bạc quá nửa.Lão không gắp miếng nào chỉ
uống rượu khan và cố tình giương cặp mắt ếch trắng quạch nhìn tui chằm chặp.
Ở cái làng Phúc Yên này ai cũng thừa biết lão là con cầu con
khẩn của cụ Cai Nhóc.
Trước 1975 nhà lão giàu nứt đố đổ vách. Giàu hơn cả Chánh tổng
Ung ba đời quyền thế. Lúc nhỏ lão "bác sĩ" quen gọi là Cu Nhách. Nghe
kể Cu Nhách học đến những 7 năm mà vẫn chưa trèo lên nổi lớp Nhất, đành ở nhà.
Không học có chết thằng Tây nào?
Nghe đâu có lần Cu Nhách mang chiếc giẹp mới mua ở chợ
Diêu Níu về đơm ở đám ruộng rộc sau nhà. Sáng ra không thấy giẹp đâu, hắn hớt
ha hớt hải, ba chân bốn cẳng chạy về la thất thanh, váng cả xóm làng:
- Cha ơi, Cha!..đám duộng mình mất dầu! Mất dầu cha ơi!
Vậy mà mấy năm sau Cu Nhách lấy vợ. Cô vợ tuy nhà nghèo rớt mồng
tơi nhưng đẹp nhất xóm Sõng. Trai làng chòng ghẹo tục tằn dữ lắm!
Có phải từ những câu ghẹo hay không mà Cu Nhách đổ ghen, ghen
đến phát khiếp! Hễ cô vợ đi đâu, làm gì Cu Nhách cũng đi theo, xớ rớ sau lưng.
Ban đêm mặc dù rất sợ ma nhưng mỗi lần vợ ra vườn sau để đi tiểu, hoặc đại tiện
Cu Nhách cũng bưng đèn hột vịt ngồi bên.
Đến mùa cấy, Cu Nhách nhảy tót lên cây sanh mé Bàu Sen để canh
vợ cấy, khiến cho cây sanh vốn gầy guộc, oằn lưng còi cọc, dị dạng. Nhờ vậy mấy
chục năm sau, khi sanh sốt giá người ta mua tới giá hai trăm rưỡi triệu đó?
Không biết dân Phúc Yên có phịa không, Cu Nhách ghen tợn đến nỗi
muốn cho vợ chết thèm cái khoản ấy bằng cách cởi quần mình ra rồi tự tay mổ hai
hòn dái tổ bố bằng câu liêm. Máu chảy lênh láng, ruột lòi ra lòng thòng. May mà
người nhà phát hiện kịp thời đưa Cu Nhách đi nhà thương Quy Nhơn cấp cứu! Có
người bảo rằng hắn không hề đi nhà thương mà tự tay dùng muối sống giã chung
với mù hóng rồi đắp vào vết thương cho đến khi lành hẳn(!)
Cái danh "bác sĩ" được người làng phong tặng cho hắn
là vậy.
Và cũng từ đó lão " bác sĩ" ghét cay ghét đắng những
thằng đẹp trai và giỏi văn thơ chữ nghĩa?
Bình Định, 17.08.2022
Vũ Hùng
No comments:
Post a Comment