CỤ TÚ XƯƠNG
một lũ đi theo đường cuả cụ
không tù rục xác cũng culi
trăm năm cái ngày cụ ngỏm ?
vẫn đá xanh rêu nước phẳng lỳ
Tản Đà còn được dăm cút rượu
đậu lạc nhâm nhi ấm không ly ?
Nguyễn Bính thì chả còn gì sứt cả ?
mất cả mồi câu mất cả chì ?
một phiá trở thành con khiếu hót
mòn răng nhai mãi củ khoai mì
một phiá trở thành khăn áo thụng
vái nhau trò bái tổ vinh qui ?
lưu vong nên đẻ ra hải ngoại ?
thơ lúc gầy nhom lúc béo phì
giờ đây lại có tân hình thức ?
Dương Khuê Hồng Hồng Tuyết Tuyết ?
(mới ngày nào chẳng biết cái chi chi ?)
Ta đi ngoái cổ vòng nhìn lại ?
Trăm năm toàn chuyện
chả ra gì ?
TẾ XƯƠNG
học mãi mòn cơm thi chả đậu
văn tài gió bão cũng như không ?
văn phong phù phiếm đời ngoảnh mặt
đường cùng mạt vận vẫn còn ngông ?
vợ chả văn chương sao vẫn rách ?
con không thơ thẩn vẫn tồng ngồng
đổ thừa cho lão già tạo hoá
sinh ra cuả nợ Trần tế Xương ?
VĂN CHƯƠNG
Một chuyện văn chương thôi cũng nhảm
Trăm năm thân thế có ra gì ?
(Thơ Tú Xương)
phán vậy nhưng ông cứ làm thơ ?
vẫn hay cho tơí tận bi giờ ?
vết cũ nhiều tay đi lộn ngược ?
dù là cay đắng chát cùng chua ?
câu chuyện văn chương nghe nhảm nhí
nho gia lẩm bẩm học i tờ
bút lông thờì thượng qua bút sắt ?
thân thế đáng gì ? một tiếng loa
đất nước đã trong tay đại pháp
tốt đen tốt đỏ phận quân cờ ?
kinh dịch kinh thi đều xếp xó
kinh luân ôm moỉ lúc sa cơ
cụ tú thi hoài mà vẫn hỏng
toàn xương chả thịt ngó ơ hờ ?
tài hoa thu lại còn một mớ
học hoài thi phận não nùng chưa ?
MỘT TRÀ MỘT RƯỢU
một trà một rượu một Tú Xương
một đàn bà chưa hả cơn nghiền
học hành qua quít cho có lệ
mười người đi học chín bỏ luôn
thời thế nhố nhăng con bọ gậy
tài hoa lẩn thẩn dở với ương
thi mãi tám khoa toàn vỏ chuối
non Côi sông Vị chán với chường
cái học nho nhe đã hỏng rồi
loanh quanh chỉ địa đất thiên trời
ôm tam thiên tự dựa gốc cột
bèo dạt giữa giòng trôi trôi vẫn trôi
vua quan một lũ ngang
thầy bói
mù loà sờ mãi một con voi
tội nghiệp cho thầy Cao bá Quát
một nhát gươm đưa chết uổng đời
một phường rách rưới con như bố
ba chữ nghêu ngao vợ chán chồng
chuột mèo trôi xác nơi sông Vị
có đất nào như đất ấy không
phố phường tiếp giáp với bờ sông
nhà kia có đạo con tát bố
cũng may là ta đi chuyến trước
không thì cũng bị đánh trọi xương
xứ này sao lắm thằng khồn kiếp
y như rác rưởi nước Vị Hoàng
Khu Đít hỡi ơi là Khu Đít
ai khanh tướng ai công hầu
thời thế xưa rầy đã khác nhau
chế độ vua quan quăng thùng rác
thực dân đế quốc đã điên đầu
lớp trước đi làm quan bản xứ
lớp thì lính thú lính kiều bào
lớp phu cạo mủ cao su Thủ Dầu Một
lớp lên Buôn Ma Thuột trồng cà phê
MỘT THỜI
nửa nạc nửa mỡ
nửa phong kiến nửa thực dân
dân quê nửa váy nửa quần
nửa Việt nửa Hán nửa Pháp
một lũ dân ngu cu đen
chỉ mê tiền và bạc
không biết thế nào, là mất nước..
là nhục !
lớp culi porter
lóp phu mỏ than
lớp cạo mủ cao su
lớp làm lính kiều bào
đi đành thuê
một chuyện văn chương thôi cũng nhảm
một đời lêu lổng gái cùng thơ
loanh quanh cũng chỉ toàn trà rượu
đất nước còn không lúc bấy giờ ?
kẻ sĩ cuối mùa bây nhiêu đó
lê thê lếch thếch giống phàm phu
chữ nghĩa ích gì, bao ngữ đó
đớn đau cho tới tận bây giờ ?
CÁI HỌC TỪ CHƯƠNG ĐÃ HỎNG RỒI
chả còn môn đệ nữa sư ơi ?
bao nhiêu kinh điển dồn vô tráp ?
khiến cụ Tú Xương đứng laị ngôì
bày biện lôi thôi trà vơí rượu
non Côi sông Vị một ông thôi ?
thi cử tám khoa đều tú cả
đeo đẳng làm chi cái nợ đời
cụ Vũ Đình Liên mang ra diễu
cụ đồ câu đối chả ai mua ?
chợ chiều cận tết mưa lất phất
nghiên bút tờ hoa đủ ê chề ?
cụ Tản Đà bận rộn hai tay
nào thuyết thiên lương một bụng đầy
nho nhe thời hết đành xếp xó
ngoài trời lây lất hạt mưa bay ?
sau 60 tiếng Tây không ai học ?
thầy Pháp lang Sa cũng về vườn
lai rai dăm sợi ba xi đế
đắng đắng thay ly càphê cứt chồn ?
năm 2000 đến bây giờ
toàn là blogs web văn lẫn thơ ?
hình như còn có mình mình đọc ?
thiên hà hà nhân! quá hững hờ ?
đời chỉ có thế mà thôi ?
rượu trà rót uống uống dài dài
đã quá thì lại đi nhà thổ
không thì lại khổ cái con Buồi "Hiền"
thơ chán rượu chán ghệ o chán
hết chơi rồi lại chuyển qua thơ
thơ văn bá láp đầy ý nghĩa
loại một thời danh thủa bấy giờ
KHÔNG THỊT
không da chỉ có xương
thành ra dở dở lại ương ương
học dăm ba chữ rồi lêu lổng
thơ thoét hình như của gã cuồng
chí khí của một thời Nguyễn mạt
gái trà rượu với thơ ngông
mèo chó vẫn hoàn là mèo chó
dăm chữ ê a nghĩ cũng rầu
thời buổi giữa gạo châu củi quế
học hoài mà chữ chạy đẩu đâu ?
rượu trà uống mãi sầu thả cửa
chả lí tưởng chi ? đít với đầu
có trống võ vài dùi tom chát
giang hồ tứ chiếng dãn mặt nhau ?
cái học từ chương đã hỏng rồi
vua quan một lũ hủ nho rồi
đất cát chỉ hoàn là đất cát
thiên hạ bu quanh một chiếc nồi
nhà tan nước nát một lũ dốt
mắt thong manh chả thấy đất trời
một lũ ếch còm nơi đáy giếng
giữ cho thiên hạ khỏi thụt lùi
bao năm trời đât đã đổi thay
chả lẽ mãi trâu với chiếc cày
một lũ mù lòa dẫn nhau vào ngõ cụt
mà chờ một cơn lốc nào đây ?
một trà một rượu một đàn bà
thơ cụ đã hay lại thật thà
chuyện đó xưa nay ai chả muốn
sau ăn đến ngủ nó thứ ba
bỏ được thứ nào hay thứ đó
có chăng ? chắc chỉ có rặt trà
bỏ rượu thì làm sao bỏ được
uống vào có hứng phục vụ bà
một rượu một đàn bà
hai cái lăng nhăng ở với ta
rượu vào phấn khởi đời dê cụ
thảo nào mà mê mệt giăng hoa
ĐÚNG BOONG
một trà một thơ
một rượu một liền bà
bốn thứ tả pín lù nó quấy ta ?
chừa được thứ nào ? hay thứ ấy
có chăng, chừa thơ với liền bà ?
đúng là vĩ nhân kiệt xuất
của thế kỷ thứ 19
sinh đúng boong thế kỷ
không sớm và không trễ một giây
thoạt sinh ra đã vỗ hai tay ?
điều rất buồn là thọ quá ngắn
mới 37 tuổi đã đi đoong
cô đầu cô đít chờ thi sĩ chơi chùa
cao lâu nhà hàng quán xá
chơ thi sĩ ăn quịt
mới cười ha hả đâu đó
quay lại
thiên tài đã thăng mất ?
đất đai thì Pháp Chiếm mất
sĩ phu toàn quốc toàn Tú Xương
thêm bọn Ba Giai, Tú Xuất
đứng chật đường
anh hùng còn lại
cát cứ một rừng hoang
đánh chác chừng chùng đăm ba tháng
nửa năm vài năm ?
kẻ bị bắt kẻ hy sinh kẻ tổ quốc đền ơn ?
tất cả theo nhau qui về một mối
Bắc Trung Nam đầy những anh hùng
thời thế khó khăn không chuyển nổi
đa tạ cố nhân một tấm lòng ?
CHU VƯƠNG MIỆN