Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, December 9, 2013

QUÊ MẸ MIỀN TRUNG - Lynh Thy



Em sẽ về thăm quê miền Trung
Để thấm thía nỗi lòng của đất
Nắng Lào nung rát mặt cha già
Mưa nẫu ruột bếp hồng của mẹ

Về miền Trung để sống thời thơ bé
Được cùng anh bì bõm khúc sông Trà
Trưa vào vườn bói ổi, hái na
Nghe thoang thoảng nồng nàn hương bưởi

Nghe ầu ơ! Dệt cửi mẹ ru!
Về mùa nầy được ngắm sương mù
Trăng chênh chếch thượng tuần núi Ấn
Chân trần chạy bờ đê nghe lệ ngấn....!!!

…..Thương thật nhiều quê mẹ Miền Trung!!!…

                     Linh Thy 
                    (Bến Tre)
READ MORE - QUÊ MẸ MIỀN TRUNG - Lynh Thy

TIẾNG HÁT ĐÊM NOEL - Truyện ngắn Trạch An-Trần Hữu Hội




Đôi nhân tình quàng lưng nhau, đi ngang qua hai kẻ ăn xin. Có lẽ là một đôi vợ chồng, người đàn ông loáng thoáng trong ánh đèn nhiều màu lập lòe chiếu ra từ giáo đường , hai hốc mắt trũng sâu, có vẻ như bị mù. Người đàn bà gầy gò, trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn , hơi khó nhìn!

Cả hai dìu nhau đi trong ánh sáng mờ nhòa, trên lưng người đàn ông , khoác ngang cây đàn Guitar gỗ cũ kỷ. Họ hướng về phía cầu.
Người con trai dừng bên họ , đặt vào bàn tay của người đàn bà một tờ giấy bạc thật mới, đây là món tiền cuối cùng được bố thí trong đêm Giáng Sinh. Trời đã gần nửa đêm!

-Nếu ông ấy không mù thì chắc không lấy bà ta, anh nhỉ ?

-Em có thấy bà ta có vẽ như bị cháy hay bỏng không? Nếu không bị biến dạng thì chắc bà ta không quá xấu, và như thế, bà cũng sẽ chẳng lấy ông ta !

-Vậy là họ được Chúa sinh ra cho nhau?

- Định mệnh đẩy đưa họ đến với nhau hoặc được sinh ra cho nhau !

***

34 năm trước .

Phòng trà mini Dã Quỳ đông nghẹt khách. Đêm Noel lùa khách đến Dã Quỳ bởi đây là nơi duy nhất không có giới nghiêm . Phần nhiều là lính, với một vài thiếu nữ, là tình nhân của họ… Thành phố Tây nguyên vốn hoang lạnh, càng lạnh hơn khi gió mùa đông từng cơn lùa qua các dãy phố xác xơ, cố gượng đón một mùa Giáng sinh với mấy dãy đèn nơi những máng cỏ , cũng sơ sài như chốn Belem hơn ngàn năm trước !

Thỉnh thoảng những tiếng nổ ì oành, những trái pháo sáng xa xa trên bầu trời thưa ánh sao, điểm tô cho một đêm Giáng sinh thời chiến !

Bốn người lính trẻ ngà say bước vào vùng không gian mờ ảo. Trên chiếc bục sân khấu nhỏ gọn, ban nhạc hòa theo một giọng ca nữ, nhẹ nhàng, thanh thoát với bản nhạc Đêm đông…

“…đêm đông, ôi ta nhớ mong đường về xa xa… đêm đông…ca nhi đối gương ôm sầu riêng bóng…gió lay ngàn cây ….gió đau niềm riêng…gió than triền miên…”( 1)

Tấn nheo mắt tìm một chổ ngồi cho cả đám, chiếc bàn cuối vẫn còn…Họ ngồi xuống và tiếng hát nhẹ nhàng cuốn tâm tư họ vút cao…Quên đi cái tiền đồn buồn hiu hắt , nơi 3 giờ trước họ trốn ra với nỗi háo hức…đêm yên bình !

Tiếng vổ tay khẽ khàng …

Tấn gọi bia “con cọp”. Nói nhỏ với cô gái chạy bàn :

-Anh hát một bản được không em gái ?

-Dạ được , anh chuẩn bị đi ạ, lát nữa thôi .

Tiếng một giọng nam trầm, ấm…là một người lính, với bộ đồ rằn ri, chiếc nón xanh nằm trong túi áo ! “ Thu đi…cho lá vàng bay, lá rơi…cho đám cưới về… ngày mai…người em nhỏ bé…ngồi trong thuyền hoa…” (2)

Tấn quặn lòng, anh nốc hết ly bia , nhớ đến Thùy và những giọt nước mắt ngày anh nhập ngũ…Rồi lá thư dài báo tin nàng lấy chồng !

-Anh lên hát đi…

Bàng hoàng, Tấn bước lên chiếc bục nhỏ…Anh nói khẻ với ban nhạc :

- “Tiếng hát đêm noel”. Chơi Blue nhé.

Chàng trai trẻ gật đầu …Tấn mơ màng..

-“Vầng sao…chìm vào xanh mắt người yêu…Một đêm …tơ vàng cuốn gió đìu hiu…đường trần …đêm no-el chói lòa ánh đèn, Lờì kinh đẹp vầng sao thánh thót…ngân trong giáo đường…

“Có đôi chim, ngắt bông hoa chiều no-el…bay xuống bên hiên giáo đường…khóc ..nỉ non…

“Rồi đành …trời đày một sớm chia phôi…Người về để héo duyên rồi…riêng còn tủi hờn mà thôi….”(3)

***

Ầm ! Tiếng mìn claymore nổ ngay trên con đường nhựa loang lổ , hất ngược cả bốn chàng lính trẻ ra sau … tiếng hét chuyển thành tiếng rên rỉ rồi im bặt sau một loạt đạn ngắn . Đêm trở lại yên ắng… thỉnh thoảng vài đóm hỏa châu ngoằn nghèo trên vòm trời khuya ! cuộc phục kích thật gọn !

-Báo cáo thẩm quyền, chỉ mình chuẩn úy Tấn còn thở !

Trung Úy Thăng chửi thề:

-Mẹ kiếp, chết lãng nhách ! gọi cứu thương.

Sáu tháng sau, Quân y viện quân khu II, xác nhận: Chuẩn úy Nguyễn phúc Tấn. Mất thị lực 100%.

***

Buổi tiệc reveillon của nhóm học sinh lớp 12 ban C vừa tan. Quá 01 giờ sáng. Luyện đi về cùng với Sương , họ đi bộ để tìm chút lạnh thú vị của đêm Giáng sinh. Có lẻ chút lãng mạn, bởi đôi bạn có chung tâm sự. Họ vừa chia tay người yêu. Hai chàng trai cùng đăng lính tháng trước.

-Khi không mi hát bản nớ mần tau muốn khóc !

-Thì tại từ ngày Thủ đi, tau chỉ thích bản nớ…Bản mi hát còn ác hơn nữa ! “…Không chết người trai khói lửa… mà chết người em gái hậu phương….!!!”(4)

Lời ca của bản “ Lời tình buồn” và không khí đằm thắm của buổi họp mặt vẫn còn vọng lại trong tâm hồn Luyện…

“Anh đi rồi…còn ai vuốt tóc…Lời tình thơm sách vở học trò…đêm xuống rồi em buồn không hở…trời sa mù tầm tay với âu lo…Anh đi rồi…”(5)

Luyện bật khóc !

Trở về căn nhà nghèo nàn…Mạ ngủ từ lâu. Luyện lên giường, kéo cao chiếc chăn trùm kín người , nhớ Thủ ray rứt ! Giấc ngủ tìm đến trong đêm muộn !

-Cháy ! Cháy nhà mụ Hòa …

-Mần răng chừ ?!

-Lấy nước, lấy mền ướt…mau…!

Ngọn lửa bao trùm căn nhà bằng ván ép và tôn ! Mọi cố gắng dập lửa đều vô vọng !

Luyện nghe toàn thân nóng rát, cố dẫy ra khỏi chiếc chăn mà không được ! Luyện thét lên:

-Mạ ơi, mạ ơi…mạ mô rồi …

Tất cả chìm trong tiếng nổ lốp bốp và tiếng la hổn độn …mơ hồ !

Một trái sáng xuyên mái tôn bếp, gây ra tai họa trong đêm lành !

Luyện tỉnh lại trong chiếc giường trắng muốt, đau nhức toàn thân…Vị bác sĩ người ngoại quốc, da trắng hồng hào…

Đây là bệnh viện của Hạm đội số 7 !

***

Đôi tình nhân lang thang ra khỏi giáo đường, họ đi về phía cầu …thỉnh thoảng dừng lại, những nụ hôn ngọt ngào…Họ ôm sát nhau, chia nhau hơi ấm…

Bên mé cầu, nơi khoảng đất trống có một cái chòi nhỏ…Ngọn đèn vàng vọt hắt ra xung quanh ánh sáng buồn buồn.

Đôi tình nhân mỉm cười với nhau, dừng lại nhìn vào trong…Hai người ăn xin ngồi cùng nhau bên chai rượu . Người đàn ông mù đặt chiếc ly xuống chiếu:

-Mình lại hát những bài hát đó nghe em…

Người đàn bà gật đầu:

-Dạ, anh hát trước đi.

Tiếng đàn thùng trầm ấm:

“…Vầng sao…chìm vào xanh mắt người yêu…Một đêm…tơ vàng cuốn gió đìu hiu… Đường trần…đêm no-en chói lòa ánh đèn…
“Rồi đành trời bày một sớm chia phôi… người về đành héo duyên rồi…riêng còn tủi hờn mà thôi…”

Đôi nhân tình lắng nghe tiếng hát ấm áp, nhẹ nhàng của người ăn xin…và rồi:

“…Anh đi rồi …còn ai vuốt tóc…Lời tình thơ sách vở học trò…Đêm xuống rồi …em buồn không hở…Trời sa mù…tầm tay với âu lo…”

Giọng ca mượt mà vút lên trong không gian giá lạnh, trong đêm thanh vắng yên bình ! Nghe như những bài thánh ca …

Họ chìm vào trong kỷ niệm của một thời xa xưa…

-Anh, họ hạnh phúc !

-Ừ, rất hạnh phúc ! Mong cho nhiều tâm hồn đau khổ được hạnh phúc trong đêm nay !

15 tháng XII . 2012
Trạch An-Trần Hữu Hội.



(1) Bản nhạc : Đêm đông - Của: Nguyễn văn Thương.
(2) : Lá đổ muôn chiều – Của : Đoàn Chuẩn-Từ Linh.
(3) : Tiếng hát đêm noel – Của : Ca- Nhạc Sĩ : Duy Trác.
(4) : Áo anh sút chỉ đường tà . Nhạc: Phạm Duy. Phổ thơ : Hữu Loan.
(5) : Lời tình buồn - Nhạc: Vũ Thành An. Phổ thơ :Chu Trầm Nguyên Minh.



READ MORE - TIẾNG HÁT ĐÊM NOEL - Truyện ngắn Trạch An-Trần Hữu Hội

Thơ tự sự: NHẬT KÝ DÒNG ĐỜI - Độc Hành



Tuổi thơ học chẳng đến đâu
Mới thành chữ lễ, văn sâu lỡ làng
Nhà nghèo bút mực dở dang
Rời trường cấy lúa trồng lang mấy mùa
Nhìn đời thấy lắm thiệt thua
Xin cha lên phố bơi đua bạn bè
Photo, chớp ảnh học nghề
Canon, pentax luôn kề bên hông
Áo quần, giày dép láng bong
Chiều chiều ra phố thả dong chớp hình
Tan trường mấy nữ học sinh
Thấy chàng chớp ảnh cứ nhìn mãi mê
Rủ nhau đến dưới gốc me
Chớp chung mấy tấm hè về tặng nhau

Thời gian thắm thoắt qua mau
Mậu Thân (sáu tám)* người đâu tràn về
Bỏ Thành tránh đạn về quê
Tuổi vào “quân dịch” một bề lo âu
Ở nhà trốn lính chăn trâu
Được hai năm phải ra đầu quân ngay

Năm năm đi khắp đó đây
Chiến trường cát bụi gió mây phủ đời
Phước đức để lại mấy đời
(Bảy lăm)** trận chiến khắp nơi thoát còn

Hòa bình gặp lại vợ con
Sau ngày giải phóng tuổi còn thanh niên
Ngày đêm thân chẳng được yên
Đâu cần thì có thanh niên sẵn sàng
Đầu tâm luôn cứ bàng hoàng
Việc gì nguy khó gọi chàng “ngụy quân”
Mình mang hai vế vào thân
Ngày đêm thường trực mấy tuần trăng qua
Tuổi thanh - thể xác ông già
Đêm nằm suy nghĩ chẳng ra phương nào

Sáng ngày đài báo tin rao
Muốn cho no ấm tiến vào (Trung Du)***
Nghe tin chẳng mấy ưu tư
Ghi tên đăng ký Trung Du đi liền

Đi kinh tế mới “Cồn Tiên”****
Xăm mìn phát rẫy tiếp liền mấy năm
Đông về rét lạnh không chăn
Gió Lào nắng nóng hàng năm hạ về
Vùng cao cuộc sống thảm thê
Năm năm kinh tế rủi kề bên thân

Vào năm “tám mốt”*****đầu xuân
Bỏ kinh tế mới tần ngần ra đi
Tuổi Mèo sao lắm suy vi
Ly hương đổi xứ ra đi đường dài

Vào nam trú tại Đồng Nai
Đất lành chim đậu mãi hoài đến nay
Mấy năm đầu cũng trắng tay
Thăng trầm may rũi đắng cay đủ điều
Nghĩ đời như sợi dây diều
Mong manh trước gió e tiêu mạng mình

Đất trời phò hộ thương tình
Bình an sức khỏe chí tình làm ăn
Vượt qua mọi sự khó khăn
Hôm nay rủi biến, may lăn vào nhà
Sáu ba tuổi mới an gia
Dưỡng sinh buổi sáng, chiều tà xướng thơ
Bonsai điêu khắc trong giờ
Bạn hiền thỉnh thoảng bất ngờ ghé thăm
“Olong - Hoàng Đế” cứ châm******
Nhân sâm mỹ tửu mới dầm chiết ra
Hàn huyên tâm sự ngâm nga
Ngồi ôn dĩ vãng năm qua khổ đời
Cuối đời mới tạm thảnh thơi
Hàng năm du lịch đi chơi mấy lần
Nha Trang, thành phố, Huế thân
Bà con nội ngoại xa gần cũng thăm

Chữ nhân, chữ hiếu trăm năm
Bia lăng cha mẹ xây năm vừa rồi
Bài thơ nhật ký dòng đời
Bút lưu con cháu hiểu đời cha ông...

                      
Nuôi con từ thuở long đong
Vợ chồng hạnh phúc bướm ong đầy đàn
Cháu con nội ngoại hai hàng
Trai đầu nông nghiệp – thứ nàng thợ may
Trai ba trung cấp “tiện phay”
Gái tư đại học cô này “toán tin”
Gái năm đại học “sử” kinh
Trai sáu đại học “chế hình” ô tô
Đi ra ai cũng hoan hô
Nhà nghèo con cái có cô có thầy
Aó quần có chị thợ may
Muốn thông -  tin, toán cô bày dạy cho
Xe hư có chú ô tô
Danh lam muốn biết hỏi cô sử này
HONDA ốc vít muốn thay
Nhanh chân gọi cậu “tiện phay” sẳn sàng
Nhà nghèo nhìn dáng cũng sang
Comle ca vạt giày mang tiệc tùng
Ngày thường áo vẫn đóng thùng
Sáng café quán chiều lùng mát xa
                       Tối ca  nhạc sống ngân ga                            
Khuya dậy thể dục cả bà lẫn ông
Sáu ba da thịt đỏ ong
Như là bốn chục má hồng chạy theo
Từ nay thóat cảnh đói nghèo
Đêm về ông mụ ôm eo ngáy khì.
Bài thơ nhật ký lưu ghi
Để con cháu hiểu – sau khi lìa trần....

ĐỘC HÀNH 

1*(Tết Mậu Thân 1968)
2**(năm 1975)
3***(trung du là vùng kinh tế mới)
4****(CỒN TIÊN – địa danh vùng kinh tế mới)
5*****(năm 1981)
6******(trà Olong và trà HOÀNG ĐẾ)

                   ****




READ MORE - Thơ tự sự: NHẬT KÝ DÒNG ĐỜI - Độc Hành

KHOẢNG ĐỜI - Trầm Thiên Thu




Chuyện đời chỉ thấy dở dang
Niềm vui không trọn, bâng khuâng tháng ngày
Trăm năm kiếp khổ đọa đày
Xác mòn, hồn cũng như gầy guộc theo
Cuối năm chộn rộn bao điều
Sáng lo, trưa nghĩ, buổi chiều phân vân
Ngày chồng chất tháng đầy năm
Vòng-hai-mươi-bốn qua dần, dần qua
Chuyến đời lãng đãng mơ hồ
Chết theo nốt nhạc, câu thơ… nặng lòng!


TRẦM THIÊN THU

Thứ Sáu, 6-12-2013
​​
---------------------------------

– Tel : 0908.277 511
TramThienThu@Gmail.com, 
TramThienThu@Musician.org
READ MORE - KHOẢNG ĐỜI - Trầm Thiên Thu

GẶP LẠI NGƯỜI XƯA Ở NGHĨA TRANG LÀNG - Trường Hải Lê Văn Đông


(Cảm nghĩ ở nghĩa trang quê hương)




Tôi ở quê khi còn tuổi thơ,
Sống cùng với họ- những con người dân dã,
Người nông dân bạn với ruộng vườn,
Người rừng rú cả đời vượt thác,
Người công nhân tôi luyện lò gang,
Người bộ đội sao vàng lấp lánh,
Người làm nghề dạy học trẻ thơ,
Người thúng mủng bán buôn lặt vặt,
Có người quét chợ làng quê…
Họ thật thà, cởi mở,
Hiền lành như đất đai.
Họ xấp xỉ tuổi nhau,
Họ chênh nhau tuổi tác,
Song họ rất giống nhau:
Thích trêu đùa bọn trẻ.
Hay kể chuyện, nhát ma,
Đến giờ nghĩ còn sợ.
Họ thường tới Hội quán,
Xem văn nghệ của làng,
Họ rất thích luận bàn,
Chuyện làng trên, xóm dưới.
Thế rồi,
Thời gian như gió thổi ,
Lũ trẻ lớn lên dạt xa làng!
Trăm nghề vì cuộc sống.
Trở về quê vắng bóng người xưa!
Hầu hết họ đã đi đâu cả ?
Làng cũ đổi thay , con đường, lối nhỏ,
Một lớp người mới toanh thay ngôi.
Nhìn kĩ hao hao những người xưa cũ,
Chắc là thế hệ thứ 2, 3?
Như có ai mách bảo,
Tôi cất bước lên đồi
Thắp hương tổ tiên, ông bà, cha mẹ…


Thật bất ngờ, gặp họ ngày xưa ở đây đông đủ!
Lập thành làng “Nghĩa trang Quê Hương” .
Thẳng lối ngay hàng, theo gia đình, họ tộc,
Trật tự tôn ti, trên dưới, trước sau.
Họ thành khối bê tông, mộ chí,
Qua dòng tên khắc mặt đá im lìm!
Tôi nhẩm đọc từng tên người quá cố,
Ông Chắt, ông Cu, Bà Hoe, Bà Cháu…
Thấy hiện lên nụ cười, hình bóng thân quen.
Họ thân thiện chuyện trò như những ngày xưa,
Bằng linh cảm, thinh không, ảo ảnh,
Gần gũi lắm và xa xăm lắm!
Họ không phàn nàn về số phận của mình,
Họ không kể chuyện đói nghèo thuở ấy,
Họ chỉ hỏi thăm nghĩa xóm, tình làng,
Như những ngày họ còn ở trần gian.


Ai muốn có dịp gặp người xưa?
Ai muốn trở về quá khứ?
Về ngược dòng cổ tích tuổi thơ?
Cần có tấm lòng da diết quê hương,
Thắp nén tâm nhang thành kính,
Sẽ được người xưa chuyện trò,
Ngay ở nghĩa trang làng mình,
Bên mái đồi quê quen thuộc.

                    Đỉnh Sơn, 9/12/2013

                   Trường Hải Lê Văn Đông
READ MORE - GẶP LẠI NGƯỜI XƯA Ở NGHĨA TRANG LÀNG - Trường Hải Lê Văn Đông

THƠ: CHẬT QUÁ! - Bình Địa Mộc

Bình Địa Mộc


chật quá hãy đập mạnh đi
cửa nhà dẫu có không gì bâng khuâng
xin đừng vay trả lần quần
phủi tay sạch tất tần tân, nếu cần

chật quá xé toác toạc dần
áo quần che mỗi cái phần người thôi
còn con giấu phía lưng đồi
đêm trăng sáng dắt nhau ngồi phanh pha

chật quá hất nó văng ra
nồi cơm nguội chín chiều da diết chiều
bẽ đôi đũa lệch ít nhiều
giữa vuông sân gắp cô liêu rã rời

chật quá bứt nốt cuộc đời
ném vào canh bạc chập chơi thánh thần
thắng thua đôi lúc chẳng cần
xóc một phát sướng trăm phần trăm em ...

Sài Gòn, 12.2013 
Bình Địa Mộc
READ MORE - THƠ: CHẬT QUÁ! - Bình Địa Mộc

LỐI CŨ BAO-VINH - thơ Huy Uyên





Những chiếc thuyền mành cập bến
Bao-vinh đêm ngủ lặng câm
những dãy nhà-nền, trên cao mây cuốn
sông sâu ngang mặt nước đợi thuyền.

Xôn xao bóng người
mái ngói âm dương san sát
thương-lái hẹn nhau đi về
và còn lại đó mối tình người, tình đất.

Con trai Tam-quan, Sông-cầu, Bình-định
chở theo thuyền đầy khoang trái tim
đến sang năm chuyện mình rồi sẽ tính
gởi lòng lại người con gái Bao-vinh.

Chiều xuống rồi đứng đợi bên cầu
bóng hình ai đi chưa quay lại
em áo lụa nhìn mây trời qua mau
nước dưới chân chảy giòng xa ngái.

Chặng đường Bao-vinh ôm linh hồn phố
ngày xưa bỏ lại nổi lòng đâu
những mái nhà tường long mái lỡ
ngậm ngùi xưa theo năm tháng qua cầu.

Vết tích ai về-dưới-một-mái-nhà *
nhớ lắm một lần đem mối sầu bỏ lại
Thanh-hà  xa cảng cũ ngày xưa
bồi-lấp,lụi-tàn-Bao-vinh nhớ Huế.

Những mãng rêu xanh nép mình dưới nắng
hoa-giấy nhà người thấp thoáng bên sông
bàn tay em dịu dàng khâu từng chiếc nón
để riêng tôi dấu vội tấc lòng.

Về Bao-vinh nắng mưa mê hoặc
sáng dặm đường quê Nê-Ngõa-tương-đường
em chấp tay cầu đền Cồn-bát
dạ bồi hồi thấy anh mà thương.

Dấu cũ Bao-vinh giờ chìm khuất
đâu xưa giòng sông kín-gió,thẳng-bờ
chợ nổi thuyền chìm đâu hết
Bao-la mây trôi bơ vơ.

Người về gió lung lay thay mùa
để Bao-vinh buồn tiếc nhớ
bao lâu bão lũ về qua
những mái vẹo xiêu phố cổ
quạnh hiu u uất trong hồn.

Chạnh lòng ai đi từ đó
bến-đò-ngang đứng đợi
người về.
Huy Uyên
READ MORE - LỐI CŨ BAO-VINH - thơ Huy Uyên

TÌNH NHỎ BIẾT SAO QUÊN - thơ Trúc Thanh Tâm




Nhớ mãi trong ta lần thăm nhỏ
Nhà em vườn trái nắng vàng sân
Gió đưa nhè nhẹ hương con gái
Góc nhớ miền thương nhích lại gần

Mân mê tà áo em bẽn lẽn
Ta thấy lòng mình khác lạ chi
Muốn làm cơn gió và hơi thở
Nghe mãi trong em tuổi dậy thì

Vuốt mái tóc bay, em phơi phới
Anh về ăn tết được bao lâu
Tết vui anh nhé, cho em gởi
Anh hổng nhận quà của nhỏ đâu

Chuyền cành chim hót vô tư quá
Bỗng có tiếng cười khúc khích vui
Hết chối rồi nhe, mai tao méc
Nhỏ vội quay đi, mắt ngậm ngùi !

TRÚC THANH TÂM 
 ( Châu Đốc )
READ MORE - TÌNH NHỎ BIẾT SAO QUÊN - thơ Trúc Thanh Tâm

RONG RÊU PHẬN NGƯỜI - thơ Nguyễn An Bình



Ngỡ lòng mình là làn mây trắng
Bay cuối trời dõi bước chân em
Ngỡ tình mình là tia nắng ấm
Rơi trên môi mắt nhớ vai mềm.

Em như con nước xuôi về biển
Để lại sông buồn trắng cỏ lau
Anh suốt đời thành chim bói cá
Treo tình sầu đá nhọn vực sâu.

Em đánh rớt tình qua cửa sổ
Lở vuột tay bong bóng lên trời
Tìm đâu thấy vầng trăng cổ tích
Anh ngậm ngùi nhìn ánh sao rơi.

Cánh cò trắng bay hoài bay miết
Lòng nhói đau theo tiếng còi tàu
Sân ga vắng biết ai còn đợi
Tình một ngày còn mãi ngàn sau.

Khu vườn nhỏ người không về nữa
Vạt nắng chiều bóng ngả liêu xiêu
Ngày cuối năm thèm cơn mưa muộn
Thương một người đời trót rong rêu.



                      Tháng 12/2013

                      NGUYỄN AN BÌNH
READ MORE - RONG RÊU PHẬN NGƯỜI - thơ Nguyễn An Bình