Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, September 6, 2018

KỶ NIỆM VUI BÊN AO LÀNG - Truyện ngắn của Htin Lin (Myanmar) - Người dịch: Nguyễn Khắc Phước





KỶ NIỆM VUI BÊN AO LÀNG 
Truyện ngắn của Htin Lin (Myanmar) 
Người dịch: Nguyễn Khắc Phước 

Cứ đến hè và gần ngày Lễ hội Thắp đèn Thadingyut, tôi lại mong được về thăm làng của anh Hai Khant.
Thời học sinh, tôi thường về đó vào những dịp nghỉ lễ.
Cũng giống như những làng khác ở Mianmar, nhưng vì có anh Hai Khant  nên ngôi làng này trở nên tuyệt vời.  Ngay cả dưới nắng hè rộp da, tôi cũng được cười suốt vì những câu chuyện thú vị của anh.

Anh là một nông dân thô kệch bình thường nhưng đứng đắn, vui vẻ, thân thiện và có khiếu hài hước. Người làng mến anh và gọi anh là “Anh Hai (1) Khant” hoặc “Chú Khant” tùy trường hợp. Anh là người độc thân thứ thiệt và là người lớn tuổi nhất chưa vợ, cho nên anh trở thành người lãnh đạo không chính thức của đám trai làng (2). Cho đến khi tôi viết bài này, anh đang ở tuổi bốn mươi, vẫn chưa vợ, bố đã mất và anh sống với mẹ. Anh nói: “Mẹ tui biểu tui còn độc thân thì nên đi chơi cho vui vẻ, vậy nên tui phải đi, nhưng thực ra tui không còn trai trẻ nữa, ngay cả thị lực của tui cũng đã yếu rồi.”

Anh và tôi thường đi cà rỏng trên đường làng để ngắm các cô gái đi gánh nước, đặc biệt là những cô đẹp. Anh tán tỉnh, gọi họ là “em” hoặc “cháu”  tùy theo tuổi.  Không ai tỏ vẻ bực mỉnh. Họ giỡn lại, hoặc cười và liếc mắt nhìn anh.  Sao anh quen lắm cô thế này nhỉ! Số may thiệt! Tôi đâm ghen với anh. Nhưng không phải tất cả đều tử tế với anh.
 “Này anh, coi chừng đó nhé,”  một cô nói khi gặp anh.
“Ê, chuyện gì vậy, em? Anh có nên kể cho mọi người trong làng nghe không, hở?
“Thách anh đó! Đố anh dám! Tui sẽ cho anh biết tay!”
Cô này là người duy nhất tỏ vẻ giận dữ với anh. Tên cô là Ma Hla Aye, con gái ông U Thudaw, trưởng xóm. Tôi không hiểu sao một người được nhiều cô mến như Hai Khant lại bị cô này mắng như thế. Tôi hỏi anh thì anh trả lời ngượng ngùng: “Thôi, mầy biết làm chi.”
Câu trả lời của anh khiến tôi thêm tò mò.
“Anh Hai Khant này, hé mộtchút thôi, được không?”
Anh cứ cười cười, vẻ bí mật.
“Không có gì đâu, nhóc. Tao không muốn cho chú mầy biết đâu. Chỉ một từ cũng lộ cả câu chuyện."
“Một câu chuyện lận hả? Kể đi, kể cho em nghe đi. Bí mật, chỉ mình em thôi.”
Anh chẳng chịu kể nhưng cứ vừa đi vừa cười cười. Tôi tiếp tục van nài anh đến nỗi cuối cùng anh nói:
“Thôi được, nếu chú mầy tha thiết muốn biết thì tao sẽ phá lời hứa mà kể cho chú mầy nghe.”
Anh dừng lại để đốt tẩu thuốc, sau đó hai chúng tôi ngồi dưới bóng những cây Thabye mọc thành một vòng.
“Chuyện xảy ra vào Lễ Té Nước năm ngoái,” anh bắt đầu kể.
Anh ngậm tẩu và rít mấy hơi. Tôi nóng ruột chờ đợi.
“Trong thời gian lễ hội, như mầy biết, tất cả dân làng đều đến các thiền viện để ăn chay và giữ giới nhà Phật. Người ngồi thiền, người lần tràng hạt và cầu nguyện, do đó, không còn ai ở làng. Bọn trai làng chúng tao đi từ thiền viện này sang thiền viện nọ có vẻ như là mộ đạo lắm, nhưng thực ra để được các nhà sư và người cúng dường mời ăn, rồi sau đó, khi đã no nê, bọn tao tìm một bóng cây râm mát và ngủ trưa.
“Năm ngoái mẹ tao đi đến tu viện quá sớm nên tao nấu cơm và mang đến cho bà. Sau đó, tao nhác mang lồng cơm về nhà nên định đến nhà trọ trong tu viện để nghỉ trưa. Nhưng chỗ đó đông người quá nên tao định mượn sư một chiếc chiếu và mang ra chỗ bóng cây để nằm ngủ. Thấy tao, sư tưởng tao đến ăn chay nên vui vẻ, nhưng khi tao nói mượn chiếu thì sư không vui. Sư nói: ‘Vậy là anh định ngủ khò như cái xác, phải không?  Không có chiếu đâu, kiếm chỗ ngồi và lần tràng hạt đi. Nếu thấy anh ngủ thì thầy sẽ đánh đòn anh đấy nhé.’  
“Tao chẳng biết làm gì nữa. Tao nói đã bỏ quên tràng hạt ở nhà rồi và ngỏ ý mượn của sư.  Sư vui vẻ cho mượn ngay và khen tao.  Không có chiếu nên biết làm gì đây?  Tao cũng không muốn chọc sư giận đến nỗi phải đánh tao nên tao quàng cái tràng hạt vào cổ và bước đi. Tao tìm một chỗ cách xa thiền viện; vì nếu thấy tao ngủ, có thể sư sẽ đánh tao, sư biết tao từ hồi còn bé nên tao không dám liều. Thế là tao cứ đi mãi đến cái ao phía đông nam của thiền viện, chú mầy biết cái ao đó chớ?

“Chú mầy có nhớ mấy cây Thabye rậm rạp mọc trên bờ và  vươn cành  trên mặt nước không? Tao định ngủ dưới bóng cây nhưng thấy cái gì đó màu vàng nên tao trèo lên một cành to xoải trên mặt hồ. Chỗ này kín lắm, khó ai mà thấy.  Tao dựa lưng vào thân cây, treo cái áo mới lên một cái cành để nó khỏi nhăn và kéo gọn cái xà rông mới quanh đùi. Cha chả! Gió mát ơi là mát. Tao thử đếm tràng hạt nhưng sợ nó rớt vì buồn ngủ nên lại quàng nó vào cổ. Quá êm ái và thoải mái nên tao chỉ có việc…”
Anh kể đến đó thì  Ma Hla Aye lại đến múc nước. Khi đi ngang qua chúng tôi, cô dậm mạnh và liếc nhìn Hai Khant. Anh nhìn đuổi theo cô và nói thầm, “Tao muốn tát cái con bé đó,” và rồi cười một mình.
“Kể tiếp đi, Anh Hai Khant ơi,” tôi dục.
“Khi tao chỉ mới chợp mắt thì nghe ai đó bước xuống ao,” anh tiếp tục kể. “Tao nhìn xuống thì thấy con bé ở đó, thì Ma Hla Aye chớ ai nữa, hi hi…”
Anh hút pập pập và cái tẩu kêu rít rít, lấy bàn tay nắm tẩu, xoay cái cán, và sau đó, tháo rời ra.
“Mọi người đều được tắm ở đây? Không phải ao của thiền viện, hở?” tôi hỏi anh.
“Không, đây là cái ao khác, ai cũng tắm được; hôm đó mọi người đi hết nên ao vắng vẻ. Ao lấy nước uống ở gần thiền viện hơn.”
“Được rồi, kể tiếp đi,” tôi nói.
“Tao nhìn xuyên qua lá và thấy hình như nó không mang váy phụ,” anh nói.
“Thiệt vậy, hở? Rồi sao…?”
“À, thì không khó gì, cứ việc từ từ kéo váy lên khi xuống nước, và khi nước đã đến vai thì kéo váy để lên đầu, thế là váy vẫn khô,” anh nói. “Cũng có thể ném nó lên một cành cây. Nó nghĩ không có ai khác nên làm thế và bơi quanh. Tao sợ nó thấy tao nên không dám động đậy, thế nhưng một con kiến lửa cắn chân tao!”
“Chu cha, rắc rối rồi!”
 “Tao cố phủi con kiến đi nhưng không hiểu sao tao bị tuột khỏi cành cây và rơi tỏm xuống nước. Cái xà rông của tao vướng mắc vào cành nên tao trần truồng như nhộng.”
Tôi cười to. “Rắc rối rồi! Rắc rối rồi!”
“Đúng vậy, tao gặp rắc rối rồi. Nó đứng yên không nhúc nhích và tao cũng không thể lội lên bờ.”
“Rốt cục thì anh làm sao?”
“Trời ơi… Tao biểu nó hụp đầu xuống nước để tao trèo lên lấy xà rông nhưng nó nói không thể nín thở lâu được. Tao nói tao sẽ hụp đầu xuống nước khi nó lấy váy thì nó không tin tao không nhìn. Thực ra thì tao không muốn hụp đầu xuống nước tí nào, mầy biết chứ?”
“Vậy anh làm gì?”
“Lúc ấy tao nghe tiếng sư la mắng mấy đứa nhỏ và tao sợ sư đến và bắt gặp…”
Anh lại tỉ mỉ đốt tẩu.
 “Thế rồi nó bắt đầu tố tao trèo lên cây để xem nó tắm, dù tao nói là tao đến trước. Cái con bé đó hét vào mặt tao, dù tao cố giải thích mấy nó cũng không chịu, và tao đành đứng dầm nước với cái tràng hạt quanh cổ. Tao muốn cười nhưng không dám. Tao không biết làm sao để lấy áo và xà rông mới của tao và khi tao định quay đi để nó lấy váy của nó thì nó hét biểu tao đứng yên … thế nên tao chẳng dám động đậy.”

Câu chuyện đến đây thì Ma Hla Aye trở lại với chum nước đầy trên đầu. Tôi không nghĩ rằng cô ấy biết chúng tôi đang nói chuyện gì nhưng tôi buồn cười đến nỗi phải quay mặt đi và cười thầm. Ngay lập tức một màn gây gổ nổ ra giữa hai người.
“Hoàn toàn không, bọn mình đang nói chuyện khác.”  Hai Khant chống chế khi cô ấy buộc tội anh.
“Anh thề đi!. Anh thề cái gì sẽ bị cái đó!  Anh sẽ bị rắn cắn và sét đánh!” Ma Hla Aye hét to.
Ma Hla Aye nhờ trang điểm bằng bột Thanakha (4) nên trông khá xinh. Cô bối rối đến nỗi trượt chân và để chum nước rơi khỏi đầu. Cô nổi điên và bắt đầu ném mảnh chum vào chúng tôi khiến chúng tôi phải bỏ chạy.

Ngay khi chúng tôi về đến nhà, dì tôi cho tôi xem lá thư của mẹ tôi nói tôi phải về nhà ngay vì vợ chồng bác tôi từ Mandalay đã đến.
Tôi vội vàng bỏ đồ vào ba lô và lập tức đến ga xe lửa cách đó 5 dặm. Tôi muốn nhờ Hai Khant chở tôi đến ga bằng xe lôi để nghe anh kể nốt câu
chuyện nhưng anh nói “để sau”,  thế nên tôi rời làng mà chưa được thỏa mãn lắm. Sau đó, tôi không gặp lại anh. Mãi cho đến năm ngoái, khi anh có việc phải lên phố, tôi hỏi anh, “Làm ơn cho em biết anh đã ra khỏi ao bằng cách nào?” khi anh đang nói chuyện với ba mẹ tôi nên anh chỉ mỉm cười và nói, “Còn nhớ chuyện đó, hở? Kỷ niệm đẹp lắm đó!” rồi chẳng nói gì thêm. 

Với tôi, câu chuyện anh Hai Khant và cô Ma Hla Maye đứng trong nước vẫn còn dang dở và nếu tôi có chết thì không phải là một cái chết dễ dàng.

***
Nguồn: Bản tiếng Anh đăng trên trên trang web:
Things Myanmar (https://sites.google.com/site/thingsmyanmar.); mục: Selected Myanmar Short Stories‎; tên truyện: Pleasant Pond; tác giả: Htin Lin.

READ MORE - KỶ NIỆM VUI BÊN AO LÀNG - Truyện ngắn của Htin Lin (Myanmar) - Người dịch: Nguyễn Khắc Phước

NGÀY ĐẦU TIÊN ĐI HỌC - Thơ Nguyễn Đại Duẫn

Tác giả Nguyễn Đại Duẫn

NGÀY ĐẦU TIÊN ĐI HỌC

Lòng háo hức ngày đầu tiên đi học
Được tung tăng cắp sách đến trường
Cô giáo ân cần đón em vào lớp
Em vui mừng dào dạt nỗi yêu thương

Cô như mẹ hiền dịu dàng trìu mến
Mà sao em nước mắt cứ nhạt nhòa
Cô ngọt ngào dỗ dành an ủi
Cô vỗ về như lòng mẹ bao la

Lớp học mới cái gì cũng lạ
Cô giáo, bạn bè, bàn ghế, bảng đen…
Tiếng cô líu lo như chim oanh đang hót
Xua tan trong lòng phút bỡ ngỡ đầu tiên

Tay cô viết bài như cánh cò dập dìu trong nắng
Quê hương hiện lên trên bảng đen phấn trắng
Giọng cô đọc bài ngân vang, đầm ấm
Tổ quốc đẹp thêm trong con chữ ghép vần…

Mến thương cô, lòng những hứa thầm
Em sẽ trở thành con ngoan, trò giỏi
Với bạn bè em kết tình thân ái
Để mẹ cha cô giáo vui lòng

Chân bước về vui theo ngọn gió đồng
Trời xanh trong mùa thu sang đẹp quá
Tiếng trống trường trong ngực em như còn rộn rã
Tiếng chim ca vang năm học mới bắt đầu


Nguyễn Đại Duẫn 
Hội viên Hội VHNT Trường Sơn, Quảng Bình
READ MORE - NGÀY ĐẦU TIÊN ĐI HỌC - Thơ Nguyễn Đại Duẫn

MÙA XUÂN ... TÔI ĐI HAY VỀ! - Tản văn - Trần Mai Ngân



MÙA XUÂN ... TÔI ĐI HAY VỀ !

   Australia đang vào xuân. Ta có thể cảm nhận rõ mùa Xuân đến từng ngày, nhất là tại thủ đô Canberra được bao phủ bởi núi đồi, hồ và thảo nguyên...
   Mỗi sáng thức dậy những nụ hoa mới hôm qua đâm chồi nay đã lớn hơn... và mỗi ngày một bừng sắc hương nhanh , rực rỡ.Từ Tuggeranong  ra City hai bên đường vàng cả hoa Wattle và đỏ hồng sắc thắm của Anh Đào.
    Tôi mê mãi như đang sống trong thiên đường diễm lệ. Thời tiết tuyệt vời dù là 9 độ C nhưng nắng vàng ấm áp!
     Chạy trong park dưới những tán Anh Đào to ...tôi muốn đưa tay ôm cả mùa Xuân vào lòng và nói xuân hãy ở lại cùng tôi... đừng đi nữa .
    Khoảnh khắc đẹp tuyệt vời này tôi ghi lại, lưu lại trong ký ức và cả trái tim. Tôi lại nhớ, cũng mùa xuân nào tôi gặp anh... nhưng là mùa xuân của quê nhà nắng ấm nóng và con sông trôi mênh mông in bóng đôi ta bên cầu ...
   Nơi đây, không có con sông. Không có anh và chuyện tình . Nhưng có nỗi nhớ và tôi rất thật.
     Mùa Xuân ơi! Tôi cảm ơn Xuân đã đến rất đẹp nhưng tôi phải ra đi, phải về thôi. Bỏ lại mùa Xuân, bỏ cả tôi không vui không buồn .
    Cứ thế tôi về, tôi đi - chia tay mùa Xuân nơi đây... Ta chia tay!
                              Trần Mai Ngân

                                  3-9-2018
READ MORE - MÙA XUÂN ... TÔI ĐI HAY VỀ! - Tản văn - Trần Mai Ngân

CÓ NHỮNG BUỔI CHIỀU - Thơ Tuyết Mai - Giọng ngâm: Thúy Vinh - Nhạc: Lê Thanh Đạm - Ca sỹ: Thành Đạt - Hòa âm: Lê Ngọc Đăng Khoa

Tác giả Tuyết Mai.

CÓ NHỮNG BUỔI CHIỀU
Tuyết Mai

Từng buổi chiều qua đi
Trong cơn mưa thầm lặng
Tôi thấy mình trống vắng
Lặng lẽ đến buồn tênh .

Chiều không buồn như mưa
Nhưng sao mưa vẫn rơi
Một thoáng vui chưa đến
Một thoáng buồn đã qua .

Nhỏ nhoi , mảnh mai , thanh tao , yếu đuối
Tôi cố tìm cho mình một chút hồi sinh
Nhưng thoáng vui chợt đến  thì thoáng buồn đã qua
Tim đau nhói , tôi biết mình đã sao rồi đó
Biết làm chi và cứu rỗi bằng chi …
Hãy để cho tôi một chút cười cay  dắng
Thế Phiệt,Tam Anh * tôi muốn đời phẳng lặng.

 Tôi mong chiều có nắng
Cũng như mong đời phẳng lặng
Hãy ngồi yên trong cuộc sống hôn hoàng
Cho tình trẻ lại
Như chiều mưa có nắng.

Những buổi chiều qua đi
Qua đi, qua đi  mãi …
Tôi muốn nằm yên
Ngắm nhìn cuộc đời phẳng lặng
Hãy cho tôi một phút bình yên ….hỡi người.
               Sài Gòn,1995.
               TM


*Tam Anh: Trâm Anh, Thế Anh, Cát Anh (ba con gái).


READ MORE - CÓ NHỮNG BUỔI CHIỀU - Thơ Tuyết Mai - Giọng ngâm: Thúy Vinh - Nhạc: Lê Thanh Đạm - Ca sỹ: Thành Đạt - Hòa âm: Lê Ngọc Đăng Khoa

DƯỚI TÁN RỪNG CÁT TIÊN - Thơ - Nguyễn An Bình



NGUYỄN AN BÌNH
DƯỚI TÁN RỪNG CÁT TIÊN


Dưới tán rừng ẩm ướt
Ta lần tìm dấu chân
Đường mòn quanh phía trước
Hình như mưa xóa dần.


Cơn mưa rừng ào ạt
Chợt đến rồi chợt đi
Vắt rình theo bám chặt
Từng bước hay từng ly?


Gốc bằng lăng cổ thụ
Ngáng đường sợi mây giăng
Chim rừng còn say ngủ
Bùn quếnh đặc dưới chân.


Nắng sau mưa vàng óng
Lấp lánh qua tàng cây
Suối chảy quanh lèn đá
Hương rừng tràn quanh đây.


Nơi nào là Bàu Sấu
Chấp chới đàn bướm bay
Cây si  trăm thân mọc
Tiếng nhạc rừng ngất ngây.


Mơ thấy nàng công chúa
Ngủ say trong rừng già
Đẹp như trong cổ tích
Ta say đắm  hồn hoa

Cát Tiên, 10/8/2018
N.A.B.



READ MORE - DƯỚI TÁN RỪNG CÁT TIÊN - Thơ - Nguyễn An Bình