Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, May 31, 2015

UỐNG NHUẬN BÚT - thơ Nguyễn Hữu Minh Quân














UỐNG NHUẬN BÚT

Nguyễn Hữu Minh Quân

Chia cho em một nửa
Còn lại để anh với bạn bè
Bõ bèn chi mấy đồng nhuận bút
May mắn ở đời còn có kẻ sớt chia

Chẳng phải là ai, bạn anh mấy thằng mọt sách nghèo rách như nhau                                              Chúng hồn nhiên và vô can, chẳng làm đau một cành cỏ úa
Đời lên xuống ngựa xe mấy thuở
Chẳng bao giờ bỏ nhau

Dù đi đâu về đâu
Vẫn nhớ về những cuộc rượu còm với tiền nhuận bút
Rượu ít mà ấm lòng nhau
Lúc quá chén chúng cãi nhau suốt đêm về đồng xu thủng lỗ giữa
                                                                             
Thằng thì ngữa mặt chê trời vì bị đời đá đít
Thằng thì khóc sụt sịt như con nít vòi quà
Thời đại đi qua
Tầm vóc của con người đi qua chỉ ngang với những tựa đề ghi trên bảng gỗ
Thằng uống say tuyên bố lên ngôi…
Trãm hết, trãm hết lũ lừa và mấy cái đầu đất sét

Ôi lạy trời!
Rượu nhuận bút khi nào cũng khiêm tốn thế
Đào xới cơn đau, kể chuyện dâu bể…
Bước chân liêu xiêu về trong gió bụi
Cuộc trùng lai róc rách tựa nghìn thu
Ra về mà vẫn thòm thèm ngoái lại
Hẹn nhuận bút bài sau!

                                 24.9.2014
                                     NHMQ
READ MORE - UỐNG NHUẬN BÚT - thơ Nguyễn Hữu Minh Quân

MÙA PHƯỢNG HỒNG - Thơ Nhật Quang




MÙA PHƯỢNG HỒNG

Tháng Năm vương gió nhẹ
Nắng lụa khép bờ vai
Mây ru mưa vào Hạ
Nỗi buồn vắt lòng ai

Gió lùa qua kẽ lá
Ngõ hồn chợt mênh mang
Hồ sen hương ngan ngát
Ve sầu hát miên man

Em đi quên kỉ niệm
Một thời áo trắng bay
Lưu bút nhòe mực tím
Cánh phượng hồng mơ phai

Em theo đời cơm áo
Giữa phố chợ bôn ba
Ta ôm tình trĩu nặng
Bạc đầu với thơ ca.

          Nhật Quang

READ MORE - MÙA PHƯỢNG HỒNG - Thơ Nhật Quang

CHO MÙA HẠ NHỚ - thơ Trầm Mặc


Tác giả Trầm Mặc











CHO MÙA HẠ NHỚ 
                             Trầm Mặc
                               (NTB)

Hạ về bao nỗi nhớ mong
Lần gom bao kỷ niệm trong sáng ngời
Một thời áo trắng theo vời
Cùng ai vun đắp duyên đời trăm năm
Giờ đây tuổi đã quá rằm
Nhớ lời ai hẹn xa xăm tháng ngày
Lần khâu bao nỗi đắng cay
Mà nghe như xót xa thay nỗi lòng
Lần gom xác phượng thắm hồng
Lưa thưa sợi nắng mênh mông tình buồn
                                                         
                                  Vỹ Dạ - Huế
READ MORE - CHO MÙA HẠ NHỚ - thơ Trầm Mặc

TUỔI ĐỜI - chùm thơ Hoàng Anh 79




Hoàng Anh 79

TUỔI ĐỜI

Con đường đá sỏi lá bay
Em ơi Cao Lãnh chiều cay mắt người
Sông Tiền lặng lẽ dòng trôi
Em còn ở lại tuổi đời mù tăm


MẮT LỆ

Tóc thề em thả bên sông
Cổ Chiên con nước chia dòng bể dâu
Em nghiêng dáng nhỏ qua cầu
Thương ta mắt ứa lệ sầu nhìn theo


NGẬM NGÙI

Sóng xô gió đẩy dạt bèo
Ta xa nhau cũng tại nghèo thôi em
Hành trang là cuộc nhớ quên
Qua cầu Rạch Miễu phố đêm ngậm ngùi


MƯA LONG XUYÊN

Xa em xa trọn một đời
Dấu chân chim lạc giữa trời bão giông
Ra đi còn nợ dòng sông
Mưa bong bóng nổi chiều Long Xuyên buồn


NHỚ

Em đi nhớ nắng Hóc Môn
Nhớ mưa Chợ Lớn nhớ sông Sài Gòn
Tình đầu phai nhạt môi son
Giữa rừng Miệt Thứ đâu con đuờng về


LỐI VỀ

Đi xa cho lắm cũng về
Lợi danh tranh đấu cơn mê cũng tàn
Chuông rơi gõ nhịp thời gian
Thiên đàng, địa ngục biết sang lối nào.

Ngày 30/5/2015
HA 79

READ MORE - TUỔI ĐỜI - chùm thơ Hoàng Anh 79

THƠ PHẬT ĐẢN - Hạnh Phương



Tác giả Hạnh Phương











THƠ PHẬT ĐẢN
Hạnh Phương

Có một khoảng cách tìm đến
Có một khoảng trống tìm về
Nỗi đau trái tim đan bện
Chập chùng ảo ảnh hôn mê.

Phật thương chúng sanh như mẹ
Cưu mang chín tháng mười ngày
Bao nhiêu lá răm lá hẹ
Ngậm cười nuốt trọn đắng cay.

Gọi con có ngọc trong áo
Tự tìm lấy ánh pha lê ...
Phật đến với đời huyên náo
Trỏ con thanh tịnh CHỐN VỀ.

Khoảng cách xóa đi tự ngã
Khoảng cách xóa tự chính mình.
Thế là địa phong thủy hỏa
Vui mừng cùng Phật ĐẢN SINH.

Phật rằng Phật chẳng đâu xa
Ngay trái tim con vốn có
Từ vô lượng kiếp sâu xa
Chúng sanh, Phật chung làng họ.

Có bé toan cầm đất Phật,
Thơ ngây muốn ném chim trời
Chim bay chín tầng chất ngất
Bé về nghe mẹ ầu ơi.

Có người nhà gần chùa Phật
Vợ con gọi Phật bằng anh
Trải trăm ngàn kiếp như nhất
Phật khen con cháu hiền lành.

Phật mình ra đời vốn thế
Bóng hình đẹp cả trời xanh
Phật mình không hề câu nệ,
Tiếng lời chơn thật chúng sanh.

Hôm nay đón mừng Phật Đản
Hân hoan đón Phật vào lòng
Phật Ngoài gặp Phật ở Trong
Ngực ai cũng ngời chữ vạn.

Hôm nay đón mừng Phật Đản
Nhà mình mở cửa xênh xang
Mỗi ai thảy đều xán lạn
Mỗi tâm thơm ngát chiên đàn.

HP
14 tháng 4 Ất Mùi
31.5. 2015

Phật lịch 2559
READ MORE - THƠ PHẬT ĐẢN - Hạnh Phương

LỜI DẶN DÒ BÊN DÒNG A-NO-MA - thơ Trầm Mặc














LỜI DẶN DÒ BÊN DÒNG A-NO-MA 
                                              Trầm Mặc
                                                  (NTB)

*Kỷ niệm ngày lễ Phật đản - Phật lịch 2559

Xa-Nặc ơi! Con hãy về đi!
Lưu luyến làm chi, buổi biệt ly
Ta đi quyết chí tìm đường đạo
Giải thóat, thôi về, để ta đi.

Thôi nhé! con về tâu phụ vương
Ra đi ngàn dặm, những đêm trường
Khi nào tìm được đường chân lý
Ta sẽ trở về thăm cố hương

Con ngựa kiền trắc của ta ơi
Hãy cùng Xa-Nặc trờ về thôi!
Rừng đêm thanh vắng mau về nhé!
Ta quyết ra đi để cứu đời

Dòng A-Nô-Ma một đêm khuya
Không gian buồn vắng phút chia lìa
Thái tử Đạt Đa rời cung điện
Đạo vàng soi sáng một mai kia
                                                   31/5/2015
                                                         TM


READ MORE - LỜI DẶN DÒ BÊN DÒNG A-NO-MA - thơ Trầm Mặc

NỢ NẦN - thơ Chu Vương Miện



nợ nần

thơ chu vương miện


người ta nợ bạc nợ tiền
còn ta nợ một lời nguyền lạ ghê?
sông thương cầu nối đôi bề
bến thương đầy não cùng nề khó coi
nợ tiền trả hết lại đòi
nợ bạc bán cả ngựa voi trả dần
nợ tình đem đặt bàn cân
so le quá nặng đứt cần chổng chơ
nhẹ hều thân nhện giăng tơ
nhố nhăng giống một bài thơ lạc giòng
hai đằng nối một rặng thông
đền Hậu Quản chùa Kim Lăng quê nhà
mà dừng tình đã yên ba
thượng lưu giang thượng lòa nhòa khói vây
ờ lầu hòang hạc là đây
mà lời nguyền đã rượu say lưng trời
người đừng tịch nữa người ơi
bao năm cũng một tiếng cười vong nhân
ta bơi cái buổi phong trần
thì thôi độ lượng duyên gần quên ta

*
trăm quan mua đủ thứ trò
một quan chỉ đặt thò lò quay chơi
nghĩa đời kẻ ngược người xuôi
trò đời thì cũng vẫn lời gian ngoan
loanh quanh mang lửa thử vàng
vàng thật lẫn giả vơ quàng vơ xiên
đồng tiền ơi hỡi đồng tiền

                                          cvm


READ MORE - NỢ NẦN - thơ Chu Vương Miện

TẠ ƠN ĐỜI MỖI SỚM MAI - chùm thơ Nguyễn Ngọc Hưng



Tác giả Nguyễn Ngọc Hưng


Nguyễn Ngọc Hưng

TẠ ƠN ĐỜI MỖI SỚM MAI

Người sống với người hay sống cùng cảm quan vô thường thực ảo
Những gì giả hợp rốt rồi giả tan
Thế giới trong mắt ta là hạt hay đối hạt
Sóng hay phản sóng cũng tương tàn

Tự xây ngục tự mở đường giải thoát
Nhân loại loay hoay trong vòng xoáy chính mình
Bởi tri kiến sai lầm cái tôi trùm vũ trụ
U minh này u minh nữa u minh…

Cây một chỗ chờ chim bay quên đậu
Quay phía nào trái đất cũng đứng yên
Lặng lẽ lên xe mặt trời nổ máy vọng tâm hướng về ba-la-mật(*)
Cuộc tìm tôi xa đến mức hão huyền

Giữa rỗng không bất chợt tiếng chim chuyền
Lơ lửng rơi cái giật mình nho nhỏ
Ta ngắm ta hay ta đang ngắm làn không khí mơ hồ rung động gió
Mang âm hưởng một giai điệu cổ xưa cố vẫy vùng thoát thăm thẳm thâm u

Ngày đang sáng đêm sắp mù nay cuối hạ mai đầu thu
Hoàng hôn khép những bông sen dịu dàng rũ cánh
Bóng tối phủ màn đen lên mờ tỏ giấc mơ trăng vừa đủ lạnh
Để mỗi sớm mai cầm hoa đỏ nắng xanh hoan hỷ tạ ơn đời!
______________

(*) Ba-la-mật: Viết tắt của Ba-la-mật-đa, là cách phiên âm thuật ngữ tiếng Phạn pāramitā . Ba-la-mật được dịch nghĩa là Đáo bỉ ngạn, Độ vô cực, Độ, Sự cứu cánh. Cách dịch "sự cứu cánh" (chỗ tối hậu của sự việc) được nhiều người cho là đúng hơn cả.

                                                               NNH



NGÀY YÊU THƯƠNG NHỚ MẸ

Tăm tăm bóng mẹ cuối trời
Ba thập niên
Gió
Lá rơi ngập đường
Con ngồi trông nắng mà thương
Nghe mưa mà nhớ góc vườn quê xưa

Chiều nương sắn
Sớm nà dưa
Một tay vun xới cày bừa
Một tay
Ngược xuôi ăn bữa chạy ngày
Nhịp chày đơn độc
Cối xay mỏi mòn

Cho con êm giấc trăng tròn
Một mình mẹ gánh nắng non sương già
Hết lo gần lại lo xa
Mai cơm ai thổi
Mốt nhà ai chăm…

Cuối trời bóng mẹ tăm tăm
Khổ thân con một chỗ nằm nhớ suông
Mấy thương
Mấy xót
Mấy buồn
Cũng đành bấm bụng
Mệnh khuôn đúc rồi!

Hiu hiu gió thổi run đồi
Cỏ vàng chân mộ
Mây trôi sẫm trời
Hoa hồng ai nhận, mẹ ơi
Ngày yêu thương
Bỗng nghẹn lời yêu thương…
                                            NNH


HƯƠNG CỐ LÝ

Không kịp gửi cho em một tẻo teo nào
Dù chỉ đơn sơ chùm bông bưởi rưng rưng trời cố lý
Hay một vài dải gió lơ ngơ cắp hương ổi đào thổi suông 
                                                                     qua vườn thị
Tí đỉnh gọi là thơm thảo quà quê

Không kịp gửi cho em cánh bướm rập rờn đôi lá cỏ ven đê
Vàng sót cọng rơm sau vụ gặt hè thu ngậy nắng
Giọt nước sông xanh ngấm phù sa đỏ nặng
Vẫn mê mải về xuôi nuôi nấng dưỡng chăm những xôi mật bãi bờ

Không kịp gửi cho em vài khẩu khói lam đôi chút sương mờ
Ngày ướp gió heo may đêm đẫm mùi hoa sữa
Câu thơ vội còn lửng lơ một nửa
Ngập ngừng tay chẳng dám trao tay

Không kịp gửi cho em ngay cả một lời say
Dăm tiếng ngọt dẫu men rượu mật đường ối a trời đất
Trăn trở lòng quê sá cày đang dở dang trở lật
Sẽ ra sao những hạt giống gieo nhằm giông tố bão bùng

Đã tơ tằm tơ nhện chi chi mà vương vấn lạ lùng
Ẩn hiện nhớ thương trong tất cả những vui buồn thân thuộc
Chiều cuối thu khắc khoải nổi chìm trong đục trong tiếng cuốc
Chưa kịp gửi gì em đã nhận gì đâu!

Tâm tư khổ qua này lặng lẽ xỏ thành xâu
Nỗi niềm cam thảo đây anh âm thầm kết chuỗi
Dòng năm tháng mải miết miên man trôi không đầu không cuối
Ai còn chín nhớ mười thương hương cố lý mơ về!

                                                                       NNH




Trích từ tập thơ
Bài Ca Con Dế Lửa,
Tác giả Nguyễn Ngọc Hưng,                                       
NXB Hội Nhà Văn 
và Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Quảng Ngãi,
2012 .           

Tác giả gởi tặng.



VNQT: Bạn đọc yêu thơ Nguyễn Ngọc Hưng và muốn mua sách, xin vào FaceBook của nhà thơ để liên hệ.



READ MORE - TẠ ƠN ĐỜI MỖI SỚM MAI - chùm thơ Nguyễn Ngọc Hưng

HAIKU CHIỀU - thơ Nguyễn Hữu Minh Quân




HAIKU CHIỀU 


Bài 1

Vườn nhà yên tỉnh quá
chú chim si tình hót nghe lạ
réo rắt buổi chiều thơm


Bài 2

Chiều ghé xuống bên đồi hoa dại
giật mình chạm phải giọt chuông
chùa xa vọng lại
                                                                


                                                      
3.10.2014
                                        

Nguyễn Hữu Minh Quân



READ MORE - HAIKU CHIỀU - thơ Nguyễn Hữu Minh Quân

HY VỌNG CỦA "THĂNG TỬ HÌNH" - truyện ngắn Trạch An - Trần Hữu Hội

        


Trạch An -Trần Hữu Hội

HY VỌNG CỦA "THĂNG TỬ HÌNH" 
                                                    


      Ô cửa sáo mở ra đột ngột, một gương mặt nghiêm khắc của cán bộ biệt giam nhìn chòng chọc vào tôi và phạm nhân chung phòng, cuối cùng một ngón tay chỉ đúng vào tôi:
      -Chuẩn bị đồ đạc.
      Khẩu lệnh này đã quá quen thuộc với tôi vì đã hơn hai năm nằm biệt giam, chuyển phòng không biết bao nhiêu lần. tuy vậy lần nào cũng hồi hộp lo âu vì không biết là chuyển phòng hay chuyển trại.
       Lần này thì tôi biết chắc là chuyển phòng, bởi sáng nay, cán bộ phát hiện “ chậu hoa” trên ô cửa phòng tôi và lập tức tịch thu với anh mắt ngờ vực, đe dọa.
       Từ ngày vào tù. tôi vào ngay biệt giam, chỉ những lần hỏi cung là được ra ngoài, còn lại, nằm trong căn phòng 2x2 mét. Một bệ xi măng cao hai mươi phân, rộng một mét hai mươi phân cho hai người nằm, nhưng thường thì một người nằm trên và một người nằm dưới. tôi luôn chọn nằm dưới. Khoảng này tám mươi phân, hẹp hơn, không tô láng. dành cho sinh hoạt và để thùng cầu. Có những lúc xui xẻo gặp thùng câu thủng là suốt đêm phải ngồi, luôn tay dùng giẻ thấm rồi vắt ngược vào lại thùng cho đến sáng! Bù lại. nằm dưới có cái lợi là có thể nghe dộng tỉnh bên ngoài dễ hơn, thấy bóng cán bộ rình nghe lén và mát hơn nhờ cửa chính có một khe hở nhỏ chừng năm, bảy ly. Năm bảy ly thôi nhưng là cả một “khoảng trời mênh mông”đối với người nằm dưới.
       “Chậu hoa” chúng tôi bị tịch thu sáng nay là một mất mát lớn, bởi công sức chăm trồng của cả hai chúng tôi hơn tháng nay!
        Trong biệt giam, cứ chừng vài tháng là có lệnh xem lại những đồ đạc ít dùng. Những món đồ thường dùng thì để trước cửa phòng, những gì ít dùng tới, cho vào giỏ gởi phục vụ đem đến phòng đồ đạc tập thể. Khi xem lại đồ dùng, tôi thích thú vì bao nilon đựng hạt ném(*) tua tủa mầm xanh. Mẹ tôi luôn gởi ném cho tôi, bà dặn là khi nào cảm hay đau bụng thì nhai vài hạt sẽ bớt ngay. Bởi ít khi bị cảm, nên tôi cho vào giỏ đồ ít dùng. Tôi và bạn cùng phòng, một phạm nhân hình sự, tội mổ bò lậu. Biệt giam luôn bố trí cho tù chính trị ở chung với hình sự. Tuy mới ở tù bốn tháng nhưng bạn tù chung phòng với tôi cũng rất thích thú khi nhìn những hạt ném mọc mầm xanh tươi. Chúng tôi giữ lại bốn hạt có mầm cao nhất với ý định trồng. Muốn trồng những hạt ném sẽ cần một cái chậu, nhanh trí, tôi lấy lại hai hộp diêm rồi gởi lại giỏ đồ cho tù phục vụ mang lại phòng kho.
       Tôi mở hẳn hộp diêm ra rồi cắt đôi, ghép lại thành một ô chữ nhật, cao chừng  ba phân, đặt chồng lên nắp hộp diêm, như vậy là có một cái chậu đủ cho bốn hạt ném. Bây giờ cái khó là đất, phòng luôn sạch không một chút bụi, kiếm ra đất thật khó! Tôi nghỉ đến chuyện khi nào đi hỏi cung, trong này thường gọi là “đi làm việc”, sẽ lén lấy một nắm đất. Ý tưởng này trở thành khó thực hiện vì tôi  từ hơn một năm nay không thấy gọi đi làm việc, bạn chung phòng cũng hình như đã kết cung, chờ ra tòa. Hai chúng tôi cùng chọn cách lót dưới một lớp giẻ, dặt bốn hạt ném vào rồi xé vụn giẻ nhét thêm xung quanh. Sau một hồi “hì hục”, đã có một chậu ném tươi xinh tua tủa mầm…Chúng tôi nhỏ nước hàng ngày làm chất dinh dưỡng…May mà hộp diêm bằng gỗ, hơn tháng rồi vẫn chưa bị hư!
        Suốt ngày, hai chúng tôi nhìn những lá xanh tăng trưởng! “Chậu hoa” được đặt cuối phòng, đến chừng sáu giờ chiều, chúng tôi đứng lên vai nhau, cho“chậu hoa” lên ô cửa có song sắt hóng sương đêm, rồi sáng mai, nán đến chín giờ cho hoa tắm nắng mai, rồi lại đứng lên vai nhau đưa trở lại phòng. Chúng tôi nâng niu hộp diêm như một chậu hoa hồng mỏng manh.
        Chúng tôi ngây thơ, sau khi phát hiện và tịch thu chậu hoa, tôi bị lên phòng đều hành trại, cán bộ hỏi tôi là đã làm ám hiệu liên lạc với ai. ở nhà nào ?
( Nhà là trại tập thể, ở chừng ba, bốn chục người.) Lúc này tôi mời biết là có thể bỏ một vật gì đò lên cửa sổ, làm ám hiệu cho bạn tù ở ngoài định vị phòng biệt giam mình đang ở, trong những lần trốn trại trước dây đã xảy ra đều này.
       Vậy là tôi bị chuyển phòng!
                                                             oOo

        Phòng tôi chuyển đến nằm dãy đối diện với phòng cũ, vừa chào bạn tù mới, đã nghe tiếng gõ tường, Tôi đưa mắt hỏi bạn mới:
         - Ai bên phòng đó vậy?
         - Thăng tử hình!
         “Thăng Tử hình” là đồng hương với tôi. Tội đốt kho lương thực, chung vụ của Thăng gần như cả phòng lương thực, trưởng, phó phòng và hai mươi mấy nhân viên. Phiên tòa lớn nhất từ trước tới nay, phải hơn hai năm mới kết cung và xét xử, Thăng là thủ kho, tự tay châm lửa, lãnh án nặng nhất: Tử hình, còn lại chung thân, hai mươi hai năm, mười tám năm… Thăng đang chờ ân xá hoặc giảm án. Theo nguyên tắc, tù nhân sau khi tuyên án, có quyền xin phúc thẩm hoặc viết đơn lên Chủ tịch nước xin ân xá. Bởi chỉ là nguyên tắc nên không mấy khi tù nhân được thỏa mãn. phần nhiều được phê “Y án tỉnh Ninh Thuận”. Lúc này, tù nhân chỉ còn chờ ngày thi hành án: Xử bắn !
         Nguyên tắc này cho tù nhân tử hình kéo dài thời gian có khi cả năm, bởi đơn đi và về rất lâu.
         Tôi biết mình sẽ chuyển phòng lần nữa vì sớm muộn gì ban đều hành trại giam cũng phát hiện ra sơ suất của cán bộ: Tôi và Thăng tử hình là đồng hương.
         Thăng bị cùm cố đinh, khác vời cùm thường là không thể di chuyển, cùm cố định được xuyên qua tường, sau khi xỏ hai chân vào, cán bộ đích thân bấm khóa từ bên ngoài. Bên trong, tù nhân chỉ được đứng, ngồi hoặc nằm tai chỗ!
         Lại nghe tiếng gõ tường, tôi vờ hỏi bạn mới:
         -Thăng tử hình nói gì vây?
         -Anh ấy hỏi có phải anh Hân chính trị, ở Sông Pha không?
         Tôi vờ không biết nghe và gõ tường vì chưa thể tin bạn mới, tội liên lạc với nhau có thể bị còng hoặc cùm 15 ngày đến một tháng!.
         -Trả lời giùm anh với, nói là đúng rồi.
         Bạn mới gõ tường, tiếng gõ thật nhanh chứng tỏ cũng đã ở biệt giam lâu rồi.
         Qua phút làm quen ban đầu, tôi có thể tin là bạn mới không tố cáo, tôi tự mình nghe và gõ lại. Có hai bảng mã cho tù nhân dùng liên lạc với nhau bằng cách gõ lên tường. Cách liên lạc này cần một vật cứng, nhỏ chừng ngón tay, thường thì dùng cán quạt, rồi lấy thun quấn chặt là có thể gõ. Có hai bảng mã thông dụng cho biệt giam: Bảng 5x7 và 6x7. Bảng 5x7 là 5 ô hàng ngang và 7 ô hàng dọc, mỗi ô chứa một chữ cái theo mẫu chữ a, ă, â,b,c….Thí dụ chữ  “a”, nằm ô thứ nhất hàng ngang và cũng ô thứ nhất hàng dọc, gõ: Cạch cạch liền nhau…Hàng ngang được gõ trước, hàng dọc gõ sau. Xem thật là khó khăn và rắc rối, nhưng như người xưa nói: “Nước sông, công tù”. Trong tù ai cũng tỷ mỷ và kiên nhẫn bởi suốt ngày nằm không, tháng này qua tháng nọ, năm này qua năm kia!
        Thăng ở đã lâu, dùng mẫu 5x7, tôi lại quen dùng mẫu 6x7, ban đầu có khó hiểu đôi chút nhưng rồi chuyển đổi rất nhanh.
         Thăng tâm sự nhiều về vụ đốt kho, hỏi tôi chuyện ở địa phương, ngoài đời…và cuối cùng thì hỏi tôi có biết Hương, người yêu của Thăng không?
         Thăng bị bắt từ khi tôi còn ở ngoài, bởi Thăng nhỏ hơn tôi nhiều nên cũng ít quan tâm, nhưng Hương thì tôi biết, tôi có dạy Hương năm lớp chín. Hương bỏ học sớm để giúp gia đình. Sau khi Thăng bị bắt, tình cờ tôi gặp Hương trong một hoàn cảnh, mà nói ra chắc Thăng sẽ thất vọng và đau lòng lắm!
         Tôi trả lời là không biết.
         Thăng kể chuyên tình của mình thật lâm ly, thật đẹp! Hôm ra tòa, Hương khóc lóc và hứa ở vậy không lấy chồng nếu Thăng bị tử hình thật! Thăng luôn hy vọng là được ân xá, giảm án qua chung thân, rồi giảm qua 22 năm, nếu chấp hành tốt thì sẽ được giảm dần và cuối cùng thì chừng 12 năm là có thể trở về sống hạnh phúc cùng Hương ! Có đều làm Thăng cứ ray rứt băn khoăn là không hiểu tại sao, từ sau ngày ra tòa, không thấy Hương thăm nuôi. Nhưng Thăng cũng tự an ủi là có lẽ trại không cho phép vì Hương không phải là vợ, chỉ cho gia đình thăm mà thôi.
        Tôi an ủi Thăng là hắn đã nghỉ đúng, trong lòng mong sớm chấm dứt câu chuyện!
        Phát hiện của trại giam nhanh hơn tôi tưởng. Ô cửa sáo lại mở ra, may là cuộc chuyện trò của tôi với Thăng vừa dứt, nếu không, không những chuyển phòng mà còn bị lãnh cùm vào chân!
        - Chuẩn bị đồ đạc!
        Tôi khỏi chuẩn bị vì chưa kịp soạn đồ dùng cá nhân ra.
                                                      oOo
        Trước khi bị bắt, cũng như bao người trong địa phương tôi sinh sống, làm nông thì chỉ là công việc phụ bởi chẳng đủ sống, đi buôn mới là công việc đem lại cái ăn hằng ngày. Không kể đàn ông hay đàn bà, cứ còn sức khỏe thì đi buôn. Khi thì hàng nông sản, khi thì hàng điện máy linh tinh. Nông sản có gạo từ Tuy Hòa, Quảng Ngãi… Thuốc lá, đậu xanh, mì lát, từ Cam Ranh vào Sài Gòn. Điện máy là gọi cho to tác thế chứ thực ra chừng chục, mười lăm kg đinh, dăm cái bóng đèn tròn… mua được ở cửa hàng phân phối cũng mang vào Sài Gòn kiếm lời. Ga tàu là nơi hội tụ nhiều hạng người lăn lộn mưu sinh.
        Hung thần của ga là Thuế vụ, Du kích. Mọi mặt hàng đều là hàng lậu.
        Bởi ga là nơi dễ gặp, dễ quen nhau, nhất là người cùng địa phương. Tôi gặp Hương một vài lần. Hương thuộc hạng buôn lớn, hàng nhiều và là hàng có lãi cao. Hương thuê người áp tải hàng, lo chuyện vào ga, lên tàu thì thường ngồi trên toa Trưởng tàu và Kiểm soát viên. Dưới ga có thuế vụ che chở, lên tàu có Kiểm soát viên bao che.
       Hôm ấy, tôi mang một ba lô 6kg và một túi xách 4kg thuốc lá ra Nha Trang. Mười kg thuốc lá là cả một gia tài, tất cả vốn liếng của tôi là đó!
       Đang ngồi một góc trong sân ga, nơi có đám tranh lúp xúp, chờ tàu chợ từ Sài Gòn ra thì Thuế vụ cùng Du kích xuất hiện. Cả ga nhốn nháo, con buôn chạy mọi hướng. Tôi không kịp mang ba lô, chụp vội túi xách chạy theo những con buôn khác.
       Tàu vào ga nhưng con buôn hầu hết kẹt không lên tàu được. Khi tàu đã qua, tôi dấu túi xách vào nơi khác rồi trở lại tìm ba lô, không còn ở đó nữa!
       Tôi thất vọng vì hơn phân nữa vốn liếng nằm trong ba lô. Mua thêm hàng thì không có tiền, đi ra Nha Trang với 4kg thì lỗ chi phí! Tôi quết định vào xin lại ba lô hàng. Với giấy đi lại là giáo viên, tôi hy vọng các nhân viên thuế thông cảm. Giáo viên thời này, thỉnh thoảng, vào dịp nghỉ, cũng đi buôn gọi là “cải thiện”.
        Chờ cho trạm thuế vắng người, thường thì khi tàu ra khỏi ga chừng hai tiếng thì sinh hoạt sân ga vắng lại.
         Tôi vào trạm với tâm trạng hồi hộp lo âu. Nhìn đống hàng ngổn ngang, đảo mắt qua tìm cái ba lô có nằm ở đó không nhưng không thấy, có lẽ nó nằm dưới những bao hàng khác. Thấy cửa phòng khép hờ, tôi cố xua đi nỗi sợ hải thường trực, đẩy cánh cửa. Hai tấm thân trần truồng trên chiếc sạp gỗ sau bàn làm việc, họ bật dậy vội vã kéo tấm chăn che, tôi nhận ra Hương và một nhân viên thuế vụ.
          Đóng nhanh cửa, tôi ra ngoài với nỗi thất vọng tột cùng, trong lòng cứ nghỉ giây phút chứng kiến vừa qua là một tai họa, bởi nhân viên thuế sẽ ác cảm không hy vọng gì cảm thông, cho tôi lại ba lô!
          Nhưng Hương lại là cứu tinh, tôi đang ngồi bần thần lo lắng nơi một góc của quán nước gần trạm thuế thì Hương đến.
          -Thầy bị mất hàng à?
          Tôi không còn đi dạy, nhưng trong địa phương vẫn quen gọi bằng thầy.
          -Ừ, tôi bị mất một ba lô thuốc lá.
          -Thầy vào đây.
          Tôi theo chân Hương vào trạm thuế
          - Cái nào là của thầy?
          Anh thuế vụ ngồi sau bàn làm việc nhìn tôi dò xét, ánh mắt lườm lườm ác cảm. Tôi tìm trong đống hàng, ba lô của tôi nằm dưới mấy bao hàng khác, có bao là gạo, có bao là đậu đen…Tôi xách lên đưa cho Hương.
         -Thầy mang ra đi, cẩn thận nghe thầy! Thầy của em đó anh!
         Tôi cảm ơn rồi đi nhanh ra khỏi trạm, như sợ chậm chân sẽ làm gã thuế vụ đổi ý, lòng băn khoăn sao mọi chuyện lại dễ dàng như thế!
         Qua ngày hôm sau, trong lúc chờ tàu, gặp một đồng hương, anh này là tay buôn chuyên nghiệp, hôm qua biết tôi bị mất hàng:
         -Xin được rồi à, nhờ Hương phải không?
         -Vâng.
         -Gặp Hương là hên rồi, “vợ bé” trưởng trạm đó.
                                                 oOo
         Sau cuộc chuyện trò ngắn ngủi trong biệt giam, Hai tháng sau tôi được ra trại. tháng sau nữa  thì nghe tin Thăng bị đưa đi xử bắn ở Cà Đú!
         Tôi băn khoăn không biết trong thời gian ngắn ngủi đó, có ai biết sự thật phủ phàng về Hương, vô tình hay cố ý,  tiết lộ với Thăng không?!
         Mong rằng đừng có ai, cho hắn mang theo niềm hy vọng thủy chung của Hương về bên kia thế giới, như thế vẫn tốt hơn!

                                                         Sài Gòn, tháng 5, năm 2015.
                                                             Trạch An-Trần Hữu Hội

(*) Hạt ném (còn gọi là nén) : dạng củ, giống như củ hành, nhưng nhỏ hơn, chỉ bằng ngón tay, màu trắng đục, chứa nhiều nước, có vị hăng, dùng để giải cảm, đau bụng rất tốt.
READ MORE - HY VỌNG CỦA "THĂNG TỬ HÌNH" - truyện ngắn Trạch An - Trần Hữu Hội