Nhà thơ Phong Nguyễn |
Chùm thơ Phong Nguyễn
ĐỢI MÃI CHIỀU THU
Vẫn miên man cất tiếng gọi tình
Con chim khách đã về hôm trước
Mãi tìm ai, dấu chiều chân bước
Trên đầu thu, lá đã thay màu
Bước lữ hành anh mãi nơi đâu
Có nhận ra nắng vàng mùa gọi
Tóc điểm trắng mái đầu ai đợi
Qua mùa thu, thu lại đi qua
Màu tím nhớ nụ cà đã ra
Mắt vẫn đăm nhìn về một hướng
Cuối con đường mờ trong gió chướng
Mà xa xăm chẳng thấy đi về
Bến chiều xưa, đò gác sông quê
Ông lái chép miệng hoài ức cũ
Đã bao mùa gió và cơn lũ
Cuốn tình em trắng với thời gian
Con chim khách vẫn mãi miên man
Hoài công gọi bạn tình trong nắng
Nơi đó anh. Ngày dài trống vắng
Thu đã về buồn lắm trông theo
Phong nguyễn
14-4-2016
EM CÓ NHỚ KHÔNG
Em về phố rồi, có nhớ không
Vườn sau nắng chỉ mới chớm hồng
Gió nghe chừng lạ ngoài khe cửa
Mắt mẹ buồn tênh cứ ngóng trông
Em về phố rồi, có nhớ không
Bãi bồi bắp nụ mới vừa bung
Bên sông ngược gió con chuồn cỏ
Thả mặc chiều trôi nước một dòng
Em về phố rồi, có nhớ không
Để lại chiều nay hoa cải ngồng
Thương con bướm trắng còn lơ đãng
vẽ bóng hoàng hôn giữa hư không
Em về phố rồi, có nhớ không
Từ khi ai bỏ cuộc... theo chồng
Hoa xoan đã rụng bao mùa vắng
Vương lại thời gian chỉ chút nồng
Chao ôi!
xuân hạ... Với.... thu đông
Em đi về phố... Mặc người trông...
5-8-2017
PN
BÓNG TA
Liêu xiêu
cái bóng
đổ nghiêng
Ta đi giữa nắng chiều riêng một mình
Bên kia
ai hát
duyên tình
Mà say cả nắng lung linh thế này
Chỉ là
một chút
men cay
Cớ sao làm đảo cuồng say nắng chiều
Thật tình
có phải
là yêu
Nở pha trộn lẫn ít nhiều đắng cay
Lãng du
ta với
chiều say
Tìm đêm trắng mộng bỏ ngày lặng im
Mặc cho
ai đó
kiếm tìm
Ta đi giữa nắng chiều riêng một mình
Phong Nguyễn
28-7-2016