Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, December 11, 2012

GIẤC MƠ LƯƠNG THIỆN - Hoàng Đình Chiến





                                    Cho ta vay chút tình hờ
                        Làm người lương thiện bên bờ sông đêm
                        Tiếng gà gáy đốt môi em
                        Trăng vàng trải chiếu bên thềm diết da.

                        Nở ơi! Em thật đàn bà
                        Cho “thằng rạch mặt” nhớ là đàn ông
                        Hương hành cháo ấm còn không?
                        Xôn xao tiếng cá mặt sông quẫy chèo.

                        Giấc mơ lương thiện Chí Phèo
                        “Cái lò gạch cũ” mốc meo luân hồi.

                                                             8-2005
                                               HOÀNG ĐÌNH CHIẾN 
READ MORE - GIẤC MƠ LƯƠNG THIỆN - Hoàng Đình Chiến

THƠ TẶNG QUÊ NHÀ – Trần Ngộ

Quảng Trị mùa mưa


HẸN ƯỚC

Anh không về nơi hẹn ước nữa sao?
Nơi đồng lúa đang xanh và ráng chiều vẫn đỏ
Mây vẫn bay trên trời quê lộng gió
Trăng vẫn tròn vành vạnh giữa giòng sông
Ta đã về với đồng ruộng mênh mông
Với giọng hát đò đưa 
Với ngã đường quen lối
Ta đã về với đồng xanh gió nội
Giòng sông trôi êm ả chở nắng chiều!


TA VỀ

Ta về với bến sông 
Đêm nằm nghe sóng vỗ
Nguồn trôi êm muôn thưở
Buồn vui ai hiểu lòng
Ký ức bồi hồi nhớ 
Trăng vàng xa mấy đông 
Trời quê xanh vời vợi
Bên non dải mây hồng !


MAI VỀ

Mai về quê lòng háo hức trăm nỗi
Gặp người thân gặp lại bạn bè
Mai về quê 
Lòng sướng vui không tả
Như trẻ thơ mừng mạ chợ về
Mai đã về nguồn cội của tôi
Bên dòng nước trong xanh 
Bên ghành kè thời gian rêu phủ
Đêm nằm nghe thì thầm sóng vỗ
Dòng Ô Giang ai tạo dựng bao giờ ?
Đây An Hồ, Câu Lảm ngàn xưa
Đất văn vật nghìn đời không thay đổi
Đây bút tháp cồn thiêng 
Đây đá rùa vang vội
Địa linh nhân kiệt
Lúa dẹp ba bồ.
Mai về quê!
Để lắng nghe điệu hát câu hò
Có trăng treo đầu núi
Gió chiều bên sông!

Chú thích:
An Hồ: tên cũ làng Hà Lỗ xưa.
Câu Lảm: tên cũ làng Câu Nhi xưa.

Trần Ngộ
tranngobl@yahoo.com.vn
READ MORE - THƠ TẶNG QUÊ NHÀ – Trần Ngộ

TẢN MẠN CÙNG "CÁNH ĐỒNG BẤT TẬN" - Đoàn Anh Kiệt


Đoàn Anh Kiệt là con trai út của nhà thơ La Thuỵ Đoàn Minh Phú. Có lẽ cháu Kiệt cũng đang vương mang hệ luỵ kiếp tằm với những giăng mắc "ngó ý tơ lòng" của nghiệp bút như cha của mình. Ngoài truyện ngắn TRĂNG KHUYẾT đã đăng, VNQT giới thiệu một bài viết khác của cháu Đoàn Anh Kiệt.


        Ảnh tác giả Đoàn Anh Kiệt


Tới giờ mới viết về phim Cánh Đồng Bất Tận quả thật đúng là … người lỗi thời: D! Nhưng mà tôi vốn là người xem phim cũ không chán, không ngại và không sợ! Hehe.

Đọc nhiều bàn luận, chê khen trên mạng, có cả những người bạn mình quen, rồi tất nhiên giống như những phim khác, trên mạng chắc chắn sẽ có bản phim, tôi coi phần nhiều là vì tò mò, thứ nữa là tôi thích giọng văn của chị Nguyễn Ngọc Tư, chất phác, mộc mạc mà không quê mùa!

Không bàn nhiều về hình ảnh và âm nhạc trong phim, thứ nhất là vì tôi vốn thuộc dạng mù màu, mù nhạc, thứ hai là bản phim tôi xem là bản “draft cut copy with sample music for screening purpose only”!

Phim mở đầu ấn tượng bằng một cuộc săn đuổi, và bằng một sự tàn ác trần trụi! Có người bạn tôi bảo rằng coi Hải Yến đóng vai Sương nói giọng Bắc kờ rất khó chịu, nhưng tôi lại thấy Yến đóng rất tốt, hơn nữa, vai diễn cần sự trâng tráo tự nhiên thì giọng Bắc kờ diễn tả rõ là không chê vào đâu được, ngay cả những trường đoạn nghẹn ngào chua xót, Yến diễn khá tự nhiên, nỗi đau trào lên đôi mắt, gương mặt.

Ngay cả vai diễn của Điền, luôn chảy nước mắt sống, có cái gì đó trên gương mặt em mà người ta nhìn vào đều cảm thấy đớn đau, nghẹn ngào và uất hận. Cậu bé mới lớn, mới chớm biết yêu, lại mù mờ trước cô gái ăn sương dày dạn. Hai mảnh đời vốn rạn vỡ sẵn, chợt gặp nhau, lại càng thêm đớn đau và rạn vỡ.

Dustin Nguyễn cũng có một vai diễn rất hay, dáng vẻ trầm buồn vắng lặng, hòa lẫn vẻ cục súc nôn nóng, và nét hiền hòa, đau đáu khiến cho một Út Võ từ truyện bước lên phim rất thành công. Trường đoạn Út Võ nổi nóng đập phá nhà, rồi sau đó đốt nhà bỏ đi, dáng người đàn ông mỏi mệt đứng trên ghe nhìn căn nhà bừng cháy không khỏi khiến người xem nghẹn ngào. Khi đọc truyện, tôi chẳng thể ghét được Út Võ, khi xem phim cũng thế, cái kiểu cục súc, gầm gừ thô bạo của ông như đang che đậy trái tim mềm yếu của mình, như câu nói của Sương nhận xét về ông: "Coi vậy chứ chẳng phải vậy đâu!”

Và, nếu như bầu cho diễn viên hay nhất phim này, tôi chọn Lan Ngọc cho vai Nương. Nét trong sáng, tinh tế, và cả vẻ cam chịu khiến cho cô gái có khuôn mặt, nụ cười thiên thần này lột tả được hết niềm đau đớn của thân phận người trôi nổi giữa những dòng đục trong của người lớn. Em diễn tự nhiên cứ như cuộc đời vốn thế, khắc khoải và chấp nhận, thỏa hiệp và thương yêu.

Vai diễn tệ nhất, theo tôi, chính là Tăng Thanh Hà trong vai vợ Út Võ, nét diễn có gì đó cứng ngắc, điều duy nhất cô để lại ấn tượng cho tôi là cảnh cô khoác mảnh vải lụa, và đứa nhỏ nói: "Mẹ con xa lạ sao lại mừng?” Ấn tượng là vì câu nói của đứa nhỏ, chứ không vì gương mặt, thân hình hay nụ cười của cô. Ước gì, trường đoạn cô bỏ đi đừng quá vội vã, chỉ cần một ánh mắt vừa đau đớn vừa quyết liệt cho khung hình cô ôm Điền thì có lẽ cũng tròn vai.

Cảnh nóng nhất trong phim, cảnh ân ái giữa Sương và Út Võ, nói thật, đây là lần đầu tiên tôi xem trong phim Việt mà không phản cảm! Cái khát tình bản năng của Sương, của Út Võ được miêu tả đầy đủ theo từng cung bậc và góc cạnh khuôn mặt. Đồng thời, ngay cả Sương, một cô gái điếm nghiện tình dục, vẫn còn hoang hoải theo những cung bậc cảm xúc thật sự, cảnh quay cô tìm đến bờ môi Út Võ, cảnh quay Út Võ gấp gáp đắm chìm trong cơn hoan lạc, thật sự, ở mức độ nào đó, đã tạo cảm xúc cho người xem.

Bình luận về phim thì tôi vốn là dân ngoại đạo. Nhưng Cánh Đồng Bất Tận dàn trải quá, khó tạo điểm nhấn, coi phim dễ … buồn ngủ! Hơn nữa mạch văn trong truyện khác với trong phim! Truyện của chị Tư thì nhân vật trâng tráo hơn, nhưng cũng dễ vỡ hơn, và lại càng biết cách che dấu cảm xúc, che dấu con người hơn!

Phim diễn tả rất có hồn, rất hợp lý, tạo ra những cảnh xúc động đến nghẹn ngào của Sương trong phim, của cái đau đớn kêu cứu đến lạc giọng của Nương, khác xa với truyện, Sương trâng tráo trước sự xúc phạm của Út Võ, Nương bình thản ngay cả đối mặt với nỗi đau lớn nhất của đời người, nhưng bằng vào những cách ứng xử bình thản của nhân vật trên từng câu từng chữ, nỗi đau của Cánh Đồng Bất Tận đã được chị Tư đẩy đến cái tận cùng, và chỉ dịu xuống nhờ chút cung bậc yêu thương của Nương trong đoạn cuối.

Và, một điều cuối, kết phim tròn trịa quá, giống như kết cục của những phim truyền thống! Tròn trịa chưa hẳn là không hay, nhưng nếu để chơi vơi một chút thì cảm xúc của người xem sẽ khác hơn! Ly nước đã đầy là ly nước không thể chứa thêm!

Truyện Cánh Đồng Bất Tận là ly nước còn vơi, còn phim thì lại là một ly nước đã quá đầy!

P/S: Ghét nhất là phần phụ đề tiếng Anh, không dưng lại dịch Cánh Đồng Bất Tận thành Floating Lives! Đọc cái tựa tiếng Anh, tôi đoan chắc 100% sẽ dịch thành Những phận đời trôi nổi!
                                                                
                                        ĐOÀN ANH KIỆT 
                                                 Tháng 4/2011                                                                               

READ MORE - TẢN MẠN CÙNG "CÁNH ĐỒNG BẤT TẬN" - Đoàn Anh Kiệt