|
Thủy Điền |
Về Quê Nội
Những năm nội tôi già yếu, cứ mỗi lần
về thăm, ông thường bảo: Ông bà bây giờ già rồi không lên thăm các cháu được
như ngày xưa nữa, các cháu tất cả đã lớn, nếu đứa nào có rảnh rang thì về thăm
ông bà.
Nhớ lời ông dặn mùa hè năm 1978, sau khi học xong năm đầu tiên tại
trường trung cấp Thủy lợi 3 Tiền Giang, tôi được nghỉ hè một tháng và về thăm
quê nhà một tuần. Đoạn đường từ Tân Hiệp - Lịch Hội Thượng mất gần trọn một ngày đường,
tuy không xa, nhưng hồi ấy xe cộ khan hiếm và vất vả lắm.
Vừa đến bến xe Lịch Hội Thượng độ hai giờ
chiều, tôi vác cái giỏ đi qua mấy con phố để đến bến đò về Đại Ngãi, lúc ấy bến
đò năm cạnh nhà lồng chợ Lịch Hội Thượng. Đi lang thang hỏi giang năm bảy người họ đều
từ chối. Cũng may, lúc sau tôi hỏi thêm một bác nữa, bác ấy ưng lòng, nhưng
phải chờ một chút vì vợ ông ta còn phải thâu tiền khoai.Tôi mừng quá và nói. Dạ
cháu đợi bác. Mặc dầu nói quá giang, nhưng cũng phải trả tiền đò như đò chở
khách.
Những năm sau giải phóng, đoạn đường Đại
Ngãi - Lịch Hội Thượng cũng có xe Lam vài ba chuyến, nhưng họ chỉ chạy vào lúc
sáng sớm rồi nghỉ, còn sau đó phải quá giang đò đi bán hàng về, ngoài ra không
còn cách nào khác.
Trên chuyến đò về Đại Ngãi ông Bác chở
thêm bảy người cộng tôi nữa là tám. Chiếc đò trống vắng, nên tôi đi ra phía mũi
ngồi cho thoáng, tiện nhìn cảnh vật hai bên sông.Vô tình tôi chợt thấy phía
trước lố nhố đầu người đang bơi lội giữa sông, đò càng lúc càng tiến gần tôi thấy lộ lên mấy
chục nàng phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp. Họ đùa giỡn, trêu ghẹo những người trên
đò mà không cần biết những người ấy là ai. Đặc biệt các cô nầy đều khỏa thân, họ xem ông trời và xung quanh như hạt tiêu, hạt cát. Không e ngại, sợ sệt gì cả.
Đò vừa qua một đỗi, tôi đi lần về phía sau
ngồi gần bên cạnh bác tài và hỏi ?
-Bác à, trời nắng
chang chang thế nầy, đàn bà đâu mà tắm đông thế, chẳng quần, chẳng áo gì cả
vậy bác?
Ông Bác đùa, tắm mà
mặc đồ làm sao mà tắm.
-Tôi hơi quê, xin lỗi bác, tại cháu nghĩ đàn bà tắm kiểu nầy họ phải kín đáo hơn, lỡ ai nhìn thấy thì
chết.
Thì cậu vừa nhìn
thấy đó, họ có chết đâu. Riêng tôi thấy hàng ngày họ vẫn sống nhăn răng. Nói
vui với cậu thôi, đây toàn là mấy ả chuyên bán số đề, ma túy, giang hồ không đấy cậu. Nơi
nầy người ta gọi là Trại sáu Tổ ấm của mấy nàng.
-Ghê gớm thật vậy sao
Bác.
-Cậu không tin về hỏi
người nhà cậu xem tôi nói có đúng không ?
-Dạ Bác nói thì cháu
tin ngay, hỏi vòng vo làm gì, tại thấy là lạ nên cháu hỏi thế. Vì Lịch Hội
Thượng mấy năm trước cháu hay về có thấy vì đâu.
-Mỗi ngày, mỗi khác
cậu ơi.
Hai Bác cháu lời qua, tiếng lại. Chiếc đò
đã đi được nửa đoạn đường. Bác tài khiều khiều tôi nói tiếp.
-Cậu coi kìa, phía
bên tay phải mình nè, có cái trại mới cất rất kiên cố, cậu biết nhốt loại nào
không ?
-Thưa không.
-Đại ca và chư vị
không đó, án
từ chung thân đến tử hình. Đặc biệt nơi đây không được tắm tự do như ở Trại Sáu.Trại nầy có tên là Trại năm người ta hay gọi Trại Âm phủ. Ở đây ai được đưa vào
Trại Âm phủ là coi như khỏi về.
-Lịch Hội Thượng giờ
ghê thật hả Bác.
-Đâu riêng vì Lịch
Hội Thượng mình, ở đâu cũng vậy hết cậu ơi, ăn chơi quá làm liều.
Đò vừa cập bến nhà máy xay lúa, tôi trả
tiền, leo lên bờ và cám ơn rồi chào tạm biệt.
Bước vào nhà, ông bà nội thấy tôi mới về
mừng quá, hỏi han đủ điều.Trời ngã chiều ông bà cháu ngồi quây quần bên mâm
cơm. Tôi kể cho nội tôi nghe câu chuyện vừa qua. Nội tôi bảo hoà bình rồi không
chịu lo làm ăn, cháu coi vài năm nữa, nhà nước cất thêm năm, bảy trại nữa cũng
chưa đủ. Ở
đây dạo nầy tối nghe chó sủa là ông ngủ không yên.
Thủy Điền
Ngày 21, tháng 5, năm
2016
Thuy-Dien-Thivanviet.Jimdo.com