Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Wednesday, January 6, 2016

BIỂN và ANH - Tự truyện của Trương Thị Thanh Tâm

       
Tác giả Trương Thị Thanh Tâm


BIỂN và ANH
                      
Tự truyện của Trương Thị Thanh Tâm
                   

     
Biển về đêm sóng nhẹ lăn tăn, chỉ nghe tiếng thì thầm của gió, trăng mười sáu lên cao dần tròn vành vạnh đẹp lung linh giữa muôn ngàn tinh tú.
    
Tôi bước thả dọc dài dạo trên bãi biển nghe hơi lạnh thổi vào, khẻ rùng mình kéo cao cổ áo lên, có lẽ tôi chưa thích ứng được cái lạnh về đêm của vùng biển nầy chăng, đây là lần thứ hai tôi đến đây mọi cảnh nơi đây với tôi còn mới mẻ và lạ lẫm làm sao, chân dẫm lên bờ cát mịn tôi cảm nhận được sự dịu mát mềm mại dưới đôi chân trần của mình, vung vẫy đôi giày trên tay, tôi khẻ liếc nhìn chung quanh.
    
Có một vài ghềnh đá nằm cô đơn ở góc khuất, tôi chọn và ghé ngồi xuống, đâu đó thi thoảng cũng có một vài nam nữ đi ngang qua chầm chậm dạo trên bờ cát, vài đôi tình nhân ngồi sát vào nhau thầm thì to nhỏ thoảng trong gió tiếng cười lao xao, hoà theo tiếng sóng vỗ từ xa lướt vào, cảnh vật nơi đây gợi cho tôi nhớ đến kỷ niệm ngày nào của ba mươi năm về trước vào một mùa thu nhẹ gió.
     
Một cuộc gặp gỡ theo duyên mà thượng đế đã dành ban tặng cho tôi, một kỷ niệm đẹp đi qua trong đời tôi để không dể dàng quên khi mà con tim còn muốn nhớ...
     
Tôi ngồi trầm tư lặng lẽ trong khoảng không gian yên tỉnh, nghe hơi thở của biển tiếng thì thầm của gió hoà lẩn với tiếng xào xạc của hàng thông reo trên con dốc nhỏ sau lưng tôi.
     
Trăng treo lưng lửng trên bầu trời đêm cùng vô số ngàn tinh tú lòng tôi thấy bình yên thanh thản lạ thường, thì ra tạo hóa cũng biến ảo khôn lường trăng khi tròn khi khuyết nhưng dẫu có khuyết, thì nó vẫn có vẽ đẹp riêng của nó, lòng người cũng thế có người tâm tốt, xấu lẩn lộn, tạo hóa cũng đâu hà khắc mà không ban cho con người những điều tốt đẹp chỉ tiếc rằng có một số người vì lợi danh vì sự ích kỷ những mưu toan… để rồi đem lại  cho bản thân và người khác những thất thoát đau khổ triền miên...
     Tôi từ một vùng tỉnh lẻ Mỹ Tho theo chuyến du lịch gia đình của nhỏ bạn và cũng là ước vọng mà tôi khao khát từ lâu, là được tận mắt nhìn thấy cảnh đêm trăng rằm ở biển và vừng đông ló dạng đẹp như thế nào mà các thi nhân họa sĩ không tiếc lời tô vẽ, tán thán qua các vần thơ, tranh vẽ.
    
Sau khi thu xếp vội vàng chỗ nghỉ, tôi hồ hởi đi ra bãi biển gần đó hơi gió thổi mà nghe như mằn mặn, có thế chứ...mới ra mùi biển, tôi chợt cười với ý nghĩ đó, ngước lên nhìn bầu trời hôm nay thật đẹp, tôi thỏa mãn ước mơ, tôi muốn ôm vào lòng tất cả và hít thật sâu vào buồng tim lá phổi nhỏ bé của mình.
  - Ôi, đẹp… đẹp quá.
Và quay vòng vòng như một đứa trẻ. Bỗng dưng  có tiếng ai đó vang lên :
  - Trăng đêm nay đẹp quá cô nhỉ?
Tôi giật mình quay lại, nụ cười tắt trên môi, ngạc nhiên nhưng cũng đáp lại:
   - Vâng, đẹp quá đi ạ, thơ mộng quả là một bức tranh với vẻ đẹp thiên nhiên, ánh trăng rọi xuống mặt biển óng ánh làm rung động lòng người, quả thật các thi nhân không uổng phí mà tô vẽ sáng tác những vần thơ xuất hồn phải không?
   - Xin lỗi,tôi đi cùng chuyến xe và đã nhìn thấy cô.
   - À, vậy sao tôi được nhỏ bạn rũ đi cùng.
   -Tôi cũng vậy có phải là duyên không đây.          
Bây giờ tôi mới quay lại nhìn kỹ người đối diện hơn, vóc dáng anh cao dong dỏng, mái tóc rậm bồng, quần áo cũng chỉnh chu lắm và nụ cười thì... thân thiện làm sao, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp có vẻ người trí thức tôi nghĩ, chuẩn, bỗng dưng tôi nghe trái tim mình lao xao...tôi ghé ngồi xuống mỏm đá.
    -  Xin phép cho tôi được làm quen và ngồi ké nha.
        Tôi hơi lưỡng lự nhưng cũng nhích qua cho anh ngồi.Chúng tôi cùng im lặng nhìn sóng lăn tăn đang lung lay ánh trăng gảy khúc trên mặt biển. Tiếng anh phá tan bầu không khí:
    - Xin phép cho tôi tự giới thiệu nhé, tôi tên Vũ họ...
       Tôi vội ngắt lời anh:
   -  Xin đừng anh ạ, ta gặp nhau lần nầy rồi biết bao giờ gặp lại nhau thì đừng biết về nhau nhiều để khỏi phải nghĩ về nhau cho bận lòng.
    - Chắc nhỏ tuổi hơn tôi phải không? Cho phép được xưng anh cho thân thiện một chút há... há, anh kéo dài chữ há và cười ra thành tiếng, ôi.. . dễ thương làm sao, ngọt ngào và quýên rũ làm sao, tôi thích tiếng anh cười.
   - Nếu muốn thì có thể lắm chứ.
Anh nói trống không.
Tôi mĩm cười cúi đầu vén nhẹ làn tóc đang được gió đùa trên mặt và nghe trái tim mình reo hát... Chúng tôi lại im lặng lắng nghe tiếng gió hát du dương réo rắt mà da diết, tôi chợt nhớ đến bài thơ của nhà thơ Nguyên Sa:
       " Buổi tối tôi ngồi nghe sao khuya
         Đi về bằng những ngón chân thưa
         Và nghe em ghé về giấc mộng
         Vành nón nghiêng buồn trong gió đưa
         Tôi không biết rằng lạ hay quen
         Chỉ biết em mang theo Nghê Thường
         Cho nên cặp mắt buồn hư ảo
         Cả bốn chân trời chỉ có em..."
 Tiếng anh cắt đứt dòng suy nghĩ trong tôi:
-  Xin lỗi, mình tìm hiểu về nhau chút nha, em ở Mỹ Tho, tên Thanh Tâm, anh cũng biết rồi, 
em sống cùng ba mẹ phải không? Em có anh chị em đông không?
      - Em có một chị gái, hai em trai và năm em gái, dĩ nhiên em thứ hai trong gia đình rồi.
     - Một đại gia đình,vậy ba mẹ thế nào có khó lắm không? Kinh tế ra sao?
     Tôi nhìn anh và nói:
-  Anh hỏi gì nhiều thế, điều tra lý lịch, cảnh sát hình sự tra hỏi phạm nhân sao?
     - Xin lỗi,tại anh... tại anh thấy mến em rồi và muốn biết đó thôi, không nói thì rồi anh cũng biết mà.
Tôi cười giòn tan, tiếng cười hoà theo gió biển cao vút trong đêm,tôi chợt mắc cở cúi đầu thẹn thùng liếc nhìn chung quanh.
-  Em cười thật dể thương.trong trẻo và hồn nhiên,còn nữa lại rất đẹp,có biết không?
Tôi dạn dĩ hơn:
-  Xạo hoài,nịnh người ta.
-  hật đó,không có gì để chê,rồi anh chìa tay mình làm bạn nhé em.
Tôi ngập ngừng nhưng cũng đưa tay ra, tay trong tay chúng tôi cùng giữ thật lâu so với những cái bắt tay bình thường,anh lại gật gật đầu, tôi hỏi lý do cái gật đầu đó,anh nói
- Mềm mại, anh muốn nắm mãi không buông... Tôi lặng thinh như đồng tình.
Tôi đứng lên nói:
- Thôi mình về đi anh khuya rồi.
- Mai mình gặp lại em nhé, chúc ngủ ngon.
          Chúng tôi im lặng, hướng về phía khách sạn của đoàn nghỉ tạm. Đêm đó tôi ngủ thật ngon vì đường xa hay là lòng thấy vui, trong giấc tôi có thấp thoáng bóng anh.
  
Sáng ra tôi bị nhỏ bạn réo dậy tra tấn tôi một lúc, xuống phòng ăn khách sạn tôi bắt gặp ánh mắt của anh và nhận cái chào, ăn xong cả đoàn kéo nhau ra biển.
     
Buổi sáng nắng vừa lên thật ấm áp mới sáng mà bãi biển cũng rất đông, kẻ chạy bộ, người dưới nước, đoàn chia nhau tìm cảnh để chụp ảnh kỷ niệm, tôi thì mê mẩn đứng ngắm bác mặt trời đang khoác bộ áo hoàng tộc kiêu sa rực rỡ đủng đỉnh bước lên cao dần, quá đẹp, thanh bình tôi ngưỡng mộ mộ bức tranh thiên nhiên nầy, ôi đất của tôi ơi,tuyệt vời...
 Có tiếng ơi ới tôi quay lại thấy anh tiến dần lại anh gật đầu chào và bắt chuyện:
- Ngủ ngon không em có đưa anh vào mộng không? Buổi sáng đẹp phải không em? Chúng mình chụp chung vài tấm nhé:
- Cũng vậy nữa huyên thuyên chắc anh làm thầy giáo.
- Hay quá vậy ta đúng rồi, hihi chụp một tấm nha.
    Chưa kịp từ chối quay lại thì anh đã bấm máy, tôi nhíu mày anh cười vã lã:
- Đừng vậy xấu lắm cô bé ơi, lêu lêu...
   Tôi không thể giận anh được vì nụ cười đó.
Nhỏ bạn lại và nói chụp vài tấm kỷ niệm nhờ anh bấm máy,anh góp ý chúng tôi tạo dáng, nhỏ bạn nói anh chụp chung đi,anh hí hửng nói:
- Ý trời rồi không từ chối được đâu nhé cưng.
     Tôi nguýt anh và cười, nhưng đâu phải một tấm mà tới vài tấm lận cơ. Tôi nhìn anh, anh không đẹp nhưng tôi thích tiếng cười của anh, có cái gì đó đang len vào trái tim tôi...
     
Rồi đoàn chúng tôi ra chợ để mua sắm vài thứ đặc sản để làm quà. Tôi và anh đi đến giang hàng bán khăn anh kéo tôi lại nói nhờ làm mẫu, anh chọn một chiếc khăn quàng vào cổ tôi rồi đứng ngắm nhìn nói:
- Đẹp,quá đẹp.
- Cái gì đẹp
-  Cả hai
 Tôi đưa tay định tháo khăn ra anh nói:
-  Tặng em đó
 Tôi nhìn vào kính của quầy hàng thầm nghĩ đẹp thật đó. Anh sợ tôi từ chối:
-  Nhận đi đừng từ chối anh buồn.
 Nhìn vẽ mặt anh tôi thấy siêu lòng, anh trả tiền chúng tôi qua gian hàng khác,tôi chọn mua một cái lược nhỏ để dể bỏ bóp, anh nhận không khách sáo nói:
- Cha, có ý nghĩa nha, tặng anh cái nầy là để tình cảm nầy suông sẻ, là nhớ em không quên phải không,vì ngày nào cũng phải chải kia mà, hihi còn quà anh cũng không kém đâu nha, khi lạnh sẽ làm em ấm cũng là giữ chặt em lại trong anh, của anh há .há .
    Lại như thế cách anh nói, tôi nguýt anh và nghĩ em cũng mong sẽ được như thế, nhưng... sau chuyến du lịch đó chúng tôi không còn có dịp để gặp lại nhau nữa, nhưng trong ký ức tôi luôn có anh,và hình bóng anh làm tôi thấy ấm lòng khi trời trở lạnh, tôi luôn giữ chiếc khăn đó bên gối như có anh bên tôi, trái tim tôi đã lên tiếng....
   
Tôi luôn hy vọng... nhưng không sao một kỷ niệm đẹp trong đời, có lẽ anh cũng không quên tôi đâu nhưng tại gì anh không nhớ hết đó thôi, đâu đây văng vẳng tiếng lòng hay tiếng ai nói:
      “Tình mất vui khi đã vẹn câu thề
        Ðời chỉ đẹp những khi còn dang dở”
  
Trăng hôm nay cũng đẹp như trăng năm nào, tôi thầm nguyện cầu nơi nào đó anh vẫn khoẻ mạnh và tiếng cười cũa anh vượt không gian cho tôi được nghe và nhớ về anh...
            
                                                           Trương Thị Thanh Tâm (Mỹ Tho)
                                                                             Tháng 1/2016
READ MORE - BIỂN và ANH - Tự truyện của Trương Thị Thanh Tâm

Chùm thơ Ngưng Thu - EM HÁT LỜI PHONG NGUYỆT và hai bài khác




Thơ Ngưng Thu


EM HÁT LỜI PHONG NGUYỆT       

Em hát
lời phong nguyệt
âm vọng từ trong tim
anh
ngọn đàn ngân mãi
đường trần gian đau tìm?

Hồn anh từ rong lạc cõi nhớ
chừng phiêu phong tường rêu
màu thu đổ úa vàng nên đau lòng.

Ơ này! con chim nhỏ
bỏ chiều
bay
bay đi
chỉ còn em ngồi hát
nguyệt lên xanh xao vì …

Dây đàn bung nốt gọi
âm chùng rung phím tơ
anh biết còn đâu đó
lời yêu thương mong chờ. 



LẮNG NGHE TIẾNG MÙA ĐI

Nghe chiều tiễn bước mùa đi
sợi tơ nắng vướng vít chi không về
ôm vòm mây trắng đê mê
cơn mưa chiều nhả lời thề vây quanh

Gió ơi à ! giấc mơ xanh
thương màu cỏ úa rụng nhành mây sương
vần thơ lạc chốn mê thường
đi vào sâu thẳm lòng vương dáng mùa

Ngữ ngôn rung chạm thềm mưa
chạm vào quá vãng đau vừa mới đau
mơ hồ nắng rớt thung sâu
tiễn mùa đi dạo khúc đầu thu mơ.

Vàng khô chiếc lá tình cờ
chạm vào vai gió hững hờ thu bay
phiến môi rực rỡ buồn say
mùa đi chiều nhớ quắt quay nỗi niềm.


DỰ CẢM

Đêm qua anh ngồi đếm những giấc mơ
sáng nay giấc mơ chui xuống đất
phiến môi em rực son hồng
anh viết mỗi câu thơ quay quắt ưu phiền
con dế buồn cuốn râu
yên lặng nhìn
gió tiễn mùa theo chân trời vắng

Đám cỏ xanh buồn lặng
cớ sao mùa thu không hiểu
cọng cỏ dự cảm mình bị lừa
con sâu chiếu vẫn cuộn tròn
rất xưa

Anh
như thơ buồn
bâng quơ dự cảm mùa thu
một chiều lơ mơ gió
thả lỏng hồn miên man cỏ
nhẩm mùa qua những ngón tay thô
giật mình nghe
tóc trắng
nắng xô bồ.


NGƯNG THU
thanhha0406@gmail.com  

READ MORE - Chùm thơ Ngưng Thu - EM HÁT LỜI PHONG NGUYỆT và hai bài khác

Thơ Nguyễn Văn Khánh - XUÂN LỮ THỨ - NHỚ TẾT QUÊ

Lần đầu gởi cho VNQT: 



Thơ Nguyễn Văn Khánh

XUÂN LỮ THỨ

Chiều lữ thứ ta ngồi nghe xuân đến
Ngắm cành mai, tí tách trổ hoa vàng
Nghe ký ức vọng về xa xa lắm
Phiên chợ nghèo. Ôi nhớ! Cố hương ơi.

Nhớ mưa xuân lớt phớt chạm trên đầu
Hoa đào thắm đầu vườn nghiêng sắc đỏ
Em thì thầm: mùa xuân vui lắm đó…
Len lén nhìn, ai đó vội quay đi…

Nhớ nồi bánh chưng đỏ lửa cả đêm dài
Ngọn lửa đỏ hết mình mà ta lơ đãng,
Chút le lói tình yêu rồi tắt hẳn
Em bước theo chồng trong tiếng pháo rơi rơi.

Mười mấy năm qua, lưu lạc xứ người
Bao sắc đào thay, bao mai đua nở
Anh ở miền nam lại mơ hoa đào đỏ
Anh của bây giờ sao vẫn nhớ ngày xưa.

Mùa xuân nay, anh nhớ tết năm nào…
Mười năm lẻ, em ơi- ừ xa lắm
Anh lại ước ngắm cành đào tươi thắm
Của ngày xa, của thuở có em gần.


     
NHỚ TẾT QUÊ

Ngày ấy, ba mươi đi chợ tết
Xênh xang bên mẹ chạy mua hàng
Pháo đỏ, thịt, hành, câu đối đỏ…
Cành đào, tranh, ảnh đón xuân sang.

Mồng một, rộn ràng đi xông đất
Ai cũng cho con túi lì xì
Quê nghèo cũng chỉ dăm đồng lẻ
Nhưng ấm tình thương thuở dại khờ.

Bây giờ tết đến nơi thành phố
Con mãi đua chen với gạo tiền
Bao những nỗi niềm khi đón tết
Đắng từng ly rượu rót mời nhau.

 Con mãi mơ về với chốn xưa
Với thời thơ dại, với yên bình
Với con, với mẹ bên nồi bánh
Quây quần với mâm cỗ hành, dưa...

NVK

                          
Nguyễn Văn Khánh 
Giáo viên Trường THCS Vĩnh Hanh
                     Châu Thành, An Giang
ngv.khanh1976@gmail.com
                          





READ MORE - Thơ Nguyễn Văn Khánh - XUÂN LỮ THỨ - NHỚ TẾT QUÊ

CÒN MÃI MÙA XUÂN - MƯỜI NĂM CUỘC TÌNH - Thơ Trúc Thanh Tâm




Thơ Trúc Thanh Tâm

CÒN MÃI MÙA XUÂN

Tháng Chạp, anh về thăm quê cũ
Mây ngập ngừng trôi, nắng chập chờn
Trái cây vườn bé, hương con gái
Chim hót trên cành, trái chín ngon!

Bé mỉm miệng cười, tay vuốt tóc
Ta thấy lòng mình khác lạ chi
Muốn làm cơn gió và hơi thở
Nghe mãi trong em tuổi dậy thì!

Bé chơm chớp mắt nhìn xa vắng
Gió lùa rung động phía hàng cau
Anh cho bé gởi làm kỷ niệm
Mai mốt xa rồi thêm nhớ nhau!

Anh quên con nắng xa ngoài ngõ
Có tiếng ai cười, khúc khích vui
Hết chối rồi nhe, mai tao méc
Bé bỏ chạy đi, mắt ngậm ngùi!

Năm nay, anh về quê ăn tết
Nghe lòng phơi phới những mùa xuân
Đến với anh, đừng quên nghe bé
Cái thuở tình đầu cứ bâng khuâng!



MƯỜI NĂM CUỘC TÌNH

Về ngang trường đại học
Vời vợi mắt buồn xưa
Tóc em dài còn để
Lợp bờ vai, nắng thưa!

Hàng cây xanh kỷ niệm
Người cũ đã xa trường
Mười năm, anh trôi nổi
Mười năm, em nhớ thương!

Con đường dài hun hút
Quán cà phê ngày nào
Cô bé mười năm cũ
Giờ đã biết yêu nhau!

Mười năm, anh có lẽ
Hạnh phúc cũng no lòng
Mười năm, em biết khổ
Tình đầu sông, cuối sông!

Xa nhau mười năm đó
Những bão giông cuộc đời
Những đam mê, nông nổi
Nên tình là gương soi!

Biết còn gì để nói
Cho cuộc tình đôi ta
Những ngày xưa hờn dỗi
Những bây giờ xót xa!

Mười năm dài vô tận
Anh treo hoài ước mơ
Mười năm, em chờ đợi
Cùng nhau chung chuyến đò!

Về ngang trường đại học
Anh thấy buồn hơn xưa
Mỗi người đi mỗi ngã
Cuộc đời và cơn mưa!

Ôi, mười năm để nhớ
Hay mười năm để quên
Làm người đâu phải dễ
Dù rằng còn con tim!

Hãy bay đi nỗi nhớ
Trong phấn son cuộc đời
Thương một màu mắt cũ
Cơn mưa đời phôi phai!

TRÚC THANH TÂM

( Châu Đốc )
READ MORE - CÒN MÃI MÙA XUÂN - MƯỜI NĂM CUỘC TÌNH - Thơ Trúc Thanh Tâm

NHỚ CỬA TÙNG - thơ Trần Thanh Chương

Lần đầu gởi cho VNQT.




Thơ Trần Thanh Chương

NHỚ CỬA TÙNG

Đã lâu xa cách Cửa Tùng
Muốn về thăm lại quá chừng người ơi!
Bốn mươi năm lẻ qua rồi
Cảnh xưa có khác? Tình người ra sao?
Con đò chở lính năm nao
Và o du kích cắm sào nơi mô?
Cát Sơn cồn cát nhấp nhô
Hàng dương xanh ngát bây giờ còn không?
Tùng Luật làng cá ven sông
Ngư dân lưới bủa, buồm giong mỗi ngày ?
Một thời con sóng nơi đây
Cũng chia hai nửa vơi đầy nhớ thương
Câu hò trên bến Hiền Lương
Giữa chừng tắc nghẹn , đêm trường chia đôi ...
Cầu xưa nay nối nhịp rồi
Cửa Tùng sóng có vỗ lời bình yên ?

Cần Thơ 4/9/2015


VỚI O DU KÍCH CỬA TÙNG

Eng đi biền biệt chưa về
Việc quân hắn cứ bộn bề O ơi
Bữa ni Eng nghỉ hưu rồi
Mần thơ lấy cớ gửi lời thăm O
Quê miềng chộ lắm đàng to
Nếu về nỏ biết ngả mô trẽ vào
Mần răng để nhận ra nhau
Gặp bọ mạ nói thế nào được đây
Hồi nớ bom đạn suốt ngày
Côi trời phản lực hắn bay rầm rầm
Gấy trai yêu trộm, nhớ thầm
Có mô mà được sống gần bên O
Câu thơ mần lúc sang đò
Tặng O chiều nớ đến chừ còn không ?
Điệu hò mái đẩy trên sông
Bây chừ Eng vẫn thuộc lòng O ơi
Cửa Tùng nác đã chung trôi
Tình người răng lại chia đôi rứa hè
Bên ni vẫn nhớ bên tê
Eng tin sẽ có ngày về gặp O.

Cần Thơ 6/9/2015
TTC

TRẦN THANH CHƯƠNG
(Cựu CS Trung đoàn 1A- Hải quân)
Hội viên Hội nhà văn TP. Cần Thơ
Email: trthanhchuong@gmail.com
READ MORE - NHỚ CỬA TÙNG - thơ Trần Thanh Chương

Chùm thơ Ngưng Thu - TA VỀ TÌM LẠI KHÚC SÔNG QUÊ - ĐI QUA CON ĐƯỜNG TÌNH




Tác giả Ngưng Thu



Thơ Ngưng Thu

TA VỀ TÌM LẠI KHÚC SÔNG QUÊ

Ta lại về
hụp lặn bến sông xưa
về tuổi thơ biêng biếc dòng kí ức
khúc sông quê soi sóng đời cơ cực
những thăng trầm vinh nhục bão đời trôi.
Ta lại về
bên chiếc cầu in dấu những tinh khôi
vầng trăng soi nụ hôn đầu bối rối
thuở mộng mơ
khát khao
nông nỗi
chuyện cuộc đời
Ôi! lắm những vòng đan.
Ta lại về
tìm ta tuổi mơ ngoan
mái nhà xưa vắng lời ru của mẹ
Nội không còn
lưng khom quơ tìm cháu
nghi ngút chiều hương khói sợi bay quanh.
Lối cũ ta về
còn đó luỹ tre xanh
dòng sông nay soi bóng mình sợi bạc
nét tuổi thơ đã chôn vùi năm tháng
cũng may còn
vần thơ cùng vui sánh bước thời gian.


ĐI QUA CON ĐƯỜNG TÌNH

Anh đi qua tháng, năm với đôi tay nắng gió
em đi qua tháng, năm với đôi mắt cười và đôi má đỏ
hai ta cùng đi
cùng nghe mùa thầm thì bài tụng ca nắng mới.

Màu phượng vỹ cháy trên cành mong đợi
nỗi nhớ nào ngân trong khúc ve ran
niềm thương nào ủ trong vần thơ ngoan
ai đó về yêu
khúc tình ca trong hồi ức thu vàng.

Anh thôi mơ giấc mơ chiều chỉ là mây trắng
em thôi mơ giấc mơ đêm xanh đầy nắng
hai ta cùng khát
khát nỗi khát bên vườn rộn rã tiếng chim reo
khát nỗi khát hiên nhà trong trẻo tiếng trẻ thơ

Anh cầm cơn gió mùa thu đi qua con tim
em cầm nỗi nhớ về anh đi qua yêu thương
hai ta cùng nghe
nhịp đập tim nhau rộn rã suốt con đường
con đường tình ta qua.

                        Ngưng Thu


Địa chỉ liên lạc : Phùng Thị Như Hà 
Trường  THCS Tân Hà - Hàm Tân - Bình Thuận 
Email: thanhha0406@gmail.com  



READ MORE - Chùm thơ Ngưng Thu - TA VỀ TÌM LẠI KHÚC SÔNG QUÊ - ĐI QUA CON ĐƯỜNG TÌNH