THĂM QUÊ
về quê xưa tim
tím nhuốm hoàng hôn
mây xám đè lên
đỉnh núi
đất ...
phần nhiều đá
sỏi
cánh đồng làng
loang lổ
dấu đạn bom
đồng bào tôi
lam lũ sớm hôm
một đời...lưng
chai vai phỏng
dù gian lao vòng
tay vẫn rộng
đã vun bồi bao
thế hệ lớn khôn
xa quê man mác nỗi
buồn
trên da thịt còn
thơm mùi khoai sắn
giọt mồ hôi
mang chung vị mặn
cửa Tùng-cửa
Việt quanh đây
bao năm xa quê
về lại mấy
ngày
ôm mặt đất
thương người đi trước
bước phiêu linh
nửa đời xuôi ngược
quê hương ơi...
đau lắm
dấu
phong trần .
DÒNG SÔNG QUÊ
đứng trên cầu
bắc đôi bờ thuở ấy
ta lắng lòng soi bóng nước sông xanh
dòng Hiếu Giang vắt vẽo lượn quanh
bờ cát mịn giữ phù sa cho đất
sông yêu thương
cho con người tắm mát
cam chịu điều trong đục với thời
gian
sông trầm mình lặng lẽ...
chẳng thở than
luôn tươi mát qua bao mùa nắng lửa
dòng sông quê...
ngát xanh từ muôn thuở
man mác buồn...
đâu bóng tuổi thơ xưa?
nghiêng mái đầu
chợt thấy nét già nua
nơi quê cũ...
ta như người xa lạ.
TRƯƠNG
NGUYỄN
truongnguyen49@yahoo.com.vn
|