Thủy điện Rào Quán
ĐUỔI THEO NHỮNG VÌ SAO!
Hồ Thị Thúy An
Sáng tờ mờ đất, cái Sún đã
gọi tôi dậy.Hôm nay, nó và tôi có một hành trình đặc biệt đó là khám phá miền
sơn cước Hướng Linh - Hướng Hóa - Quảng Trị.
Đúng 7h, hai đứa tôi xuất
phát trên con ngựa sắt của mình. Tôi vui như con sáo nhỏ, hỏi cái Sún hết
chuyện này chuyện khác. Có lúc cao hứng còn hát líu lo theo điệu nhạc được phát
ra từ chiếc tai nghe vừa kịp nhét vào tai ban nãy. Sún cũng hào hứng chỉ vào
những nơi vừa đến và giải thích cho tôi tên địa danh và văn hóa của nơi đó như
: Đây là cầu Đkarông, bên kia là suối nước nóng KLu vừa mới đưa vào khai thác
du lịch, còn có thủy điện Rào Quán cũng khá nổi tiếng ở vùng núi Bắc miền Trung
này.
Miền sơn cước Hướng Linh hôm
nay nắng đẹp. Ừ nhỉ ! Trời Hướng Linh nắng vàng, bầu trời xanh dịu ngọt và gió
cũng tràn về mênh mang. Và rồi... núi cũng đã ùa đến sừng sững, hiên ngang, tỏa
bóng mát ôm trọn chúng tôi vào lòng.
Địa điểm tôi và cái Sún muốn
đến hôm nay đó chính là Điện gió Hướng Linh. Nghe bảo, đó là nơi những gã khổng
lồ đáng yêu ngự trị, mang ánh sáng tới cho dân làng. Cái Sún và tôi lại là hai
đứa trẻ hiếu kỳ, mang lòng khám phá từng bước chinh phục nó. Đối với những
người dân bản địa nơi đây điện gió đã trở nên quen thuộc và bình thường. Nhưng với những người trẻ như tôi và cô bạn
Sún kia thì lại là cả một bầu trời lạ lẫm.Càng tới gần, mỗi góc cạnh cuộc sống
hiện ra trước mắt tôi đều có một chút gì đó gần gũi mà xa xôi, đơn sơ mà khó
nắm....!
Con đường ngoằn ngoèo, chông
chênh đã đưa hai tôi lên đỉnh núi. Núi Thơ - đó là tên gọi của riêng nó. Đỉnh
núi này đã có sức hút thật kỳ lạ khi cái Sún và tôi đặt chân đến nơi này lần
đầu. Những mảng lau đung đưa theo gió, xanh ngát cả một vùng trời.
Những ngày ở thành phố thật
mệt. Chúng tôi phải lo đủ thứ chuyện của cuộc đời. Thế nên, buổi trưa của miền
sơn cước đã dành riêng cho chúng tôi những phút giây của riêng mình. Sún bắt
đầu thấm mệt, tôi quyết định dừng chân bên một tảng đá lớn và nạp năng lượng
cho bản thân. Nhìn cái ba lô ứ ự thức ăn mà tôi cứ ngỡ cái Sún nó vừa khoanh
theo cả chiếc tủ lạnh mini bên mình. Nào
bánh ngọt, sữa, nước...không thiếu loại nào. Cứ thế hai đứa tôi đánh chén no
nê. Sau khi tự thưởng cho mình bữa ăn nhanh thịnh soạn thì tôi và sún điệu đà
bắt đầu lặng lẽ leo lên đỉnh núi, với tay hứng những chiếc lá lơ đãng rơi, che
tay thành chiếc loa be bé, chúng tôi đua nhau hét thật to để nghe tiếng vang
vọng khắp nơi dội về - nghịch ngợm quá !
Miền núi Hướng Linh hôm nay
yên tĩnh thật ! Thảm lá của cánh rừng cũng dày hơn những nơi kia, êm như chiếc
nệm ngủ vậy ! Đã mấy tháng nay tôi khó tìm được giấc ngủ an lành, lại thêm công
việc chất đóng. Vậy nên, nhìn xung quanh không thấy ai, cái sún rủ tôi ngả lưng
dưới bóng cây gì đó không biết tên, lơ đãng nhìn những giọt nắng tinh nghịch,
nhảy nhót qua những kẻ lá, tạo thành màu sắc cầu vồng.
Những giọt nắng đậu lên người
tôi lỗ chỗ như những chiếc da beo ngộ nghĩnh. Sau khi đã nghỉ ngơi khá lâu, tôi
và Sún tiếp tục hành trình chinh phục của mình. Chặng đường đi của chúng tôi
thêm phần thú vị khi tình cờ Sún điệu đà phát hiện ra những phiến đá dọc hai
bên đường. Những phiến đá nhẵn phẳng lì ngày xưa đã từng được bộ đội sử dụng
làm giường ngủ, bàn viết, cối giã... Trên các vách đá khắc la liệt tên tuổi các
anh và cả những bài thơ, những dòng nhật ký vô cùng cảm động !
Cuối cùng, sau một hồi di
chuyển chúng tôi cũng đã đến được nơi mình muốn đến.
Điện gió Hướng Linh. Điện gió
thuộc xã Hướng Linh Huyện Hướng Hóa Tỉnh Quảng Trị. Nó có tổng cộng 15 động cơ
với công suất 30 MW. Sau gần 17 tháng thi công thì đã chính thức hòa vào lưới
điện quốc gia ngày 19/5/2017 sớm hơn dự kiến một năm. Trong xa xa, những cột
điện gió trong như những cây hoa ban trắng của núi rừng. Khi lại gần lại lấp lánh tựa như những vì
sao.Phản xạ đầu tiên khi Sún và tôi nhìn thấy chúng đó là òa lên trong vô vàn
cảm xúc. Hạnh phúc, bất ngờ và cả tận hưởng nữa ! Tôi bắt đầu dừng lại, tiến
gần hơn tới đó và không ngừng la hét. Sún cũng chẳng kém, nhảy chồm người lên
đập cả vào vai tôi. Hai đứa cứ gào gào với nhau như muôn thú hát vang khúc nhạc
mừng vui với đại ngàn. Nhấp nhô dưới tán những cánh quạt xinh yêu là ngôi nhà ở
lưng đồi của dân làng. Trông xa xa cái
Sún nó bảo với tôi đó chính là Resort đấy ! Nhưng lùi sâu vào bản làng mới biết
rõ hơn là không phải.Nhà ở đây được người dân xây dựng gần như là y hệt nhau. Vẫn
là kiến trúc nhà sàn nhưng đã được người dân kiên cố hơn bằng xi măng thay cho
gỗ lớn.
Vì không thể kiềm chế được
hạnh phúc mà Tôi và cái Sún đành tạt vào vệ đường nơi có thể nhìn thấy rõ và
đẹp nhất về điện gió. Cũng không quên
sefile vài tấm hình làm kỉ niệm.Khi thấy
hai đứa là cái Sún và tôi la hét như bệnh nhân vừa trốn trại thì có mấy em bé
chơi gần đó cũng tới xem.Trong điệu bộ bẽn lẽ, e dè lại đáng yêu kinh khủng. Có
mấy bạn nhỏ nữa lại lon ton theo sau lưng bố mẹ lên rẫy hái hoa mua, ăn sim đến
tím cả môi cả mặt. Trái sim ở đây có rất nhiều. Theo tôi thì nó như để sinh ra
cho hai câu thơ buồn này : "Hoa tím
màu buồn, man mác nhớ thương".
Theo tôi cảm nhận, các em ở
đây rất ngoan, nói chuyện nhanh nhẹn lại lịch sự. Có lẽ đó là nhờ công dưỡng
dục rất lớn từ các thầy cô giáo vùng cao luôn tâm huyết với sự nghiệp trồng
người của mình. Chạy men theo con đường tới điện gió ta sẽ bắt gặp hình ảnh
những ngôi trường hiền hòa nối liền nhau như Mầm non, tiểu học, THCS Hướng
Linh... chứng tỏ việc đưa cái chữ tới với các em rất được thầy cô chú trọng. Biển
rộng kiến thức cũng vì thế mà được các bạn nhỏ trân quý hơn.
Tạm biệt các em bé xứ mây. Chúng tôi lại lên đường đến với những vì sao
của mình.Tới gần, cây điện gió bỗng trở nên cao lớn hơn thường, khác với hình
ảnh bé tí ti ban nãy. Chúng quả thật nhìn giống những tay khổng lồ kiêu sa,
sừng sững giữa đại ngàn. Nhìn xa chúng có vẻ đang giắt tay nối tiếp nhau vi vu
theo gió. Nhưng tận mắt chứng kiến ở cự li gần ta mới thấy không phải vậy. Mỗi
cây cột lại ngự trị một ngọt đồi. Kích thước của nó lại vô cùng to lớn. Cứ phải cả chục người ôm cũng không xuể. Mỗi
cánh lại như chiếc máy bay. Khi lại gần ta nghe những thứ tiếng vừa run sợ
nhưng cũng vừa vui tai. Tạo nên những thanh âm diệu kì mà không nơi đâu tìm
thấy được.
Trong lúc đang say mê tận
hưởng thành quả cho hành trình khám phá của mình, tôi có nghe loáng thoáng bên
tai tiếng cái Sún nó ví von gì đó giữa chúng tôi và anh chàng Đôn ki hô tê trong
tác phẩm văn học. Nhưng… tôi chẳng còn mấy bận lòng… có thể gọi là điếc lâm sàn
cũng được. Thích quá rồi !
Mà kể cũng lạ. Từ khi nghe
tôi nói về hành trình khám phá điện gió Hướng Linh, cái Sún nó tán thành ngay. Không
chần chừ, lên kế hoạch trong vòng một nốt nhạc và cứ thế khai triển. Cũng đúng
rồi. Điện gió chính là những vì sao của miền sơn cước cơ mà. Bảo sao nó không
mê cho được. Hơn nữa nó cũng chính là vì sao của chúng tôi. Vì sao đại diện cho
tuổi trẻ. Dám đi, dám đến, dám chinh phục và sống hết mình cho tuổi xuân xanh.
Chúng tôi cứ muốn đi, đi mãi.
Tới cuối chân trời nơi có những vì sao kia đang tỏa sáng. Nhưng cuộc vui nào
cũng phải dừng lại. Ánh mặt trời miền đại ngàn Hướng Linh cũng buông chiều tà.
Chiều đại ngàn nơi đây rất đẹp. Nắng vàng, lá vàng, và cả thân xác chúng tôi
cũng vàng cả một màu - vì lá . Chiếc mũ của tôi được lấp đầy những lá , áo của
tôi cũng đầy lá.
Ngắm nhìn hàng điện gió lần
cuối, tôi và cái Sún cất bước ra về. Lòng không ngừng rộn ràng theo tiếng cánh
quạt quay như một lời tạm biệt và hẹn gặp lại.
Hai chúng tôi lại tiếp tục
hành trình rông ruổi tuổi xuân để trở về nhà. Liếc ra yên sau, cái Sún vẫn nhịp
nhàng theo điệu nhạc của bài ca tuổi trẻ. Còn tôi, vẫn không ngừng mơ màng về
những cánh quạt đang quay kia, những cánh rừng, ngôi trường và cả những em bé
xứ mây, tóc nâu, da thơm mùi cỏ !
Hồ Thị Thúy An