Hồi còn nhỏ, thằng cu Cường nhà tôi nhiều lần đòi nuôi chó
nhưng tôi giả lơ vì tôi không thích chó lắm. Hết phổ thông đến đại học, nó túi
bụi học hành nên sở thích nuôi chó của nó phải tạm gác. Thế nhưng, khi đã học
xong và có việc làm, nó lại hỏi: Sao nhà mình không nuôi chó?
Ở xóm tôi, hầu hết nhà trước đây đều có vườn tược. Ngoài
nuôi gà, vịt, hầu như nhà nào cũng có nuôi chó. Nhưng sau khi giải toả để lập
khu dân cư mới, nhà vườn biến thành nhà phố, nuôi chó rất bất tiện và mất vệ
sinh. Hàng xóm láng giềng đều là người xa lạ, nuôi chó mà không có vườn, lỡ nó
sang ỉa trước nhà hàng xóm sẽ bị chửi ngay. Nếu nó chạy ra đường sẽ bị bọn săn
chó đánh chết, hoặc có ngày cũng bị công an phạt. (Tôi cũng mong luật cấm chó
thả rông được áp dụng nghiêm ngặt để khỏi dẫm phải cứt chó!).
Tôi đã cảnh báo thằng con tôi như vậy nhưng nó không nghe và
rồi nó kiếm đâu đó về một con cún rất dễ thương. Nó thích nuôi chó nhưng không
biết cách chăm sóc, chỉ thả đấy, và tôi trở thành người nuôi chó bất đắc dỉ.
Hằng ngày tôi phải cho chó ăn, dọn phân, lau nước đái, tắm cho chó. Cả nhà biến
thành cái chuồng chó, chỗ nào cũng hôi hám.
Mặc dù là chó ta, nhưng chuyện ăn uống cũng rắc rối. Lúc mới
bắt về, chỉ cần cơm chan canh, nó cũng xực mấy bát. Vài ngày sau, nó không
chịu, phải chuyển qua cơm trộn cá. Được ít bữa, nó chán cơm cá, phải chuyển qua
cơm trộn đồ xào. Dù mỗi lần chán ăn, có thể nhịn một hai ngày, nhưng nó cũng
lớn rất nhanh.
Gặp lúc nó đang chán cơm trộn đồ xào, đang nhịn hơn một ngày
không ăn gì, thì có cô bé hàng xóm bưng qua thết nó một tô xương gà đầy ắp, nó
tha hồ gặm đi gặm lại đến hai ngày mới hết.
Kể từ đó cứ hai ba hôm, cô bé lại mang một tô, khi thì xương
gà, khi thì xương vịt, khi thì đầu cá to bự, khi khác thì thịt bò, thịt heo. Con
chó nhà tôi mập lên thấy rõ và tôi phải đi hót phân ngày đến hai, ba lần!
- Con bé ấy nhà nào mà trông dễ thương, ăn nói nhỏ nhẹ, lễ
phép? Nhà nó có vẻ ăn sang hơn nhà mình nhiều. Tôi hỏi vợ tôi.
- Con Sương, con gái anh Ngọc ở cái nhà ba mê phía bên kia
đường, từ nhà mình ngó xéo là thấy. Ông ở xóm nầy gần chục năm rồi mà vô tình
quá! Được đó ông.
- Được cái chi ?
- Được cái nết của nó. Lại cao ráo dễ thương. Được cái nữa
là nó đã tốt nghiệp đại học và đang làm ngân hàng, lương tháng gần ba triệu.
Được cái nữa là hàng xóm láng giềng có quen biết, nói chuyện dễ hơn. Được cái
nữa là đỡ tốn tiền thuê xe cộ. Được cái nữa là mai mốt sinh đẻ nó nằm nhà mẹ,
mình đi lại dễ dàng…
- Nảy giờ bà nói được được, tôi không hiểu gì hết.
- Thì tôi định nói con bé ấy cho thằng cu lớn nhà mình. Ông
không thấy nó được sao?
- Nếu được vậy thì tốt quá. Nhưng nhà người ta là cán bộ cấp
côi. Bà không thấy khách khứa tấp nập, ăn uống sung sướng, xe cộ láng coóng,
còn nhà mình mới chỉ đủ ăn ba bữa mà đòi môn đăng hộp đối thì sao được. Bỏ qua
cái ý nghĩ đó đi. Vã lại hai đứa có quen biết nhau gì đâu.
- Trời ơi, ông không biết đó thôi. Mỗi lần nó qua, cho chó
ăn xong là hỏi: Anh Cường đâu rồi bác? Dạo này ảnh hay đi chơi về khuya quá,
bác không la hả? Anh Chương nhà con hồi đó cũng vậy nhưng má con la quá nên
không dám đi nữa. Đó, ông thấy con cái gia đình ấy có giáo dục hơn con nhà
mình. Ông không biết dạy con gì hết. Nó ưng thằng cu Cường nhà mình rồi đó. Ông
là thứ vô tình không biết đó thôi. Con người ta đẹp người đẹp nết như vậy mà
ông không ưng thì cũng chịu thôi. Đám ấy quá tốt, còn nói vòng vo gì nữa. Con
mình đã lớn rồi…
- Tôi nói không ưng và vòng vo hồi nào?
- Nghe nói bố nó làm quan chức gì lớn lắm ở ngành điện lực.
Vậy là có cơ may chuyển thằng con mình qua ngành điện.
- Thằng cu mình học ngành hoá chớ có phải ngành điện đâu.
Ngành điện đời nào người ta tuyển kỉ sư hoá hữu cơ.
- Thì ít ra nó cũng kỉ sư. Kỉ sư thì làm gì mà chẳng được.
Bạn của ông có người tiến sĩ sử học mà làm giám đốc cảng biển sao ông không nói
gì?
- Nói chuyện với bà mất công quá. Thôi được, tôi ô kê, bà
làm chi thì làm.
Mọi chuyện vẫn xảy ra bình thường. Con chó nhà tôi hằng ngày
thấy Sương đi làm về là vẩy đuôi mừng rỡ. Mỗi lần Sương mang đồ ăn đến là nó
nhảy lên liếm vào mặt cô bé. Nó chưa làm vậy với tôi bao giờ. Thằng Cường nhà
tôi cũng thỉnh thoảng đứng nói chuyện với Sương trước hiên nhà. Hai đứa có vẻ
hợp nhau, tôi nghĩ vậy, đặc biệt con bé luôn cười nói vui vẻ tự nhiên, không
chút e thẹn.
Một lần tôi hỏi Sương:
- Chó nhà con không ăn mấy thứ nầy sao?
- Từ hồi chó nhà con bị mấy thằng săn chó bắt thì nó nhác
ăn. Hôm đó nó đang đứng chơi ngay trước cửa nhà thì mấy thằng ấy nhảy vào cầm
cây ống nước bằng nhôm đánh nó rồi mang đi. Trời ơi, con khóc húp cả mắt. Ba
con chạy đi mấy cửa hàng thịt chó và may mắn tìm được nó chưa chết, chỉ bị
thương. Ba con bỏ một trăm ngàn để chuộc nó về. Một thời gian sức khoẻ nó bình
phục, chỉ có cái cổ bị gảy xương, bây giờ hơi cong cong, tính của nó cũng hơi
lảng lảng. Bây giờ nó chỉ uống sữa, cũng may chỉ thích loại sữa bột nguyên kem
là thứ ít tiền. Bác thấy con cứ cầm cái tô chạy theo nó dỗ như là dỗ trẻ lên ba
nhưng nó không thèm ngó vào tô có thứ gì.
Rồi nhà anh Ngọc lên thêm một tầng và làm mới hết mặt tiền.
Nhà chỉ có bốn người, vậy là mỗi người một tầng. Không hiểu làm chi cho to vậy?
Con chó đực nhà tôi cũng đã làm quen được với con chó cái
nhà ấy và hai con thỉnh thoảng qua lại chơi với nhau mỗi khi được thả.
Một tuần sau thấy nhà anh Ngọc treo đèn kết hoa, tôi hỏi vợ
tôi chuyện gì vậy. Bà nói:
- Đám cưới con bé Sương con anh Ngọc, nó thường mang thức ăn
cho chó nhà mình đấy.
Bà vợ tôi chỉ trả lời vậy thôi và không nói gì nữa, không nói
được cũng không nói mất. Tôi cũng làm thinh.
Mặc dù hàng xóm láng giềng gần chục năm, nhưng vợ chồng tôi
chưa quan hệ nhiều lắm với gia đình ấy nên không được mời. Người ta nói “gần
nhà mà xa cửa ngõ” để chỉ mối quan hệ lạnh nhạt không nên có giữa những người
hàng xóm láng giềng, bởi vì quan hệ xóm giềng là mối quan hệ “tắt lửa tối đèn
có nhau”. Thế nhưng khi làng xóm bị giải tỏa, bà con xóm giềng mỗi người tứ tán
một phương, lại bắt đầu làm quen với hàng xóm mới (đa phần đều là người giàu có
mua lại đất của người bị giải tỏa), phải sống kiểu “đèn nhà ai nấy rạng”, mới
thấy hết ý nghĩa của câu đó.
Một ngày sau đám cưới, con chó nhà tôi biếng ăn, suốt ngày
cứ nhìn sang nhà Sương.
Hôm sau, nó được mở xích, và ngay khi nó phóng ra, hai tay
săn chó đi xe máy ập đến, đập vào đầu nó bằng một cây sắt và cầm cổ xách đi
mất.
Ba ngày sau đám cưới, Sương trở về nhà. Buổi tối, Sương bưng
qua nhà tôi một tô đầy xương gà, vui vẻ kêu “ki ki”. Tôi ái ngại nói:
- Nó bị người ta đập chết mang đi rồi, con ơi.
- Trời ơi !
Tôi thấy Sương tiu nghỉu bưng tô xương gà trở về, vừa đi vừa
khịt mũi, dường như cô ấy khóc. Nhưng Sương không bưng tô xương vào nhà mình mà
đi vào con hẻm phía sau nhà, có lẽ để cho con chó khác ăn.
NKP