Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Friday, September 5, 2014

Thơ Võ Văn Hoa - NÚI MAI, KÝ ỨC THANH XUÂN, TIÊN ĐIỀN

Trích từ tập thơ Còn Ta Với Mình, tác giả Võ văn Hoa, NXB Thanh Niên, 2004.


NÚI MAI

Vắt kiệt cằn khô ruộng đất
Mùa xuân mai nở non cao
Mai nở vàng sông, rực suối
Đại ngàn dát nắng ca dao.

Bản nhỏ, em gùi hoa chuối
Anh đến, vít cong rượu cần
Thịt rừng nướng thơm, thết khách
Già làng khéo tiếp khách tân.

Núi Mai, chiều buông sương mỏng
Khách lên chớ vội mau về
Luân vũ  bập bùng đêm trắng
Không gian vàng tận ngoài kia

Ở đây một thời bão lửa
Già làng kể chuyện mê say
Sông Hãn thượng nguồn  " đá dựng "
Xuân như đến sớm nơi này !




KÝ ỨC THANH XUÂN

Đất đã có từ lâu
Còn người thì rất trẻ
Thanh Xuân rất thanh xuân
Em dịu dàng nói thế !

Mùa xuân như về sớm
Từ buổi sớm mai này
Về đâu hoa đào cũ
Còn chào gió đông nay

Anh một lần qua phố
Lãng quên tình đắm say
Thượng Đình em còn nhớ
Hoa sữa nào quanh đây !

Anh về với vầng trăng
Đọc thơ tình năm tháng
Này em, hát lời rằng :
Tình ai còn sâu lắng ...

Hà Nội, 29/10/1997



TIÊN  ĐIỀN

Làng nghèo như bao làng quê khác. Sóng Cửa Hội vẫn vỗ vào đất liền âm ba của thơ. Tôi qua Tiên Điền không phải bất ngờ. Chữ " Tâm" kia lâu rồi, Nguyễn nói.
Khu di tích: " Nhà Tư Văn" các danh sĩ từng ngồi. Chuyện thơ văn đâu chỉ việc xếp bằng tròn. Còn lớn hơn luận về kinh bang tế thế. Danh gia vọng tộc như Nguyễn, có thể kể thêm làng bên có Uy Viễn tướng công.
Tôi cảm phục trước văn bia Nguyễn Nghiễm ngợi ca công đức thân phụ Nguyễn Quỳnh. Và đền thờ Nguyễn, mộ Nguyễn. Người đời sau ghi nhớ tài danh " Bất tri tam bách dư niên hậu ", chưa đủ ba trăm năm sau, tôi đã đến và mừng Nguyễn mãi sống.
Tế Hanh có " Bài học nhỏ về nhà thơ lớn", chuyện hôm nay có khác hơn. Trẻ em ở đầu làng đã đọc thuộc Kiều, đương nhiên, còn chỉ tận tường cho tôi đường về mộ Nguyễn.
Tiên Điền tôi qua, chỉ mới lần đầu thôi. Nhưng người giảng Kiều lâu năm trong tôi sẽ nhập thần hơn từ buổi sớm mai này.

                                                                            Võ Văn Hoa
READ MORE - Thơ Võ Văn Hoa - NÚI MAI, KÝ ỨC THANH XUÂN, TIÊN ĐIỀN

YÊU THƯƠNG TỪ ĐỘ - thơ Ngưng Thu



YÊU THƯƠNG TỪ ĐỘ

Đêm từ ...
nắng rụng xuống chiều
hoàng hôn biệt dạng phía
nhiều núi non
mây hồn nhiên phía
mênh mông
hồn nhiên nước chảy theo dòng
lững lơ.

Bình minh từ
hạt sương mơ
lung linh ngọn liễu vươn chờ
nắng mai
mùa trôi
đời cũng miệt mài
tiếng chiều rơi khẽ chạm vào vách không

Yêu thương từ
tiếng tơ lòng
gõ lên phím nhớ bềnh bồng điệu ru
cung đàn vỗ nhịp
thiên thu
lời từ tâm mẹ ban từ ...
nguyên sơ.


NGƯNG THU
READ MORE - YÊU THƯƠNG TỪ ĐỘ - thơ Ngưng Thu

CẢM ƠN CHỊ CHỈ MỘT LỜI THĂM HỎI - thơ Phan Minh Châu



CẢM ƠN CHỊ CHỈ MỘT LỜI THĂM HỎI

(Thân tặng chị HHT ) 

Chỉ môt tin nhắn
Chỉ một cú phone
Chỉ một lời thăm hỏi
Sao ấm áp cõi lòng ta đến thế
Bao yêu thương cứ vậy tràn về
Ta đâu ngờ đâu đó... một hồn quê
Một đuôi mắt một cái nhìn thân thiện
Hởi cô gái miền Nam
Chưa một lần đưa... tiễn.
Với giọng nói trong như màu cánh kiến
Chảy mơ hồ trong suốt những đêm sâu
Chị có những bài thơ
Nhức buốt những niềm đau
Thơ thường viết về một thời quá vãng
Thơ thường viết về một thời tao loạn
Khói lửa quê mình để hai đứa... xa nhau
Và cứ thế lớn lên
Như một phép nhiệm màu
Chị chợt nhớ lại tình yêu một thuở
Và những câu thơ chập chờn nhảy múa
Bỗng bồi hồi trong những trái tim xanh
Những câu thơ như giòng suối ngọt lành
Làm ấm lại những tâm hồn đơn điệu
Cảm ơn chị vầng trăng non vừa chiếu
Xuống quãng đời, ta cạn kiệt bão giông.
Cảm ơn chị một tình yêu vừa đủ
Để cho ngườì ấm lại những đêm đông. 


        PHAN MINH CHÂU
READ MORE - CẢM ƠN CHỊ CHỈ MỘT LỜI THĂM HỎI - thơ Phan Minh Châu

LƯNG CHỪNG HƯƠNG TÓC - thơ Bình Địa Mộc



LƯNG CHỪNG HƯƠNG TÓC

Thu Sài Gòn
Dường như hơi ồn ã
Con đường nào
Cũng lăm lắm kẻ qua
Đèn đỏ bật
Hằng trăm người chờ đợi
Chị ve chai
Cúi xuống nhặt bóng mình

Những cơn mưa
Cuối mùa tuôn riết róng
Nước thụt thò
Trước mỗi bậc cầu thang
Phố thành sông
Sông ngược dòng vào phố
Chiếc dép trôi
Chẳng biết đến nơi nào

Thu Sài Gòn
Mong manh từng sợi nắng
Vươn má em
Chặp nữa mới ửng hồng
Chiếc khẩu trang
Che nỗi buồn muôn thuở
Sau mỗi lần
Đài báo giá xăng lên

Người ở quê
Ra Sài Gòn làm việc
Lá me rơi
Quay quắt nhớ mẹ hiền
Ngày tất tả
Vỉa hè sâu lát cắt
Níu gót giày
Lần lữa kiếp tha hương

Thu Sài Gòn
Thời gian chừng đếm ngược
Tiếng búa băm
Lục bục khắp công trình
Ngồi bệt xuống
Công viên chiều thứ bảy
Choàng vai em
Hương tóc bỗng lưng chừng ...

Sài Gòn, Thu 2014

Bình Địa Mộc
READ MORE - LƯNG CHỪNG HƯƠNG TÓC - thơ Bình Địa Mộc

NẮNG QUA VƯỜN CỎ NON - thơ Thế Lộc

NẮNG QUA VƯỜN CỎ NON
     Hoài niệm sinh nhật con trai Dương Thế Kinh Luân



Cây bằng lăng đã hai mùa thay lá
Con không quay về để Mẹ ngóng trông
Nắng qua vườn rò cải đã lên ngồng
Sao con vẫn bôn ba nơi cõi vắng

Con đi công trình trời chiều tắt nắng
Giun dế trong vườn hòa điệu bi ai
Con ở đâu, nghe có tiếng thở dài
Mẹ quay quắc nhớ con từng nhịp thở

Rượu mềm môi, cha điên ngoài góc chợ
Con có nghe người khóc gọi con về
Con có nghe thản thót giữa cơn mê
Người ú ớ gọi tên con... gọi mãi

Sông vẫn chảy nước đi không trở lại
Con cá theo dòng đã quay lại chốn xưa
Hai năm qua rồi, con sắp về chưa !...
Mẹ để cửa chờ con và... cha đợi

Cây bằng lăng hai mùa thay lá mới
Cha chết trong lòng, mẹ vật vả rối loạn thần kinh
Nhiều lần con đi giám sát công trình
Sao mãi mãi lần nầy không trở lại

Cha biết rằng tử sinh và thực tại
Yêu thương con cha bất lực nhìn trời
Dù Âm Dương con sống mãi con ơi
Đến nhắm mắt cha vẫn còn thương nhớ.


06.05.2014
Thế Lộc
READ MORE - NẮNG QUA VƯỜN CỎ NON - thơ Thế Lộc

Truyện ngắn của Phan Trang Hy - TRĂNG HÒA VANG VẪN THẾ



TRĂNG HÒA VANG VẪN THẾ

Gần đến Trung thu, thằng Quân háo hức chi lạ. Nghe cô nói năm ni các học sinh lớp 6 phải làm lồng đèn để chơi. Cô khuyên, đã lên học trung học rồi, nên làm chớ không nên mua. Có thế mới thấy ý nghĩa của cái Tết Trung thu. Chớ mua dù có đẹp nhưng cũng chẳng có kỷ niệm gì sau này. Nghe cô nói vậy, thằng Quân chỉ biết thế, chứ nó chưa thấy ý nghĩa, kỷ niệm gì cả. Nhưng nó nghe lời cô. Nó phải nhờ ba nó hướng dẫn nó làm mới được.
Mấy năm trước, ba mẹ thương nó nên thường mua lồng đèn bán sẵn. Có khi là lồng đèn xe hơi, con cá, hay thứ gì khác, đều là lồng đèn bằng nhựa có pin… Có thể, một thời hợp mốt đối với trẻ con. Nhưng rồi, vài năm trở lại đây, mốt lồng đèn được sản xuất tại Trung Quốc không còn hợp thời. Xu hướng chọn đồ chơi cho trẻ có khác trước.
Và qua lời cô, nó biết lồng đèn thắp bằng pin không phải là lồng đèn truyền thống. Và nó cũng từng nghe cô giáo nói có một số lồng đèn do Trung Quốc làm có chứa độc, nên nó sợ. Nhưng gần đến Trung thu rồi, lấy chi chơi đây, nên nó lại hỏi và nhờ ba:
- Ba ơi! Con không thích lồng đèn nhựa của Trung Quốc. Ba đừng mua nghe. Con thích chơi lồng đèn tự làm. Ba bày con làm nghe.
Nghe Quân yêu cầu, ba nó chép miệng:
- Tiếc thật! Ba muốn cùng con làm. Nhưng ba bận quá. Con nhờ nội đi. Nội con bày là nhất đó.
Quân năn nỉ ba, nhưng ba vẫn nói bận. Không còn cách nào khác, Quân nói lí nhí:
- Dạ. Con sẽ nhờ nội bày.
Mấy bữa nay, thằng Quân chưa dám nhờ nội. Nó đợi chiều, đi học về, nó sẽ nói với nội mới được. Trung thu gần đến rồi mà. Không nhờ nội thì làm sao có lồng đèn chơi.
Vừa vào nhà, thằng Quân thấy nội đang tưới nước mấy chậu mai, nó bèn chạy lại bên nội, nói:
- Nội ơi! Gần Trung thu rồi, nội bày con làm lồng đèn nghe!
Vừa tưới nước, lão cười nói:
- Cái thằng, bữa ni bắt nội bày làm lồng đèn, lạ ghê, Mà sao con biết nội làm được?
Nghe thằng Quân kể lại là ba nó nói thế, lão Thạc thấy vui vui. Lão cười:
- Cái thằng cha mi! Được, nếu con thích thì ông cháu ta cùng làm.
Thế là, hôm sau, lão Thạc tìm tre. May mà quê lão vẫn còn tre. Dù quê có thay đổi, làng như phố, nhưng tập tục, ruộng vườn vẫn còn. Những lùm tre bên sông vẫn còn. Chiều chiều có những con chim về đậu. Chiều chiều vẫn khói đồng sau mùa gặt. Vẫn những tiếng cười, tiếng nói mộc mạc đậm chén mắm cái chấm với rau lang, rau muống luộc. Lão gật gật cái đầu, mỉm cười một mình. Mắt lão nhìn con đường bê tông trước mặt. Quê lão có cuộc sống hiện đại hơn. Rồi điện về. Nhà lão có ti vi màn hình phẳng. Thằng con lão lại bắt cả kỹ thuật số. Nhiều kênh chi lạ. Không những phòng khách có cái ti vi to đùng, mà phòng ngủ của thằng con lão cũng có. Bọn trẻ bây giờ sướng thật. Quê mà có tủ lạnh, quê mà có máy giặt, xe hơi…
Vừa đi vừa ngẫm nghĩ, lão thấy sướng cả bụng. Chợt lão nghe tiếng gọi:
- Nè, ông Thạc ơi, đi đâu đó? Có rảnh ghé tôi uống chén nước chơi. Có chút chè của thằng cháu mới mua.
Thì ra lão Đôn. Là bạn từ thời còn học trường làng đến giờ. Hơn 50 năm là bạn của nhau. Có chút vui, chút buồn họ đều chia sẻ cùng nhau. Thấy lão Đôn ra tận cổng đón, lão Thạc nắm tay bạn, nói:
- Được thôi. Nhưng không ngồi lâu đâu nghe. Tôi phải đi tìm tre làm lồng đèn cho thằng cháu nội.
- À, ra rứa. Tưởng chi, chứ tre nhà tôi có. Mình uống nước, nói chuyện chơi chút đã, rồi tôi đưa tre cho.
- Rứa là may cho tôi rồi.
Hai lão ngồi uống nước, nói chuyện. Chén nước chè làm tuổi già vui thêm. Tình quê đậm đà qua chén nước.
Và cái tình quê của hai lão lại rôm rả, xôm trò qua trò chuyện. Dù cảnh quê có thay đổi, nhưng tình làng xóm vẫn như ngày nào. Nhiều khi mưa gió, đúc được cái bánh xèo họ cũng đem cho. Có con cá tràu bắt được, làm mỳ, cũng mời nhau. Nhà có giỗ, cũng đem phần kỉnh hàng xóm. Nếp quê vẫn như cái thời hai lão còn con nít.
Hai lão nói không biết bao nhiêu chuyện. Nào là chuyện chuẩn bị tế Thu; nào là chuyện chuyển cơ cấu cây trồng sao cho hợp với hoàn cảnh khi Hòa Vang có chính sách hỗ trợ nông dân. Toàn chuyện vui. Mà không vui sao được, khi tuổi già thấy con cháu yên ấm, thấy làng xóm thương yêu nhau. Tình làng nghĩa xóm như hàng tre cứ xanh trên bờ sông Túy Loan, như hương lúa ngày mùa, như làng vào hội đình nhân lễ Kỳ yên, cầu quốc thái dân an… Hai lão cũng bàn chuyện năm đến làng tổ chức lễ hội. Hai lão đều ước năm đến lễ hội đình làng Túy Loan cũng được nhiều người tham dự như làng Phong Lệ ở Hòa Châu tổ chức lễ hội Mục đồng vừa rồi.
Rồi, chuyện cũng vãn. Lão Đôn tìm mấy khúc tre đưa cho lão Thạc. Cầm tre từ tay bạn, lão Thạc cười nói:
- Cảm ơn ông nghe!
Tiễn lão Thạc ra tận cổng, lão Đôn vỗ vai bạn:
- Thôi, ông về.
Những ngày sau đó, khi hai ông cháu rảnh, lão hướng dẫn thằng Quân làm lồng đèn. Thực ra, lão làm đủ thứ, nào là chuốt tre, chặt theo kích cở. Thằng Quân chỉ ngồi bên hỏi đi hỏi lại cánh làm. Nó cũng cột được vài chỗ. Đặc biệt, khi dán giấy màu trên lồng đèn, thằng Quân nói với lão:
- Ông bày con vẽ bản đồ Việt Nam có quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa nghe ông.
- Được thôi. Ông sẽ bày.
Rồi lão hướng dẫn thằng Quân vẽ đường cong hình chữ S. Tiếp đến lão chỉ cách tạo thành 2 quần đảo với những chấm nhỏ xinh xinh. Nhìn cũng được. Rõ ràng trước mắt hai ông cháu là hình ảnh nước Việt Nam thân yêu với hai quần đảo như châu ngọc trên biển Đông. Nhìn cây cọ chấm màu trên tay thằng Quân, lão như thấy đó là bàn tay của lão khi còn bé, học ở trường làng. Ngày xưa, ngày xưa, đối với lão như mới đây. Lão cũng làm lồng đèn, nhưng giấy dán chỉ là giấy vở, đâu đẹp như bây giờ. Còn màu thì lấy nào than, nào gạch, nào nghệ, lá cây... giã ra, cho tí nước vào. Thế là cũng thành hoa, thành chim, gà, cá… được vẽ cho lồng đèn thêm đẹp.
Đến Trung thu, thằng Quân đem lồng đèn cùng mấy đứa trẻ dạo chơi quanh xóm. Trống múa lân rộn ràng. Lão Thạc cũng rộn ràng theo nhịp trống. Lòng lão rộn lên lời hát: “Bóng trăng trắng ngà, có cây đa to, có thằng Cuội già ôm một mối mơ…”.
Quê lão còn biết bao chuyện còn phải làm. Lão mơ như thằng Cuội già năm nào. Giấc mơ của lão không là tiếng hát xẩm của con dế mèn. Mà giấc mơ của lão là thấy quê thay đổi. Càng già, lão càng hiểu sự thay đổi nào cũng phải trải qua những trở trăn, lột xác. Có trở trăn, lột xác nào được êm ả? 
Tiếng trống vẫn rộn ràng. Trăng trên trời ngời sáng. Trước mắt lão là xóm làng lão, là ngôi nhà lão, là con cháu lão. Và trên tay thằng Quân là ánh đèn ngôi sao lung linh. Trên tay bọn trẻ là những ánh sáng nhảy múa theo nhịp trống múa lân. Lão thấy hình bóng của lão, hình bóng của lão Đôn, của bạn bè trong làng ngày xưa hiện về. Tất cả đang rước đèn mừng Trung thu.
Lão thấy bản đồ Việt Nam có cả Hoàng Sa, Trường Sa trên lồng đèn. Quê lão mừng Trung thu trong ánh đèn con trẻ. Hòa Vang quê lão rộn ràng trong tiếng trống múa lân.
Đêm khuya. Trăng sáng dịu hơn. Cả làng yên bình dưới trăng ngà như mọi khi. Trăng Hòa Vang đêm nay vẫn thế!
                                      Tháng 8 – 2014
                                     Phan Trang Hy
                     






READ MORE - Truyện ngắn của Phan Trang Hy - TRĂNG HÒA VANG VẪN THẾ