Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, January 15, 2023

THƠ CHU VƯƠNG MIỆN VỀ TAM QUỐC CHÍ DIỄN NGHĨA




 
LÃNG NHÁCH

 
DƯƠNG TU

kiếp trước là Tiêu Hà
bạn thiết của Hàn Tín
lúc lâm nạn
không một lời can
chết oan ở tháp chuông
kiếp này gặp lại
thác sinh làm quan chủ bạ Dương Tu
chết vì bát cháo gân gà mách lẻo
làm lộ quân cơ

 
ĐINH NGUYÊN
 
cũng là hào kiệt loại 1
xưng hùng xưng bá
chưa làm được thá gì?
chết lãng nhách

kẻ vô tài vô đức
như Đổng Trác
xe trước xe sau
chết giống nhau
không kịp ngáp

 
LỮ PHỤNG TIÊN
 
Một thời ngang dọc
cỡi ngựa Xích Thố
tay cầm Phương Thiên Họa Kích
ra vào chiến trận
như chỗ không người
vô địch thủ
anh hùng vô địch
gặp ải mỹ nhân
Điêu Thuyền
 bó giáp quy hàng
chịu chết?
 
 
LIÊN HOÀN KẾ


ĐINH NGUYÊN
 
cũng thuộc vào loại danh gia vọng tộc
chung lưng đấu cật
 phò HánThất
công chưa thành
bị thằng nghĩa tử cho 1 kích
chết tốt?
mang đầu dâng Đổng Trác
đáng là tài hoa mệnh bạc
hữu danh vô thực chết oan ức?
 
ĐỔNG TRÁC
 
1 gã vô tài dốt nát
thời may làm Tiết Độ Sứ
gặp thời lên vùn vụt
tắc oai tắc phúc
vài năm
dựa vào tài năng của Lã Phụng Tiên
mắc phải kế Mỹ Nhân
đi đoong đời chó má
 
chó ngáp nhằm ruồi
ngồi bàn độc
không biết trời cao đất thấp
hai mắt như mù
tự mình dẫn vào chỗ chết
chết không kịp ngáp
bọn đần độn
chết không người vuốt mặt
 
 
LỮ BỐ
 
1 thời ngang dọc
vào ra như chốn không người
cỡi Xích Thố
tay cầm phương thiên họa kích
thiên hạ vô địch
kiếm lòi con mắt
không địch thủ
sau cùng cũng có người ngang sức
ngang tài
tam chiến Lữ Bố
Lưu Bị Quan Công Trương Phi
đánh cả ngày
bất phân thắng bại
 
thời Tây Hán
có Anh Bố Quý Bố
thời Tam Quốc có Lữ Bố
tức Lữ Phụng Tiên thằng 3 họ
mới đầu là con nuôi Đinh Nguyên
phản thầy phản chủ
theo Đổng Thái Sư
mắc vào Kế Liên Hoàn
của Vương Doãn
 
VƯƠNG DOÃN
 
tức Vương Tư Đồ
bày kế mọn
dồn Đổng Trác và Lữ Phụng Tiên
phụ tử thù địch
vì nhan sắc vì người đẹp
một đứa thân tàn
một đứa mất xác?
cả hai tiêu tan sự nghiệp
vì qua dốt?
 
dài lưng tốn vải
trói gà không chặt
khiến hai thằng dùi đục
đánh nhau tới chết?
mưu thần chước quỉ
trời sầu quỉ khóc
tiếc thay vận nhà Hán đã tuyệt
lòng ngưỡng mộ cho tới vạn đời sau
Liên Hoàn Kế nhiệm mầu?
 
ĐIÊU THUYỀN
 
Một chiếc lá đa
làm mắt 2 cha con Đổng Trác mù hết?
nơi Phụng Nghi Đình
Đổng cầm kích
phóng Lữ Phụng Tiên
không trúng chạy mất
sau đó
một kích
Đổng lủng ruột
chết không kịp ngáp
kết thúc sự nghiệp
của bọn bá xàm bá láp
 
 
MƯU SỰ
 
(Khổng Minh)
 
Mưu sự
tại nhân thành sự tại thiên
thực sự tại hầu bao túi tiền
tiền ít thua ít
tiền nhiều ăn nhiều
sinh ra và lớn lên nơi khỉ ho cò gáy
ngày ngày bạn với lũ khỉ lũ tiều
 
sinh ra nơi đất đai phì nhiêu
bạn với toàn người có học
làm quan nhà giàu
tri thiên mệnh
trụ nơi tử địa
chỉ có đói nghèo
cơm không đủ ăn
tiền không đủ dùng
chết dần chết mòn
tài kinh luân thao lược
có cũng bằng không
 
 
NGŨ HỔ TƯỚNG

 
MÃ SIÊU
 
con trai trưởng của Sứ Quân Mã Đằng
liên minh trợ thủ với Hàn Toại
làm chủ phương bắc
Tào Tháo cũng không làm được gì?
sau theo về với Lưu Huyền Đức
đứng đầu Ngũ Hổ Tướng
uy dũng
tuổi trẻ tài cao
vô địch thiên hạ
 
TRIỆU VÂN
 
tả xung hữu đột
tôn Lưu
một mình một ngựa
ngực đeo ấu chúa
xông pha hòn tên mũi đạn
vào chỗ ba quân như chỗ không người
tận trung báo quốc
tuy là danh tướng danh tài
đứng hàng đầu
thời Tam Quốc
 
QUAN VŨ
 
số chết là chết
chả phải là ngựa Địch Lư hay Xích Thố
đánh nhau hàng trăm trận
sẩy tay lỡ chân
là thác?
chả có ngựa nào vô địch
chả có danh tướng nào
vô địch?
 
TRƯƠNG PHI
 
hậu thân của Phàn Khoái
nhà giầu bậc nhất ở Trác Quận
có trang trại
có sạp bán thịt lợn ngoài chợ
tôi tớ cả ngàn
đào viên kết nghĩa với Lưu Bị, Quan Công
giặc Khăn Vàng
ba vị anh hùng Lưu Quan Trương
vì đại nghĩa tòng quân lên dường
 
HOÀNG TRUNG
 
tuổi tuy già
nhưng không già
nguyên là hàng tướng của Ích Châu
cảm nghĩa khí của Quan Vân Trường
của Khổng Minh
đầu hàng
cúc cung tận tụy
tận trung báo quốc
đến chết
 
 
PHƯỢNG SỒ
 
Bàng Sĩ Nguyên
chả còn gì? nơi Lạc Phượng Ba
kiếp trước là Hứa Phụ
kiếp này làm quân sư
đều thọ đến năm 34 tuổi
đường Tây Xuyên dong ruổi
cùng thác chung với ngựa Địch Lư
Bàng Thống mất
Khổng Minh còn
chuyện thiên thời địa lợi
chuyện mất còn?
một tấm lòng son?
 
Chu Vương Miện

READ MORE - THƠ CHU VƯƠNG MIỆN VỀ TAM QUỐC CHÍ DIỄN NGHĨA

ĐÀ LẠT, CHUYẾN ĐI CUỐI NĂM – Thơ Lê Phước Sinh





ĐÀ LẠT, CHUYẾN ĐI CUỐI NĂM
 
1.
Mơ tưởng Đồi Chè phơi Nong Lụa
Sơn Nữ cười giòn giọng đẩy đưa
- "Đi Lên rồi Xuống" vài Khâu Rựa...(*)
Ngực Trần giấu Mặt, cạnh Suối đùa.
 
2.
Dừng chân thoai thoải dốc Tâm Châu
Khuyến mãi Cô bé ngọt ngào cười
"Trà-Cà phê" cốc nhựa mà lóng lánh
một chút say say trộn xuyến xao.
 
3.
Xuyên Rừng Thông 2 Lá
Lửa hồng, hong bàn tay
Cái chân cũng nhảy nhót
Đỉnh cao níu Mây bay.
 
Dốc ngã dốc như Ngựa
Chàng lái xe bản địa
tỉnh bơ chẳng chút đùa
xoay xoay "Tay Lái Lụa".
 
Đồi xen Đồi ven Suối
Di Linh Lâm Viên sương
Lạnh rồi rải Nắng nhẹ
quàng Khăn Len,
 ngẩn ngơ...
 
Lê Phước Sinh
 
.......
 
(*) Người Dân Tộc trước đây tính thời gian theo "cái Khâu Rựa", đoạn đường thay vai khi mỏi (trái-phải) tính 1,2...

READ MORE - ĐÀ LẠT, CHUYẾN ĐI CUỐI NĂM – Thơ Lê Phước Sinh

HẸN 30 TẾT… - Thơ Trần Mai Ngân



 

HẸN 30 TẾT…
 
Anh và em hẹn hò với phố
Chiều 30 tết sẽ cà phê
Lúc đó, chợ đã tan đường vắng
Trong từng nhà lễ rước ông bà
 
Anh và em ngồi dưới cội hoa
Rực rỡ xuân cùng màu xác pháo
Những đôi Én vịn cành nương náu
Đập cánh bay như vỗ tay mừng…
 
Ly cà phê đắng giọt lưng chừng
Im lặng gió ngập ngừng đứng lại
Mình thêm tuổi… em nhiều ái ngại
Sợ ngày mai, ngày mốt, ngày kia…
 
Sợ thời gian vô tình sẽ rẻ chia
Như đường ngôi tóc không đồng hai phía
Anh với em nghiêng bên nào cho hết
Sầu ơi sầu… hãy bỏ lại sau lưng…
 
Năm mới, năm mới mừng Xuân, mừng Xuân
Em mỉm cười, anh nắm tay chúc tụng
Em về, anh về… mình cùng bước vội
Hai phía cuộc đời chẳng dễ phai phôi…
 
Trần Mai Ngân

READ MORE - HẸN 30 TẾT… - Thơ Trần Mai Ngân

ĐƯỜNG ÂM HỒN - Truyện ngắn Chinua Achebe - Người dịch: Nguyễn Đức Tùng

Chinua Achebe


ĐƯỜNG ÂM HỒN

Chinua Achebe

 

Lời giới thiệu:

Chinua Achebe, một trong những nhà văn châu Phi nổi tiếng nhất, thường xuất hiện trong các tuyển tập truyện ngắn thế giới bằng tiếng Anh. Ông sinh tại Nigeria, 1930, thuộc bộ lạc Ibo ở miền Nam Nigeria. Sau khi tốt nghiệp đại học, ông làm việc trong ngành phát thanh, rồi làm nhân viên cho bộ thông tin trong thời gian chiến tranh. Achebe định cư tại Hoa Kỳ và giảng dạy tại trường đại học Massachusetts. Tiểu thuyết: Things Fall Apart (Mọi thứ đều tan vỡ), 1958; No Longer At Ease (Không còn dễ chịu nữa), 1960; Arrow of God (Mũi tên của Thượng đế), 1964; Man of People (Người của nhân dân), 1966. Truyện ngắn: Sacrificial Egg (Cái trứng hi sinh), 1962; Girls at War (Những cô gái trong chiến tranh), 1973. Thơ: Christmas in Biafra (Mùa giáng sinh ở Biafra). Tiểu luận: Hope and Impediments (Hi vọng và trở ngại). Thường viết về châu Phi, Achebe gửi gắm trong tác phẩm của mình niềm ước vọng về những đổi thay tốt đẹp cho người dân và đất nước nơi ông sinh ra.

Truyện ngắn sau đây mô tả sự xung đột giữa tham vọng cá nhân, thói hãnh tiến ích kỉ và các giá trị dân gian, nhưng đằng sau là sự xung đột có tính sâu xa giữa phát triển và văn hóa. Nó là ẩn dụ về sự phá huỷ môi trường thiên nhiên và môi trường tinh thần, vốn là một quan tâm thường xuyên của Achebe. 

 

Người dịch: Nguyễn Đức Tùng

 

Niềm hi vọng của Michael Obi được thỏa mãn sớm hơn là anh tưởng. Anh được bổ nhiệm làm hiệu trưởng trường trung tâm Ndum vào tháng giêng 1949. Đó là một trường học khá hủ lậu, vì vậy, ủy ban giáo dục quyết định chọn một người trẻ và đầy năng lực đến đó. Obi nhận lãnh trách nhiệm với sự hào hứng. Anh có những ý tưởng tuyệt vời và đây là cơ hội để đem chúng ra thi thố. Anh đã qua một chương trình giáo dục trung học đàng hoàng, đến nơi đến chốn, nhờ đó mà anh được xếp vào loại các thầy giáo giỏi trong hồ sơ của sở học chính, làm anh nổi bật lên giữa những vị hiệu trưởng khác trong khu vực. Anh thường nói thẳng ý mình và chỉ trích những quan điểm hẹp hòi của những người lớn tuổi hơn và thường là có học vấn kém hơn anh.

“Chúng mình sẽ thực hiện trách nhiệm này một cách

ngon lành, đúng không hở em?” anh hỏi cô vợ trẻ khi họ nghe được tin vui về sự thăng chức của anh.

“Chúng mình sẽ làm hết sức mình,” vợ anh trả lời. Chúng mình sẽ có khu vườn đẹp đẽ và mọi thứ sẽ hiện đại và tươi vui… “Trong hai năm thành vợ chồng cô đã hoàn toàn nhiễm phải tính hăng hái của chồng, hưởng ứng nồng nhiệt các phương pháp hiện đại, và thói khinh khi những người già cả và đáng bỏ đi trong lãnh vực giáo dục, những vị này có lẽ nên cho họ ra đứng bán hàng ở ngoài chợ. Cô bắt đầu tưởng tượng ra mình như một vị phu nhân được ngưỡng mộ, vợ của ông hiệu trưởng trẻ tuổi, một thứ nữ hoàng của trường học.

Còn những bà vợ của các thầy giáo khác sẽ ghen tị với cô. Cô sẽ tạo ra những phong trào đua đòi này nọ về đủ mọi thứ. Thế rồi đột nhiên cô nhận ra rằng có lẽ cũng chẳng có một bà vợ nào cả. Bối rối giữa hi vọng và sợ hãi, cô hỏi chồng mình, nhìn anh một cách lo lắng.

“Các thầy giáo ở đó đều trẻ và chưa có vợ đâu” Anh ta nói một cách hào hứng nhưng cô chẳng thấy lý do nào để hào hứng cả. “Đó là một chuyện tốt”, anh nói thêm.

“Sao vậy hở mình?”

“Tại sao ư? Thì họ sẽ dốc hết thời gian và công sức cho trường học chứ sao.”

Nancy thì bi quan hơn. Trong một thoáng, cô đâm ra nghi ngờ cái trường học mới này; nhưng chỉ vài phút thôi. Chuyện không may riêng tư này không đủ làm mờ mắt cô trước tương lai sáng lạng của chồng mình. Cô nhìn chồng đang ngồi xếp chân trong ghế bành. Anh ngồi nhô vai lên và trông có vẻ yếu đuối. Nhưng cũng có khi anh làm người ta không ngớt ngạc nhiên về một thứ năng lượng lạ lùng. Tuy vậy khi đang ngồi trên ghế vào lúc này, sức mạnh của cơ thể anh dường như biến đâu mất phía đằng sau cặp mắt sâu và tối, làm cho chúng tỏa ra một thứ ánh sáng sắc bén. Anh ta mới 26 tuổi nhưng trông cỡ 30 hoặc lớn hơn. Nhìn chung chồng cô không phải là không đẹp trai.

“Thưởng một đồng cho câu trả lời của anh đấy, Mike”. Nancy trả lời sau một lúc im lặng, bắt chước kiểu hài hước của một tờ báo mà cô đọc.

“Anh đang nghĩ, đây là một cơ hội lớn, cuối cùng thì chúng ta sẽ có khả năng chỉ cho mọi người thấy rằng cách điều hành một trường học thế nào là ngon lành.

 

Trường Ndum là một trường tệ hại xét về bất cứ phương diện nào. Hiệu trưởng Obi dành hết tâm sức của mình vào công việc và vợ anh cũng thế. Anh có hai mục đích. Tiêu chuẩn dạy dỗ phải được nâng cao, và quang cảnh nhà trường phải đường biến thành một khu vực xinh đẹp. Khu vườn trong giấc mơ của Nancy trở thành thực tế vì trời bắt đầu đổ mưa và cây trái đang trổ bông. Hoa dâm bụt và hoa allamanda xinh xắn ở bờ rào đỏ vàng rực rỡ bao quanh ngôi trường chăm sóc cẩn thận, tách hẳn nó ra khỏi những bụi cây rậm um tùm của dân cư trong vùng.

 

Một buổi chiều khi hiệu trưởng Obi đang đứng thưởng thức công trình của mình, anh sững sờ thấy một bà già từ trong làng khập khiễng đi xuyên qua khuôn viên của trường, qua những luống hoa cải và bờ dậu. Tò mò đi theo, anh nhận ra những dấu vết lờ mờ của một đường mòn đã không ai dùng nữa từ ngôi làng xuyên qua khu vực nhà trường tới những đám bụi cây dại bên kia. “Thật là kinh ngạc”, Obi bảo một người thầy đã từng dạy học ở đây ba năm, “người ta lại để cho dân làng tự do đi qua khuôn viên của mình. Thật không thể nào tưởng tượng được”. Anh lắc đầu nhiều lần.

“Đường mòn coi vậy chứ hết sức quan trọng với dân làng,” người thầy giáo nói có vẻ bối rối biết lỗi. “Mặc dù không mấy khi dùng, cái đường này nối ngôi làng với nghĩa địa thầy ạ.”

“Thế thì mắc mớ gì đến nhà trường của chúng ta chứ?” vị hiểu trưởng hỏi lại.

“Thú thật là tôi cũng không biết, ông thầy giáo nhún vai trả lời. Nhưng tôi nhớ là hồi xưa đã từng có chuyện cãi vã lớn khi chúng tôi cố đóng nó lại không cho ai qua.”

“Đó là chuyện thời trước. Nhưng bây giờ thì không được như thế nữa,” Obi buông thõng khi ông bỏ đi. “Ông thanh tra giáo dục sẽ nghĩ thế nào khi ông ấy tới đây để kiểm tra trường của chúng ta tuần tới? Tôi e rằng dân làng thậm chí có thể dùng cả phòng học của chúng ta cho một buổi tế lễ trong khi vị thanh tra ở đây”.

Người ta cho đóng những cái cọc lớn để rào lối đi lại ở phía nó chạy vào và chạy ra khuôn viên nhà trường. Họ dùng cả dây kẽm gai bít lại chằng chịt hết khu vực.

 

Ba ngày sau, vị linh mục của làng đến gặp ông hiệu trưởng. Đó là một ông già có dáng đi lụ khụ. Ông dùng một cái gậy để chống, gõ gõ lên sàn nhà khi cần nhấn mạnh một điều gì lúc cần tranh cãi với người khác. “Thưa thầy, tôi nghe nói rằng con đường của tổ tiên chúng ta đã bị đóng lại rồi”, ông nói sau một vài câu chào hỏi thông lệ.

“Đúng thế cha ạ.” Obi trả lời. “Chúng tôi không thể cho phép người ta làm một đường xa lộ cao tốc xuyên qua khuôn viên nhà trường”.

“Hãy nhìn đây, con trai của ta ơi”, vị mục sư nhìn xuống cái ghế của mình, “con đường này đã có ở đây lâu rồi, trước lúc thầy sinh ra và trước cả lúc thân phụ của thầy sinh ra nữa kia. Đời sống của chốn làng quê này phụ thuộc vào nó. Những người thân mới qua đời của chúng tôi rời bỏ ngôi làng bằng con đường này, trong khi tổ tiên chúng tôi đến viếng con cháu cũng dùng con đường đó. Nhưng quan trọng hơn, đó là đường mang con trẻ được sinh ra”.

Ông hiệu trưởng lắng nghe với nụ cười thỏa mãn trên khuôn mặt.

“Tất cả mục đích của hệ thống nhà trường chúng ta, anh trả lời, là xoá sạch, xoá toàn bộ những niềm tin cổ lỗ sĩ này.  Những vong hồn của người đã chết chẳng cần chi đến đường đi lối lại. Mấy cái ý tưởng này là bày đặt ra mà thôi. Nhiệm vụ của nền giáo dục là dạy cho trẻ con biết cười vào mũi những trò mê tín vớ vẩn”.

“Điều thầy nói có thể đúng”, vị chăn chiên trả lời, “nhưng chúng tôi tuân theo những phong tục của cha ông. Nếu thầy cho phép mở lại con đường thì chúng tôi chẳng có chi phải tranh cãi với thầy ở đây cả. Tôi vẫn thường khuyên mọi người là hãy để cho chim ó đậu trên cây mà cũng để cho chim phượng hoàng đậu xuống nữa”. Ông già đứng lên từ biệt.

“Tôi thật xin lỗi”, vị hiệu trưởng trẻ tuổi trả lời, “nhưng nhà trường có phải đâu là thứ giao thông công cộng? Nó ngược lại với các luật tắc của chúng tôi. Tôi đề nghị linh mục cho xây một con đường khác đi vòng quanh nhà trường. Chúng tôi có thể gửi người tới giúp cha. Tôi không nghĩ là vong linh tổ tiên lấy làm phiền chi chuyện phải đi vòng một chút”.

“Tôi không có gì để nói thêm nữa”, vị linh mục trả lời lúc đã ra đến ngoài.

 

Hai ngày sau, một cô gái trẻ trong làng chết khi đang nằm trên giường. Một vị thầy pháp được mời đến và ông ta chuẩn bị cúng tế rất lớn để xin lỗi những vong hồn bị xúc phạm vì chuyện cái hàng rào. Hiệu trưởng Obi thức giấc ngày hôm sau giữa những hoang phế của công trình. Những luống hoa rào dậu bị nhặt lên, ném từng bó vương vãi, không phải chỉ ở quanh đường đi mà còn khắp khuôn viên trường, và một dãy lớp học bị kéo sập xuống. Cùng ngày hôm đó, vị quan tranh tra người da trắng đến xem xét trường học và viết một bản báo cáo tệ hại về quang cảnh của khuôn viên trường, nhưng nghiêm trọng hơn là về “tình trạng chiến tranh bộ lạc, giữa một bên là nhà trường và một bên là dân làng, gây ra một phần là bởi sự sốt sắng ngu ngốc của ông hiệu trưởng mới”.

 

Chinua Achebe

Người dịch: Nguyễn Đức Tùng

 



READ MORE - ĐƯỜNG ÂM HỒN - Truyện ngắn Chinua Achebe - Người dịch: Nguyễn Đức Tùng

EM VỀ QUÊ ĐÓN TẾT - Chùm thơ Lê Thanh Hùng

 


Em về quê đón tết


Gốc mai già định vị mặt trời đi

Lấp loá nắng đang trở chiều sáng tối

Khoảng sân trống, sao dường như chật chội

Khi em về, sắp xếp lại chi li


Mướt mát chiều trong không gian rung ngân

Em tất bật đang luôn tay dọn dẹp

Thấy tấm ảnh cũ trên căn gác xép

Ảnh ố vàng, sao chao chác bâng khuâng


Tấm ảnh của một mùa xuân rất xa

Cây mai trước ngõ, mới trồng bé xíu

Em bên cạnh, chiếc áo dài ngượng nghịu

Nét hoa duyên còn bẽn lẽn điệu đà


Góc mai tơ non nay cũng đã già

Em trở lại, theo mùa xuân trở lại

Vương vất đâu đây, một thời con gái

Mẹ mĩm cười nhìn nắng đổ lần qua


Lấy chồng xa, mỗi năm về thăm quê

Gíúp mẹ dọn nhà, lòng như đang tết

Chợt bóng nắng ngoài sân rơi nghiêng lệch

Bối rối chiều trong, trói buột lối về…



Xuân hiểu


Áo mới, chiều em giặt

Mùa xuân tới bến sông

Hoa đôi bờ khoe sắc

Xuân đến sớm ngoài đồng

               *

Nắng chiều tinh nghịch thế

Rọi suốt cõi lòng em

Bí mật nào, sao để

Gió bay, rớt bên thềm

               *

Loang tan niềm hy vọng

Lời hứa của mùa xuân

Có điều gì lắng đọng

Ngập ngừng, trong bước chân ?

               *

Bến sông, người tấp nập

Mà em trống vắng nhìn

Dòng trôi như khỏa lấp

Duềnh ngang chiều hoang tin

               *

Quẩn trong cơn gió bấc

Vô tư thổi qua làng

Áo em bay tất bật

E ấp mùa xuân sang …



Biết là gió sẽ thổi về phía biển


Mùa chướng về, cuốn lả ngọn bần gie

Con sóng từ cửa sông lăn tăn nghịch lèn ẩn hiện


Lời nhắn gửi phập phồng, biết ai còn có lắng nghe

Vạt mây xám trôi qua, sao nỗi buồn ở lại

Có gì ngân trong tiếng vọng phía bờ kè…



Thảng thốt rơi dưới vòm lá xanh


Một tiếng chim lẻ bạn

Đong đưa, vọng tiếng khẽ khàng


Trong vạt nắng vàng, xiên đổ mong manh

Đôi mắt biếc, em ngước nhìn chểnh mảng

Một mùa yêu, nghiêng nỗi nhớ dịu dàng


Lê Thanh Hùng

    Bắc Bình, Bình Thuận


READ MORE - EM VỀ QUÊ ĐÓN TẾT - Chùm thơ Lê Thanh Hùng