Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Saturday, November 24, 2018

PHẠM NGỌC THÁI VỚI CHÙM THƠ TÌNH ĐẰM THẮM



phamngocthai

          VẤN VƯƠNG TÌNH NHI NỮ

Anh nghe sóng đời em thầm vỗ lại
Lòng nao buồn xa xót bởi thương yêu
Nếu tình anh chưa xoa nổi vết em đau
Âu cũng bởi duyên trời còn trắc trở

Thì em ạ ! Đời người như kiếp nợ
Nợ em còn, duyên tàn cũ chửa phai….
Nên tình anh ngợp ánh sáng ban mai
Em đón nhận vẫn vương vài mảnh tối

Mong bồ-tát chỉ dùm em ta lối
Biển trời kia đang rộng mở thênh thang
Tiếc chi em một bóng đêm tàn
Để anh chở con thuyền gái em qua lận đận

Tình mới trong em cả vầng sáng lạn
Cái đã qua chỉ là rác thôi em !
Nắm rêu xưa hoen tạp, thấp hèn
Sao em phải bận lòng nuối nả ?

Tình nhi nữ vấn vương hồn khách lạ
Trên con đường thiên lý bỗng chồn chân
Cái gì cần thì giẫm đạp lên em
Hạnh phúc đời em, chân trời xanh biển sóng…

                               18/11/2018

Image result for ngưỠi thôn nữ miỠn sông nước

                   CẢM TÁC
“TÌNH YÊU & CUỘC SỐNG”

Lòng em đau, lòng anh cũng đau
Mối tình vỡ, em ơi ! Cả hai ta đều mất
Đời là bản tình ca không bao giờ dứt
Dẫu đường đi tới LÂU ĐÀI TÌNH YÊU
                đầy nước mắt với thương đau.

Hạnh phúc của đời ta phải nghĩ tới mai sau
Nếu không,
Cuộc đời như một thửa ruộng cỗi cằn,
                                hay nấm mồ khô chết 
Về đi em ! Với tình yêu tha thiết
Vượt qua bão giông, hạnh phúc mới bền lâu. 

Anh biết đời em còn gian khổ rất nhiều
Anh sẽ làm ngọn lửa hồng
                  sưởi ấm cho em mùa đông rét
Về đi em ! Chỉ tình anh mới giúp em
                                  vượt ra biển biếc
Để cuộc đời buồn lại nở thơm hoa.

Về với anh đi em ! “con đường sống” dưới chân ta…

aodaiquehuong

       CHO EM GỌI TIẾNG “CHỒNG” LẦN CUỐI  

-  “Cho em gọi tiếng CHỒNG lần cuối”                                                           
Nghe em nói lòng anh buốt nhói
Giọng nói dịu hiền, giọng nói yêu thương
Người thôn nữ xa phương… 

Anh đã yêu em bằng cả trái tim
Những muốn đưa em tới chân trời vĩnh tuyệt !
Vẫn biết đời em có nhiều ngang khuất
Chưa thể nào gột rửa hết để theo anh.

Anh gọi em VỢ ÚT thân thương
Em gọi anh là CHỒNG trìu mến
Tình ta dẫu bao la như sóng biển
Vẫn êm đềm sâu thẳm đáy đại dương.

Tối tối về anh ân ái bên em
Em vẫn chiều chồng với bao niềm cảm xúc
Và cùng nhau những tháng ngày hạnh phúc
Thế giới tưởng chừng chỉ có hai ta.

Thôi, về đây em ! Anh không thể chia xa
Sẽ bất chấp mọi điều ngang trái
Để em gọi tiếng “chồng” mãi mãi
Anh ngọt ngào trong tiếng “vợ” thương thương…

Ta lại ôm em vào lòng
-  Người thôn nữ quê hương !                                                                                                   

PHẠM NGỌC THÁI
   Hà Nội, mùa đông
     19.11.2018  

READ MORE - PHẠM NGỌC THÁI VỚI CHÙM THƠ TÌNH ĐẰM THẮM

CHẠM TUYẾT - Thơ Nguyễn An Bình



NGUYỄN AN BÌNH

CHẠM TUYẾT
* Gởi con LAT, thêm một mùa đông xứ người

Khi những bông tuyết đầu mùa bắt đầu rơi
Loài bông tuyết ùa về theo gió mùa đông bắc
Những mái nhà lợp tuyết – trắng màu trắng tinh khôi
Ba biết – con lại thêm một mùa đông xứ lạ.

Dòng sông đã đóng thành băng rồi chưa nhỉ
Mặt trời tròn và trắng – lạnh tựa ánh trăng đêm
Cây điểm trang – treo từng khối cầu pha lê kỳ lạ
Lấp lánh suốt mùa – chạy ngang dọc phố chưa quen.

Con mặc áo hoodies* ra đường có mỏng mảnh
Xuống tàu điện ngầm – chỉ thấy trắng mênh mông
Những nhánh tay xương khẳng khiu trong gió lạnh
Hàng cây buồn - công viên Boston Public Garden.

Tiếng chuông nhà thờ Trinity** có âm vang rộn rã
Chào đón một mùa giáng sinh rất đỗi yên bình
Quảng trường Copley – chắc thấy toàn người lạ
Con có nhớ nắng vàng – cái nắng phương đông.

Ôi cái nắng ngọt ngào – ngọt xanh từng cây trái
Con vẫn chưa về - ai thắp sáng chút niềm vui
Đã bao lần ba nằm mơ – thấy mình chạm tuyết
Như chạm vào tay con – thuở con mới chào đời.


*Áo hoodies ; áo trùm đầu
** Nhà thờ Trinity: nhà thờ cổ xưa nổi tiếng của thành phố Boston –Hoa Kỳ







READ MORE - CHẠM TUYẾT - Thơ Nguyễn An Bình

BƯỚC QUA CHIẾC BÓNG CỦA MÌNH / XA VẮNG / NẮNG XUÂN HỒNG TREO SỢI TÌNH PHAI - Thơ Lê Thanh Hùng

Tác giả Lê Thanh Hùng


Bước qua chiếc bóng của mình

Ta bước đi dẫm lên bóng của mình
Khi muốn được những điều chưa từng được
Phải đánh đổi gì? Không thể dửng dưng
Thì phải mất những điều chưa từng mất
Dù trắc trở quanh co những góc nhìn
Bên lối hẹp, rộn ràng tia nắng mới
Chiếc bóng mờ cong, nhún nhảy chập chờn
Nghe trăn trở trong ráng chiều bổi hổi
Nồng nã dặm đời, bươn chải mưu sinh
Loay hoay mãi trong nỗi niềm bé mọn
Lấp lững vết đời, cay đắng vượt qua
Làn gió sớm thổi tràn trên nỗi nhớ
Bay đi xa, những thắc thỏm tị hiềm
Dang tay với, bóng ngày đi vội vã
Nhịp thời gian lắng đọng nỗi riêng tư
Thấy được khó khăn trên đường đi tới
Son sắt niềm tin, vững bước dặm dài



Xa vắng

Chìm trôi nỗi nhớ mờ xa
Vắng, trên gối mộng nõn nà trăng nghiêng
Qua, góc đời bước truân chuyên
Cũ, rồi ảo vọng ngọt mềm môi ai


Nắng xuân hồng treo sợi tình phai

Nhạt nhòa nắng, ong ong tiếng hát
Cứa không gian, xô dạt trời chiều
Đâu cơn gió, ru tình rong lạc
Lẩy bẩy rung, một thoáng đăm chiêu
                   *
Sao phôi pha ân tình năm cũ
Lặng lẽ trôi vệt nắng vờn qua
Như còn đó, sắc màu quyến rũ
Cắn đắng hồn nhiên óng mượt mà
                   *
Chiều xanh, mướt xanh chiều bức bối
Quẩn đường xa, mắt biếc dại khờ
Bước đưa đẩy vết mờ tội lỗi
Rớt bên chiều, chìm nỗi câu thơ ...
                  *
Sao tiếng gọi, mùa xuân chưa đến
Mà gió lay mùa, rạo rực bay
Nghe nhói buốt cái nhìn lơ đễnh
Kìm nén chiều xa, mộng cuốn ngày
                   *
Chiếu muộn rồi, ngẩn ngơ tiếng hát
Réo gọi mùa, bùng nở tầm xuân
Rơi đâu đó dấu tình phai nhạt
Trong nắng xuân đằm thắm tươi nhuần
Lê Thanh Hùng

  Bắc Bình, Bình Thuận

READ MORE - BƯỚC QUA CHIẾC BÓNG CỦA MÌNH / XA VẮNG / NẮNG XUÂN HỒNG TREO SỢI TÌNH PHAI - Thơ Lê Thanh Hùng

NHÀ THƠ NHÂN DÂN - Thơ Lê Thiên Minh Khoa

C:\Users\TTC\Pictures\BÌA Lặng Lẽ TOI (có mã vạch).jpg



 NHÀ THƠ NHÂN DÂN

Lê Thiên Minh Khoa

        I.

Nếu chưa làm được điều gì
cho nhân dân
thì hãy khóc cho họ

cũng như ta
chưa làm đựoc điều gì 
cho nhân dân
nên ta làm thơ...!


         II.

Nhân dân sinh thành
gởi gắm thi nhân
điều không nói được (*)


Vò trong câu chữ
nỗi niềm nhân dân
chui trong rào lửa ! ...

LTMK

        (*): Ý Gamzatôp

READ MORE - NHÀ THƠ NHÂN DÂN - Thơ Lê Thiên Minh Khoa

ĐẾN VỚI BÀI THƠ HAY: ĐƯA DÂU QUA CẦU BẾN HẢI - Phạm Xuân Dũng đọc thơ Cảnh Trà



Phạm Xuân Dũng

ĐẾN VỚI BÀI THƠ HAY:
ĐƯA DÂU QUA CẦU BẾN HẢI

Một buổi mai nắng vàng hoa ngâu
Đám cưới đưa dâu qua cầu Bến Hải
Cầu vừa bắc xong
Sơn còn tươi rói
Đôi bờ xanh lúa mới ngậm đòng
Nhìn lại họ qua cầu mà nước mắt rưng rưng
Mà sung sướng vui tràn như trẻ nhỏ
Chàng trai Vĩnh Linh cưới cô gái đất Cùa, Cam Lộ
Sông tưng bừng nhìn đôi lứa thương nhau
Gió lâng lâng con sóng vỗ chân cầu
Mà thắt ruột câu hò xưa tê tái
Bước chân Hiền Lương sao đường nghẽn lại
Đáo tới Bến Hải sao gác mái tình duyên…
Đám cưới hôm nay cũng tự nhiên
Như là hoa, là lá
Như là chị lấy chồng, như là tôi lấy vợ
Mà hay chưa, bỡ ngỡ như chiêm bao
Tôi nhìn sông, nghe sông chảy rì rào
Ai hát đó tưởng như mời tôi hát
Ngắm mây bay tôi thấy trời bát ngát
Chân người đi rộn rịp quá người ơi!
Không chỉ là tôi, ai cũng thế, bồi hồi
Ai cũng thế, niềm vui này tột đỉnh
Chúng ta đã trải qua ngàn trận đánh
Để bây giờ đất nước được vẹn nguyên
Cho con đò khỏi “gác mái tình duyên”
Và chiếc cầu, “chặng đường thôi nghẽn lại”
Chừng vui quá nên cô dâu bối rối
Mắt thẹn thùng, chen trong đám chị em
Tóc cài hoa với chiếc áo thanh thiên
Mới nắng đó mà đỏ lừ đôi má
Chàng trai bâng khuâng tay đung đưa trong gió
Sông long lanh nước sóng sánh đôi bờ
Tiếng nói cười như chim hót sau mưa.

                                                           CẢNH TRÀ

Chỉ ít tháng sau ngày nước nhà thống nhất, năm 1975 có một bài thơ hay ra đời khi cả nước hân hoan trong niềm đại đoàn viên sau hơn hai mươi năm cách trở. Đó là bài thơ “Đưa dâu qua cầu Bến Hải” của nhà thơ Cảnh Trà, phóng viên Đài phát thanh Giải phóng, đạt giải bài thơ hay nhất nhân kỷ niệm tạp chí Văn nghệ Giải phóng ra 100 số báo.

Tác giả viết bài thơ này ngay tại thôn Hiền Lương khi chiếc cầu mới vừa nối lại Nam-Bắc một nhà:“Một buổi mai nắng vàng hoa ngâu/Đám cưới đưa dâu qua cầu Bến Hải/Cầu vừa bắc xong/Sơn còn tươi rói”.

Mở đầu bài thơ là khung cảnh thời bình, một buổi sáng an lành khi đón nhận tin vui đám cưới qua sông. Chắc sẽ chẳng có điều gì đáng nói nhiều nếu như dân tộc này không kinh qua bể dâu thế sự. Nên đây chính là đám-cưới-ước-mơ suốt mấy mươi năm nơi đụng đầu lịch sử. Những ngày tháng dòng sông nghèn nghẹn không thể trọn vẹn đôi bờ vì nỗi đau chia cắt đất nước, vì chiến chinh tàn phá, hủy diệt mọi ước vọng thanh bình, hạnh phúc. Chính vì lẽ đó mà một điều tưởng chừng rất đỗi bình thường ở hết thảy các vùng quê lại trở thành “sự kiện” trong thơ. Điều bình thường đã hóa thành điều khác thường khi hòa bình như một giấc mơ đi xa mới quay về với người dân đất Việt. “Đôi bờ xanh lúa mới ngậm đòng/ Nhìn lại họ qua cầu mà nước mắt rung rưng/ Mà sung sướng vui tràn như trẻ nhỏ/Chàng trai Vĩnh Linh cưới cô gái đất Cùa, Cam Lộ/Sông tưng bừng nhìn đôi lứa thương nhau/Gió lâng lâng con sóng vỗ chân cầu”. Chao ôi, khó lòng nói hết cảm xúc sau màu xanh đầu tiên khi đám cưới đưa dâu qua cầu Bến Hải. Cảnh vật xung quanh từ đồng lúa xanh cho đến nước dưới chân cầu như được phục sinh, như vừa trẻ lại hoan hỉ đón mừng cảnh tượng quen thuộc đã vắng bặt trên chiếc cầu lịch sử trong suốt hai mươi năm cách biệt. Chiến tranh dưới góc nhìn về sự tàn bạo của nó không chỉ hiện ra với lưỡi hái tử thần mà còn xa lạ với khái niệm hạnh phúc lứa đôi, một hạnh phúc vốn dĩ rất đỗi đời thường mà ai cũng có và cũng muốn. Vậy nhưng đã có một thời: “Mà thắt ruột câu hò xưa tê tái/Bước chân Hiền Lương sao đường nghẽn lại/ Đáo tới Bến Hải sao gác mái tình duyên”. Cũng chính vì lẽ đó mà hãy trả lại cho cuộc đời này những gì thanh bình, quen thuộc như cuộc đời sinh ra vốn vậy, ấy là hòa bình và khát khao hạnh phúc. Để không còn cảnh bờ Bắc, bờ Nam, để chàng trai từ Vĩnh Linh có thể cưới một cô dâu vùng quê Cam Lộ mà không còn lo chuyện chia ly, mà có thể đàng hoàng đưa dâu qua cầu Bến Hải: “Đám cưới hôm nay cũng tự nhiên/Như là hoa, là lá/Như là chị lấy chồng, như là tôi lấy vợ/ Mà hay chưa, bỡ ngỡ như chiêm bao”.

Giá trị nhân văn của bài thơ là nói lên tiếng lòng của người Việt Nam về ước nguyện hòa bình, hạnh phúc, vì chiến tranh là trái với lẽ tự nhiên và mang nhiều nguy cơ phi nhân tính. Bởi vậy, qua đằng đẵng ngăn cách nên khi chứng kiến một đám cưới, ai nấy đều ngỡnhư mình đang mơ một giấc mơ.

Bài thơ kết thúc với một cảm nhận về khung cảnh làng quê trong tình cảm thiết tha, bình dị: “Sông long lanh nước sóng sánh đôi bờ/Tiếng nói cười như chim hót sau mưa”. Với cách khai thác đề tài tưởng chừng bình thường mà độc đáo, Cảnh Trà đã thành công khi sáng tác nên một bài thơ hay, có sức sống lâu bền. Bài thơ dung dị, chân thành và da diết, sâu lắng nên để lại nhiều dư vị trong lòng người đọc, được công chúng văn học gần xa đón nhận. Có thể nói sau ngày nước nhà thống nhất, cùng với bài hát “Mùa xuân đầu tiên” của nhạc sĩ Văn Cao, bài thơ “Đưa dâu qua cầu Bến Hải” của nhà thơ Cảnh Trà đã có một cách nhìn khác biệt về chiến tranh và hòa bình bằng tư duy văn nghệ đặc sắc, đầy chất nhân văn. Những tác phẩm như thế thường sống mãi với thời gian.                                                                                                                           
PHẠM XUÂN DŨNG
Nguồn: Quảng Trị Online (baoquangtri.vn).
READ MORE - ĐẾN VỚI BÀI THƠ HAY: ĐƯA DÂU QUA CẦU BẾN HẢI - Phạm Xuân Dũng đọc thơ Cảnh Trà

DẦU CHÂN QUA CẦU HIỀN LƯƠNG - Thơ Nguyễn An Bình


Nguyễn An Bình

DẦU CHÂN QUA CẦU HIỀN LƯƠNG


Đọc bài thơ “ Đưa dâu qua cầu Bến Hải”*
Lòng thấy vui  sao thoáng chút bùi ngùi
Dòng sông của một thời đất nước chia đôi
Cầu Hiền Lương thành chứng nhân thương nhớ.

Trai Vĩnh Linh cưới gái làng Cùa Cam Lộ*
Chuyện không ngờ chỉ tưởng ở trong mơ
Những cuộc đấu loa, sơn nhịp, chọi cờ
Sông vẫn mát  sao đắng lòng đến thế.

Tôi lặng đi  khi bàn chân mình bước nhẹ
Lên những tấm ván cầu một thời tấm còn tấm mất
Tìm vạch sơn trắng của những năm  chia cắt
Đánh dấu 450 miếng bên nầy, 444 miếng phia bên kia.**

Vin những nhịp cầu từng thấm máu phân chia
Mong tìm thấy từng dấu bom cày đạn xới
Trong gió nghe như có tiếng gọi đò ai đó
Đò ơi xin chèo nhẹ…dưới sông còn có bạn tôi nằm.***

Tiếng gọi đò nghe thao thức trở trăn
Trong đợt sóng ầm ào  của miền đất dữ
Để nhớ người bên đây cầu ngóng sang bờ Bắc
Kẻ bên kia cầu lại ngó đợi bờ Nam.

Nỗi đau thương từng se thắt đến oặn lòng
Dòng sông bạc cũng đành chia hai màu thương nhớ****
Một dòng sông nước xuôi  về biển cả
Sao lại gọi bằng  hai cái tên Cửa Việt, Cửa Tùng?

Nghe ai hát “Câu hò bên cầu Hiền Lương"*****
Làm thao thức niềm riêng người lính gác đèn biển
Tình có khác gì nhau dù không cùng màu cờ chiến tuyến
Mưa bên nầy cũng làm ướt áo kẻ bên sông.
Đừng quên nhau cùng uống nước chung dòng
Để ngấm nỗi đau của một thời máu lửa
Hôn nấm đất bên bờ sông lịch sử
Vết thương nào thành sẹo chẳng liền da?
                             17/10/2015
________________________________

*Bài thơ “Rước dâu qua cầu Bến Hải” của nhà thơ Cảnh Trà viết sau ngày thống nhất đất nước 30/4/75 không lâu.
**Từ ý “Giữa 450 tấm phía bên nầy.Và trong 444 tấm phía bên kia” trong bài thơ Những tấm ván trên cầu Hiền Lương của nhà thơ Ngô Liêm Khoan.
***ý thơ “Lời người bên sông” của nhà báo Phan Bá Đương
**** Lấy từ ý lời hát “Sao ta lìa cách bởi dòng sông bạc hai màu” trong bài hát “Chuyến đò vĩ tuyến” của nhạc sĩ Lam Phương.
***** Tên một bài hát của nhạc sĩ Hoàng Hiệp phổ từ thơ của Đằng Giao

READ MORE - DẦU CHÂN QUA CẦU HIỀN LƯƠNG - Thơ Nguyễn An Bình