Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, September 25, 2023

NGỤ NGÔN Ê-DỐP (171-174) - Ngọc Châu phỏng dịch sang song thất lục bát

 


171. The Dove and the Crow 
A Dove shut up in a cage was boasting of the large number of young ones that she had hatched. A Crow hearing her, said: "My good friend, cease from this unseasonable boasting. The larger the number of your family, the greater your cause of sorrow, in seeing them shut up in this prison-house."


171. Bồ câu và quạ

Bồ câu ở trong chuồng đắc chí

Đã sinh ra lũ lĩ cháu con

Quạ đen nghe thấy nói luôn:

“Thôi thôi khoe những chuyện buồn làm chi


Chị bạn ơi, thích gì việc đó

càng nhiều thêm quân số bồ câu

nhà chị chỉ càng thêm sầu

Thêm đông con cháu khổ rầu tù lao”


172. The Partridge and the Fowler

A Fowler caught a Partridge and was about to kill it. The Partridge earnestly begged him to spare his life, saying, "Pray, master, permit me to live and I will entice many Partridges to you in recompense for your mercy to me." The Fowler replied, "I shall now with less scruple take your life because you are willing to save it at the cost of betraying your friends and relations."


172. Con gà Gô và người bẫy chim

Tóm được chú gà gô béo hú

Người bẫy chim thích thú vặt lông

Gà gô nước mắt lưng tròng

Khấu đầu lậy lục hết lòng van xin


“Ông ơi, cứ để yên con sống

Con nhử về hàng đống gà gô

Thì ông thoải mái xáo, kho

Đền hôm nay không thứ cho vào nồi…”


Người bẫy chim cả cười mà nói

“Giờ thì thôi, hết khỏi đắn đo

Quân coi cái mạng mình to

Lừa nhà, phản bạn nên cho vào nồi…”


173. The Thrush and the Fowler

A Thrush was feeding on a myrtle tree and did not move from it because its berries were so delicious. A Fowler observed her staying so long in one spot, and having well bird-limed his reeds caught her. Being at the point of death, the Thrush exclaimed, "O foolish creature that I am! I have deprived myself of my life for a little pleasant food."


173. Chim Hét và người bẫy chim

Chim Hét kia gặp cây sim chín

Mải mê ăn, mỏ tím chưa thôi

Sao mà ngọt thế hả trời?!

Vậy nên Hét cứ chén hoài không bay


Người bẫy chim thấy ngay chuyện đó

Nhờ bụi lau che chở đến gần

Nhựa thì miễn nói, tuyệt trần

Dính ngay được Hét, cột chân mang về


Lúc cái chết cận kề bên cổ

Hét ta mới than thở một mình:

«Ngu làm sao, thứ sinh linh

Món ngon ham hố, mạng đành đi tong… »


174. The Ass and His Driver

An Ass, being driven along a high road, suddenly started off and bolted to the brink of a deep precipice. While he was in the act of throwing himself over, his owner seized him by the tail, endeavoring to pull him back. When the Ass persisted in his effort, the man let him go and said, "Conquer but to your cost."


174. Con lừa và ông chủ

Theo con đường khá cao trên núi

Chủ với lừa rong ruổi đường xa

Trượt chân, lừa bỗng lao ra

Lung liêng miệng vực rất là hiểm nguy.


Chủ tóm đuôi cố ghì lừa lại

Lừa vụng về nửa dại nửa khôn

Cố giật đuôi ra để chuồn

Chủ nhân cũng sắp rơi luôn theo cùng


Ông ta đành phải buông tay níu

Thốt ra rằng “tao chịu thua mày

Kể ra thắng lợi cũng hay

Nếu giá không phải mạng mày, quân ngu!..”

READ MORE - NGỤ NGÔN Ê-DỐP (171-174) - Ngọc Châu phỏng dịch sang song thất lục bát

Chùm ảnh HOA CHUỐI - Chu Vương Miện






 

READ MORE - Chùm ảnh HOA CHUỐI - Chu Vương Miện

VÀI CẢM NGHĨ KHI ĐỌC "THU VÀNG PHỐ CŨ" CỦA HOÀNG XUÂN SƠN - Đặng Xuân Xuyến


 

     VÀI CẢM NGHĨ KHI ĐỌC

"THU VÀNG PHỐ CŨ"

CỦA HOÀNG XUÂN SƠN

*

Tôi biết bài thơ "Thu Vàng Phố Cũ" của nhà thơ Hoàng Xuân Sơn qua chuyên mục giới thiệu thơ hay vào thứ 7 hàng tuần trên facebook cá nhân của Nhà giáo, Dịch giả Nguyễn Đại Hoàng.

Đây là bài thơ thể tự do, viết theo lối truyền thống, với khá nhiều câu thơ đẹp, tinh tế, đã níu người đọc găm bài thơ vào trí nhớ:

THU VÀNG PHỐ CŨ

.

Khi lá rừng phong dần đỏ thắm

Anh nghe hương nồng bách diệp thoảng quanh đây

Ôi những mùa thu rực rỡ xứ người

Anh vẫn nhớ, vẫn mơ mỗi độ thu vàng phố cũ

Nhớ những con đường hoàng hôn tím nhẹ

Áo trắng ai đi dáng đẹp mơ hồ

Gót nhỏ thì thầm, guốc mộc đơn sơ

Như ghi dấu một thời anh mộng tưởng

.

Anh nhớ cả một trời mây thầm lặng

Con sông nằm khuất lấp bóng mù sương

Buổi sáng ra đi chưa có nắng trên đường

Nghe hơi lạnh phả vào hồn thích thú

Anh còn giữ

Xác bướm lồng trang sách cũ

Từng cánh hoa yêu ép vở học trò

Từng buổi tan trường đưa đón vẩn vơ

Theo ai đó mà ngại ngùng thăm hỏi

.

Mùa thu trở về với hồn thơ vụng dại

Ôm mộng thi nhân làm đẹp cho đời

Hè phố gieo mòn những bước đơn côi

Đi thơ thẩn như mây chiều lạc lối

.

Anh muốn hỏi

Một đời người có bao nhiêu lần thay đổi?

Con tầu đi không ghé mãi ga nào

Có đâu ngờ hoa bướm vẫn xôn xao

Trong trí nhớ mùa thu vàng phố cũ

Chiều nay đứng dưới hàng phong rực rỡ

Mà ngỡ rưng rưng mầu huyết phượng năm nào...

*

HOÀNG XUÂN SƠN

Không có chữ THƯƠNG chữ EM nào trong bài thơ nhưng phủ kín bài thơ là hình bóng em với dày đặc kỷ niệm cùng em, cùng mùa thu “rưng rưng” nỗi nhớ. Cách viết này thì nhà thơ nào cũng đã có viết nhưng điều khác biệt (và đặc biệt) ở bài thơ này là thi ảnh thi tứ của THU VÀNG PHỐ CŨ rất đẹp, rất gợi những cảm xúc của riêng Hoàng Xuân Sơn:

- "Áo trắng ai đi dáng đẹp mơ hồ

Gót nhỏ thì thầm, guốc mộc đơn sơ"

- "Buổi sáng ra đi chưa có nắng trên đường

Nghe hơi lạnh phả vào hồn thích thú"

- "Hè phố gieo mòn những bước đơn côi

Đi thơ thẩn như mây chiều lạc lối"

Tình yêu tuổi học trò hiện lên trong ký ức của thi nhân thật đẹp những ngại ngùng hồn nhiên của tuổi mới lớn:

"Xác bướm lồng trang sách cũ

Từng cánh hoa yêu ép vở học trò

Từng buổi tan trường đưa đón vẩn vơ

Theo ai đó mà ngại ngùng thăm hỏi"

Những vụng về ấy, những khù khờ ấy được nhà thơ Hoàng Xuân Sơn diễn tả ở 2 câu thơ với những chữ thật đắc dụng:

"Hè phố gieo mòn những bước đơn côi

Đi thơ thẩn như mây chiều lạc lối"

Tôi thích cách dùng chữ của nhà thơ Hoàng Xuân Sơn ở 2 câu thơ này!

Chữ "gieo" diễn tả sự ấp ủ, niềm hy vọng chờ đợi có được một tình yêu trong sáng thơ mộng. Chữ "mòn" diễn tả sự kiên nhẫn và độ dầy của bụi thời gian. Hai chữ "gieo mòn" kết hợp để khắc họa một tình yêu đơn phương, nồng nàn mà bền bỉ “thủy chung” đến khắc khoải của chàng trai độ tuổi xuân thì. Hai chữ "đơn côi" ở cuối câu: "Hè phố gieo mòn những bước đơn côi" đã tô đậm và làm nhoi nhói thêm hình ảnh lẻ loi, cô độc của chàng thanh niên chân chất, khờ khạo ôm mãi khối si tình. Hai chữ "thơ thẩn" đứng cùng 4 chữ "mây chiều lạc lối" trong câu: "Đi thơ thẩn như mây chiều lạc lối" đã tạc tạo lại hình ảnh chàng trai ngây thơ với nét buồn "vẩn vơ" giữa chiều tà nhạt nắng, đẹp nhưng mà buồn đến nao lòng của kẻ vì yêu mà “vẩn vơ” “ôm mộng thi nhân”.

Cả bài thơ là ăm ắp nỗi nhớ về "Em", về "Thu vàng phố cũ" nhưng viết trực tiếp về "Em" thì thi sĩ Hoàng Xuân Sơn cô đọng chỉ 2 câu:

"Áo trắng ai đi dáng đẹp mơ hồ

Gót nhỏ thì thầm, guốc mộc đơn sơ”

Bằng 16 chữ chọn lựa không ồn ào mỹ tự, nhà thơ Hoàng Xuân Sơn đã khắc họa "Em" của "Thu Vàng Phố Cũ" thật sinh động với vẻ đẹp mềm mại, tinh khôi, vẻ đẹp ấy đã khiến trái tim chàng trai tuổi mới lớn phải "mơ hồ" ngơ ngẩn. Hai chữ "mơ hồ" ở cuối câu "Áo trắng ai đi dáng đẹp mơ hồ" làm nhiệm vụ bổ trợ, gợi mở thêm sự quyến rũ của "Áo trắng ai đi" thành vẻ đẹp huyền ảo như thực như mơ. Hai chữ "thì thầm" đặt trong câu "Gót nhỏ thì thầm, guốc mộc đơn sơ” đã nâng sự quyến rũ của "Áo trắng ai đi" thêm nền nã, sống động để “Em” được thật hơn và đời hơn.

Những câu thơ tinh tế, giàu thi tứ thi ảnh của "Thu Vàng Phố Cũ":

- “Áo trắng ai đi dáng đẹp mơ hồ

Gót nhỏ thì thầm, guốc mộc đơn sơ”

- “Con sông nằm khuất lấp bóng mù sương

Buổi sáng ra đi chưa có nắng trên đường

Nghe hơi lạnh phả vào hồn thích thú"

- “Hè phố gieo mòn những bước đơn côi

Đi thơ thẩn như mây chiều lạc lối”

đã níu người đọc đọc chậm lại bài thơ, và chính những hình tượng thơ đẹp những nét riêng của Hoàng Xuân Sơn như thế đã làm nên sự khác biệt và đặc biệt khó quên của THU VÀNG PHỐ CŨ!.

*.

Hà Nội, sáng 24 tháng 09-2023

ĐẶNG XUÂN XUYẾN

.


READ MORE - VÀI CẢM NGHĨ KHI ĐỌC "THU VÀNG PHỐ CŨ" CỦA HOÀNG XUÂN SƠN - Đặng Xuân Xuyến