Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, December 5, 2013

BÀI THƠ TÌNH NGÀY XUÂN - thơ Nguyễn An Bình




Muốn gởi em bài thơ tình ngày trước
Chưa kịp trao người đã bước qua cầu
Em phương ấy con tim thầm nhắc nhở
Lời hẹn xưa vương vấn để tìm nhau?

Đêm giao thừa đi lễ chùa trẩy hội
Nhớ không em lời khấn thoảng hương trầm
Tay trong tay anh truyền em hơi ấm
Cùng hẹn lòng ta bói quẻ đầu năm.

Em dáng nhỏ thời chiêm bao mới lớn
Đẹp tinh khôi như màu áo thiên thần
Nào ai biết đời như cơn sóng cả
Mối tình đầu làm sợi chỉ vướng chân.

Cành mai vàng sân nhà em dạo cũ
Đợi xuân về chớm nụ đón chân ai
Anh bất chợt về ngang qua góc phố
Hoa lìa cành lòng mãi nhớ khôn nguôi.

Tiếng chim hót thì thầm qua kẻ lá
Biết bao mùa chưa hết nỗi bâng khuâng
Anh chợt hiểu tình yêu xưa bỗng thức
Ngỡ em về theo cánh én ngày xuân.


Tháng 12/2013
Nguyễn An Bình
READ MORE - BÀI THƠ TÌNH NGÀY XUÂN - thơ Nguyễn An Bình

DUYÊN PHẬN - thơ Hoàng Đình Chiến







Tặng em S.

Anh lên Bến Đợi
Em xuống Chợ Chờ
Để thương, để nhớ
bao giờ cho vơi?

Sông Tương, quan họ trầu mời
Thương câu giã bạn
buông lơi cuối dòng

Người vụng nhớ, kẻ trộm mong
Có duyên không phận
long đong kiếp người.



Giữa Đông 2013
HĐC
READ MORE - DUYÊN PHẬN - thơ Hoàng Đình Chiến

GIỌT XUÂN TRÔI - thơ Sĩ Chương



     Ra đi
     từ đó đến giờ
     Cồn Rì nắng cháy
     bên bờ Sông Thu
     Hàng cây
     gọi gió về ru
     Em giờ
     cũng đã
     mù mù tăm tăm
     Đông tàn
     gió rét căm căm
     Người đi
     xa xứ còn mong
     chi về
     Nắng vàng
     đợi cuối chân đê
     Mà người
     biền biệt
     sông quê lỡ bồi
     Đêm nằm
     vỗ giọt xuân trôi
     Nghe thương
     thân phận
     rã rời tơ duyên
     Đời buồn
     sông cũng lặng yên
     Dòng xuôi
     mãi chảy đưa thuyền
     về đâu!

    Sĩ Chương 
   12/2013





READ MORE - GIỌT XUÂN TRÔI - thơ Sĩ Chương

RU EM BÙI NGÙI - thơ Tuyền Linh

      Thương tặng các em khiếm thị làng S.O.S



Ru em, em ngủ đi nào!
Bình minh không đến mời chào đâu em
Cuộc đời em, chỉ có đêm
Ru em có gió cất lên muôn lời
Luân hồi nặng nghiệp phận người
Nhìn em tôi những bùi ngùi... em ơi!
Còn đâu ánh mắt Thiên Thần
Còn đâu "cửa sổ tâm hồn" trời cho!
Em là tất cả khổ đau
Trần gian gom lại để đày đọa em
Thấy gì? em ngước mắt lên
Cho tôi chết lặng... trái tim bùi ngùi...
Cho tôi cảm thấy nhỏ nhoi
So với đau đớn đang dày vò em

Tôi gần em được bao lâu?
Tôi ru em được mấy câu tình người?
Rồi ra, tôi cũng xa rời
Bỏ mặc em với "Thiên Đường khổ đau"
Bỏ mặc chiếc chiếu em nằm
Cái nôi ngơ ngẩn, cái giường ngẩn ngơ
Chỉ ngần ấy thứ gần em
Chỉ ngần ấy thứ bên em suốt đời

Em tôi ơi! em tôi ơi!
Luân hồi nặng nghiệp, phận người biết sao!
Lạy trời trong giấc chiêm bao
Cho em tôi thấy lời chào bình minh
Cho em tôi thấy nắng lên
Cho em tôi thấy bình minh cuộc đời

Hồn tôi treo lại bên nôi 
Mong em ấm mộng… tôi chào, tôi đi.


Tuyền Linh
tuyenlinh_nguyenthi@yahoo.com.vn
READ MORE - RU EM BÙI NGÙI - thơ Tuyền Linh

Tản văn của Phan Trang Hy: VÀ MỖI LẦN NOEL ĐẾN


Cứ cuối tháng 11, đầu tháng 12, cái lạnh bắt đầu thấm trên từng cây lá, thấm vào những bàn tay, vào những nụ cười, tôi nghe được cái lạnh qua lời nói của mọi người: “Gần đến Noel rồi!”. Và tôi nghĩ về mùa Giáng Sinh với những cây thông gắn những món quà xinh xắn, nghĩ về truyện “Cô bé bán diêm” của Andersen. Tôi cảm thấy mình còn may mắn được sống trong sự đủ dùng như theo lời nguyện của người Kitô trước những bữa ăn. Dẫu tôi không theo đạo nào, nhưng tôi vẫn tin có cái Đại Ngã Vô thường tồn tại cùng cái Tiểu Ngã của tôi. 

Nhớ năm học 1973 – 1974, tôi học lớp 12B3 trường Phan Châu Trinh, Đà Nẵng. Tôi được học triết do thầy Hiền dạy. Dù tôi học ban B, thế nhưng cũng nhờ những khái niệm cơ bản về triết học, tôi nhìn nhận sự vật không chỉ duy tâm hoặc duy vật, duy lý hoặc duy tình. Môn triết là môn có thể là sở trường của tôi. Có lần, trong một giờ học, tôi đã giơ tay trình bày quan điểm non nớt, ngây ngô của mình: “Thưa thầy, theo lý thuyết thì bất cứ vật chất nào cũng bị nóng chảy ở nhiệt độ cao. Thế nhưng, mặt trời cũng là dạng vật chất, nóng đến hàng ngàn độ, nhưng sao nó chỉ có nóng mà không chảy?”. Tôi nhớ thầy không trả lời cụ thể, mà chỉ gợi cho tôi thấy rằng lý luận chỉ là lý luận. Cả thế giới vật chất này không chỉ có vật chất thuần tuý mà còn có sức mạnh vạn năng nào đó đang điều hành cả vũ trụ này. Lời thầy chỉ thoáng khơi gợi một điều gì đó trong tôi…

Và mỗi lần Noel đến, tôi đều tự hỏi: Sao nhạc thánh có sức mạnh lôi cuốn, nhẹ nhàng, thánh khiết như vậy? Sao tiếng chuông nhà thờ làm rung chuyển sự tỉnh thức của mỗi tâm hồn đến vậy? Sao lời của Chúa hơn hai ngàn năm vẫn là sự thật? Tôi có dịp may là đọc những lời trong Kinh thánh, nhất là phần Tân ước. Sao Chúa yêu thương con người đến vậy, trong khi con người nhân danh con người lại mạt sát, bắt bớ, cầm tù, đâm chém, hành hạ lẫn nhau? Sao Chúa bao dung đến vậy, trong khi con người vẫn nuôi thù hận triền miên? Sao Chúa lại chữa lành những vết thương của người bệnh, trong khi con người gieo rắt những mầm diệt chủng, diệt sự sống ở trần gian này? Chúa vì ai mà yêu thương, bao dung, chữa lành con người? Vì ai? Vì ai?…

Nghĩ đến Chúa, tôi lại nghĩ đến Darwin. Theo Darwin thì có thể thuỷ tổ của loài người là loài vượn – người. Nhưng mấy có ai, kể cả ông Darwin, thờ vượn – người và gọi nó là ông tổ? Đã là thuyết thì mãi là thuyết! Có ai cho mình là giòng giống thấp hèn? Có ai cho mình là người dại? Có ai vẽ hình tượng vượn – người để thờ phụng đâu? Kiến thức của tôi có hạn, như cái sống có hạn của tôi ở cõi trần này, tôi không biết có tôn giáo nào, tín ngưỡng nào thờ vượn – người và tôn vinh nó không?

Và mỗi lần Noel đến, tôi như thuộc lòng câu “Vinh danh Thiên Chúa trên trời, Bình an dưới thế cho người thiện tâm” (có nơi cho là
người thiện lương). Ngẫm đi ngẫm lại lời ca ấy sao thực tình, thực tế, gần gũi với con người đến vậy. Chỉ cần câu “Bình an dưới thế cho người thiện tâm” là thấy sướng cả bụng rồi! Cầu mong cuộc đời này, người thiện tâm được an bình là quý rồi. Nhưng cuộc đời này, chính con người đã gây ra bao tai hoạ, đã tự trút những cơn thịnh nộ của tham sân si thì làm gì có sự an bình cho chính mình và cho người khác. Thật là buồn! Buồn cho kiếp người không có bình an vì trót gây tội.

Nói đến tội, tôi cũng là kẻ có tội ở trần gian này. Thấy cha mẹ già yếu mà không được chăm nom, phụng dưỡng hằng ngày là có tội. Thấy anh em nghèo khó mà không giúp được, vì mình chưa giúp được mình xong, cũng là tội. Thấy mình vì tiền mà chèn ép học trò đi học thêm để mình tồn tại cũng là có tội. Thấy học trò không chăm học, không học giỏi, cũng thấy mình có tội. Thấy con cái khổ cực mà chẳng giúp được, thấy con cái lớn rồi mà chẳng có công ăn việc làm ổn định, cũng là tội. Thấy việc phải mà không dám làm vì hèn, vì sợ cũng là tội. Cái tội nó đeo đuổi mình suốt kiếp!

Biết bao cái tội của kiếp làm người. Nhiều lần, tôi làm điều gì sai trái, tôi cảm thấy mình cớ sao dại những một giờ như vậy? Cớ sao có lúc giận hờn? Cố chấp? Biết bao điều để tôi trở thành kẻ có tội ở thế gian này. Tôi lấy làm xấu hổ, ân hận vì những gì tôi gây nên tội. Bất chợt, trong tôi hiện lên bao gương mặt của những cô gái bán dâm nuôi miệng, đang lấy hai tay che mặt khi có người chụp ảnh, quay phim. Chắc các cô còn xấu hổ. Tôi cũng bất chợt thấy bao gương mặt của những kẻ có quyền, có thế khi gây nên tội vẫn nhơn nhơn cười đểu, lẻo mép chối tội như thách đố với người thiện tâm. Những việc ấy, những con người ấy, báo chí đăng trên những bản tin hằng ngày bên cạnh những tin tốt lành. Tin ác, tin dữ còn, tội đó do ai?

Và Noel đến, bên tai tôi vẳng lên khúc nhạc mừng Thiên Chúa xuống trần, làm người để chịu kiếp người ở thế gian. Tôi như thấy cái chết của Thiên Chúa trong thân phận người mới làm cho con người đến với ánh sáng, đến với sự bình an. Và khúc nhạc “Bình an dưới thế cho người thiện tâm” cứ vang lên trong lòng tôi, như vỗ về tôi, an ủi tôi những lúc tưởng như tôi bị sa ngã bởi bao ràng buộc ở cõi trần này.

Trong tôi cũng vẳng lên lời bài hát như tránh móc, dỗi hờn của Trịnh Công Sơn:
Chúa đã bỏ loài người – Phật đã bỏ loài người… Thế nhưng, mỗi lần Noel đến, tôi nhẩm hát theo những ca khúc Giáng Sinh. Tôi hát mà tin rằng Chúa Phật chẳng bỏ loài người. Chúa Phật vì loài người mà đến với thế gian này, đến để người bình an, để người được làm người thiện tâm, an bình dưới thế.

Tháng 12 – 2011

Phan Trang Hy
READ MORE - Tản văn của Phan Trang Hy: VÀ MỖI LẦN NOEL ĐẾN

Thơ vui: CÚ PHONE TIỀN ĐỊNH - Phan Minh Châu






Trưa nay vo gạo lo vào bếp
Phụ với vợ con cõng việc nhà
Bỗng đâu máy đổ ai gọi đến
Không biết khách gần hay khách xa
Giọng nói miền nam nghe rất ấm
Ngập ngừng anh hỏi phải Châu không ?
Ngạc nhiên mình đáp dạ… ư phải
Ai ở đầu dây có biết… không ?
Anh bảo anh là Trúc Thanh Tâm
Chẳng có gì đâu chỉ hỏi thăm
Ngoài đó dạo này ra sao nhỉ
Bạn bè mấy đứa có còn đông ?
Thương quá đi thôi một tiếng cười
Mở đầu câu chuyện cũng vui vui
Qua comment mình nhớ trên Đất Đứng
Thuốc đốt triền miên khói đỏ trời
Thế là hai đứa bỗng nhiên quen
Anh lớn hơn… mình nhận phận em
Trò chuyện đâu chừng dăm bảy phút
Anh chào từ biệt bỗng thành quen
Anh hẹn mình vào Châu Đốc chơi
Mình mời nếu rảnh ghé xông hơi
Hàn huyên hai đứa hàn huyên… mãi
Cho mộng Hồ Thi ngập đất trời

                   Đời người đẹp nhất tuổi xuân,
  Nghĩa vụ Tổ quốc tòng quân lên đường.
    Xông pha khắp nẻo chiến trường,
  Mồ hôi, xương máu , coi thường hiểm nguy!
    Đâu có giặc, ta cứ đi,
  Giữ yên bờ cõi , khắc ghi trong lòng.
  Hết cuộc chiến, về hậu phương,
  Làm thầy, làm thợ, làm vườn, xa khơi…
  Găm vào kí ức một thời,
  Hào hùng, bi tráng quãng đời trẻ trung.
  Trong mình thương tích theo cùng,
  Thảng thốt thương bạn chiến trường biệt ly!
  Mừng mình còn có hôm nay,
  Hòa bình, Độc lập từ đây nước mình.
                                              Cảm ơn các cựu chiến binh,
  Đón ngày kỉ niệm quang vinh đời người.
                                                            Đỉnh Sơn, 3/12/2013
  Trường Hải Lê Văn Đông

     PHAN MINH CHÂU

READ MORE - Thơ vui: CÚ PHONE TIỀN ĐỊNH - Phan Minh Châu

CAI LẬY TỪ ĐÂY VẮNG MỘT NGƯỜI - Trúc Thanh Tâm





Nhớ mãi tháng mười về Cai Lậy
Ghé nhà thằng bạn ở xóm trong
Đường mưa bùn dính lem lấm áo
Một chút buồn khơi cứ chạnh lòng !

Với tuổi hai mươi đời phơi phới
Tâm hồn chưa vướng bận vì ai
Sáng uống cà phê bên quán nhỏ
Cô chủ cười duyên, mái tóc dài !

Bạn vỗ vai tôi, nhìn khói thuốc
Được không, tao sẽ mối mai cho
Bỗng dưng lòng thấy xao xuyến lạ
Bỏ cù tô hủ tiếu Mỹ Tho !

Mấy năm sau đó quay trở lại
Quán cũ, người xưa thương nhớ thêm
Mới hay em đã rời phố chợ
Xứ lạ, làm dâu miệt Cạnh Đền !

Tôi chưa quên được đôi mắt ướt
Nét buồn biền biệt phía trời xa
Bánh bao Cai Lậy đâu như trước
Đã mất từ lâu vị đậm đà !

TRÚC THANH TÂM


READ MORE - CAI LẬY TỪ ĐÂY VẮNG MỘT NGƯỜI - Trúc Thanh Tâm

TÌNH NHƯ SƯƠNG KHÓI BAY - thơ Nguyễn An Bình





Ngày xưa… thuở ấy… ngày nào nhỉ?
Em không còn nhớ để mà quên
Anh không còn nhớ đôi mắt biếc
Nên tình hai đứa lạc mất tên.

Trái tim ngày cũ xanh hay đỏ
Lại để thề xưa theo gió bay
Lại để thư tình rơi mất dấu
Trong cơn mưa chiều thấm ướt vai.

Nhớ nắng hanh vàng hong tóc rối
Nhớ đường phượng đỏ nở đầy hoa
Nhớ lá me sầu vương trên áo
Nhớ tiếng em cười mãi ngân xa.

Đâu ngôi nhà nhỏ thời trọ học?
Mỗi buổi em về lá reo vui
Ở cuối con đường anh đứng đợi
Trong mơ còn lại chút ngậm ngùi.

Em đi mang nỗi buồn xa xứ
Mười năm đã bạc áo mơ phai
Mười năm sông cạn thành nương bãi
Tình chỉ còn như sương khói bay.

                                NGUYỄN AN BÌNH



READ MORE - TÌNH NHƯ SƯƠNG KHÓI BAY - thơ Nguyễn An Bình

CỰU CHIẾN BINH - thơ Trường Hải Lê Văn Đông




(Chào mừng 24 năm ngày thành lập Hội Cựu chiến binhViệt Nam 6/12/1989-5/12/2013)

Đời người đẹp nhất tuổi xuân,
Nghĩa vụ Tổ quốc tòng quân lên đường.
Xông pha khắp nẻo chiến trường,
Mồ hôi, xương máu, coi thường hiểm nguy!
Đâu có giặc, ta cứ đi,
Giữ yên bờ cõi, khắc ghi trong lòng.
Hết cuộc chiến, về hậu phương,
Làm thầy, làm thợ, làm vườn, xa khơi…
Găm vào kí ức một thời,
Hào hùng, bi tráng quãng đời trẻ trung.
Trong mình thương tích theo cùng,
Thảng thốt thương bạn chiến trường biệt ly!
Mừng mình còn có hôm nay,
Hòa bình, Độc lập từ đây nước mình.
Cảm ơn các cựu chiến binh,
Đón ngày kỉ niệm quang vinh đời người.

Đỉnh Sơn, 3/12/2013
                   Đời người đẹp nhất tuổi xuân,
  Nghĩa vụ Tổ quốc tòng quân lên đường.
    Xông pha khắp nẻo chiến trường,
  Mồ hôi, xương máu , coi thường hiểm nguy!
    Đâu có giặc, ta cứ đi,
  Giữ yên bờ cõi , khắc ghi trong lòng.
  Hết cuộc chiến, về hậu phương,
  Làm thầy, làm thợ, làm vườn, xa khơi…
  Găm vào kí ức một thời,
  Hào hùng, bi tráng quãng đời trẻ trung.
  Trong mình thương tích theo cùng,
  Thảng thốt thương bạn chiến trường biệt ly!
  Mừng mình còn có hôm nay,
  Hòa bình, Độc lập từ đây nước mình.
                                              Cảm ơn các cựu chiến binh,
  Đón ngày kỉ niệm quang vinh đời người.
                                                            Đỉnh Sơn, 3/12/2013
  Trường Hải Lê Văn Đông

Trường Hải Lê Văn Đông
READ MORE - CỰU CHIẾN BINH - thơ Trường Hải Lê Văn Đông