Và ngày ấy cuối cùng đã đến. Chị thấy trời đất ngả nghiêng chao đảo, trên mặt đường lồi lõm những vết nứt từ đâu càng lúc càng toác ra, lan rộng. Anh ở ngay bên kia đường. Chị định thần, ráng nhấc chân chạy đến bên anh. Đột nhiên một cái hố vừa to vừa sâu hoắm xuất hiện ngăn giữa hai người, chỉ cách mũi chân chị vài mi-li-mét. Từ đầu này chị cố gọi vọng sang.
“Anh ơi! Em đây! Chồng ơi…”
Anh dường như không mảy may nghe thấy. Chị cố nhìn kỹ hơn. Anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, cười nói rất vui vẻ. Trời ơi, giờ này mà còn…
Đất trời vặn mình thêm lần nữa. Chị ngã nhào theo cơn rung lắc dữ dội của vạn vật.
* * *
Ánh nắng chói chang rọi thẳng vào mặt làm chị bừng tỉnh giấc. Chị nhận ra sự êm ái từ cái giường đang nằm, chung quanh nhá nhem khung cảnh quen thuộc. Nhà mình đây mà. Chị đảo mắt một lượt. Căn nhà sao mà lạnh lẽo…. Bỗng nhớ ra. Anh đâu? Chị hoảng hồn, vội vã cất tiếng gọi:
“Anh ơi! Chồng ơi!”
Đáp lại chỉ một sự im lìm. Toàn thân bải hoải, chị ngồi dậy một cách khó khăn.
“Chồng ơi… anh có sao không…”
Đứng dậy, nhanh tay bám vào thành giường, chị men theo vách tường bước đi một cách khó khăn.
Ra đến phòng khách, ti vi còn đang mở. Chị mừng rỡ.
“Anh! Sao không trả lời em?”
Chẳng có ai ở ngoài này cả. Ti-vi đang phát nhưng ở chế độ câm. Lập lòe trên màn hình nhiều cảnh tượng hệt như những gì chị đã trải qua, đổ nát và hoang tàn. Phim hay là thật đây? Chị rùng mình.
* * *
Anh đứng đó, gọi tên chị đến khi cổ họng hoàn toàn khô khốc. Một tòa cao ốc nữa lại vừa đổ sụp ngay trên đầu. Thoát chết chỉ trong gang tấc, anh lao đi thật nhanh, tiếp tục tìm kiếm trong điên cuồng.
“Em ơi! Vợ ơi…. Trả lời anh đi em!”
Trong cảnh hỗn loạn này, đứng giữa sự sống và cái chết, tim anh đập mạnh từng hồi nhanh đến nỗi muốn nhảy tung khỏi lồng ngực. Nước mắt không gọi mà ứa ra, nhòe hoen mọi cảnh tượng kinh khủng chung quanh.
Từ nơi xa xăm nào đó của ký ức, loáng thoáng cảnh chị và anh ngồi xem ti-vi bên nhau dần hiển hiện.
“Anh yêu… Nếu ngày mai là tận thế, hôm nay anh sẽ làm gì?”
Anh trầm ngâm trông vào màn hình ti vi to xộ trước mặt, tự cuốn mình vào khoảng không gian hun hút. Năm tháng trôi qua, hình như trong tim anh đã mất dần sự tươi mới của lãng mạng. Hình như bàn tay của thời gian rất dễ dàng làm người ta dửng dưng, thờ ơ, xóa nhòa ký ức và quên đi nhiều điều. Cuộc sống dưới một ngôi nhà của hai con người sao cứ êm đềm tới độ lặng lẽ chán chường đến thế. Đi vào rồi lại đi ra. Câu nói của ngày còn yêu nhau ngọt ngào khi chưa thành vợ thành chồng le lói định thốt ra nơi cửa miệng đành vội vã tắt ngóm.
Đó là một bộ phim nói về ngày tận thế.
Nhưng anh không nhớ anh đã trả lời chị như thế nào. Anh lục tung trí óc vẫn không sao nhớ nổi. Hai người ngồi xem phim, anh chỉ đột ngột nhớ chị đã từng hỏi anh như thế, từ một vùng thời gian nào đó rất xa.
Phim chưa kết thúc, chị đã uể oải đứng lên, vào phòng. Chị có thói quen ngủ sớm, trước anh rất nhiều. Còn lại mình anh, trong rất nhiều đêm khuya, dõi theo những hình ảnh nhợt nhòe, cho đến khi thiếp đi rũ rượi trên ghế xô-pha.
Với anh, những đêm khuya vắng xao xác lòng đó không khác gì tận thế.
“Ầm!”
Tiếng nổ long trời lở đất đập chan chát vào tai. Từ ti-vi, sự thực, hay là cơn ác mộng của mỗi anh thôi?
“Em ơi! Em đâu rồi! Vợ yêu của anh ơi…”
* * *
Dù không chứng kiến tận mắt, chị vẫn tin anh đã ngoại tình. Phải rồi, thật vậy rồi…
Ngày còn săn đón cho đến khi chính thức nhận lời yêu là biết bao nhiêu lời mật ngọt anh rót vào tai chị. Anh bảo chị là tất cả đối với anh. Không có chị anh làm sao sống nổi?
“Thế lỡ ngày mai đã là tận thế, hôm nay anh sẽ làm gì?”
Chị chuyên môn làm khó anh, đặc biệt thích nhất hỏi câu này. Nếu tận thế thật thì sao, anh nhỉ, chúng mình sẽ ra sao?
Lẽ nào anh giờ đã dành trọn câu trả lời cho một ai khác, trẻ trung xinh đẹp hơn chị gấp nhiều lần.
Cơn ghen chỉ ngấm ngầm như thế thôi. Chị không còn nói chuyện với anh nữa, từ khi nào chẳng rõ. Vì sao vậy, chị hết yêu anh rồi? Anh hết yêu chị rồi?
Thật ra là cả hai…?
Động đất. Một cái hố vừa to vừa sâu hoắm xuất hiện ngăn giữa hai người, chỉ cách mũi chân chị vài mi-li-mét. Từ đầu bên này chị cố hết sức gào vọng sang:
“Anh ơi! Em ở đây! Chồng ơi…”
Cái hố ngày một rộng ra, phút chốc đã kéo phăng hai bóng hình ra xa nhau tít tắp. Từ đầu bên này nhìn người bên kia chỉ còn một chấm đen nhỏ xíu xiu.
Hết rồi. Không thể cứu vãn được nữa. Chấm dứt rồi.
Tận thế của chúng ta.
* * *
Sau tận thế, những gì của hiện tại đều biến thành quá khứ. Chẳng ai còn nhớ quá khứ đó có hình thù ra làm sao. Không chỉ một, nhân loại đã từng nhiều lần quên mất nó. Họ cứ ngơ ngơ ngác ngác, chứng kiến sự kỳ vĩ từ những kim tự tháp của người Ai Cập cổ đại lại qua đến người Maya. Làm sao tổ tiên ta xây dựng được những kiến trúc này, công nghệ ở đâu, kỹ thuật ở đâu?
Ngay cả chuyện loài người từng đặt chân lên mặt trăng, sao Hỏa, sao Kim họ cũng quên béng rồi.
Chị thì quên mất anh. Anh không còn nhớ chị. Anh chị quên mình từng có với nhau một điều vô giá.
Lảo đảo, anh bước đi trong hoang mạc. Chẳng một bóng cây, nhà cửa, những tiến bộ thời công nghệ cao. Nước, ai cho tôi nước…. Làm ơn, cho tôi xin…
Chị không thấy mặt trời ở đâu nữa. Nơi này quang cảnh toàn một màu tối tăm lạnh lẽo. Những núi băng trập trùng phủ tuyết quanh năm. Cơn rét căm chiếm trọn lấy bộ phận không rõ tên đập đều đặn trong lồng ngực trái của mỗi sinh vật còn tồn tại.
Vì sao phải gắn bó với nhau? Sự hòa hợp trong tâm hồn, cảm xúc là của nhau… tất cả những thứ đó là thế nào? Người thời này không hiểu được tổ tiên họ muốn diễn đạt chuyện gì nữa. Điều quái quỷ chi đang xảy đến với những con người không có thực chỉ tồn tại trong cái gọi là “văn học”, “thi ca” vừa được khai quật kia?
Đó là một trong vô số bí ẩn còn chờ khoa học giải đáp.
Năm 2288, người ta tìm được cách du hành vượt thời gian, mở hé nhiều khả năng những bí mật sẽ được làm sáng tỏ.
Họ tìm về vùng thời gian được cho rằng trước khi tận thế xảy ra. Vì lý do an toàn, tất cả nhà du hành thời gian đều được trang bị những máy “quên” để người thời đại này nếu bắt gặp sẽ không thể nhớ họ là ai. Hai con người trong một ngôi nhà được chọn lựa ngẫu nhiên để tiến hành thí nghiệm.
Trên ti-vi là cảnh tượng hoang tàn đổ nát. Anh và chị đang chăm chú từng thước phim. Kinh khủng quá. Không kìm được, chị quay sang hỏi anh:
“Anh yêu… Nếu ngày mai là tận thế, hôm nay anh sẽ làm gì?”
Anh cười trìu mến nắm lấy bàn tay mềm mại của chị:
“Nếu ngày ấy xảy ra thật thì anh sẽ…”
Đột nhiên, đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng. Anh buông tay chị ra, thật nhanh.
Phim chưa kết thúc, chị đã uể oải đứng lên, vào phòng. Chị có thói quen ngủ sớm, trước anh rất nhiều. Còn lại mình anh, trong rất nhiều đêm khuya, dõi theo những hình ảnh nhợt nhòe, cho đến khi thiếp đi rũ rượi trên ghế xô-pha.
Chị không còn nói chuyện với anh nữa, từ khi nào chẳng rõ.
Thí nghiệm đã thành công hay thất bại? Nhà du hành thời gian đứng ngơ ngác. Hình như chỉ phút trước gã đã bấm nhầm vào công tắc “quên”. Một khi đã bấm nút thì không thể phục hồi. Gã thở dài ngao ngán, bước vào trong cỗ máy, quay trở về thời đại của mình.
Rốt cuộc vẫn không thể biết, sau tận thế, nhân loại chúng ta đã quên mất cái gì.
Và bí ẩn mãi mãi là bí ẩn. ./.
Lưu Quang Minh – 4/2011
Lưu Quang Minh
Sinh 18/05/1988 tại TP.HCM
Hiện là sinh viên ngành Đồ họa - Mỹ thuật công nghiệp
Đã có truyện ngắn đăng trên các báo: Văn nghệ, Văn nghệ trẻ, Văn nghệ quân đội, Tuổi Trẻ, Lao Động, Tiền Phong, Sài gòn giải phóng, Phụ nữ chủ nhật…
Thành viên bút nhóm thiếu nhi Nhiệt Đới
Giải nhì cuộc thi truyện cực ngắn Web Hội ngộ văn chương với truyện “Già trước tuổi”
Đã in: tập truyện ngắn đầu tay Gia tài tuổi 20 (NXB Văn Học – 3/2010)
Lưu Quang Minh
Đc: 63/14/4 Lê Văn Sỹ f 13, q Phú Nhuận, tp HCM. Đt: 0908018518 – 0822110885
Mail: lqmproduction@gmail.com