Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Friday, March 21, 2014

Ca khúc GÁNH NƯỚC BAN MAI – Nhạc: Triệu Lam Châu - Biểu diễn: Thanh Huệ



TÂM SỰ CỦA TÁC GIẢ TRIỆU LAM CHÂU

Triệu Lam Châu tôi vốn được sinh ra và lớn lên ở miền núi, tại bản Nà Pẳng, xã Đức Long, huyện Hoà An, tỉnh Cao Bằng biên cương mờ sương và hùng vĩ non ngàn. Do đó tâm hồn hồn tôi đẫm chất núi rừng và từ lâu tôi cứ đinh ninh rằng: Tất cả cả các cô dâu trên thế gian này đều đẹp như những nàng tiên, đặc biệt là các cô dâu miền núi. 

Họ đẹp nết đẹp người. Những buổi sớm tinh sương, khi mảnh trăng liềm còn bịn rịn chia tay với áng đêm huyền cuối dải rừng xa, khi ánh sao mai còn lung linh trên đỉnh núi – thì cô dâu miền núi đã lặng lẽ dậy và quẩy đôi thùng đi lấy nước ban mai, trong mùi hương nồng nàn của núi đồi.

Cô đi theo con đường mòn ngoằn ngoèo tới mỏ nước ở chân đèo. Những ngôi sao mai đua nhau ùa đến, đậu vào tà áo chàm bay bay sáng lên long lanh.

Mảnh trăng liềm cũng nhẹ nhàng bay đến, cài vào mái tóc mượt mà đẫm hương núi của nàng. Chiếc đòn gánh mảnh mai như một thỏi trăng vàng huyền ảo trên vai…

Phải rồi … nàng tiên đang đi lấy nước…

Hồi nhỏ (năm 1960 – 1961) tôi đã từng đôi lần cùng chị dâu Bế Thị Tâm đi gánh nước ban mai ở mỏ nước Nặm Bó dưới chân đồi. Đẹp nhất là lúc bình minh mọc lên từ đồi làng Khau Lỷ ở phía đông, toả ánh hào quang làm rực rỡ ngất ngây cả một miền thung lũng mênh mang… Rồi chị gái Triệu Thị Noọng hồi ấy (năm 1959) cũng đã đi làm dâu ở xã Nam Tuấn rồi, song mỗi dịp trở về thăm nhà cũ vẫn thường hay đi gánh nước ban mai…

Ôi… thật là kỳ diệu, ban mai ở miền rừng sương núi ảo huyền với hình tượng những cô gái miền sơn cước tâm hồn trong trẻo như suối ngàn loáng ánh sao ngân, đi lấy nước nguồn, như gánh cả hương ngàn phảng phất trở về nhà…

Nà Pẳng bản tôi có hai mỏ nước thật là mộng mơ, như thể giấu những vầng trăng đầy kỷ niệm ảo huyền mà xiết bao xốn xang trong ấy. Đó là Nặm Bó ở trước làng và Bó Xum ở sau làng, nơi có vùng đồi Thôm Yên - Khau Mụ - Đoỏng Đeng – Roỏng Lỷ và Thang Dào tím đậm màu sim và thơm lừng hương ổi chín rực vàng mỗi mùa thu sang…

Hình tượng cô dâu miền núi đi lấy nước ban mai, cứ ám ảnh lòng tôi suốt từ thời thơ ấu đến giờ. Và mãi đến năm 2004, Bà Mẹ Hoa mới cho tôi cảm xúc chín mùi, nên mới có được bài hát Gánh nước ban mai..  Bài hát Gánh nước ban mai đã vinh dự được nhận Giải ba toàn quốc về âm nhạc năm 2007, của Uỷ ban toàn quốc Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật Việt Nam.

Rồi đến năm 2012 tôi mới biết làm video cho bài nhạc của mình.

Và chiều nay, một buổi chiều tháng 2 năm 2014, ở Tuy Hoà, Phú Yên xa muôn trùng quê núi Cao Bằng, tôi lại liên tưởng đến những ngả đường gánh nước ban mai nơi bản cũ, với bao nỗi ngậm ngùi thiêng liêng. Ngả đường Nặm Bó – Bó Xum ấy đã từng in những dấu chân sáng như kim cương của bà nội tôi, mẹ tôi… rồi của biết bao người hồi xa xưa mới đến Nà Pẳng làm dâu…

Bà nội Hà Thị Chè của tôi đã mất hồi năm 1971, mẹ tôi, Nông Thị Sự mất năm 1996… rồi chị Tâm (mất năm 1974), chị Noọng (mất năm 2000)… Tất cả những người thân ấy của tôi, nay đã lên Mường Trời hết cả rồi. Song hình như họ đã kịp để lại nét long lanh của hồn mình cho Triệu Lam Châu, để có bài ca Gánh nuớc ban mai hôm nay chăng? 

Giờ đây tôi cứ mong ước có một phép nhiệm màu nào đó, để đưa tiếng hát và giai điệu bài Gánh nước ban mai này – lên đỉnh núi Khau Mi-à cao chót vót, để vọng vào Mường Trời cao thẳm, mà vọng đến tai Bà tôi – Mẹ tôi - Hai chị của tôi… và biết bao người đã từng làm dâu ở bản Nà Pẳng rất đỗi bình dị và thân thương này…

Triệu Lam Châu xin trân trọng gửi món quà tinh thần này tới Quý thính giả gần xa với lời chúc sức khoẻ, an lành, hạnh phúc và thành công.

Tuy Hoà, chiều 28/2/2014
Triệu Lam Châu
Đường trời:  trieulamchau@gmail.com
Số nối:  0983 825502

Mời Quý thính giả thưởng thức bài hát Gánh nước ban mai của Triệu Lam Châu, theo đường dẫn sau đây:


READ MORE - Ca khúc GÁNH NƯỚC BAN MAI – Nhạc: Triệu Lam Châu - Biểu diễn: Thanh Huệ

Nhân 49 ngày nhà thơ Đinh Vũ Ngọc qua đời: DÂNG NÉN HƯƠNG LÒNG - Phần thứ 2: VĂN TẾ

DÂNG NÉN HƯƠNG LÒNG
(Kính dâng Hương Linh
nhà thơ Đinh Vũ Ngọc)  

An Phương Thi Hội và Gia Đình
thực hiện ngày 16 tháng 2 - Giáp Ngọ
(16 / 3/ 2014)  




Nhà thơ Đinh Vũ Ngọc (Đinh Văn Bảo)
Sinh: 1935 Mất: 26-01-2014
(26 tháng chạp Quý Tỵ)
                   
 Phần thứ 2: 


 VĂN TẾ
ĐỒNG NGHIỆP ĐINH VĂN BẢO
(nhà thơ Đinh Vũ Ngọc)
Của Cựu Giáo Chức và Thân Hữu
Quảng Nam – Đà nẵng
*
Duy!
Tuế thứ Quý Tỵ niên, thập nhị ngoạt, nhị thập bát nhật.
Việt Nam Quốc, Quảng Nam Tỉnh, Hội An Thành phố.
Hỡi ơi!
Vật đổi sao dời, hoa tàn trăng quạnh
Tranh vân cẩu, có không, không có
Nghĩa lương bằng, đòi đoạn rối vò
Đò tạo hóa qua lại, lại qua
Tình đồng nghiệp chín chiều luống chạnh
Nhớ đồng nghiệp xưa
Dáng người phong nhã, tầm vóc cân bình
Nói năng mẫu mực, điềm đạm, chân tình
Suốt thời gian trong ngành giáo dục
Là giáo viên luôn tận tụy với nghề
Ròng rã mấy mươi năm
Cống hiến nhiều cho sự nghiệp thanh cao

Ở trong ngành, sáng giá lương sư, đúng mực kỷ cương
Ngoài xã hội, giàu tình nhân ái, rõ người mô phạm

Bảy mươi chín tuổi, gìn truyền thống, nền nếp gia phong, in vẹn đức nghiêm đường
Năm mươi mấy năm, trong khuôn nền lương sư phạm hạnh, quyết theo đường lí tưởng

Nhớ thuở tráng niên đứng trên bục giảng trau giồi nghiệp vụ, biết yêu nghề, lòng nhiệt huyết nêu cao
Tưởng khi nhàn lão, họp mặt thường niên, tay bắt mặt mừng, lòng mến trẻ, nguồn tương lai đất nước

Bao kỉ niệm nhân ngày nhà giáo, mấy chu niên gần xa chẳng quản, chén thù lai rai chén tạc
Mấy luân phiên dịp lễ hiến chương, bao năm tháng mưa nắng không sờn, cách mặt đâu có cách lòng

Tình nghĩa ấy vẫn còn mãi keo sơn, quá khứ vẫn còn nguyên trong tâm tưởng

Âm dương nay cơ hồ cách biệt, không gian nào chi phối nổi tình ta


Hội giáo chức thường niên gặp mặt, nghĩa tình bằng hữu sáng trong
Nắp áo quan phủ kín từ đây, âm dương đôi đường ngăn cách

Quý Tỵ niên, Ất Sửu nguyệt, nhằm cơn hàn lộ, hồn gởi bóng trăng
Nhị thập lục nhật, Nhâm Tý thời không trung bạch nhật, phách nương ngọn gió

Tình đồng nghiệp biết bao kỉ niệm, tâm sự này càng nhớ càng đau
Cựu giáo viên chan chứa ân tình, nguồn cơn ấy càng thương càng tiếc

Thầy nằm đó, khói hương nghi ngút, giấc nghìn thu biền biệt cách muôn trùng
Đồng nghiệp đây, lòng dạ bàng hoàng, trong gang tấc bỗng thành xa vạn dặm
Tình bằng hữu trong giờ vĩnh biệt, nguồn cơn này khôn xiết nỗi buồn đau!

Nghĩa đồng môn trước phút chia ly, tâm sự ấy khó ngăn dòng lệ thảm!

Thế mới biết:


“Nhân sinh hữu hạn, mảnh hình hài thực thực hư hư”
Gẫm lại hay:
“Vạn vật vô thường, cuộc phù thế không không, có có”
Ôi!
Nghìn thu vĩnh biệt, mấy thuở tao phùng!
Một phút điêu linh, bao nhiêu thương nhớ!

Miền trần thế kẻ còn người mất, đau đớn ôi, lệ nhỏ chan hòa!
Chốn tuyền đài cách mặt khuất lời, xót xa bấy, hồn còn thấu rõ!

Bứt rứt lòng đau. Đầm đìa nước mắt.

Giờ đây, thầy còn chung mái ấm, chuông ngân sầu, đèn rơi lệ, màu tang ủ rũ với hương hoa
Mai kia, cụ về nghĩa trang gia tộc, trăng soi bóng, gió gợi buồn, ngày tháng dãi dầu cùng cây cỏ

Sông có cạn, xót thương chẳng cạn, tâm hương một nén, não nề mấy dặm dấu tang gia
Non dẫu mòn, nhớ tiếc không mòn, văn điếu mấy dòng, ai oán năm cung đàn biệt tống

Nay trước linh sàng, quan cữu Lão Tôn Sư xin hãy chứng tri:
“Nến đôi cây, nhang vài nén, cúi đầu tưởng niệm, cầu hương hồn thầy an lạc cõi Bồng Lai”
“Liễn một câu, văn một bài, thành kính phân ưu, nguyện thần phách cụ siêu thăng miền Tịnh Độ”

Phục duy kính bái
Linh thiêng xin hưởng


READ MORE - Nhân 49 ngày nhà thơ Đinh Vũ Ngọc qua đời: DÂNG NÉN HƯƠNG LÒNG - Phần thứ 2: VĂN TẾ