LỜI HỨA HẸN
năm xưa em gửi lời hứa hẹn
bỗng chốc nhìn nhau trắng toát đầu?
ờ nhỉ La Vang mùa mua chín
nơi này tươi lại một rừng lau
có nhận chung thân trong tờ giấy
người sang xứ Mỹ kẻ sang Tàu
kiếp sau? ờ nhỉ ra răng nhỉ?
cây Đa bến Cộ nước Ô Lâu
cố nhân gửi lại lòng trên giấy
chinh chiến bao năm giấy vẫn còn?
cớ nhân nhét trái tim vào kiếm
ngó kiếm phục người đất Lạng Sơn
cố nhân nhắn nhủ trên vách đá
ngó mãi mà sao? chỉ thấy buồn?
quay đi quẩn lại quán thịt cầy
toàn là vằn vện gió lau bay
bao năm cũng bấy nhiêu món nhậu
mộc tồn vẫn vậy vẫn nơi đây?
anh nhắc làm chi dàn hoa giấy
quanh năm suốt tháng chỉ mầu hồng
làm sao em biết anh chờ đợi
làm sao kéo được sợi song rừng?
nơi đó vẫn còn dăm đấu rượu
nhậu chơi từa tựa Nữ Nhi Hồng?
hoa giấy muôn đời là hoa giấy
còn người đâu khác cánh phù dung?
em như mây tím giăng đầu núi
một thoáng phôi pha chả còn gì?
ta cũng lang thang nhìn dáng núi
thấy quen quen ngỡ đỉnh Ba Vì
cáo chết chờ quay đầu nơi núi
người tuổi già cặm cụi nhớ quê
quê đâu còn nữa mà về
ở đây có nước thề thề cho nguôi?
CHẢ CÒN
rừng là bay chả còn chi cả
toàn mầu mây xám xịt chờ mưa
nơi đây còn chút sầu váng vất
ô hay ta còn nhó quê nhà?
dăm ba nóc rạ bay chút khói
lũy tre còm cõi đúng làng ta?
làm thân bèo dạt bao nhiêu xứ
có nhớ thương nhớ mấy cho vừa?
chuyện chi năm tháng đầy vơi hết
hết mù nắng ấm lại qua đông
tuổi thơ ngày đó trôi đi mất
ta đứng ngó theo quá muộn màng?
CHỊ / EM
“Chúa Nguyễn Hoàng từ Nghệ An vào Ái Tử
mình cũng từ Ái Tử tạt qua đây?”
sóng trước sóng sau chùi trên cát
mà sao lớp lớp cát chưa mầu
bao nhêu năm lẻ rồi chị nhỉ
bao nhiêu năm nữa lại theo sau?
em hỏi: “chị nhớ gì Quảng Trị”
băn khoăn một chút chị lắc đầu
chị xa hồi nớ 18 tuổi
50 năm chểnh mảng một chuyến tàu
chị đi chả còn mong trở lại
trông đợi nỗi gì rách lòng nhau?
hoàng hạc nhất khứ bất phục phản
trơ gan tuế nguyệt mấy boong tàu
người xưa người nay đều đổi khác
biển xanh cát dỏ mấy đại châu
tình em theo đá mòn mỏm núi
ngóng chị thân thương chớn địa đầu?
Chu Vương Miện