Đêm Sài-Gòn bây giờ
Ngày và đêm Sài-Gòn thở dài
Những giọt nước mắt âm thầm chảy
Mới đó đã bốn-mươi-hai năm mắt lệ
Ngậm tăm từng ngày .
Những mãnh đời xưa ngũ yên
Kể từ đêm tháng tư từ biệt
Mưa chiều sân bay da-diết
Vĩnh-biệt chia tay Sài-Gòn .
Thuyền lênh đênh biển lặng thinh
Bỏ lại đất trời Sài-Gòn chết đứng
Chiếc lá cuối cùng rụng trong đêm vắng
Bỏ lại kiếp người đau đớn đời tim .
Đạn giặc ghim sâu thân cha sục sôi
Em thơ ngây mắt chìm chảo lửa
Bầy người tranh nhau giằng xé
Cờ bay che khuất khoảng trời .
Em có mơ chăng một ngày về
Bao năm làm thân trâu ngựa
Bao năm đắm chìm bảo tố
Tháng tư đày đọa phận người .
Thôi em tuổi chúng ta đã già
Qua rồi ước mơ cháy bỏng
Cầm trong tay mối thù chột nín
Đào mộ chôn năm tháng trôi qua .
Ai đứng bên đường
nước mắt nghĩa-trang cầm giữ ...
Huy Uyên
(4-17)
Đà-Nẵng bốn-mươi-hai năm thầm hỏi
Bỏ lại trái tim ở cầu sông Hàn
Gió thổi bập bùng 42 năm
Người đã đi không hề quay lại
Đứng cầm tay buồn xa xăm .
Gần lắm ơi mây Sơn-Trà,Đà-Nẵng
Biết người có dể gì quên
Nhìn sông có tâm sự buồn
Nhìn biển xót từng giọt mặn .
Ngày đi căm hờn cay-đắng
Nước mắt dấu vội sân ga
Tháng ngày máu người đã cạn
Ngũ-hành-sơn hiu-quạnh tình sầu .
Em có về thăm lại Vườn Hoa xưa
Ngày anh ba lô lên đường em tiễn
Ngã tư Trưng-Vương ngào nghẹn
Bốn-mươi-hai năm ngày đó đến giờ .
Cờ người bay cao xa tắp
Phố phường nằm chết xót xa
Mặt người đậm đen nắng tắt
Ngậm ngùi trôi khuôn mặt thây ma !
Hết rồi những chuyến phà qua sông
Không còn ai cầm tay nghiêng nón
Cầu tàu thôi hết người đưa đón
Chia hai con tim cay đắng cuộc tình .
Hỏi Đà-Nẵng còn buồn còn đợi
Trăng xưa nghiêng bóng âm thầm
Em giữ cho tôi một trời tăm tối
Em mang cho tôi một thời lặng câm .
Hỏi Đà-Nẵng của em và tôi
Treo đời hai ta lên cây đứng ngó
Ai bắn vào tim để đời đem bỏ
Bốn mươi hai năm mòn héo từng ngày .
Mùa ấy tháng ba phượng đỏ
Xuân chưa qua người đi hẳn không về
Đứng bên sông nghẹn lòng tiếc nhớ
Thù lòng rời bỏ xa quê .
Tóc xanh xưa đã bạc sớm mai
Dốc cầu Vồng nhớ lên cầu Đỏ
Tháng ngày ngập chìm gian khó
Đen chôn từng đoạn đời ai !
Đà-Nẳng bốn-mươi-hai năm thầm hỏi
Mộng người một giấc mơ phai...
Huy Uyên
(3-17)
Em bên kia sông Thạch-Hãn
1-
Từ ngày Nguyện còn ở lại
người về giữ mãi thương yêu
tình xưa ai đem ra trãi
bơ vơ chim nhạn kêu chiều .
Sẽ là chiều đi không tới
đợi người xóm quê quá buồn
mỏi mắt tìm đò qua vội
mùa hè đã chết bên sông .
Nguyện,ta gọi hoài gọi mãi
bóng em giờ quá xa xăm
giữa tim ta ngàn dấu đạn
bên gốc cây già giăng sương .
Em còn nhớ chi đời ta
dặm lòng theo người em gái
hẹn hò xa khuất ngày xưa
em đi lấy chồng đi mãi .
2-
Đầu năm em ra sông tắm
nước trong veo khẻ thầm thì
trời trên cao sao bóng nắng
nheo mắt cười em điều chi .
Thơ thẫn bên kia chặng đồi
rừng chiều hát lời ru gió
em lòng có thoáng chơi vơi
có căng tràn hai dòng sửa .
Em cỏng tim ai lên rẫy
bên nhau ta giọng thầm thì
tai người nghe...ai chuyện ấy
em người rưng rưng tái tê .
Dưới đồi tiếng hát buôn làng
tối về cùng nhau đêm hội
nhịp kèn gọi người mau sang
trống làng bập bùng điệu nhảy .
3-
Rồi một ngày em về lại
sông quê ướt lạnh chân chao
bên cầu ván buồn không nói
nước trôi về đâu,về đâu .
Xa em hoa bưởi quên mùi
ven sông tiếng cười xa vắng
chợ buồn theo đám mây trôi
hương chiều bạc lòng cùng nắng .
Bên cây-điệp-lào vàng sắc
em buồn nhặt lấy hoa rơi
mới đó mà người xa mất
để buồn ở lại trong tôi .
Em trông theo đám mây trời
hỏi người nhớ chăng ngày ấy
tình người như dòng nước trôi
ngậm ngùi xa nhau hoài mãi .
Đầu năm một mình bên bến
tim ai một thuở tình chung
chuông chiều xa đưa lời nguyện
về đây ấm lạnh tương-phùng .
Mùa hè đã chết bên sông !!!
Huy Uyên
Tháng tư ngậm ngùi
Em che nón lá nghiêng chiều xuống
để lại bên đời những ngẫn ngơ
sầu người theo sáo chiều lơ lững
khói lam cuộn kín phía chân trời .
Em đồng sâu ruộng cạn
cười dịu dàng dưới bóng trăng khuya
giọt nắng lên phố người lận đận
mòn mỏi theo từng bước chân đi .
Tháng tư mãi ngậm ngùi
bao mái tóc xanh giờ đã bạc
cuộc tình giờ đã hoang trôi .
lối về quê nhà xa khuất .
Dỗ giấc mơ bên hiên thềm cũ
mấy mươi năm nổi nhớ vơi đầy
dáng mẹ chờ con bên bếp lửa
quê nghèo xưa mưa nắng lắt lay .
Rừng,núi đồi thôi đã xa
ai kịp về bên sông biển
không biết về đâu một mái nhà
dòng đời tháng năm thôi rồi tan biến .
Vắt sầu theo quê xa xứ
ngày đêm tìm lại hạnh-phúc-xưa
còn lại đây dấu bầm mắt bão
đón đau biết mấy cho vừa !
Huy Uyên