Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, October 26, 2014

Lê Đức Diệu đọc thơ Võ Văn Hoa: LÀNG RÀO - BÀI THƠ VỀ VẺ ĐẸP TÂM HỒN CỦA NGƯỜI DÂN VÙNG SÔNG NƯỚC




Lê Đức Diệu đọc thơ Võ Văn Hoa: 
LÀNG RÀO - BÀI THƠ VỀ VẺ ĐẸP TÂM HỒN 
CỦA NGƯỜI DÂN VÙNG SÔNG NƯỚC

Nhạy bén trong cách nhìn, cách cảm- đó là cảm nhận của bản thân tôi khi đọc thơ của thầy giáo- nhà thơ Võ Văn Hoa. Mỗi bước đường thầy đi đều gắn liền với những bài thơ rất đời thường mà lắng đọng. Có một chút gì rất đằm sâu và da diết khi ta gặp lại bài thơ “Làng Rào” của thầy. Có thể nói rằng: “Làng Rào”- bài thơ về vẻ đẹp tâm hồn của người dân vùng sông nước.
Cuối nguồn Ô Lâu
Có một làng Rào mênh mông nước
Ở góc thuyền chài
Người cất vó tung hê con cá vượt!
*
Từ quán Cây Bàng
Nơi xuôi về phá Tam Giang
Bạn tôi dẫn chuyện:
“Chầm làng Rào*, trào Phú Kinh*”
Tên làng ngày xưa quá đỗi ân tình !
*
Người dân làng Rào
Chân chất, thật thà, bến quê neo đậu
Lươn, ốc, chuột đồng… thơm mùi xào nấu
Thết khách miền xa.
*
Người dân làng Rào
Khách khí mần chi cho mệt !
Sống tung tẩy cho đời vui
Như giăng lưới bắt chim trời.
*
Tôi cảm nhận lần đầu tiên đến
Gọi tên làng như gọi mối tình xa…

(Trích từ tâp thơ "Gió Cuối Mặt Sông", Võ Văn Hoa, NXB Thuận Hóa, 2008)

Mở đầu bài thơ là những dòng tự sự rất đỗi thân quen:
Cuối nguồn Ô Lâu
Có một làng Rào mênh mông nước
Ở góc thuyền chài
Người cất vó tung hê con cá vượt!
Tự sự về một làng nhỏ cuối nguồn Ô Lâu, nghề nghiệp chính là nghề chài lưới. Cũng như bao ngôi làng vùng sông nước, chiếc vó là dụng cụ để đánh bắt cá tôm. Một chút thoáng đãng được hé ra cùng với không gian mênh mông nước ấy, động từ “tung hê” đã nói lên được sự khí khái của tâm hồn.
Theo dòng tự sự, cùng với bạn đường nhà thơ hiểu thêm về làng quê:
Từ quán Cây Bàng
Nơi xuôi về phá Tam Giang
Bạn tôi dẫn chuyện:
“Chầm làng Rào*, trào Phú Kinh*”
Tên làng ngày xưa quá đỗi ân tình!
Cùng với chuyến công tác, nhà thơ ghé quán để cùng nghe kể về làng. Hai địa danh xuất hiện: Làng Rào (Tức làng Vân Trình, thuộc xã Phong Bình, Phong Điền, Thừa Thiên- Huế ngày nay) và Phú Kinh (Thuộc xã Hải Hòa, huyện Hải Lăng, Quảng Trị). Lời kể chỉ ngắn gọn thế thôi mà khiến cho khách thơ ngưỡng mộ để rồi chợt thốt ra: “Tên làng ngày xưa quá đỗi ân tình!”
Cái ân tình ấy được cảm nhận bằng những lời thơ hết sức mộc mạc, chân chất như tâm hồn của người dân làm nghề chài lưới nơi đây:
Người dân làng Rào
Chân chất, thật thà, bến quê neo đậu
Lươn, ốc, chuột đồng… thơm mùi xào nấu
Thết khách miền xa
Họ sống giữa vùng sông nước, họ mang tâm hồn của người dân sông nước: thật thà, phóng khoáng. Đặc sản quê hương làng Rào là lươn, ốc, chuột đồng…những sản vật bình dị thế thôi mà thơm tho cái nghĩa, cái tình, cái thủy, cái chung! Thết khách theo kiểu “cây nhà lá vườn”. Được nếm vị lươn xào, được thưởng thức món ốc nhồi, được thả hồn trong mùi thơm của món chuột đồng với chén rượu nồng cay nghe sao mà ấm cúng và da diết. Ấm cúng và da diết vì tấm lòng thơm thảo của người dân bản địa.
Người dân làng Rào
Khách khí mần chi cho mệt!
Sống tung tẩy cho đời vui
Như giăng lưới bắt chim trời.
Dòng thơ được lặp lại như một ngụ ý. Nếu như ở khổ trên nói chuyện thết đãi khách miền xa bằng những gì mình có thì đến khổ thơ này tác giả lại chú ý nhiều đến lời nói: Đến đây, cứ tự nhiên, khách khí mần chi cho mệt, đứng câu nệ, đừng giữ khoảng cách, hãy thân thiện với nhau, hòa đồng với nhau! Lời nói là một nét tâm hồn, tâm hồn họ vô tư như sông nước quê hương, tự do tung tẩy giữa thiên nhiên cao rộng, không gò bó, không ràng buộc. Chính điều này làm cho đời vui và đáng sống.
Lần đầu tiên đến làng Rào, được gặp người dân sông nước, được chứng kiến và tham gia sinh hoạt cùng họ, nhà thơ đã chia sẻ:
Tôi cảm nhận lần đầu tiên đến
Gọi tên làng như gọi mối tình xa…
“Gió Cuối Mặt Sông” là tập thơ có nhiều bài súc tích, cô đọng, chất chứa nhiều nỗi niềm, chất chứa những bước đường tư tưởng của tác giả. Những bài thơ đến với người đọc rất tự nhiên bởi nó gần gũi, dung dị, ai soi mình vào đó cũng thấy có nét gì đó giống mình, giống cảnh quê, người quê, tình quê của mình. Cảm ơn thi sĩ đã đem đến cho độc giả một bài thơ hay. Và người ta sẽ mãi nhớ đến một “Làng Rào” như nhớ đến mối tình sâu lắng trong tâm hồn mình./.
                                                       Lê Đức Diệu



READ MORE - Lê Đức Diệu đọc thơ Võ Văn Hoa: LÀNG RÀO - BÀI THƠ VỀ VẺ ĐẸP TÂM HỒN CỦA NGƯỜI DÂN VÙNG SÔNG NƯỚC

GỬI NGƯỜI CÀ MAU - thơ Hồng Tâm



Gửi Người Cà Mau

Từ ngày giã biệt Cà Mau
Đêm đêm tôi trút mơ vào trang thơ
Bao nhiêu con sóng xô bờ
Là tôi vẫn biết giấc mơ còn dài


Thế là... Sắp ngữa bàn tay
Hắt hiu nỗi nhớ hao gầy niềm yêu
Tôi đi trong gió mưa chiều
Cà Mau nơi ấy mưa nhiều không anh?

Thế là... Lỡ một tuổi xanh
Lời thề hẹn ước phai dần tháng năm
Cà Mau thật quá xa xăm
Trong tim tôi vẫn là anh trọn đời

Tôi tìm Cà Mau trong tôi
Trái tim khao khát bao lời yêu xưa
Vẫn là tôi thuở mộng mơ
Và Cà Mau mãi là thơ gửi người

Lý Thị Minh Tâm
Bút danh: Hồng Tâm
Số nhà 46 ấp Rừng Dầu xã Tiên Thuận huyện Bến Cầu
Tình Tây Ninh.
Điện Thoại 01285990757
lyminhly456@gmail.com


READ MORE - GỬI NGƯỜI CÀ MAU - thơ Hồng Tâm

Thơ Trường Hải Lê Văn Đông: LÀM THÂN CON TÀU, BÊN SÔNG TAM KỲ, NHỚ

                   



 LÀM THÂN CON TÀU

            Tàu đi qua phố, qua làng,
            Qua sông qua núi quê hương hữu tình.
            Qua hoàng hôn
                           tới bình minh
            Mênh mang cảm xúc
                           tâm tình người đi
            Tàu nghe đất trở ầm ì,
            Âm âm cuộc sống thầm thì động lay...
            Cung đường
                                lên
                                     xuống
                                               khách li
            Thủy chung phút chót
                                               tàu đi
                                                         tàu về...

                              Vinh – Tam Kỳ, 17/10/2014
            

            BÊN SÔNG TAM KỲ

            Sông Tam Kỳ
            Lục bình trôi
            In bóng mây trời
            Chiều cuối thu
            Mơn man gió biển se buồn
            Đường Bạch Đằng tĩnh lặng
            Thành phố trẻ hôm nay
            Thị xã ngày xưa
            Một thời gợi nhớ
            Vạn ngày binh lửa
            Dòng sông máu ứa
            Đôi bờ cách trở
            Nhiều người vĩnh viễn không về
            Nước sông trôi nặng nề
            Trầm tích đáy sông
            Phù sa vùi ước vọng
            Gió vẫn thì thào
            Người bên sông
            Bồi hồi
            Khắc khoải
                                 
                              Tam Kỳ, 20/10/2014
                             


            NHỚ

            Thấy bầy vịt lội chạy đồng
            Nhớ đàn cò trắng ven sông thuở nào.
            Nghe con cá quẫy bờ ao
            Nhớ chiều quăng lưới xôn xao làng chài...

                          Tam Kỳ - Vinh, 21/10/2014

                          Trường Hải Lê Văn Đông
READ MORE - Thơ Trường Hải Lê Văn Đông: LÀM THÂN CON TÀU, BÊN SÔNG TAM KỲ, NHỚ

EM CHỈ LÀ … - thơ Kha Tiệm Ly





EM CHỈ LÀ …

Em không đẹp như anh tưởng đâu anh.
Rất bình thường, chỉ vì em… là người Đà Lạt.
Em chẳng kiêu sa như THỦY TIÊN đài các,
Mà như PENSEÉ ấp ủ mộng duyên lành.

Em cũng chẳng là MẪU ĐƠN vương giả
Hay PHÙ DUNG, CẨM CHƯỚNG đắm say người.
Em đơn sơ như HOA NGÂU, HOA BƯỞI.
Có chút bâng khuâng như SIM tím lưng đồi.

Cũng chẳng được như QUỲNH HOA, PHONG LỮ
Chẳng ngất ngây người như nàng DẠ LÝ HƯƠNG.
Em mộc mạc như LỤC BÌNH, TRINH NỮ,
Như LUU LY* nguyền trọn kiếp yêu thương.

Em quê mùa chẳng quen đánh phấn
Nên má chỉ hồng thoảng chút Ô MÔI.
Củng chẳng tiện dùng màu son tô vẽ,
Nên màu môi như cánh PHƯỢNG mà thôi!

Cũng chẳng tiện dùng hương hoa thời đại,
Nên tóc mượt mà chỉ thoảng chút HOÀNG LAN.
Chẳng lóng lánh dìm hồn người ngây dại,
Mà mắt em như ANH THẢO mơ màng

Dẫu VÔ ƯU trắng trong thời con gái,
Cũng nhờ HƯỚNG DƯƠNG mà tìm một hướng đi.
Có thương em thì ai kia hãy đợi,
Ngày TÚ CẦU nở trước cổng vu quy.

Kha Tiệm Ly
(Đà Lạt 24. 10. 1014)



*Hoa lưu ly thường gọi là hoa forget me not (đừng quên anh)
READ MORE - EM CHỈ LÀ … - thơ Kha Tiệm Ly

TRĂNG RU ĐIỆU NHỚ - thơ Trúc Thanh Tâm



TRĂNG RU ĐIỆU NHỚ

Gió đàn oằn ngọn tre cong
Cầu ngang qua xóm bão giông sập rồi
Cuối trời vạt nắng rong chơi
Bến xưa còn đó bóng người xưa đâu

Sông dài chở mấy bể dâu
Trang đời sót lại bao câu thệ nguyền
Còn gì để nhớ mà quên
Bởi đâu còn đất tổ tiên tìm về

Khói đồng bàng bạc hồn quê
Trong tay hạnh phúc cận kề mấy khi
Cái đau rồi sẽ qua đi
Cái chưa đau sớm muộn gì cũng đau

Phong trần tỉnh giấc chiêm bao
Biển khơi từng đợt sóng trào bờ xa
Trăng ru điệu nhớ đêm qua
Lệ nào chảy xuống lòng ta ngậm ngùi !

                Châu Đốc, 22. 10. 2014

                TRÚC THANH TÂM
READ MORE - TRĂNG RU ĐIỆU NHỚ - thơ Trúc Thanh Tâm