Em về trong cơn mưa giông
Em xinh lắm – ngoài hiên mưa thấm đẫm
Giọt, giọt tan trên tóc rối long lanh
Bên hiên thưa, khói bếp chiều nồng ấm
Vờn bay theo mưa, từng sợi mong manh
*
Một khoảng trống không, màu rêu ước lệ
Trên bước em qua, hoang tái mưa chiều
Xòe tay với, khẽ nhoẻn cười chống chế
Chiếc nón chao nghiêng, chiếc bóng khẳng khiu
*
Cơn gió lạ, ở đâu về thổi rối
Em đắn đo, vội vã bước qua thềm
Tà áo mỏng như vô tình gấp vội
Dáng ngọc ngà, xoay trở vỡ trôi êm
*
Khép chặt tà huy cong chiều bối rối
Cơn mưa qua, lộng lẫy bước em về
Một khoảng nắng bong vết mờ tội lỗi
Cuống quýt chiều, bỏ lại những đam mê
*
Bên góc bếp, bức mành thưa nhuốm khói
Cơn giông chiều buông lại tiếng sấm xa
Anh lặng lẽ đứng, chỉ cười không gọi
Nắng hoàng hôn rơi, tím biếc thật thà ...
Vẫn còn đâu đó những ưu tư
Năm tháng, cuộc đời đang khép dần cơ hội
Giấc mơ xa cũng âm thầm thay đổi
Còn cố khua chiêng gõ mõ nữa mà chi
“Làm gì khi vẫn chưa biết cần phải ... làm gì”
Bao năm rồi, không bận tâm chổ ta ngồi cao hay thấp
Nếp nghĩ cũ, thì làm sao hội nhập
Chắc gì đâu mỗi bước tiến, là gần sự hoàn thiện hơn
Cái gì đằng sau làn sương mỏng chờn vờn
*
Còn lại niềm tự hào, khi đã về hưu không cần đổi giọng
Thôi nặng nhẹ chuyện đời, cũng xin đừng gắt gỏng
Chuyện ngày xưa, thì người cũng đã xưa rồi
Gian khổ khó khăn gì cũng đã phai phôi
Mình đã sống với những người rất giỏi vẽ vời kế hoạch
Nhưng không biết làm sao thực hiện,
cứ loay hoay toanh toách
Cứ quay dọc rồi lại quay ngang
Rối tung lên bao nhiêu chuyện lỡ làng
*
“Phật đã dạy: đường đi, đó chính là đích đến”
Biết là mỗi thế hệ, sẽ có mỗi sứ mệnh
Nhưng vẫn còn đau đáu một niềm tin
Trong bão giông che khuất một tầm nhìn
Cái ác, đang gần xa chập chờn lởn vởn
Cái lẩn khuất, cái phô bày trắng trợn
Đối diện với cuộc đời, trước biển cả mênh mông
Sao vẫn đầy ắp ưu tư, trĩu nặng lòng ...
Gió qua đồi cát
Vội vàng chi lắm gió ơi
Giật tung dốc cát, rối bời tóc ai
Oằn cong vạt cỏ liêu trai
Trăm đôi mắt lạ, đan cài bóng em
Nồng nàn hoa cỏ khát đêm
Dùng dằng như sợi chỉ mềm vướng chân
Kiểng mình đứng lại tần ngần
Trống huơ dấu cát lần khân ven đồi
Nhịp đời cứ mải miết trôi
Đâu hay sóng dập gió dồi tả tơi
Còn đây xanh thắm mộng đời
Mặc ai trách giận hoài hơi, luống thời ...
Trời nổi gió, cơn giông chiều nước lớn
“Giông khói đèn bờ bụi tối tăm”
Chiếc vỏ lãi băng đồng, sóng tràn gờn gợn
Bãi bờ xa, trống vắng chổ ai nằm
Nước nổi tràn đồng, gió lay hiu hắt
Một thoáng mơ hồ, trong tiếng vọng xa xăm
Em lại trở về ngõ phố thân quen
Thành phố mình qua cơn dịch bệnh
Đã trở lại là nơi đích đến
Của bao phận người tìm kiếm mưu sinh
Những căn phòng trọ xôn xao bao nhiêu chuyện
Chuyện cũ đã qua, chuyện cuộc đời, lẽ sống, niềm tin
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận