Cùng
tuổi nhưng người vai chị, kẻ vai em, xưng hô với nhau
sao khó quá. Hai đứa vốn là bạn bè từ trước, “mày,
tao” lâu nay thành quen miệng, biết sửa thế nào?
Tình
cảnh ấy tưởng chỉ thấy được đâu đó trên màn ảnh
nhỏ, giờ lại đang hiển hiện ngay trong gia đình Hoa, khiến
nàng lắm khi nghĩ tới mà dở khóc dở cười.
Cái
ngày Hoa phát hiện ra người yêu của Dung - nhỏ bạn thân
- đồng thời cũng chính là anh ruột “chàng” của mình,
nàng đã sửng sốt, kinh ngạc, thậm chí hãi hùng biết
bao nhiêu. Ôi thôi rồi, con bé Dung “lém” lại luyên thuyên
đem qua kể cho nhà ấy nghe các thể loại tính xấu tật
dở của mình, chắc chỉ có nước “chết”…
Nói
là nói vui thế thôi, Dung đời nào làm thế. Hai đứa thân
nhau như thể chị em, nay thành chị em thật, đều là do
duyên số cả. Ông anh chồng tương lai đã nháy mắt bảo
vậy. Chẳng nghĩ ngợi thêm, bốn bên gật gù nhất trí
với nhau cả tám tay.
Ấy
vậy mà đám cưới xong rồi, thành người một nhà với
nhau rồi, nghĩ lại nàng vẫn không khỏi thấy buồn cười.
“Cười
gì mà cười hoài thế hả cô em?”
“ Thì tự dưng Dung “lém” đùng một cái được lên chức
“chị”, thấy “bất công” quá, đành cười trừ chứ
còn sao!”
“Ủa,
ai biểu ai quen không quen, kiếm đúng ngay em chồng tui mà
quen, ráng chịu đi “cưng”!
Vừa
nói “chị” vừa bẹo má “em” một cái
rõ đau.
Là
bạn bè thân thiết nhưng chỉ đến khi chung một mái nhà,
nàng mới bàng hoàng nhận ra: sao hai đứa có quá nhiều
khác biệt. Mỗi ngày cái khác cứ lại lớn dần thêm.
Có
ai như bà chị bạn dâu của tôi
đâu chứ!
Tờ
mờ sáng, trong khi nàng còn say giấc nồng đã nghe tiếng
“chị” lục đục dưới bếp sửa soạn bữa sáng cho
cả nhà. Đến khi chồng gọi điện từ cơ quan về thức
nàng dậy, ngó đồng hồ cũng gần trưa, mới ngáp dài bước
xuống cầu thang trông thấy “chị” đang lặt rau, nấu
nồi canh to tướng. Nàng đảo qua đảo lại mấy vòng, bật
ti-vi xem phim. Một hồi lâu, nghe tiếng “chị” gọi, chỉ
việc ngồi vào bàn. Cơm canh đã tươm tất.
Nhà
có máy giặt nên cũng đỡ, bao nhiêu đồ dơ áo bẩn,
nàng vo một nùi nhét vào máy.
“Dung
ơi, bấm máy giặt dùm ta, ta chẳng biết được…”
“…Phơi
giúp luôn nhé, “bà chị”!”
Nhà
chồng độc mỗi hai anh em. Mẹ già đã lẫn, ốm yếu bệnh
tật suốt ngày. Nàng nghe chồng bàn với anh: thôi cứ sống
chung, nhân khẩu có bao nhiêu, Dung và Hoa vốn bạn bè, đỡ
đần chia sẻ được. Sau này có con, muốn ra riêng, ta tính
tiếp.
Ừ
thì hai “chị em” ở cùng với nhau đúng là thích thật.
Ai cũng bảo được sống chung với người tâm đầu ý hợp
là hạnh phúc nhất. Không hợp nhau mà vẫn phải bên nhau,
hằng ngày cố nói cố cười xởi lởi dù “bằng mặt
không bằng lòng”, liệu trên đời còn gì bi kịch hơn?
‘Mẹ
ơi, con mời mẹ dùng cơm…”
Dung
dìu mẹ chồng từ trong buồng ra ghế xa-lông ngồi.
Bà già gầy guộc, da dẻ nhăn nheo những đốm đồi mồi
tiến mấy bước nặng nhọc, tấm lưng còng rệu rã.
Ngày
mới về Hoa sợ lắm, hay tưởng tượng lung tung. Xem phim
bao giờ cũng thấy không mẹ chồng hục hặc nàng dâu, cũng
nàng dâu chành chọe mẹ chồng, “cuộc chiến” mãi kéo
dài dai dẳng chưa biết hồi kết thúc. Nhưng bây giờ ngồi
đây nhìn cảnh Dung chăm sóc mẹ chồng - đã chẳng còn
mấy minh mẫn - thân thương hơn cả con gái ruột trong nhà,
Hoa trầm ngâm. Nàng vốn là “tiểu thư” được cưng chiều
từ bé trong vòng tay bố mẹ, gia đình khá giả việc lớn
nhỏ gì cũng chưa từng phải đụng tay vào. Chẳng bù thay
cho Dung. Nó sinh ra đã phải chịu mồ côi mẹ - bà không
qua nổi sau cơn vượt cạn, ba đi làm ăn xa gửi Dung cho
ngoại nuôi. Khi mắt ngoại lòa đến nỗi không còn trông
được mặt cháu cũng là lúc nghe tin ba lấy vợ khác, mỗi
tháng chỉ gửi ít tiền về đủ cho nó ăn học thôi.
“Ăn
cơm, “em gái ngoan”!” – Đút một muỗng cơm nhão cho
mẹ chồng, Dung quay sang bảo nàng.
Nàng
ngồi xuống bàn ăn, gắp miếng cá thơm phức và với cơm,
một chốc lại thừ người quan sát Dung trò chuyện với
mẹ già.
“Hoa
ơi, Dung… khổ quá… Dung còn
chưa kịp báo hiếu ngoại ngày nào…”
Nàng
nhớ như in cái ngày Dung hay tin ngoại nó ở quê mất, tựa
vào vai nàng, mãi nức nở. Chẳng làm gì được ngoài ủi
an hơn là cùng khóc, thương nó thì cũng chỉ biết thương
vậy thôi…
Giờ
mẹ chồng ngồi đó, từa tựa bóng hình của ngoại.
Dung
chưa vướng bận chuyện gia đình thì giờ này có lẽ đang
ngồi trên ghế giảng đường học lên cao. Nàng trái ngược,
nghĩ: ở nhà để chồng nuôi, yên thân. Ngồi tựa cửa
tâm sự, Dung thở dài:
“Thèm
đi làm thật, Hoa à…”
Hoa
nghĩ rồi sẽ có lúc “chị” đi làm thật,
dẫu anh chồng từng nài nỉ: em ở nhà chăm mẹ, sau này
còn sinh con, kiếm tiền là việc của đàn ông. Xuôi theo
đó, nhưng “chị” vẫn “thèm”.
Có
lần, Hoa trộm thấy khóe mắt Dung hoen nước, khi đút mẹ
chồng móm mém từng muỗng cơm. Rồi nghe tiếng lí nhí:
“Ngoại
ơi…”
Hoa
cau mày. Khó gì, thuê một “Ô-sin” làm từ A đến Z. Mình
khỏi cần động tay chân bếp núc nội trợ, giao luôn mẹ
chồng cho người ta lo, thế là xong! Khỏe re.
Dung
kiên quyết không là không.
Chẳng
hiểu nó nghĩ cái gì. Hai đứa khác biệt thật!
Tầm
6 giờ chiều, nàng xách xe chạy sang phòng tập thể
dục thẩm mỹ. Nàng chẳng rủ Dung, sẵn biết luôn nhận
được cái lắc đầu:
“Hoa
đi đi…”
Không
lâu để Hoa nhận ra những dấu vết ăn mòn của thời
gian dần xâm chiếm Dung. Bằng tuổi mà tóc “em” còn đen
nhánh, da dẻ trắng mịn, trông “chị” đã đầy sợi
bạc, da sạm đi, đuôi mắt, vầng trán nhăn nheo nhiều vệt
ngắn dài. Ai bảo cứ hay lo hay nghĩ làm gì, ôm rơm nặng
bụng, mau già là phải thôi!
Chồng
nàng đêm nằm thủ thỉ:
“Em
này, đỡ đần việc nhà với chị ấy. Những việc
lặt vặt thôi, chẳng nặng nhọc đâu em…”
Thôi
đi! Em đã bảo ngay từ đầu: thuê “Ô-sin”, năm 2010 rồi,
“người phụ nữ hiện đại” mà cứ thích giống thời
ông bà, bố mẹ mình. Có thèm nghe đâu.
Im
lặng. Chồng quay lưng lại, có lẽ đang trăn trở nghĩ ngợi
gì đó. Mặc kệ. Lấy chồng rồi nàng mới thấy: cuộc
sống gia đình – chán phèo. Nhớ lại, hai người từng
có đợt cãi nhau to.
“Em
còn trẻ, em không muốn có con!”
Chồng
nàng nhăn mặt.
“Ừ,
từ từ có cũng được…”
“Anh
cần em làm “máy đẻ” cho anh thôi chứ gì. Muốn em mau
già, mau xấu phải không? Rồi anh đi kiếm con nhỏ nào trẻ
hơn hả?”
“Sao em lại nói thế. Anh chỉ nghĩ không nên có sớm, mà
cũng đừng trễ quá. Thấy bạn bè nó gửi thiệp mừng
thôi nôi con nó… thì anh…. Em biết anh thích trẻ con mà.”
“Vậy
anh đi mà… đẻ!”
Giận
quá anh ném cái gối xuống giường “bịch” một
phát.
Hình
như, nàng cũng chẳng yêu anh là mấy. Mẹ hồi đó vẫn
bảo:
“Lấy
người yêu mình, chứ đừng lấy người mình yêu, con ạ!”
“Sao
vậy mẹ?”
“Ừ
thì… chồng con có yêu con, con sẽ đỡ khổ…”
Đúng
là Hoa bây giờ rất sướng, chẳng phải làm gì. Anh yêu
nàng. Phía nàng, tình yêu dành cho anh có thể ít, nhưng cảm
phục thì nhiều, chắc chắn vậy rồi.
Nhưng
dần dần, nàng thấy chán. Chán không biết để đâu cho
hết. Yêu thì có thể dễ dàng tha thứ lỗi lầm của nhau
dù lớn nhỏ, không yêu thì khó khăn hơn nhiều, phải chăng
vậy…?
“Chị
Dung có yêu chồng không?”
Một
bận buổi trưa mẹ chồng và hai con dâu ngồi ăn cơm, nàng
buột miệng. Nàng vốn nghĩ mẹ đã lẫn, thoải mái, có
nói gì cũng không biết được đâu. Dung đang đút cơm cho
mẹ, nghe thấy thoáng giật mình. Một lúc mới mở lời:
“Có
chứ. Rất yêu, “em gái” ạ!”
Nàng
nhận ra có thể gọi Dung là “chị” mà không cảm thấy
ngại ngùng như trước nữa. Dung xuống sắc nhanh quá. Nói
chính xác, Dung già. Cái già lồ lộ, chẳng che giấu. Ai
tin Dung bằng tuổi Hoa nữa. Rõ mồn một như ban ngày.
“Chị
sắp có em bé.”
“Thật
sao chị?” – Hoa há hốc mồm.
“Ừ,
mới biết thôi. Anh ấy mừng lắm.”
Mừng?
Chỉ tưởng tượng sau khi sinh con, Dung sẽ phát phì
ra thế nào, rồi đường cong dần mất hết, nhường chỗ
cho những khối mỡ thừa… Hoa đã toát mồ hôi. Nàng rất
sợ một ngày nào đó nhìn vào trong gương, mình đã trở
thành một người hoàn toàn khác. Xấu xí và già nua! Ôi
không, không thể nào!
“Chồng
em cũng thích có con. Nhưng còn lâu, em chưa muốn đâu. Sinh
con phải chăm, cực lắm.”
Cái
ngày cả nhà mong mỏi chờ đợi ấy đến sớm hơn dự
đoán của bác sĩ, một cách bất ngờ. Nhìn anh chồng đi
qua đi lại đứng ngồi chẳng yên trước cửa phòng hộ
sinh, Hoa càng nóng ruột. Dung
ơi, mẹ tròn con vuông nhé, Hoa xin lỗi.... Dung đang “vượt
cạn” trong kia, hẳn là đau đớn lắm. Sau này đến lượt
nàng sinh nở, liệu có mạnh mẽ được như Dung…. Cảnh
Dung ốm nghén, vác cái bụng to đùng đi lại khó khăn Hoa
chỉ mường tượng đã phát khóc. Những ngày chuẩn bị
sinh nở ấy việc nhà Dung vẫn cố làm, dù hai người đàn
ông đều nhất mực cản ngăn. Mới sớm nay, khi nàng còn
say giấc nồng trên phòng, Dung vác thau đồ nặng nhọc bước
được vài bậc lên cầu thang. Đột nhiên, chới với...
Mãi
về sau nghe tiếng rên rỉ, uể oải bước xuống nhà Hoa
mới biết. Chẳng biết làm gì hơn ngoài gọi ngay cho anh
chồng đang ở cơ quan.
Chồng
nàng im lặng nhìn Hoa. Dần dà, cả hai đã chẳng còn mấy
khi tâm sự. Điều gì đó cứ dồn nén, dồn nén, chất
chứa trong anh. Nhưng anh cứ âm thầm để vậy. Cho đến
lúc ngồi trên băng ghế ngoài hành lang bệnh viện này,
anh chỉ còn biết thở dài đánh “sượt”.
“Sao
anh lại nhìn em như thế?”
“…Không
có gì…”
“Thật
không? Anh ghét em lắm phải không…”
“…”
Nàng
thừa biết anh thầm trách lâu nay Hoa chẳng mảy may quan
tâm Dung điều gì. Đâu phải như anh nghĩ, nàng thương Dung
lắm chứ, thương vô cùng, khác gì chị em ruột thịt một
nhà.
Nhưng
những việc gia chánh nặng nhọc nàng sợ lắm hãi lắm,
chị đang bầu bì lại cứ cố. Hơn chục lần nàng nêu
vấn đề “Ô-sin” đấy thôi…
Hẳn
Hoa mãi còn giữ nguyên suy nghĩ ấy, nếu không xảy ra cơ
sự này.
Lúc
gọi điện cho anh chồng xong, Dung nằm dưới nền nhà lạnh
tanh, máu me, run lẩy bẩy, nắm chặt tay nàng:
“Hoa
ơi…”
“Dung
ráng nằm yên, họ về ngay mà…”
“Nếu
Dung có mệnh hệ gì, thì nhờ Hoa…”
“Cấm,
cấm nói tầm bậy!”
“…chăm
sóc mẹ…”
Chỉ
nói được đến vậy, Dung lịm đi. Chẳng nhớ
Hoa đã sợ hãi bấn loạn đến mức nào. Mẹ chồng vẫn
trong buồng đâu hay biết. Còn mỗi mình nàng ở đây, tỉnh
táo, không sứt mẻ, nhưng muốn phát cuồng.
Nếu
Dung có mệnh hệ…, Hoa sẽ
hối hận suốt đời… Hai hàng nước nóng hổi lăn
dài trên má nàng.
Có
tiếng trẻ khóc, Hoa giật nẩy mình.
Bác
sĩ bước ra, mỉm cười với cả nhà.
“Con
giống em quá, bà xã!”
“Giống
anh hơn, cái mũi đó, thấy không?”
“Em
ơi, chắc là nhà mình phải thuê “Ô-sin” đi…”
“Không
anh. Để em.”
“Không
là không thế nào? Em mới sinh, còn yếu thế này. Con bé
ấy lại chẳng đỡ đần gì…”
“Anh.
Đừng trách em ấy.”
“Bực
thật…” - Tiếng làu bàu đáp lại.
Dung
nằm trên giường nhìn chồng và con trai, từ từ kéo gối
ngồi nhổm dậy. Gió qua khe cửa sổ ùa vào phòng bệnh,
cạnh chỗ Dung nằm, mát rượi. Nhìn ra ngoài kia, những
tán lá trên cành cao lay mạnh rì rào, rì rào.
Hoa
đẩy cửa bước vào. Anh chồng đang bồng con, vội đặt
thằng bé đỏ hỏn xíu xiu nằm lại giường với mẹ, đi
ra thật nhanh. Hoa ngồi xuống ghế cạnh giường, mím chặt
môi:
“Dung,
đỡ chưa?”
“Đỡ
nhiều rồi. Cảm ơn Hoa, may hôm ấy có Hoa…”
Hoa
sụp người xuống thành giường, hức lên, vỡ òa.
“Đừng
nói nữa, chị. Em xin lỗi… xin lỗi chị...!”
Ngoài
kia, cành lá sum suê vẫn lay động. Trong này, một chị một
em - như Hoa từng nghĩ: chung nhà mà sao đong đầy khác biệt.
“Chị
ơi, em quá vô tâm, phải không chị? Em biết, chồng em cũng
mắng em thế!”
“Không,
không em. Chỉ là vì… chị em mình vốn khác nhau thôi.”
Đơn
giản chỉ vì khác nhau thôi?
Mắt
Hoa hoen đi. Mấy ai hiểu được, làm tiểu thư cành
vàng lá ngọc dẫu nhàn nhã ăn sung mặc sướng… nhưng
thiệt thòi nhiều thứ lắm. Nhiều vô cùng.
Nàng
nói trong nước mắt ràn rụa:
“Chị
ơi, chị sớm khỏe về cùng em chăm mẹ, cùng em làm cơm
nhà…. Em sẽ học.”
Dung
sững người nhìn cô em bạn dâu.
Phải
rồi, chẳng bao giờ là quá muộn để bắt đầu một sự
thay đổi…
Gió
hiu hiu, thằng bé nằm bên mẹ, ngủ ngon lành. ./.
LQM
lqmproduction@gmail.com
(Tác giả gởi tặng VNQT)