Ngày ngày ở cái chợ nhỏ của miền núi cao, có một người đàn bà chừng 25 tuổi lang thang
khắp hàng quán. Không kể trời nắng hay trời mưa, người đàn bà điên vẫn lang
thang, có lúc cô đi chầm chậm, có lúc lại la hét rồi chạy nhảy, miệng cười la
như một đứa bé lên 5. Người đàn bà có đôi mắt ngây dại, vô hồn ...
Sau những lần đi dưới mưa, khuôn mặt của người đàn bà điên
lại xinh hẳn lên, mưa xóa nhòa đi những bụi dơ trên khuôn mặt, làn da trắng
tươi và cái môi đỏ thắm, mái tóc mượt mà vì dòng nước ... Lúc này người đàn bà
ấy thật đẹp, nếu lúc nào người đàn bà ấy cũng như bây giờ, chắc mọi người sẻ
không gọi là người đàn bà điên nữa mà sẻ gọi là cô gái điên ... Những ai thấy
cô gái sau khi tắm mưa chắc chắn sẻ chậc lười và tiếc thương cho cái số phận
của cô: " Sao xinh đẹp thế mà lại bị điên khùng?"
Bà con xóm chợ cũng không biết người đàn bà điên từ đâu đến,
chắc cô ấy leo lên một chiếc xe đò nào đó, rồi lưu lạc tới nơi này. Ngày ngày
cô sống nhờ sự giúp đỡ của bà con buôn bán ở chợ, có ngày thì đói có ngày lại
no ... ngày nào may mắn cô gặp ai đó tốt bụng họ cho chén cơm, tô cháo thì ngày
đó cô được no ... Còn những đêm mưa cô đói meo, vật vờ lang thang như vô hồn.
Bất cứ ai cho gì thì cô ăn đó, cứ ai đó cho món gì là cô cho vào miệng ăn lấy
ăn để, có lúc họ đưa trái khế chua, cô ăn vào và nhăn mặt và nhổ phì xuống đất
... Mà hình như cô ấy cũng có lúc tỉnh lúc điên. Những lúc tỉnh cô vội lấy tay
che lại những miếng rách lớn ở ngực, chiếc áo rách phơi ra làn da trắng muốt
... cô thẹn thùng đi khuất phía sau chợ và ngồi đó một mình. Nhưng cái thời
gian tỉnh táo của cô thường ít hơn thời gian cô điên ...
Ban ngày thì cô đi khắp chợ, có khi đi vào khu làng nhỏ
quanh chợ ... đám trẻ con chạy theo trêu chọc cô, có đứa còn lấy đá ném làm cô
đau phải bỏ chạy ... đám trẻ cứ la toáng lên: Mụ điên, mụ điên ... tiếng trẻ
con và tiếng cười man dại của người đàn bà điên rộn vang cả một góc xóm. Những
người đi đường thấy cô như vậy vội la đám trẻ: Tụi nhóc kia để cho cô ấy yên
... Đang đi bất chợt đôi chân trần của
cô đạp phải miếng thủy tinh vở làm máu tuôn ra, một bà già bán quán thấy vậy
vội chạy đến và nhẹ nhàng cầm tay cô, kéo cô gái vào quán để chăm sóc vết thương,
bà vội vàng lấy nước ấm bỏ vào ít hạt muối, rồi bà đưa chân cô ngâm trong đó để
sát trùng vết thương ... cô gái rát quá vùng vằng đôi chân, bà già vuốt nhẹ, cô
gái mới chịu để yên cho bà rửa vết thương. Rửa chân xong, bà lấy cái khăn lau
khô, rồi bà già không ngần ngại xé vạt áo đã sờn cũ để băng vết thương cho cô
gái ... Một mái tóc bạc phơ đang lúi cúi giúp cô. hình như mắt cô ấy nhòe đi
... phải chăng cô đã tỉnh ? Vừa băng xong vết thương bà già lấy một gói mì tôm
xé ra cho cô ăn sống ... cô nhận lấy rồi
bỏ đi.
Đêm ấy, trời mưa thật to, sấm sét vang rền ... người đàn bà
điên nằm co ro ở một góc quán nhỏ, mỗi lần cơn gió thổi qua cô ấy lại run lên
bần bật, chiếc áo tả tơi rách phơi bày cả đôi ngực trần tràn trề sức sống của
cô gái tuổi đôi mươi, chiếc quần cũng rách nát trong thật thê thảm ... Cô đang
nằm co quặp và rên vì quá lạnh, thì bỗng đâu một thân hình to lớn và nồng nặc
mùi rượu, gả ôm chầm lấy cô và xé toạc chiếc quần ... Cô gái hoảng sợ và la
lớn, hai tay cô chống cự dữ dội, cố gắng đẩy người đàn ông lạ kia ra khỏi người
mình, nhưng bàn tay cô không thể nào mạnh hơn kẻ vô tâm đó, hắn như một con thú
đói lâu ngày, đang muốn ăn tươi nuốt sống một con thỏ mềm yếu... Tiếng kêu thét
của cô đã bị tiếng mưa gió lấn át, chẳng ai có thể nghe tiếng của người đàn ba
kêu thét giữa màn đêm đen như mực này ... Sau một hồi la hét và vùng vẫy, cô
gái đã kiệt sức và ngất lịm đi, chẳng còn biết những gì đang diễn ra với đời cô
.... Người đàn ông kia mặc kệ cô gái ra sao, cứ như con thú đói khát tình dục,
lão làm hùng hục trên bụng cô gái đang mê man bất tỉnh ... Sau khi thỏa mãn cái
thú tình dục man rợ, lão đứng dậy và vội vàng đi khuất vào xóm nhỏ, bỏ mặc cô
gái trần truồng nằm phơi ra giữa chợ lúc trời mưa lạnh giá.
Sáng sớm, những người đi buôn gánh hàng từ bản làng ra chợ
bán, họ thấy một người đàn bà nằm trần truồng bên hàng hiên của một quán nhỏ,
những vết cào xước trên da thịt cô vẫn còn chưa khô vết máu ... họ xúm quanh
xem vì tò mò , và cũng có đôi người đoán được sự tình câu chuyện : Có kẻ đã hãm
hiếp người đàn bà điên này ...
Bà già bán quán đi chợ sớm, thấy đám đông bao quanh và bàn
tán gì đó, bà đến và lách mọi người để vào xem chuyện gì? Bà há hốc miệng khi
nhận ra cô gái điên mà bà vẫn thường cho đồ ăn thức uống đây mà, ôi sao cô ấy
lại gặp cơ sự thảm thương như thế này? Bà quỳ xuống và lấy tay đánh thức cô gái
điên tỉnh dậy, bà già lay mãi cuối cùng cô ấy cũng tỉnh, vừa mở mắt cô đã hoảng
lên khi nhiều người vậy quanh mình, mà trên người lại chẳng có một miếng vải
che thân. cô nhìn quanh và tìm đường mà bỏ chạy ... Bà già vội ôm chầm lấy cô
và vỗ về, cô gái hình như cảm giác được an toàn nên ngồi im cho bà ôm ... bà
già chửi : Tổ cha quân thất đức, con người ta điên khùng vậy mà cũng cưởng
hiếp, thú chứ nào đâu phải con người. Bà đỡ cô gái đứng dậy, lấy chiếc áo
choàng mặc cho cô gái, ánh mắt của cô vẫn tràn ngập nỗi sợ hãi, cô đã phải trải
qua một đêm kinh hoàng ... Bà già dỗ dành một lúc rồi đưa cô gái về nhà của bà.
Hai cái bóng một già một trẻ dần khuất sau con đường hẻm,
tiếng bàn tán của những người đi chợ vẫn còn xôn xao ... họ cố gắng tìm kiếm kẻ
nào đã làm nên tội lỗi này ? Một kẻ đã làm cho người dân xóm chợ ở miền núi cao
này phải lo lắng và oán giận.
Sau hôm đó, chẳng ai còn thấy người đàn bà điên đó nữa, có
người nói cô có bầu và một người nào đó thương tình nhận chăm nuôi, giúp người
đàn bà điên sinh nở, dạy dỗ đứa bé ... Có người lại nói cô leo lên xe đò và đi
một nơi nào đó ... Thương thay cho cái số của người đàn bà xinh đẹp mà bị điên,
đã vậy người đàn bà điên lại gặp phải một kẻ không có lương tâm, một kẻ không
khác gì loài cầm thú.
Cầu mong cô được nơi nào đó đón về nuôi, con của cô sẻ được
chăm sóc dạy dỗ để được khôn lớn thành người.
Cụ già đưa cô gái vào nhà rồi chạy xuống bếp đun ấm nước để
tắm cho cô gái tội nghiệp. Mùa này đang là mùa đông, nên ngoài trời khá lạnh,
cả người cô gái cứ run lên như bị bệnh sốt rét ... đôi mắt của cô gái vẫn còn
lo lắng va hoảng sợ. Bà cụ vỗvề kéo đầu cô gái tựa vào vai, đôi bàn tay già của
cụ vuốt mái tóc rối bời của cô mà mắt cứ rơm rớm, bà cố không khóc vì sợ cô gái
thấy.
Ấm nước vừa sôi trên bếp, bà bê cái ấm nước nóng đổ vào cái
thùng nước lạnh. Bà lấy tay sờ thử xem nước vừa đủ ấm chưa, xong đâu đấy bà đi
ra cầm tay cô gái đưa xuống bếp để tắm, cô gái ngoan ngoãn đi theo, hình như cô
cảm nhận được rằng mình an toàn khi ở nơi này. Nước vừa dội qua người, nó thấm
vào những vết xước trên da thịt làm cô phải nhăn mặt lại vì đau, nước ấm và và
máu hòa với nhau chảy trên sàn … bà cụ vỗ về: Ừ bà biết cháu đau lắm, thôi cố
gắng cháu nhé ... bà thương, nào ... nào ... tắm xong cháu sẽ khỏe ra liền.
Tắm rửa sạch sẽ, bà lấy bồ đồ của mình cho cô gái mặc, bà
lấy cái lược chảy tóc cho cô gái ... cô ấy thật xinh đẹp. Tắm xong bà đưa cô
gái lên giường nằm ngủ, cái chăn ấm làm cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ sâu,
đứng bên chiếc giường nhìn cô gái ngủ thật là đáng thương, như một đứa con nít
đang say giấc ngủ, trên khuôn mặt lúc này chẳng hiện gì về cái lo sợ sau một
đêm tối đen của đời cô … Đang đứng ngắm cô gái ngủ, thì bất chợt hình ảnh đứa
con gái của bà hiện về rỏ mồn một, nếu con gái bà còn sống thì chắc cũng bằng
tuổi cô gái này. Con của bà cũng bị bệnh tâm thần, suốt ngày nó chạy ngoài
đường, mặc kệ trời nắng hay mưa ... nhiều hôm tối mù mà con vẫn chưa về làm bà
cùng hàng xóm phải đi tìm khắp làng cùng ngoài ruộng đồng. Nó chạy nhảy khắp
nơi nên đứng gần bên nó toàn ngửi thấy cái mùi nắng khét rẹt ... Được cái là cô
bé hiền, chẳng bao giờ phá phách hay đập phá đồ đạc, ngoan ngoãn nghe lời lắm.
Ấy vậy mà đùng một cái chuyện lớn đã ập lên gia đình bà, cô con gái của bà bị
tai nạn và qua đời ... cơn lụt năm đó thật tàn ác, nước dâng lên rất nhanh, cô
bé bị dòng nước lũ cuốn trôi, mãi ba hôm mới tìm ra xác ... Cho nên khi thấy cô gái điên này bà rất
thương, cứ nhìn thấy cô gái là bà như nhìn thấy cô con gái tội nghiệp của mình.
Bà quyết định đưa cô gái về quê của bà ở dưới đồng bằng,
tránh xa cái miền núi này ... bà sẽ coi cô ấy như đứa con ruột của mình.
Bà bỏ quê lên miền núi này cũng hơn 5 năm rồi, sau khi con
gái bà mất 2 năm ... Căn nhà xưa bà cho
đứa cháu ở, nay biết bà quay về quê sinh sống, mấy đứa vui lắm, chúng cất lên
một căn nhà nhỏ ngay bên cạnh và trả lại căn nhà cho bà. Bà lại bày hàng tạp
hóa ra bán để kiếm tiền nuôi bà với cô gái … Hàng ngày, bà luôn cầu mong trời
thương đừng để cho cô ấy có con, chứ có con lại khổ cho cô ấy … Bà tuổi cũng đã
già, đôi chục năm nữa không may bà qua đời sớm thì ai chăm nom cho mẹ con cô
ấy? Nhưng cái điều bà hằng ngày cầu mong ấy lại không thành, cô gái đã có bầu …
cái bụng của cô mỗi ngày mỗi to lên, ấy vậy mà cô vẫn chẳng thể nào ngồi yên,
cứ chạy nhảy khắp làng khắp xóm. Ai nhìn cũng thương cho cô ấy: Đã điên lại có
bầu có bì như thế kia? Mai mốt đẻ con ra rồi có chăm sóc con mình được không ?
Nhiều người dân trong làng, thấy cảnh bà già nuôi con gái điên mang bầu bì như
vậy, họ đã làm mọi cách có thể để giúp đỡ gia đình bà cụ, có người họ đem đôi
chục long gạo, một con gà hay chục quả trứng ... Bà con chòm xóm cùng chung tay
chia sẻ cái khó khăn của bà cụ. Ở làng quê người ta sống nặng chữ tình nghĩa,
đôi khi tình làng nghĩa xóm còn hơn cả anh em máu mũ, cái tình cảm đó thật
tuyệt vời, bao đời nay vẫn luôn ấm áp …
Nhiều lần trời tối, bà con thấy cô gái điên vẫn lang thang
ngoài đồng, bà con lại đưa cô về nhà, cô chẳng chống cự mà cứ ngoan ngoãn cười
vui và đi theo ... Dạo này, hình như cô ấy không đi ra ngoài nữa, mà cứ nằm ở
nhà ngủ … chắc cái thai đã lớn và làm cô mệt nhọc, chân tay xưng vù lên như
chân voi … bà cụ đoán chắc là con gái mình gần sinh nỡ rồi đây.
Một hôm, bà cụ đang thiu thiu ngủ thì có tiếng la hét, bà
bật dậy đi tìm cây đèn dầu và thắp lên xem có chuyện gì ? Thì ra cô ấy đang trở
dạ, đau quá nên phải la thét như vậy ... Hàng xóm nghe tiếng ồn cũng chạy sang
… thấy cô ấy sắp sinh con nên mỗi người phụ một tay, người thì nấu nước, người
thì chạy đi gọi bà đỡ đẻ … có người thì chạy đi xin tả lót, áo quần cũ cho em
bé sắp chào đời.
Cô gái điên vẫn không ngừng la hét, chắc cô ấy đau lắm …
thật tội nghiệp. Bà cụ vẫn ngồi bên cầm lấy tay cô gái, bà vỗ về: Con gái của
mẹ hãy cố gắng lên, rồi sẻ qua … cố rặn đi con, mẹ thương ... nào ngoan nào ...
Hình như lúc này người đàn bà điên đã tỉnh, và biết rằng mình đang vượt cạn,
cần phải cố gắng rặn đẻ cho con ra ngoài ... Cố vật vả với cơn đau thắt ruột,
mồ hôi tuôn ra thật nhiều ...
Căn nhà của bà cụ hôm nay thật đông người đến, tiếng nói
tiếng la hét hòa quyện vào nhau … và rồi không gian như vở òa khi tiếng khóc
của đứa trẻ thơ vang lên, tiếng khóc làm mọi người cùng vui sướng, như thể đó
là con của họ vậy ... ò oe ò oe … oe oe oe … oe ... Bà con chạy vào xem em bé
ra sao? Thế là mẹ tròn con vuông, người đàn bà điên đã sinh ra một thằng cu
thật kháu khỉnh. Bà cụ đặt cho cháu cái tên là Đặng, bà đặt tên với mong ước
cháu của bà sau này sẽ làm được nhiều việc tốt, thành công trong cuộc sống ...
tất cả mọi việc cháu bà làm ắt gặp nhiều thành công.
Bà ơi, bà làm gì mà ngồi bần thần ra đó, cháu mời bà vào nhà
ăn cơm ạ, hương đã tàn rồi bà ơi ... Bà cụ giật mình quay lại, thì ra thằng
Đặng cháu ngoại của bà mời bà vào nhà … Hôm nay là ngày đám giỗ cho mẹ cháu Đặng,
người đàn bà điên mà bà coi như con ruột của mình. Bà cứ nghĩ rằng bà sẻ ra đi
trước, nào ngờ đâu cái sự đời, chiếc lá vàng khô vậy mà vẫn còn bám trên cành
cây, còn chiếc lá xanh đã vội lìa cành, xa lìa với cái sự sống. Tội nghiệp sinh
cháu Đặng ra đời được mấy tháng tuổi thì mẹ đã ra đi mãi mãi ... Ra đi vì bị
một cơn bệnh nặng, bà cụ đã cố gắng chạy chửa thuốc thang nhưng không qua khỏi.
Thằng Đặng thì còn quá nhỏ, những lần cháu khát sữa khóc ngất, bà lại kéo vạt
áo lên cho cháu bú để thôi nhớ cái vú của mẹ ... may sao thời gian đó trong xóm
có con vợ thằng Tư cũng đẻ con, nên thằng Đặng được bú nhờ ...
Vừa nhớ lại chuyện xưa bà cụ lại thở dài: Ấy vậy mà đã 24
năm rồi, thằng Đặng ngày nào giờ đã là một người đàn ông thông minh, khỏe mạnh.
Nó vừa tốt nghiệp trường đại học sư phạm, được huyện phân công dạy ở gần nhà,
hai bà cháu lại được bên nhau.
Đám giỗ xong, bà con làng xóm đã ra về hết … Đặng mới ngồi
lại gần bà ngoại và hỏi: Ngoại ơi ba con ở đâu? Xin ngoại hãy cho con đi tìm
ba, dù gì thì con cũng mang giọt máu của ba con, ba con có là ăn cướp, ăn trộm,
hay là một kẻ lê lết xin tiền mong người đời bố thí … thì đó vẫn là ba con
ngoại à. Con đã mất mẹ rồi, xin ngoại cho con biết và đi tìm ba của con.
Bà giật mình khi cháu bất chợt hỏi lại câu cũ, lần nào bà
cũng nói là ba cháu đã qua đời từ lâu rồi … Bà biết nó không bao giờ tin điều
đó, ba giấu kín thông tin không phải sợ mất cháu ngoại, mà chỉ sợ câu chuyện
gây tổn thương cháu của bà mà thôi, nó sẻ ra sao khi biết mình là kết quả của
một vụ hiếp dâm, từ một kẻ say xỉn với tâm hồn của quỹ sứ, gieo rắc lên cơ thể
người phụ nữ tâm thần, điên loạn ... Chính vì điều đó mà bấy lâu mà lờ đi khi
cháu hỏi chuyện. Hôm nay, đám giỗ mẹ nên chắc cháu nhớ đến những đấng sinh
thành ra mình, nên mới van xin bà ngoại kể cho cháu nghe sự thật, và có cách
nào để cháu lần tìm được ba của mình.
Ngày đó, khi bà có ý định đưa mẹ Đặng về quê là muốn tránh
đi chuyện đau thương đó, nhưng cái miệng lưỡi con người họ tàn ác, cay độc, họ
tự thêu dệt những câu chuyện xấu xa và nói xa nói gần rồi cuối cùng lọt đến tai
cháu ngoại của bà, bắt lỗ tai cháu bà phải nghe những điều giả dối đó …
Lúc này đây, nhìn ánh mắt của cháu đang chờ câu trả lời thì
bà không nở đành lòng giử mãi bí mật này… bà nghĩ cháu mình nói cũng đúng, cho
dù ba nó có là ai thì đó cũng là ba nó, và hôm nay nó đã là thầy giáo rồi, nó
đã lớn. Bà cụ quyết định sẻ đưa cháu trở về xóm chợ ở nơi miền núi cao kia một
lần, và hỏi han mọi người về tung tích của con người đàn ông đó, biết đâu bà
cháu cụ sẻ tìm ra được.
Nói về người đàn ông đồi bại đã hiếp dâm người đàn bà điên,
sau khi thỏa mãn cái thú nhục dục xong … thấy cô gái nằm bất tỉnh, anh ta sợ
đến tỉnh rượu, hoảng hồn khi nghĩ rằng cô ấy đã chết, anh ta chạy như điên về
nhà và cầm túi áo quần và bỏ vào bản làng trốn, anh ta đi thật xa, đến một ngôi
làng mà ít người kinh nào có thể đến được, anh đã xin ở nhờ vào nhà của ông lão
trưởng bản già nua và ở một mình, những lần trước đi lấy trầm anh có ghé và ở
lại nhà ông mấy ngày liền, có lần anh ở cả tháng trời ... ông trưởng bản rất
quý anh ...
Ở nơi rừng sâu hoang vắng này, cứ nghĩ sẽ giúp anh quên đi
mọi thứ … Nhưng không, những ngày tháng sau đó luôn bị ám ảnh đè nặng, hình ảnh
người đàn bà điên cười man rợ cứ về hàng đêm trong giấc ngủ, cô ta dơ cả bàn
tay đầy máu níu lấy cổ anh đến nghẹt thở, tỉnh giấc dậy mồ hôi anh đầm đìa như
tắm … Một tội ác không thể nào tha thứ, anh căm thù cái men say kia đã biến anh
thành một loài cầm thú, hảm hiếp một con người điên và bỏ xác cô trần truồng
nằm giữa đêm mưa bão, lạnh giá ... Ngày qua ngày anh chìm đắm trong sự đau khổ, dằn vặt. Anh đã quyết định
quay về nhà để đi tìm người đàn bà điên ấy … anh hứa với lòng sẻ chăm sóc cô ấy
đến suốt đời … nếu như vậy thì may ra sẻ gọt rửa được tội lỗi của mình.
Trở về xóm chợ sau mấy năm trốn chạy, chẳng ai biết người
đàn bà điên hiện nay ở đâu ? Căn nhà của cụ già đã bán lại cho người khác … anh
cố gắng hỏi anh chủ nhà xem họ có biết bà cụ đi đâu không? Hay bà có về thăm
lại nhà cũ của mình hay không ? Người chủ nhà chỉ biết lắc đầu, không thể giúp
gì người đàn ông được.
Người đàn ông tìm kiếm mà không có manh mối nào, chẳng có
một ai biết họ đi đâu về đâu ? Người đàn ông thất thểu quay trở về bản làng ...
Rồi năm sau sẽ quay trở lại tìm ... có nhiều lần chỉ cách vài tháng là ông ra
chợ tìm … Đường sá nay đã mở đến bản làng, xe cộ đi lại dễ dàng hơn xưa, chỉ
đôi ba tiếng đi xe máy là đã đến nơi rồi, chỉ có hơi cực về mùa mưa bão mà
thôi, đất đai trên núi theo nước chảy xuống làm đường sình lầy khó đi.
Bà cụ đưa cháu Đặng đi tìm ba, chiếc xe đò đưa hai bà cháu
đi lên vùng núi cao gần biên giới Lào, con đường giờ rộng thênh thang, xe chạy
dăm tiếng đã đến nơi … Vừa xuống xe, bà vô cùng ngạc nhiên là cái chợ nhỏ năm
xưa không còn nữa, thay vào đó là một ngôi chợ thật lớn, người vô ra tấp nập,
xe cộ chạy qua lại nhộn nhịp …bà đưa cháu qua khỏi chợ và đi sâu vào xóm, đứng
trước căn nhà năm xưa của mình mà nước mắt bà nhòe đi, biết bao lâu rồi giờ bà
mới quay lại đây ? Đang đứng thẫn thờ trước đường thì anh chủ nhà chạy ra: Ôi
bà cụ , bà còn khỏe quá, mời bà và cháu vào nhà uống nước ạ …
Bưng chén nước lên uống đôi ngụm, vợ chồng anh chủ nhà đã
vội thưa: Cụ ạ, có một người đàn ông năm nào cũng ghé nhà cháu để tìm bà, ông
ta khoảng tầm 60 tuổi. Trông ông ta thật tội nghiệp, chắc ông ấy có gây ra
chuyện gì lớn lắm nên ông ta mới bị đau khổ, ăn năn như vậy … Năm nào ổng cũng ghé nhà cháu, nghe kể thì
hình như ông ấy ở tít trong bản làng A Dơi … Ổng có để lại miếng giấy, dặn với
cháu nếu bà có quay lại thì đưa cho bà, sau này mỗi lần ghé ông ấy cũng dặn là
cháu giử lá thư đừng để mất, bẵng đi 4 năm nay không thấy người đàn ông đó quay
lại ... Nói dứt câu anh chủ nhờ đi lấy lá thư ra cho bà cụ …
Lá thứ cũ mềm đã nhuốm màu vàng, bà đưa cho Đặng mở ra đọc
xem thư viết gì ? thằng cháu tay run bần bật xé hoài ko rách bao thư ... loay
hoay một hồi mới xé được, nó cầm tờ giấy lên và đọc trong nước mắt: “ cháu xin
chào bà ạ, cháu là thằng đàn ông đốn mạt của cái đêm mưa bão năm xưa đây, một
thằng say xỉn quên đi cái phần người, đã hảm hiếp một người phụ nữ tâm thần rồi
bỏ chạy ... một kẻ đã nhẫn tâm bỏ mặc cô ấy nằm giữa trời lạnh giá, trên thân
lại không có một miếng vải che … cháu vô cùng ân hận bà ạ, nhưng làm sao cháu
có thể chuộc lỗi lầm của mình, cháu đã đi tìm cô ấy, và mong sao cháu tìm được,
để đưa cô ấy về sống với con, con sẻ chăm sóc cho cô ấy đến trọn đời … Nhưng
cháu không biết lần tìm ở đâu ? chỉ biết đến ngôi nhà của bà mà thôi, cháu tin
có một ngày nào đó bà sẻ quay về nơi đây … cháu tin là bà đã đưa cô ấy đi, và
chăm sóc cô ấy như con của bà ... ”
Lá thư dài đến 3 trang giấy, có những lúc Đặng phải dừng lại
vì khóc … không gian chùng xuống, những
con mắt của mọi người cũng đã nhòe vì lệ tuôn trào … Đọc xong lá thư Đặng ngất
xỉu vì cảm xúc quá mạnh ập đến với cậu ... Vậy là cuối cùng Đặng cũng đã có
manh mối về người ba của mình, cu cậu bất tỉnh mấy giờ đồng hồ liền, tỉnh dậy
thì trời đang tối … cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm tối. Vợ chồng anh chủ nhà rất
thương bà cháu, họ được bà cụ kể lại mọi chuyện về số phận của người đàn bà
điên. Hai vợ chồng anh hứa sẻ chở hai bà cháu vô bản tìm người đàn ông kia.
Trời vừa tờ mờ sáng, Đặng đã dậy và nôn nóng muốn đi tìm ba
… Anh chủ nhà cùng người hàng xóm lái hai chiếc xe Minkko chở hai bà cháu vô
bản … Tháng này đang là mùa mưa nên con đường thật khó đi, có những lúc phải
dắt bộ cả một đoạn đường dài, rồi xe mới chạy được ... áo quần đất bùn bám, đôi
dép phải cầm trên tay và đi chân đất. Con đường sao có hơn 15km mà sao dài hun
hút …
Sau gần mấy giờ đồng hồ đi đường, thì mọi người cũng đến
nơi, hỏi thăm bà con một lúc thì mọi người cũng tìm đến ngay ngôi nhà của già
làng … Mở cửa đón mọi người là một cụ già râu tóc bạc phơ, nhưng xem ra vẫn còn
rất minh mẫn, già làng mời mọi người vào nhà của mình, mọi người vừa ngồi xuống
thì già làng nói: Kỳ răng tôi đoán có phải các người đi tìm thằng Sung phải
không? Mọi người cùng đồng thanh trả lời: Dạ đúng rồi ạ … Già làng ngồi thừ ra,
cầm điếu thuốc lá đốt lửa và hút một hơi dài, già làng trầm ngâm: " Thằng
Sung già làng coi hắn như con, như giọt máu mình đẻ ra … hắn là một thằng con
tốt bụng, nhưng hắn không may bị con thú dữ cướp đi cái hồn … lúc hắn còn sống
hắn cứ muốn đi tìm cô gái điên đem về chăm sóc ... Nhưng hắn đã không tìm được
cô đó, hắn mất ăn mất ngủ, lòng hắn như có hàng trăm con thú đang cào cấu ...
Hắn chết 4 năm nay rồi, hồn của hắn chắc đang ở bên rừng cây, dòng suối …
Già làng kể rất nhiều chuyện về người đàn ông tên Sung cho
mọi người nghe … Ôi một số phận đau thương, cả người đàn ông và người đàn bà
điên đã không có một cuộc sống tươi đẹp,hạnh phúc như bao nhiêu người khác. Họ
đã ra đi mãi mãi, có thể ở bên kia thếgiới họ đã gặp nhau, đã luôn dõi theo
bước chân con trai họ, giúp con họ lớnkhôn được như hôm nay. Âu cuộc đời cũng
là cái duyên cái nghiệp, chắc kiếp trước họ đã làm gì mang tội, nên kiếp này họ
phải trả nợ … chỉ thương cho đứa bé mồ côi cả ba lẫn mẹ ... Mẹ qua đời khi hãy
còn đôi ba tháng, sau này cứ ngỡ rằng đã tìm gặp được ba, nhưng cậu đã đến
muộn.
Đặng xin già làng được đưa xác của ba mình về chôn bên ngôi
mộ của mẹ, hai người tuy rằng không phải là vợ chồng, nhưng họ là ba mẹ của
Đặng, Ôm hài cốt của ba nước mắt đứa con trai cứ chảy dài trên má, thương cho
ba đã chết mà không nhắm mắt, một phút lỗi lầm đã phải chịu một đời đau khổ.
Sài Gòn 29-07-2013
ĐINH THANH HẢI