Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, September 23, 2013

PHẬN NGƯỜI - thơ Trương Nguyễn




Vô tư như gió
Hiền hòa như đất
Giận hờn như lửa
Và đục trong như nước

Người lớn lên từ tổng hợp mong manh
Giữa trầm luân hằng mơ sống an lành
Nhưng hiện thực
Đất vẫn chông chênh
Trôi vô tận…
Giữa bao la vô tận
Từ uyên nguyên vô thỉ loài người

Đồng thể trạng
Sống còn khác biệt
Ai cũng đi qua
Bước thấp – cao bôn ba một kiếp
Được những gì ?
Yêu thương – thù hận khổ đau hạnh phúc
Rồi chùm xuống phận người đen đũi

Anh
Loay hoay làm chiếc lá
Thấp thỏm mong hoa đốm trắng đầu cây
Để chiều qua
                     Ngày qua
                                   Thời gian qua
Mang nỗi buồn đơn độc
Nỗi buồn thường hằng như nguồn gốc
Đuổi theo đời như bóng ma xưa

Những cơn đau
Từng nỗi dày vò
Vun đắp nên thực tại
Anh sống bằng tấm lòng ưu ái
Trên tay số phận chẳng nhân từ .


TRƯƠNG NGUYỄN
truongnguyen49@yahoo.com.vn
READ MORE - PHẬN NGƯỜI - thơ Trương Nguyễn

TÌNH Ở LẠI TAM-KỲ - Huy Uyên


                                     
Đêm ở Tam-kỳ và Huyền
đường Phan-chu-trinh đèn mờ đèn tỏ
tay trong tay mà lòng quá buồn
nhìn em hôn em đầu phố chợ.

Bên sông Trường-giang nước về chợ Vạn
em cầm tình tôi mà bỏ đi đâu
hai mươi năm khó nghèo gió nắng
dãi dầu đã nhiều mà hai đứa thương nhau.

Em một đời đội nắng với dầm mưa
tháng năm "bước thụt lùi"cày ải
rao khắp thôn làng từ sớm về trưa
gánh cá nặng mà chợ quê nghèo mãi.

Em gánh tình tôi ngang An-thạnh
mắt long lanh ráng chiều nhuộm đời ai
tiển em về dặm bước Trà-cai
sầu ở lại để em thêm hiu quạnh.

Ngày gặp em đêm Chu-lai đầy gió
những đồi cát vàng theo ai mù bay
những lúc ngồi bên chợ nghèo không tên phố
mai tôi đi rồi mà em có heo may.

Tình trao em một thời xóm nhỏ
Huỳnh-thúc-kháng quên sao dăm quán xác xơ nghèo
nhà thờ Cao-đài nằm lặng buồn đầu phố
em đi rồi mang cả bóng trăng theo.

Mai em có về Tam-kỳ cùng biển
lâu lắm Tam-thanh xô sóng xao bờ
giòng đời mãi theo trôi và tan biến
để lạc mất rồi bến cũ sông xưa.

Xa em xa bóng núi chập chùng
vĩnh biệt đường về Tam-kỳ-hương-sửa
thôi Huyền xưa, Huyền xưa một đời thương nhớ
hàng cây xa thôi còn dấu ký ức buồn.

Em một bước theo người về bên ấy
bỏ lại cho tôi cay đắng xót đau
Tam-kỳ mãi chờ ai mà tê tái
em bây giờ mắt có buốt trong nhau !!!

(1965)

Huy Uyên
READ MORE - TÌNH Ở LẠI TAM-KỲ - Huy Uyên

Thơ giao lưu của người cao tuổi: BÁ VƠ - Tâm Hương và thi hữu




BÁ VƠ
Xướng: Tâm Hương

Đại Bường, Thế Lộc, Điện Hòa
Cùng Thương Yến Tử đều là bạn thân
Thế mà nhắc nhở mấy lần
Chẳng thèm để ý họa vần bài thơ
Ngồi buồn cứ nghĩ vẫn vơ (TH)
Mấy thằng giẻ rách làm ngơ qua đò
Bạn bè giả làm mặt mo
Mời họa không họa làm trò lặng thinh
Mấy người làm ta bực mình (TL)
Thân đâu chẳng thấy, còn tình lem nhem
Thơ thơ, thẩn thẩn lèm nhèm
Hay là vận khó mà chêm không vào
Để mình sửa vận xem sao (TYT)
Trong này Bà Rịa anh hào thơ ca
Câu lục bát có Điện Hòa
Thơ lãng tử có đại ca Đại Bường
Mời anh niên trưởng Tâm Hương
Dạo chơi xứ sở nhà Đường vài câu
Tôi về kết thúc tinh sầu
Để mùa Thu tới bạc đầu nhớ nhau (TL).

12.09.2013

Tác giả: Tâm Hương, Thế Lộc, Thương Yến Tử.
READ MORE - Thơ giao lưu của người cao tuổi: BÁ VƠ - Tâm Hương và thi hữu

MIỀN KHÔ CHÁY - thơ Trương Nguyễn





Ta mải mê
Làm con tằm nhả tơ trên từng khuôn vải
Uốn lượn cuộc đời
Xuyên qua từng con thoi nghiệt ngã
Đổi sắc thay màu
Cho người nhìn ngắm bán mua
Nơi góc chợ đời long đong ế ẩm

Ta đồng hành
Với bạn đường viết mòn cây bút
Lang thang trên chiếc cầu
Màu sơn ngụy trang gỗ mục
Điêu tàn hiện trên từng khuôn mặt

Ta trót thương
Những con người nghèo nàn bệnh tật
Lê thân trườn qua phận người
Bãi đất cằn khô cháy bỏng
Con “nhông” hiền từ
Ẩn mình trong sa mạc

Về đi thôi
Phiên chợ tan rồi
Ai còn ngơ ngác ?
Bởi mất – còn

Hoang tưởng cuộc trăm năm.

Trương Nguyễn
READ MORE - MIỀN KHÔ CHÁY - thơ Trương Nguyễn

DAKLAK ĐỢI NGƯỜI QUAY LẠI - thơ Huy Uyên



Trên đồi cà-phê xanh màu hoa trắng
bụi hoa cỏ dại bên đồi
những cơn mưa đầu rừng mát lạnh
thu Daklak về cùng mây trôi.

thác hoang dại đầy vơi đại ngàn
xanh bao quanh rừng, quanh núi
người bên nương có nao lòng
đắng ngọt màu cà-phê gió chiều đang thổi.

Đâu bóng người xưa thoáng về hồ Lak
biệt-điện ngủ sâu giữa rừng
cơn mưa mùa hè rớt mát
Chư-yang-sin viền chân trời
bước người níu chân.

Thuyền xuôi đi hồ lững lờ trôi
xa trông đồi-đức-Mẹ-giang-sơn cao ngất
em gái Ê-đê thoáng môi cười
nhà ai một mình giữa vườn trái ngọt.

Mẹ buồn nhìn đám con dầu dãi
yên lặng xuôi trôi dòng sông phù-sa
đất bazan ấm từng hơi thở
trong khói lam chiều sương pha.

Vườn xưa lối về Mị-rum
nắng xiên khoai sum-sê hoa trái
tình Ê-đê mật ngọt khôn cùng
về đây người xin đừng đi vội.

"Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa..."
tim em treo nghiêng ngày tháng đợi chờ
tình trao người mà sao hoài dang dỡ
Eabhock giờ con gái ngồi chải tóc sương khuya.

Cao tới lưng trời Sêperok,Krong-nô
bao năm người đi không ở lại
rừng bạc lòng, Draynur thác đổ
rêu xanh đêm dỗ màu quan-tái.

Thơm mùa về đường-hoa-cúc-dại
vàng chi đau lắm dã-quỳ
giấc mơ em thời con gái
Daklak tím-mùa-nhớ-lệ-hoen-mi.

Em dang tay gọi rừng thức dậy sớm mai
sau lưng hoa cà-phê và bụi đỏ
trên cây chim kêu bạn nhớ về
da diết tình vương vấn nhớ.

Xanh um,nắng vàng màu đồi cà-phê
sắc đỏ hồng thêm mùa vụ
chạnh lòng Daklak sớm khuya
núi xa,đồi xa chập chùng hơi thở.

Ngồi bên sông cùng Vị-Đắng-cà-phê
hồn sương khói chìm sầu thế-kỷ.

Huy Uyên
lesinh.lesinh@yahoo.com


READ MORE - DAKLAK ĐỢI NGƯỜI QUAY LẠI - thơ Huy Uyên