Ta mải mê
Làm con tằm nhả tơ trên từng
khuôn vải
Uốn lượn cuộc đời
Xuyên qua từng con thoi
nghiệt ngã
Đổi sắc thay màu
Cho người nhìn ngắm bán mua
Nơi góc chợ đời long đong ế
ẩm
Ta đồng hành
Với bạn đường viết mòn cây
bút
Lang thang trên chiếc cầu
Màu sơn ngụy trang gỗ mục
Điêu tàn hiện trên từng khuôn
mặt
Ta trót thương
Những con người nghèo nàn
bệnh tật
Lê thân trườn qua phận người
Bãi đất cằn khô cháy bỏng
Con “nhông” hiền từ
Ẩn mình trong sa mạc
Về đi thôi
Phiên chợ tan rồi
Ai còn ngơ ngác ?
Bởi mất – còn
Hoang tưởng cuộc trăm năm.
Trương Nguyễn
1 comment:
Về đi thôi
Phiên chợ tan rồi
Post a Comment