Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, February 9, 2015

NGÀY TÌNH NHÂN - thơ Ngọc Hùng




NGÀY TÌNH NHÂN

Em mang trên tay một làn hoa đầy đặn
Mời tôi mua để dâng tặng tình nhân
Đang mùa xuân hoa tươi thắm vô ngần
Như thiếu nữ xuân thì - em mười tám

Em qua rồi để luồng hương xúc cảm
Trôi miên man về thuở ấy, ngày xưa
Thuở êm đềm ngày nhẹ nắng lưa thưa
Có một gã cao kều thương áo trắng
Thương nón lá che nghiêng chiều thinh lặng
Thương vai gầy, dáng nhỏ bước bơ vơ
Tiếng guốc vang vang như mời gọi, đợi chờ
Cùng sánh bước trong vàng mơ đại lộ
Thuở xưa ấy có hững hờ mưa đổ
Bản tình ca vời vợi nổi nhớ nhung
Giọt đắng cà phê và phím tơ chùng
Bài thơ non nớt có đôi bướm lượn
Những lời hoa sắp hoài trong tâm tưởng
Chưa bao giờ bừng nở ở trên môi
Lá tình thư muốn gửi lại bồi hồi
Lần lữa đến tàn phai mùa phựơng ấy
Ngày thi đến, rồi sóng đời đưa đẩy
Biền biệt lạc người thuở ấy- ngày xưa
Nhiều năm rồi trời vẫn nắng vẫn mưa
Màu áo trắng vẫn sáng trong miền ký ức..

Hỡi chúa Xuân! trái tim người trước ngực
Đã là hoa vạn kiếp của tình yêu
Hoa sẽ tươi nào đâu có chi nhiều
Một bóng sắc đủ vào mùa rộn rã
Chuyện đôi lứa sẽ mãi là quen lạ
Tình đầu nào rồi chẳng lại lung linh !?.



NGỌC HÙNG


From: hoa_huynh45@yahoo.com
READ MORE - NGÀY TÌNH NHÂN - thơ Ngọc Hùng

Thơ Vũ Miên Thảo - RỪNG VÀ TA CUỐI NẮM

  



Rừng và ta cuối năm                                                  

Hai tám
Tân Hòa đêm nhớ phố
mắt ướt sương
Nhỏ thui thủi một mình
đi chợ Tết, hẹn em giờ đã lỡ
giữa rừng già
ta chỉ biết… lặng thinh!

Bài tình ca
rừng đêm nghe ta hát
gió hòa âm, sol trưởng chợt trầm mê
Dầu Tiếng ơi! Xin đừng run sóng bạc
thôi thúc chi
ba mươi Tết Ta về!

Dù hai tám
đất vàng hoa Tết rụng
áo vàng em năm trước vẫn tươi màu
giao thừa phố
đêm cuối mùa tận hưởng
ngày còn duyên
ta cứ mãi còn nhau

Chiều ba mươi
chòi rừng ta thu xếp
ba lô áo gió giày đi rừng
hai chậu lan rừng mang về hết
một tặng bạn thân, một gửi “người dưng”
  
Đã Tết năm lần
về chiều ba mươi
thắt thỏm ngóng chờ, mắt em ướt
hối hả gió dồn, hồn ta sướt mướt
em sẽ cười, đon đã dấu son môi

Nhớ nhà
nhớ phố
và nhớ em
cũng không thể bỏ rừng hiu quạnh
em thui thủi
nhưng có trường, có bạn
đêm một mình, rừng khóc!
chẳng người quen  

                                                                                                          
Vậy nhé!
cứ chờ thêm hai tối
ta gặp khi đèn hội
phố hoa đăng
chợ Tết nhớ đừng mua hoa Tết
chẳng hoa nào …
đẹp nết như Phong Lan!   


Vũ Miên Thảo
READ MORE - Thơ Vũ Miên Thảo - RỪNG VÀ TA CUỐI NẮM

NGÀY XUÂN VỚI "MƯA XUÂN" CỦA NGUYỄN BÍNH - Hoàng Yên Lynh


      


       NGÀY XUÂN VỚI "MƯA XUÂN"
                            CỦA NGUYỄN BÍNH

                                                                 Hoàng Yên Lynh


                         MƯA XUÂN    
          
           Em là con gái trong khung cửi
           Dệt lụa quanh năm với mẹ già.
           Lòng trẻ còn như vuông lụa trắng
           Mẹ già chưa bán chợ làng xa

           Bữa ấy, mưa xuân phơi phới bay,
           Hoa xoan lớp lớp rụng rơi đầy.
           Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ,
           Mẹ bảo: “Thôn Đoài hát tối nay”.

           Lòng thấy giăng tơ một mối tình
           Em ngừng thoi lại giữa tay xinh
           Hình như hai má em bừng đỏ
           Có lẽ là em nghĩ tới anh…

           Bốn bên hàng xóm đã lên đèn
           Em ngửa bàn tay trước mái hiên,
           Mưa chấm tay em từng chấm lạnh,
           Thế nào anh ấy chẳng sang xem

           Em xin phép mẹ, vội vàng đi
           Mẹ bảo xem về kể mẹ nghe,
           Mưa bụi nên em không ướt áo,
           Thôn Đoài cách có một thôi đê.

           Thôn Đoài vào đám hát thâu đêm
           Em mải tìm anh chả thiết xem
           Chắc hẳn đêm nay giường cửi lạnh
           Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em

            Chờ mãi anh sang, anh chả sang,
            Thế mà hôm nọ hát bên làng,
            Năm tao bẩy tiết anh hò hẹn
            Để cả mùa xuân cũng bẽ bàng

            Mình em lầm lũi trên đường về,
            Có ngắn gì đâu một dải đê
            Áo mỏng che đầu, mưa nặng hạt
            Lạnh lùng em tủi với canh khuya.

            Bữa ấy, mưa xuân đã ngại bay
            Hoa xoan đã nát dưới chân giầy
            Hội chèo làng Đặng về ngang ngõ
            Mẹ bảo: “Mùa xuân đã cạn ngày”

            Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày
            Bao giờ em mới gặp anh đây?
            Bao giờ hội Đặng đi ngang ngõ
            Để mẹ em rằng : hát tối nay ?

                                  Nguyễn Bính

       Nỗi nhớ của con người thường gắn liền với hình ảnh, sự kiện hay cái duyên cớ nào đó... Mỗi khi mua xuân đến, không chỉ là niềm vui, háo hức đón chờ nắng ấm xuân sang mà với tôi còn là nỗi lòng, là hình ảnh của bao mua xuân đã đi qua trong đời mình...Và những lúc bồi hồi với xuân xưa, tôi lại nhớ, đọc lại bài thơ Mưa Xuân 

         Nhắc đến cố thi sĩ Nguyễn Bính, chúng ta vẫn nghĩ đến những vần thơ lục bát bình dị, gần gũi và những áng thơ tình rất mực chân quê " Nhà nàng ở cạnh nhà tôi/cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn...". Với Mưa Xuân lại là một chuyện tình có hồi đoạn, là những trăn trở của cô gái quê khi mùa xuân đã chạm ngõ, là nỗi tủi phận tủi duyên, là nỗi sầu nhân thế. Nhà thơ đã khéo léo trình bày hình ảnh của người con gái, cuộc sống với tâm hồn ngây thơ như mảnh lụa trắng .

            Em là con gái trong khung cửi
            Dệt lụa quanh năm với mẹ già.
            Lòng trẻ còn như vuông lụa trắng

           Mẹ già chưa bán chợ làng xa.

         Chỉ vậy thôi, Nguyễn Bính đã cho ta nhìn được hình ảnh, tính chân thật, mộc mạc của con người, của miền quê còn êm đềm chưa vướng bụi phồn hoa.Với Nguyễn Bính hạt nhân của mỗi bài thơ Nguyễn Bính bao giờ cũng là một câu chuyện, một khúc tâm tình nào đó được diễn ra thành một cái cốt truyện, điều này làm nên chất tự sự thấm đẫm trong thơ ông. Và bởi tất cả những điều ấy mà nền âm hưởng của mọi tiếng thơ Nguyên Bính đều là những vang vọng của một lời kể lể sự tình, là dòng chảy liền mạch giữa tình người với con sông, bến nước với làng quê, với những khúc ca dao thấm đẫm tình người.

       Song chất trữ tình của bài thơ không chỉ  ở sự sóng đôi mà thôi : sự – tình mà là ở một lí do khác, đó là Mưa xuân. Mưa xuân chứ không thể là một thứ mưa nào khác. Mưa xuân – nó là đầu mùa, là đầu năm, là tơ vương đầu tiên, mối tình đầu tiên, cuộc hò hẹn đầu tiên… Bởi thế chỉ có thể là mưa xuân. Mưa trong mùa xuân luôn là niềm tin yêu, gợi lên những mơ ước, là một không gian trong lành như Hàn Mạc Tử đã viết "Sột soạt gió trêu tà áo biếc / Bên giàn thiên lý bóng xuân sang"
 
        Bài thơ gợi lên hai hình ảnh tuy tương phản nhưng cũng tự nhiên của hai không gian: Khung cửi và cuộc đời. Kẻ chia rẽ hai không gian này chính là… mưa xuân. Đây là quãng đời khi mưa xuân chưa đến. Người con gái quê với khung cửi dệt lụa, với những ước mơ thầm kín về một điều thật gần mà cũng thật xa.
       Mưa xuân không chỉ giăng tơ cho trời đất. Mưa xuân còn giăng tơ vào cả hồn người với bao nỗi niềm tâm sự. Mưa xuân đã gieo vào lòng cô gái xuân những luyến ái đầu tiên. Nỗi niềm tâm sự tuy thầm kín nhưng luôn ấp ủ rong tim của người con gái và tràn ngập niềm rung động khi bắt gặp mùa xuân . Từ trong khung cửi, em đã bước ra ngoài trời xuân của cuộc đời theo tiếng gọi của mưa xuân.

            Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
            Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy.


       Nguyễn Bính với hai câu thơ đã phác họa cả cảnh trời,tình người, mùa xuân nơi thôn dã. Với mưa bụi và lớp lớp hoa xoan đều phơi phới vào xuân. Trời đất kia đang mang trong nó niềm xốn xang háo hức của nàng thiếu nữ! Cái cảm giác rạo rực, cái nồng ấm của đất trời đã được Nguyễn Bính lắng đọng qua những vần thơ tài hoa. 
Mưa xuất hiện lần này là “mưa bụi”. Mưa xuân dường như cũng đồng tình với cô gái để cùng thao thức, cùng dự hội để đến nơi hò hẹn.


                Thôn Đoài vào đám hát thâu đêm
                Em mải tìm anh chả thiết xem
                Chắc hẳn đêm nay giường cửi lạnh
                Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em

        Nhưng lễ hội, với cô gái qua tâm thức của Nguyễn Bính cũng chỉ là cái cớ. Chắc hẳn đêm nay giường cửi lạnh. Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em, nên lễ hội với em chỉ là lý do để nói với mẹ về đám hát thâu đêm còn em thì mải tìm… ai.

                Chờ mãi anh sang, anh chả sang,
                Thế mà hôm nọ hát bên làng,
                Năm tao bẩy tiết anh hò hẹn
                Để cả mùa xuân cũng bẽ bàng

        Một lời tâm sự mộc mạc, chân thành như chính tâm hồn trong trắng của gái quê. Chờ mãi mà người ấy không đến. Ước mơ - hi vọng và rồi buồn giận. Nhưng nỗi buồn trong lòng cô gái quê vẫn rất nhẹ nhàng ... Mình em lầm lủi trên đường về... Thế rồi người con gái ra về, con đường cũ giờ đây dài dằng dặc:

                Mình em lầm lũi trên đường về,
                Có ngắn gì đâu một dải đê
                áo mỏng che đầu, mưa nặng hạt
                Lạnh lùng em tủi với canh khuya.

        Chờ mãi, rồi không gặp. Nỗi lòng đó,tâm trạng đó ai cũng có thể hiểu thấu. Có ngắn gì đâu một dải đê mà để em tủi với canh khuya . Hình tượng cô gái lấy tà áo che đầu cho khỏi ướt có cái gì rất dân dã, mộc mạc. Không gặp được người ấy, thì bây giờ ướt áo có làm sao. Khi Hội chèo làng Đặng ra về qua  ngõ: Cho đến khi mẹ bảo "Mùa xuân đã cạn ngày" Hội làng khép lại, mưa xuân đã vơi dần theo nắng xuân và những chùm hoa xoan đã rụng dần thì cũng là lúc câu chuyện, nỗi ước mơ trong lòng khép lại .

                Bữa ấy, mưa xuân đã ngại bay
                Hoa xoan đã nát dưới chân giầy
                Hội chèo làng Đặng về ngang ngõ
                Mẹ bảo: “Mùa xuân đã cạn ngày”

       Có phải mùa xuân dường như vô tình, lạnh lùng với tâm tình của cô gái quê vốn đơn sơ, chân thực. Đời con gái là bao, mà sao mùa xuân đã sớm cạn ngày? Cô gái thầm hỏi và hy vọng:

                Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày
                Bao giờ em mới gặp anh đây?
                Bao giờ hội Đặng đi ngang ngõ
                Để mẹ bảo rằng: “Hát tối nay!”

         Nguyễn Bính không cố đi tìm những từ lạ, lối diễn đạt lạ. Thơ của Nguyễn Bính nhẹ nhàng, êm đềm, mộc mạc như dòng sông, bến nước, con đò, hàng giậu Thơ của ông từ những bài lục bát thấm đẫm chân quê đến những bài thơ lưu lạc nới đất phương Nam ông chỉ sử dụng ngôn ngữ bình dân nhưng với ngòi bút tài hoa, ông đã để lại cho văn đàn nhiều bài thơ xuất sắc, trong đó “Mưa xuân” – một bài thơ tuyệt đẹp là một điển hình.

                                                &

        Nhà thơ Nguyễn Bính ra đi đã gần 1/2 thế kỷ nhưng những vần thơ của ông để lại với đời vẫn là những chân tình, là những hình ảnh miền quê Việt Nam mà không thể phai mờ trong tâm trí,trong lòng người đọc.Đọc Mưa Xuân để thấy quá khứ vẫn còn nối kết với hiện tại dẫu lòng người, cuộc sống và mùa xuân có mang bao nhiêu sắc áo mới mùa xuân vẫn là mùa xuân của quê hương, của tâm hồn người Việt.

         Mưa Xuân, với tôi còn là nỗi lòng thương nhớ về cố hương, nơi tôi đã sống và đi qua những mùa xuân đầu đời. Nơi có mưa bụi bay, có cái gió se lạnh đầu xuân và áo the guốc mộc... nên dẫu thế nào, đường đời có phong ba bão táp Mưa Xuân vẫn là điệp khúc xuân sưởi ấm tình tôi mỗi khi xuân về nới miền đất cao nguyên ngóng chờ những hạt mưa xuân để hiện tại lại nối về quá khứ.

                                                                     Hoàng Yên Lynh
                                                                    Xuân Ất Mùi 2015

READ MORE - NGÀY XUÂN VỚI "MƯA XUÂN" CỦA NGUYỄN BÍNH - Hoàng Yên Lynh

CỎ MAY - truyện ngắn Trầm Thiên Thu




Cỏ may


Ngày xưa hóa thành kỷ niệm. Kỷ niệm quay quắt mãi trong tôi. Kỷ niệm vẫn ngọc ngà dù bâng khuâng. Ôi cái thời còn “17 bẻ gãy sừng trâu ấy”…!

Vừa dừng xe trước cổng, tôi chợt thấy một người đi bộ cùng lề nhưng ngược chiều về phía tôi.

– Cô bé ơi! Cho tôi hỏi thăm.

Nghe tiếng “cô bé”, tôi đã muốn lộn ruột lên rồi.

– Cái gì? Tôi như vậy mà bé hả?

– Không phải. Thôi thì… cô lớn vậy.

– Ông hỏi gì? – Giọng tôi khô như ngói.

– Cô biết quán cà-phê Tầm Duyên ở đâu, làm ơn chỉ dùm.

Tôi “nực nội” không chịu nổi. Chỉ tay lên trên cổng, tôi đanh đá:

– Mắt ông có so le không? Tấm biển lớn thế kia mà không thấy?

Hơi ngước lên, hắn dợm cặp kính cận:

– Xin lỗi cô, tôi sơ ý vì vội. Nhờ cô chỉ giúp nhà bà Tư Huỳnh.

– Đó, ông đi tới thêm khoảng 40m nữa. Bên trái, nhà cổng xanh.

– Cảm ơn cô.

Thứ người gì vô duyên không chịu được. Cái thị trấn nhỏ bằng bàn tay này, nửa quê nửa tỉnh, có gì mà không biết chứ? Nước đó có mà… ế vợ. Vô phước mới lấy lầm “của nợ” đó.

o0o

Nhà trường thông báo đổi giáo viên sinh ngữ, tôi tò mò hỏi nhỏ Khuyên:

– Ê, giáo viên Anh văn mới là thầy hay cô, mày?

– Thầy.

– Sao mày biết?

– Thế mới hay. Muốn tao làm mai không?

– Con lạy mẹ. Đùa vừa thôi. À, mà ổng có điển trai không?

– Coi tạm được. Mà mày hỏi làm gì? Kỳ!

Chuông reo vào học. Tiết đầu. Cả lớp hồi hộp chờ giáo viên mới. Tôi hết hồn hết vía khi thấy thầy hiệu trưởng chỉ tay cho “ổng” đi vô lớp tôi. Cả lớp lao xao đứng chào. Ông trầm giọng mà không có lấy nửa môi cười, dù chỉ là nhếch mép (chắc hẳn thuộc loại ế vợ khó tính).

– Các em ngồi xuống. Tôi được chuyển công tác về đây và phụ trách môn Anh văn lớp này. Nghe nói lớp 11A khá lắm.

Cả lớp rào rào như mưa:

– Vành Khuyên giỏi Toán, thưa thầy.

– Tầm Duyên giỏi Anh văn lắm, thầy ơi!

– Thôi, các em trật tự đi.

Có tiếng vọng lên:

– Thầy cho chúng em biết tên ạ!

– À, xin lỗi các em. Tôi quên. Tôi là Nguyễn Việt Nam.

Cả lớp lại lao xao:

– Tên thầy hay quá. Nghe rất… Việt Nam.

Cuối lớp có tiếng nam sinh xen vào:

– Em tên America, thưa thầy.

Lúc này ổng mới chịu hơi nhếch mép. Được nước, lớp lại ồn lên:

– Thầy bao nhiêu tuổi ạ?

– Ba mươi. I’m out of date (1).

– No, You’re still young, not old (2).

– Thầy có wife chưa?

Ổng khoát tay:

– Cả lớp trật tự. Chuẩn bị kiểm tra bài cũ nha.

Tự nhiên tôi run lạ. Trống ngực đánh liên hồi. Nhỏ Khuyên kề tai tôi nói khẽ:

– Thầy là anh họ tao đó.

– Hèn chi…!

Tay thầy đưa xuống, rồi đưa lên chầm chậm, và bất chợt dừng lại.

– Đỗ Lê Tầm Duyên.

Chúa ơi! Cái vần D quái quỷ. Tôi thầm nguyền rủa. Nghĩ đến hôm trước, tôi càng run dữ tợn, mặt tái nhợt như trúng gió. Nhỏ Khuyên hỏi:

– Sao vậy, Duyên?

Tôi lắc đầu, thở dài như trút “độc khí” trong người ra rồi cầm vở lên kiểm tra. Nhìn cặp mắt kiếng mà… thấy ghét! Thấy tôi, thầy nhẹ giọng:

– Oh, you’re Tầm Duyên? (3)

Thầy quay lên bảng viết: “Yesterday, I meet a young girl is beautiful but furious” (4). Thầy nói:

– Em coi có gì sai không?

“Dễ ẹc”, tôi nghĩ. Tôi biết ổng “chơi” tôi. Tôi càng lấm lét đứng như trời trồng.

– Em làm bài đi.

Tôi ấp úng:

– Thưa… thầy, “meet” phải ở quá khứ là… “met”, và sau girl phải có… đại từ quan hệ là… “who”.

– Tốt. Mời em về chỗ. Let bygones be bygones (5).

Nghe thầy nói vậy, tôi thấy nhẹ mình hẳn đi như trút được ngàn cân. Coi lầm lì vậy mà… cũng được!

o0o

Thời gian trôi thật nhanh. Tôi chẳng biết mình “không bình thường” từ bao giờ. Nhỏ Khuyên và tôi thân nhau từ hồi học cấp I. Hai đứa thường rủ nhau lên đồi phía sau thị trấn dạo chơi vào những buổi chiều đẹp trời. Thi thoảng có cả thầy Anh văn đi nữa. Dọc con đường mòn lên đồi mọc đầy cỏ may. Mỗi khi về là tha hồ mà nhặt. Nhặt không xuể phải lấy dao mà cạo. Cỏ may hoang dại mà lại thơ mộng. Hay chỉ thơ mộng với tôi? Thầy bình dị chứ nào có gì hấp dẫn, vậy mà tôi lại thấy mến thầy lạ thường. Hay tại tôi có chút máu văn chương nên “mê” những bài thơ thầy đăng báo?

Chỉ một tuần nữa tôi đi du học tự túc. Nghĩ đến ngày xa xứ, tôi cảm thấy buồn da diết, cộng thêm điều gì đó vu vơ khó tả. Chiều nay chủ nhật đẹp trời, thầy cùng tôi lên đồi. Không có nhỏ Khuyên vì nó đi công chuyện đột xuất. Nắng vàng nhạt. Cỏ may khẽ lay trong gió hiu hiu. Bất chợt tau tôi chạm phải “vật thể lạ”. Tôi run nhẹ, xao xuyến đầu đời con gái.

– Chiều buồn quá hả Duyên?

– Dạ.

Ngưng một chút, tôi tiếp:

– Mai mốt… thầy… nhớ viết thư cho… Duyên nha.

– Em phải viết trước mới biết địa chỉ chứ?

– Dĩ nhiên rồi. Nhưng… anh… anh nhận thư là phải viết cho Duyên liền đó.

– Lỡ bận không viết ngay được thì sao?

– Bận cũng phải viết. Nếu không… “người ta” không học nổi đâu. Viết nhiều mới chịu đó!

Anh chỉ khẽ gật đầu. Người gì mà lúc nào cũng trầm mặc, lạnh lùng như vậy đó! Ghét thì ghét mà sao tôi thấy rất buồn khi xa anh. Đôi tay tôi đau nhẹ trong tay anh. Không hiểu sao hôm nay anh lại “liều” đến vậy. Tay tôi cứ ngoan ngoãn nằm gọn trong tay anh.

– Em ráng học để mai mốt về giúp ích cho đất nước, em nhé!

Tôi “dạ” rất khẽ. Sao anh không nói gì khác? Con gái thường khó hiểu đã đành, anh là con trai mà sao cũng khó hiểu vậy? Tôi muốn nói nhiều nhưng ngại vì là con gái. Ai lại…? Anh không hiểu hay cố ý không hiểu động thái con gái?

o0o

Chuyến bay sắp cất cánh. Vẫn không thấy anh đâu. Nhỏ Khuyên chạy đến vội trao cho tôi lá thư:

Tầm Duyên mến,

Hãy giữ nhánh cỏ may này như một kỷ niệm nhỏ nhoi và đơn sơ nhất. Và hãy thông cảm cho một người không đến tiễn em được vì lý do nào đó khó nói. Chúc em đi bình an và học giỏi. Hy vọng nhánh cỏ may sẽ là nhánh may mắn cho em trên con đường tương lai trong những ngày xa xứ.

See you again, (6)

TẦM DUYÊN

Sống mũi tôi chợt sè cay. Và hình như có vị mằn mặn ở đầu môi. Có một loại cỏ không tên giống như cỏ may đang nhẹ găm vào trái tim tôi, vừa nhoi nhói vừa êm ái. Lẽ nào…!?

o0o

Sau năm năm xa xứ, tôi trở về quê hương khi tiết trời đang vào xuân. Hoa cỏ có vẻ cũng tươi đẹp hơn. Nắng như tơ vàng óng ả. Không biết anh ở đâu. Không nghe Nhỏ Khuyên nói gì, mà hỏi thì… ngại thí mồ! Tôi đã báo tin trước cho anh cả tháng trời kia mà? Lá thư cuối anh gởi cho tôi cách nay đã gần một năm qua. Anh rất khác những người tôi đã gặp. Trong anh có điều gì đó huyền bí quá. Tuy anh khô như cát sa mạc và lạnh như nước đá cục, thế mà tôi vẫn thấy nhớ nhớ gì đó. Hình như vẻ băng giá của anh đã làm tim tôi hóa mềm. Nghịch lý kỳ lạ! Lẽ nào câu anh nói lần kiểm tra “Let Bygones Be Bygones” như lời tiên tri của anh sao? Không. Cỏ may vẫn mọc đầy mà!

Khoảng trống trong tôi không thể lấp đầy. Những bước chân vô tình cứ đưa tôi đi. Ngọn đồi xưa thay đổi nhiều với thời gian và mưa nắng, nhưng cỏ may vẫn lay lay trong gió như vẫy gọi kỷ niệm, vẫy gọi ký ức, nhưng thời gian không quay trở lại! Tôi mơn man những nhánh cỏ dại mà nghe lòng mình chợt hoang vu, vàng võ như vạt nắng cuối chiều. Có lẽ nhờ anh mà tôi đã thay đổi, nữ tính hơn, không ngang bướng như ngày xưa nữa. Tôi chợt cười một mình.

Đã một tuần qua vẫn không thấy tin anh. Tôi càng thấm buồn dù trời đang vào xuân. Buổi chiều, Khuyên ghé nhà tôi và bắt tôi hứa đủ thứ. Tôi bực mình và hứa đại cho xong. Khuyên cười nhìn tôi và đưa tôi lá thư ngắn gọn:

Tầm Duyên,

Nghe Khuyên nói em về nhưng anh còn chút việc chưa xong. Ba ngày nữa anh sẽ về thăm dì Tư Huỳnh, nhỏ Khuyên và nhất là để gặp em. Tầm Duyên đừng giận anh nha!

NGUYỄN VIỆT NAM


Tôi không giấu được niềm vui. Tôi cười và nhìn Khuyên. Bất chợt tôi ôm Khuyên:

– Cảm ơn mày!

– Cảm ơn suông vậy sao? Đền ơn cái gì cho tao chứ?

Tôi nhéo Khuyên:

– Con nhỏ này! Ghẹo tao hả?

Xa xa vọng lại giai điệu rộn ràng ai đó vừa bật lên, tiếng ca nhẹ nhàng và ngọt ngào: “Anh cho em mùa xuân, nụ hoa vàng mới nở, chiều đông nào nhung nhớ…” (7).

– Ê Khuyên, lên đồi chơi với tao chút, tới tối về ha?

– Không. Mày đi một mình đi.

– Thôi mà, năn nỉ mà, đừng làm eo với tao chứ!

Hai đứa tung tăng lên đồi. Mùa xuân đang về êm đềm và diệu kỳ. Tình yêu cũng nhiệm mầu như một phép lạ. Lòng tôi chợt giao mùa. Hình như trời đất cũng giao thừa sớm…

TRẦM THIÊN THU


(1) Tôi đã già. (2) Không, trông thầy còn trẻ. (3) Ồ, bạn là Tầm Duyên? (4) Hôm qua tôi gặp một bạn gái trẻ, đẹp nhưng hơi dữ. (5) Chuyện cũ hãy cho qua. (6) Hẹn gặp lại. (7) Nhạc : Nguyễn Hiền, Thơ : Kim Tuấn.

READ MORE - CỎ MAY - truyện ngắn Trầm Thiên Thu

Chúc Mừng Năm Mới - thơ Trúc Thanh Tâm và các bản dịch của Thân Hữu






CHÚC MỪNG NĂM MỚI

Rượu xuân tràn ngập tiếng cười
Rượu tình duyên tặng những người đang yêu
Rượu đời vinh nhục giàu nghèo
Rượu nhân nghĩa rót chia đều thế gian .

TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )


CÁC BẢN DỊCH CỦA THÂN HỮU :

1. HAPPY NEW YEAR

The wine party to welcome spring roars with laughter
Cups of love for people who are loving
Cups of life full of ups and downs for the rich and the poor
Cups of kindness and gratitude to share with all human beings .

NGUYỄN KHẮC PHƯỚC
( Đà Nẵng )


2. HAPPY NEW YEAR

The Cup of Spring - full of laughters
The Cup of Love - for all Lovers
From all walks of Life, wine bitter or sweet
Should be shared around the planet .

LÊ TUẤN ĐẠT
( Biên Hòa )


3. HAPPY NEW YEAR

Alcohol Spring's cups is overflowing of laughter
Love's alcohol has donated for people who are loving
Life's alcohol is the honor, shame, rich, poor
Alcohol of benevolence and righteousness to pour evenly divided for world.

VŨ ĐÌNH NINH
( Quy Nhơn )


4. BONNE ANNÉE

Les tasses de vin printemps déborde de rire
Vin d'amour à donner aux gens qu'ils sont aimés
Vin de la vie est l'honneur, de honte, riche, un pauvre
Vin de bienveillance et justice à verser uniformément divisé pour monde.

VŨ ĐÌNH NINH

( Quy Nhơn )
READ MORE - Chúc Mừng Năm Mới - thơ Trúc Thanh Tâm và các bản dịch của Thân Hữu