Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, November 4, 2025

VẦN THƠ DÂNG MẸ / CÔNG ƠN CHA MẸ / XUÂN NÀY THIẾU BÓNG MẸ YÊU / MỘ YÊN THỜ RẠNG / VƯỜN RAU - Thơ Văn Đoàn (Nguyễn Văn Doà)

 

Nhà thơ Văn Đoàn 

VẦN THƠ DÂNG MẸ


Mẹ hiền ơi chiều đông buồn thảm

Mây bay bay u ám bầu trời

Mẹ đi dặn lại bao lời

Để thương để nhớ cho người thân quen.

 

Mẹ Hiền ơi thuốc thang chưa hết

Sao Mẹ đành từ biệt quê hương

Câu Hà  quê Mẹ thân thương

In hình dáng cũ con đường sớm trưa...

 

Mẹ Hiền ơi cha vừa đi trước

Mà giờ đây mẹ bước theo sau

Còn đâu tiếng mẹ đêm thâu

Con ơi, Cháu hởi mẹ đau trong lòng.

 

Thương mẹ sống trăm năm gian khó

Mẹ đi xa bỏ ngõ quạnh hiu

Tình sâu mẹ để lại nhiều

Nghĩa ân chan chứa sớm chiều không phai.

 

Cha lao lý mẹ gầy thân yếu

Con thơ khờ mẹ chịu đắng cay

Nhọc nhằn ngày nối tháng dài

Vẫn nuôi hy vọng tương lai vững bền.

 

Chồng mất trước, tiễn con đi nữa

Nước mắt chan mẹ hứa vững lòng

Tựa như tùng bách giữa đồng

Một đời bền bỉ, thắm nồng yêu thương. &

 

Quảng Trị ơi quê mình thương  lắm

Cả xóm làng thầm nhắc nghĩa ân

Chan hòa sống trọn tình thân

Hết lòng con cháu bao lần sẻ chia.

 

Giờ mẹ về cõi tiên thanh thản

Nhẹ gánh đời, hết nợ trần gian

Cùng con cháu nguyện kết đoàn

Nghĩa tình giữ vẹn, đáp đền công ơn.

 

Xóm Cang nhớ bóng hình xưa ấy

Hải Phong buồn tiếc mãi người thương

Trăm năm dẫu hết con đường

Nghĩa nhân mẹ để quê hương sáng ngời.

 

Xin tiễn biệt mẹ người yêu dấu

Về cõi trời thanh thản nghỉ ngơi

Cháu con nguyện mãi khắc lời

Dẫu đời vạn biến không rời mẹ đâu...

 

Vĩnh biệt Mẹ, con cháu nguyện cầu

HƯƠNG LINH MẸ VÃNG SANH CỰC LẠC!

15/1/2025

 

 

CÔNG ƠN CHA MẸ

 

Hôm nay xuân đến khắp miền

Con về thăm lại mái hiên quê nhà.

Khói hương nghi ngút tỏa ra,

Nhớ thời thơ ấu chan hòa niềm vui.

 

Mẹ Cha một thuở ngậm ngùi,

Năm con sinh dưỡng chẳng rời bàn tay.

Gian lao vất vả tháng ngày,

Lo cho ăn học dựng xây nghiệp lành.

 

Dạy con nhân nghĩa, chí thành,

Tự lập, kiên định, ngọn ngành trước sau.

Đất vườn mua sắm từ lâu,

Để nay con cháu bắc cầu tương lai.

 

Nhà thờ họ Nguyễn trang đài,

Nghiêm trang tọa lạc, hình hài tổ tiên.

Mẹ Cha trọng nghĩa vẹn tình

Xóm làng yêu quý, ấm niềm tình thân.

 

Bao năm chiến loạn gian truân,

Một lòng con cháu bản thân không màng.

Ra đi thương tiếc họ hàng

Bà con nội ngoại chứa chan trong lòng.

 

Giờ đây cháu chắt vui đông

Khỏe ngoan học giỏi rạng hồng tương lai.

Ra đời lập nghiệp mỗi ngày,

Trí tài vững bước, hình hài tổ tông.

 

Công ơn Cha Mẹ mênh mông,

Như trời như biển, khôn cùng kể ra.

Chữ hiếu chưa trọn xót xa

Chưa lo phụng dưỡng mẹ cha vẹn toàn.

 

Chỉ mong con cháu sắt son,

Yêu thương đoàn kết, vuông tròn nghĩa nhân.

Dìu nhau tiến bộ xa gần,

Dạy con đạo đức, chuyên cần làm gương.

 

Giờ đây lăng mộ khói hương,

Xin Cha Mẹ hãy an yên giấc nồng.

Về nơi tiên cảnh mênh mông,

Vãng sanh cực lạc vui cùng Tổ tiên.

 

Nguyện cầu cha mẹ linh thiêng

Độ trì con cháu vững bền tương lai.

Sống vui, sống khỏe, luyện tài,

Làm người hữu ích chẳng sai đạo đời.

11 tháng giêng Ất Tỵ.

CÁC CON

 

 

XUÂN NÀY THIẾU BÓNG MẸ YÊU


Xuân này thiếu bóng Mẹ yêu

Cửa nhà lặng lẽ, quạnh hiu bốn bề.

Con về quê cũ não nề,

Nhìn bàn thờ mẹ, hồn tê tái lòng.

 

Ngày xưa ấy tết về thư thái

Bánh chưng xanh áo mới trắng hồng

Mẹ trao tất cả tấm lòng,

Giờ đây xa cách, nhớ mong nghẹn ngào.

 

Mong được hôn mái tóc bạc trắng

Nắm bàn tay rám nắng yêu thương.

Ước xưa tan giữa vô thường,

Chữ hiếu con nợ, đêm trường lệ rơi.

 

Cầu mẹ yên cõi trời an lạc

Khói trầm bay thơm ngát tỏa xa.

Xuân về thiếu mẹ thiết tha,

Con dâng nguyện ước, chan hòa nhớ thương.

 

MỘ YÊN THỜ RẠNG

 

Mẹ trăm tuổi an nhiên mây trắng,

Mộ thảnh thơi thơm nắng hoa vàng.

Thờ trang nghiêm, khói quyện dịu dàng,

Ơn nghĩa lớn muôn vàn ghi khắc.

 

Công việc trọn, lòng người thỏa ước,

Tấm chân tình sâu trước, bền sau.

Xuân Ất Tỵ pháo đỏ rực màu,

Bình an khắp mái đầu sương tuyết.

 

Hạnh phúc mãi sum vầy quyến luyến,

Đạo hiếu tròn, hương quyện lòng son.

Mẹ yêu ơi, phúc thọ mãi còn,

Trời đất chứng lòng con hiếu thảo.

 

 

VƯỜN RAU


1. MẸ TRÔNG CON

Mẹ già chăm chút vườn rau,

Nuôi con khôn lớn mai sau nên người.

Con đi khắp bốn phương trời,

Có còn nhớ đến những lời mẹ ru...

 

Con đi đã mấy mùa thu,

Trông về quê mẹ mịt mù khói sương.

Mây ơi cho gửi yêu thương,

Về nơi chốn cũ vấn vương tâm hồn.


Vườn rau ngày một xanh hơn ,

Tóc mẹ bạc trắng , áo buồn sờn vai.

Vườn rau tươi tốt sớm mai,

Lưng mẹ còng xuống miệt mài chờ con!

 

2. CON NHỚ MẸ

Mẹ đi để lại nỗi buồn,

Vườn rau xanh ngát, lệ tuôn đêm dài.

Con về lòng nặng u hoài,

Nhớ bàn tay mẹ sớm mai vun trồng.

 

Vườn xưa giờ vẫn mênh mông,

Nhưng đâu còn bóng lưng cong mẹ hiền.

Tháng năm mưa nắng triền miên,

Mẹ dành khó nhọc, chỉ riêng phần mình.

 

Con ngồi trước gió lặng thinh,

Nghe như tiếng mẹ bên đình gọi con.

Mẹ ơi, giờ mẹ chẳng còn,

Trần gian con mãi mỏi mòn ngóng trông.

 

Bóng chiều phủ khắp cánh đồng,

Vườn rau xanh vẫn ấm nồng nắng thu

Lời yêu thương, tiếng Mẹ ru

Thấm vào lòng đất ngàn thu chẳng mờ.

 

Mẹ đi, rau vẫn nên thơ,

Như từng hơi thở mẹ chờ con xa.

Mẹ ơi, tóc bạc, làn da,

Một đời khó nhọc, hóa ra thiên đàng.

 

Con nguyện sống mãi đàng hoàng,

Để không phụ nghĩa mẹ mang một đời.

Cảm ơn Mẹ, ánh sáng ngời,

Dẫn con qua những cảnh đời gió sương.

 

Dẫu cho vạn dặm tha phương,

Vườn rau vẫn mãi quê hương mẹ già.

Con về, thắp nén nhang nhòa,

Gửi lời thương nhớ, lệ hòa nước mưa…


VĂN ĐOÀN

(Nguyễn Văn Doà)

READ MORE - VẦN THƠ DÂNG MẸ / CÔNG ƠN CHA MẸ / XUÂN NÀY THIẾU BÓNG MẸ YÊU / MỘ YÊN THỜ RẠNG / VƯỜN RAU - Thơ Văn Đoàn (Nguyễn Văn Doà)

KỂ LẠI MỘT GIẤC MƠ CŨ - Đặng Xuân Xuyến

 

Tác giả Đặng Xuân Xuyến

KỂ LẠI MỘT GIẤC MƠ CŨ

 

Đêm 7 tháng 8 năm 2013, vừa đặt mình nằm đã mơ mơ màng màng, thấy lạc vào giữa đám đông, tiếng cười nói xôn xao và những ánh mắt nhìn nhau đầy ẩn ý. Tâm trạng tôi cũng rất lạ, nửa nôn nao muốn nán lại để hòa vào cái không khí náo nhiệt ấy như nỗi niềm của kẻ lâu ngày chợt tìm thấy chốn muốn thuộc về, nửa thì lại muốn rời đi thật nhanh để tránh xa những thị phi, những lời đàm tiếu có thể chờ sẵn sau mỗi tiếng nói, nụ cười từ đám đông kia.

Cứ dùng dằng như thế, chừng một lúc, cỡ dập bã trầu, bỗng thấy anh Tiễu (anh là con trai trưởng bác trưởng tôi) xuất hiện. Vẫn dáng vẻ như ngày anh còn sống nhưng đôi mắt anh hằn lên vẻ giận dữ, mắng tôi như chan canh đổ mẻ: - “Mẹ mày chứ! Mồm ăn thì có mồm nói thì không! Chúng nó vu oan cho mày như thế mà mày cứ lặng im là thế nào? Tưởng mày có ăn có học thì phải biết ăn nói để bảo vệ mình chứ, sao lại ngu ngốc như thế!”

Lúc còn sống, chưa bao giờ anh chửi tôi cả. Lúc nào anh cũng hết lòng bao bọc, chở che tôi. Bị chửi, ức quá tôi cãi lại: - “Anh cũng vừa vừa thôi. Chửi em mà như chửi kẻ thù là sao?”. Anh trợn mắt: - “Mẹ thằng này mày muốn tao đánh chết mày à? Mồm năm miệng mười với tao còn với chúng nó thì mày lại lặng im là thế nào?”. Tôi hiểu cơn giận của anh là cơn giận của người anh đã khuất, nhìn thấy thằng em mà anh hết mực thương yêu cứ khù khờ, nhu nhược với thiên hạ để gánh lấy thiệt thòi, bị vu oan, bị bôi nhọ mà cứ thản nhiên như không có chuyện gì nên anh mới điên lên mà mắng mỏ. Biết là vậy nhưng tôi vẫn định cãi thì anh vơ lấy cái điếu cày, nhằm vào tôi định đánh thì một giọng nói ấm áp, một giọng nói quen thuộc tôi đã gặp trong nhiều giấc mơ, chậm rãi cất lên: “Bảo ban em chứ không được đụng chân đụng tay với em như thế!”. Giọng nói ấy thật ấm áp như luồng gió lành xoa dịu cơn giận dữ, xoa dịu nỗi ấm ức, như nhắc nhở anh em tôi về những đạo lí, lẽ phải của đời. Giọng nói ấy khiến tôi giật mình, tỉnh giấc.

Giấc mơ đêm 7 tháng 8 năm 2013 ấy, theo quan niệm của dân gian thì đấy không chỉ là sản phẩm của tiềm thức mà còn là tiếng vọng từ thế giới tâm linh. Người xưa tin rằng, người đã chết có thể gửi gắm thông điệp qua giấc mơ để động viên hoặc nhắc nhở người còn sống. Anh Tiễu, người anh đã khuất của tôi, xuất hiện trong giấc mơ, mắng mỏ tôi để cảnh tỉnh tôi, để tôi nhìn thấy những sai lầm của bản thân mà sửa mình. Anh mắng tôi “mồm ăn thì có, mồm nói thì không” chính là sự trách móc của linh hồn người thân về sự nhu nhược, hèn nhát khi tôi chấp nhận im lặng trước những điều bất công thiên hạ đổ vào mình. Giấc mơ ấy, có lẽ là tiếng lòng, là tiếng nói của lương tri, của những gì đã ngủ sâu trong tiềm thức, nay trỗi dậy, nhắc nhở tôi về lẽ phải, về sự im lặng đáng sợ giữa cõi đời lắm thị phi, nhiều nhiễu nhương này.

Và giọng nói ấm áp ấy, giọng nói tôi đã nghe nhiều lần trong những giấc mơ khiến tôi suy ngẫm, đó có thể là tiếng nói của lương tri, của sự bao dung, hay cao hơn là sự chỉ bảo của một bậc bề trên, của một vị thánh nhân nào đó đang dõi theo và dẫn lối cho tôi? Giọng nói ấy không chỉ can ngăn cơn giận dữ của anh Tiễu, mà còn trấn an tôi, để tôi nhận ra rằng tôi đã quá hèn nhát, quá nhu nhược khi chọn cách im lặng để thỏa hiệp trước những điều bất công, những điều vô lí đến với chính bản thân mình! Giấc mơ ấy, có lẽ là một tiếng chuông cảnh tỉnh, một lời nhắc nhở về trách nhiệm của một con người, không chỉ sống cho riêng mình, mà còn phải sống cho lẽ phải, cho sự công bằng?!

Vâng! Phải hơn mười hai năm, hôm nay tôi mới ngộ ra được tiếng chuông cảnh tỉnh của giấc mơ này!

*.

Hà Nội, chiều 28 tháng 10-2025

ĐẶNG XUÂN XUYẾN

 .

 

READ MORE - KỂ LẠI MỘT GIẤC MƠ CŨ - Đặng Xuân Xuyến