![]() |
| Nhà thơ Văn Đoàn |
VẦN THƠ DÂNG MẸ
Mẹ hiền ơi chiều đông buồn
thảm
Mây bay bay u ám bầu trời
Mẹ đi dặn lại bao lời
Để thương để nhớ cho người
thân quen.
Mẹ Hiền ơi thuốc thang chưa
hết
Sao Mẹ đành từ biệt quê
hương
Câu Hà quê Mẹ thân thương
In hình dáng cũ con đường sớm
trưa...
Mẹ Hiền ơi cha vừa đi trước
Mà giờ đây mẹ bước theo sau
Còn đâu tiếng mẹ đêm thâu
Con ơi, Cháu hởi mẹ đau
trong lòng.
Thương mẹ sống trăm năm gian
khó
Mẹ đi xa bỏ ngõ quạnh hiu
Tình sâu mẹ để lại nhiều
Nghĩa ân chan chứa sớm chiều
không phai.
Cha lao lý mẹ gầy thân yếu
Con thơ khờ mẹ chịu đắng cay
Nhọc nhằn ngày nối tháng dài
Vẫn nuôi hy vọng tương lai vững
bền.
Chồng mất trước, tiễn con đi
nữa
Nước mắt chan mẹ hứa vững
lòng
Tựa như tùng bách giữa đồng
Một đời bền bỉ, thắm nồng
yêu thương. &
Quảng Trị ơi quê mình
thương lắm
Cả xóm làng thầm nhắc nghĩa
ân
Chan hòa sống trọn tình thân
Hết lòng con cháu bao lần sẻ
chia.
Giờ mẹ về cõi tiên thanh thản
Nhẹ gánh đời, hết nợ trần
gian
Cùng con cháu nguyện kết
đoàn
Nghĩa tình giữ vẹn, đáp đền
công ơn.
Xóm Cang nhớ bóng hình xưa ấy
Hải Phong buồn tiếc mãi người
thương
Trăm năm dẫu hết con đường
Nghĩa nhân mẹ để quê hương
sáng ngời.
Xin tiễn biệt mẹ người yêu dấu
Về cõi trời thanh thản nghỉ
ngơi
Cháu con nguyện mãi khắc lời
Dẫu đời vạn biến không rời mẹ
đâu...
Vĩnh biệt Mẹ, con cháu nguyện
cầu
HƯƠNG LINH MẸ VÃNG SANH CỰC
LẠC!
15/1/2025
CÔNG ƠN CHA MẸ
Hôm nay xuân đến khắp miền
Con về thăm lại mái hiên quê
nhà.
Khói hương nghi ngút tỏa ra,
Nhớ thời thơ ấu chan hòa niềm
vui.
Mẹ Cha một thuở ngậm ngùi,
Năm con sinh dưỡng chẳng rời
bàn tay.
Gian lao vất vả tháng ngày,
Lo cho ăn học dựng xây nghiệp
lành.
Dạy con nhân nghĩa, chí
thành,
Tự lập, kiên định, ngọn
ngành trước sau.
Đất vườn mua sắm từ lâu,
Để nay con cháu bắc cầu
tương lai.
Nhà thờ họ Nguyễn trang đài,
Nghiêm trang tọa lạc, hình
hài tổ tiên.
Mẹ Cha trọng nghĩa vẹn tình
Xóm làng yêu quý, ấm niềm
tình thân.
Bao năm chiến loạn gian
truân,
Một lòng con cháu bản thân
không màng.
Ra đi thương tiếc họ hàng
Bà con nội ngoại chứa chan
trong lòng.
Giờ đây cháu chắt vui đông
Khỏe ngoan học giỏi rạng hồng
tương lai.
Ra đời lập nghiệp mỗi ngày,
Trí tài vững bước, hình hài
tổ tông.
Công ơn Cha Mẹ mênh mông,
Như trời như biển, khôn cùng
kể ra.
Chữ hiếu chưa trọn xót xa
Chưa lo phụng dưỡng mẹ cha vẹn
toàn.
Chỉ mong con cháu sắt son,
Yêu thương đoàn kết, vuông
tròn nghĩa nhân.
Dìu nhau tiến bộ xa gần,
Dạy con đạo đức, chuyên cần
làm gương.
Giờ đây lăng mộ khói hương,
Xin Cha Mẹ hãy an yên giấc nồng.
Về nơi tiên cảnh mênh mông,
Vãng sanh cực lạc vui cùng Tổ
tiên.
Nguyện cầu cha mẹ linh
thiêng
Độ trì con cháu vững bền
tương lai.
Sống vui, sống khỏe, luyện
tài,
Làm người hữu ích chẳng sai
đạo đời.
11 tháng giêng Ất Tỵ.
CÁC CON
XUÂN NÀY THIẾU BÓNG MẸ YÊU
Xuân này thiếu bóng Mẹ yêu
Cửa nhà lặng lẽ, quạnh hiu bốn
bề.
Con về quê cũ não nề,
Nhìn bàn thờ mẹ, hồn tê tái
lòng.
Ngày xưa ấy tết về thư thái
Bánh chưng xanh áo mới trắng
hồng
Mẹ trao tất cả tấm lòng,
Giờ đây xa cách, nhớ mong
nghẹn ngào.
Mong được hôn mái tóc bạc trắng
Nắm bàn tay rám nắng yêu
thương.
Ước xưa tan giữa vô thường,
Chữ hiếu con nợ, đêm trường
lệ rơi.
Cầu mẹ yên cõi trời an lạc
Khói trầm bay thơm ngát tỏa
xa.
Xuân về thiếu mẹ thiết tha,
Con dâng nguyện ước, chan
hòa nhớ thương.
MỘ YÊN THỜ RẠNG
Mẹ trăm tuổi an nhiên mây trắng,
Mộ thảnh thơi thơm nắng hoa
vàng.
Thờ trang nghiêm, khói quyện
dịu dàng,
Ơn nghĩa lớn muôn vàn ghi khắc.
Công việc trọn, lòng người
thỏa ước,
Tấm chân tình sâu trước, bền
sau.
Xuân Ất Tỵ pháo đỏ rực màu,
Bình an khắp mái đầu sương
tuyết.
Hạnh phúc mãi sum vầy quyến
luyến,
Đạo hiếu tròn, hương quyện
lòng son.
Mẹ yêu ơi, phúc thọ mãi còn,
Trời đất chứng lòng con hiếu
thảo.
VƯỜN RAU
1. MẸ TRÔNG CON
Mẹ già chăm chút vườn rau,
Nuôi con khôn lớn mai sau
nên người.
Con đi khắp bốn phương trời,
Có còn nhớ đến những lời mẹ
ru...
Con đi đã mấy mùa thu,
Trông về quê mẹ mịt mù khói
sương.
Mây ơi cho gửi yêu thương,
Về nơi chốn cũ vấn vương tâm
hồn.
Vườn rau ngày một xanh hơn ,
Tóc mẹ bạc trắng , áo buồn sờn vai.
Vườn rau tươi tốt sớm mai,
Lưng mẹ còng xuống miệt mài chờ
con!
2. CON NHỚ MẸ
Mẹ đi để lại nỗi buồn,
Vườn rau xanh ngát, lệ tuôn
đêm dài.
Con về lòng nặng u hoài,
Nhớ bàn tay mẹ sớm mai vun
trồng.
Vườn xưa giờ vẫn mênh mông,
Nhưng đâu còn bóng lưng cong
mẹ hiền.
Tháng năm mưa nắng triền
miên,
Mẹ dành khó nhọc, chỉ riêng
phần mình.
Con ngồi trước gió lặng
thinh,
Nghe như tiếng mẹ bên đình gọi
con.
Mẹ ơi, giờ mẹ chẳng còn,
Trần gian con mãi mỏi mòn
ngóng trông.
Bóng chiều phủ khắp cánh đồng,
Vườn rau xanh vẫn ấm nồng nắng
thu
Lời yêu thương, tiếng Mẹ ru
Thấm vào lòng đất ngàn thu
chẳng mờ.
Mẹ đi, rau vẫn nên thơ,
Như từng hơi thở mẹ chờ con
xa.
Mẹ ơi, tóc bạc, làn da,
Một đời khó nhọc, hóa ra
thiên đàng.
Con nguyện sống mãi đàng
hoàng,
Để không phụ nghĩa mẹ mang một
đời.
Cảm ơn Mẹ, ánh sáng ngời,
Dẫn con qua những cảnh đời
gió sương.
Dẫu cho vạn dặm tha phương,
Vườn rau vẫn mãi quê hương mẹ
già.
Con về, thắp nén nhang nhòa,
Gửi lời thương nhớ, lệ hòa
nước mưa…
VĂN ĐOÀN
(Nguyễn Văn Doà)

