Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, April 18, 2021

GIÃ TỪ ĐÀ LẠT, GIỮ GIÙM TÔI EM NHÉ MỘT MÙA THU, GÓC KHUẤT TRONG ĐỜI, GỘI BÓNG HOÀNG HÔN – Thơ Lê Văn Trung




GIÃ TỪ ĐÀ LẠT
 
Đêm dừng chân giữa đèo Ngoạn Mục
Nhớ trời Đà Lạt mờ sương giăng
Chìm trong áo trắng chiều tan học
Mình ta góc quán cafe Tùng
Này bạn châm giùm ta điếu thuốc
Sưởi ấm lòng nhau những ngậm ngùi
Ta bỏ Đơn Dương, rời Tùng Nghĩa
Chẳng hẹn ngày về Trại Mát ơi
Rừng đêm rờn rợn, đèo quanh co
Leo lắt hỏa châu trời Sông Pha
(Đóm lửa đời nhau chưa đủ ấm
Ai đang mòn mỏi phía quê nhà)
Đêm dừng chân giữa đèo Ngoạn Mục
Chẳng biết về đâu Đà Lạt ơi
Ta muốn ngược đèo, dù lửa đạn
Nhìn em Đà Lạt một lần thôi
Ta muốn ngươc đèo
Ồ! Không thể!
Lệnh đã lên đường, xuôi Phan Rang
Đâu biết ta đi là đi biệt
Đớn đau như một kẻ quy hàng.
 
                            Lê Văn Trung
(Tặng một người bạn không biết tên, cuối tháng 3. 1975)
 
 
GIỮ GIÙM TÔI EM NHÉ MỘT MÙA THU
 
Em giữ giùm tôi nhé một mùa thu
Sợ nắng thắm sẽ vàng phai áo lụa
Sợ sương biếc sẽ chìm trong tóc úa
Hồn tôi xưa sẽ lạc nẻo thu người
 
Em giữ giùm tôi nhé bóng chiều rơi
Trong mắt đợi mắt chờ loang giấc mộng
Sợ gió tương tư ru hoài trên mặt sóng
Sợ hương người tan quyện đóa quỳnh lan
 
Em giữ giùm tôi nhé một màu trăng
Đừng vội khuyết, đừng chìm trong sương lạnh
Đừng chênh chếch trên non ngàn cô quạnh
Cho tôi nhìn sáng rực một màu thu
 
Em giữ giùm tôi nhé nghìn câu thơ
Đừng vội thả theo lá mùa rơi rụng
Cho tôi trọn một đời hình với bóng
Bóng với hình như vàng đá trăm năm
 
Xin giữ giùm tôi như máu chảy trong tim
Như ngọc biếc là linh hồn của đá
Xin giữ cho nhau tấc lòng thiên cổ
Giữ giùm tôi, em nhé, một mùa thu.
 
                               Lê Văn Trung
 
 
GÓC KHUẤT TRONG ĐỜI
 
Vẫn còn đó những mảnh đời tăm tối
Lao khổ nhọc nhằn gạo chợ nước sông
Ngày cõng mặt trời đêm dầm sương muối
Còng lưng gánh mãi những long đong
 
Vẫn còn đó những gầm cầu bãi rác
Hồn tuổi thơ cháy sạm miếng cơm thừa
Áo rách phất phơ như hồn ma lạc
Sống bơ vơ như xác không mồ
 
Vẫn còn đó mắt môi đời tê dại
Đem phấn hương trao tận đáy bùn nhơ
Hồn thiếu nữ bầm đen dòng máu bẩn
Nỗi kinh hoàng ập xuống cơn mơ
 
Vẫn còn đó những rẻo cao rừng thẳm
Bàn chân non rỉ máu đá tai mèo
Tìm cái chữ trong muôn vàn hoạn nạn
Núi đồi buồn bã đứng trông theo
 
Vẫn còn đó, ôi vẫn còn nguyên đó
Biết bao nhiêu những góc khuất trong đời
Lời cầu nguyện gửi âm thầm theo gió
Xin sáng giùm góc khuất Người ơi!
 
                                 Lê Văn Trung
 
 
GỘI BÓNG HOÀNG HÔN
 
Người về gội bóng hoàng hôn
Chợt nghe sợi tóc rụng buồn như mây
Người cầm sợi tóc trên tay
Thấy lòng hiu hắt chở đầy màu xưa
Hình như trời đang Mười Hai
Gió về đâu? Thổi cho dài nhớ nhung!
Hình như trời đang mùa đông
Lòng như chiếc lá chạnh vàng chớm rơi
Hình như trong cõi tình tôi
Người đem sợi tóc buộc hoài câu thơ.
 
                                   Lê Văn Trung

READ MORE - GIÃ TỪ ĐÀ LẠT, GIỮ GIÙM TÔI EM NHÉ MỘT MÙA THU, GÓC KHUẤT TRONG ĐỜI, GỘI BÓNG HOÀNG HÔN – Thơ Lê Văn Trung

NGƯỜI ĐỢI TÔI TRỞ VỀ - Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân

Nhà văn Lê Hứa Huyền Trân












NGƯỜI ĐỢI TÔI TRỞ VỀ

Truyện ngắn

LÊ HỨA HUYỀN TRÂN


Ngày tôi rời quê để đến thành phố mới, chạy theo mơ ước tự do của mình nó vì ngăn tôi đã khóc hết nước mắt. Cuối cùng giây phút ấy vẫn là một mình nó ở lại, gánh tất cả những chăm lo mà tôi giao cho, còn tôi lại chạy theo tiếng gọi ước mơ không ngoảnh lại suốt những tháng năm dài… 

Chúng tôi sinh đôi. Ngay khi tôi vừa cất tiếng khóc chào đời thì độ mấy phút sau nó cũng đã o e. Từ bé chúng tôi đã rất khác nhau, tính tôi háo thắng và có đôi phần giống con trai, lại nóng nảy, trong khi nó lại là một người cẩn thận, chu toàn và ý tứ. Đến độ nhiều khi tôi còn đùa nó, có lẽ nếu hai đứa hợp lại hẳn sẽ là một người hoàn hảo, vì chia ra nên bao tính xấu đều đổ cho tôi, còn tốt nhường lại phần nó. Lúc ấy, nó luôn nói: ”Không phải đâu, em tốt vì em là em của chị.” Kì thực, nó luôn tỏ ra tự hào khi là em của tôi, vì tuy tôi có phần hơi cộc tính nhưng tôi rất biết phấn đấu, từ nhỏ tới lớn tôi luôn thích cảm giác có thể vượt hơn người khác nên luôn nỗ lực hết sức mình, vì thế tôi không chỉ là học sinh giỏi, mà còn được đi thi các kì thi và được tuyên dương. Nhưng, trong khi nó nói ra hết thì tôi không bao giờ cho nó biết để có được “tôi“ của ngày hôm đó tất cả là vì nó. 

Nhà chúng tôi khi ấy rất nghèo, chỉ là một căn nhà cấp bốn lợp mái dừa trong một xóm lao động nhỏ. Kí ức sâu sắc của tôi là ở làng quê nghèo ấy, khi ba mẹ suốt ngày đi làm xa, chỉ có nó là ở cạnh chăm sóc và che chở cho tôi. Có thể nói, mỗi khi đi xa nhớ về quê mình khi ấy, kí ức về nó sẽ đọng lại nhiều nhất. Quê hương luôn mang lại cho con người ta cảm giác thật yên bình. Tôi nhớ những khi nước nổi, phía trước nhà chúng tôi là con đường đất, bên cạnh là cả một ao rau muống rất to. Khi mưa về, nước từ dưới ruộng dâng lên, tràn cả lên đường, biết bao nhiêu là cá và cả ốc đều theo đó lên tung tẩy đầy đường. Lúc ấy, khi trăng bắt đầu lên cao, lũ trẻ chúng tôi sẽ bì bõm lội nước, tay mang theo những rổ đi vớt cá chốt. Lũ cá chốt bơi nối đuôi nhau thành đàn năm bảy con, tinh ranh lắm, tụi tôi úp lấy để mới dính được. Tính tôi háu táu, có những khi “ tát” không được con nào lại chực khóc, thế là có bao nhiêu cá trong rổ nó cho tôi hết, tôi lại tham về khoe với mẹ vớt được đầy nấu cháo cả nhà ăn. 

Quê hương còn là những khi tôi đi dọc bờ cát trắng mang cơm cho ngoại ở ngoài cầu chăn lũ vịt. Tôi vốn hay làm việc đó từ nhỏ nhưng có bận vì quá ham chơi thế nào lại lạc đường. Con đường cát trắng quen thuộc bỗng chốc thành một điểm không lối ra, đến tối mịt mới mò được về, bận ấy khi má định đánh tôi vì la cà, nó đã chạy lại ôm tôi khóc rất to không nói được lời nào tròn vành, chỉ bập bẹ:”Em xin lỗi, em xin lỗi.” Có lẽ nó nghĩ vì để tôi đi một mình nên tôi lạc… 

Những tháng ngày ấu thơ của chúng tôi gắn liền với những lần đi vớt ốc ngoài ruộng cho lũ vịt ăn, lại khi theo ngoại đi chạy vịt mệt nghỉ, theo cậu đi chặt lá để dằn dưới ruộng, khi nước lên cua nhỏ sẽ bò vào. Và từng trang nhật kí của cuộc đời tôi luôn có nó bên cạnh. Chúng tôi bằng tuổi, sinh đôi nên hiểu ý nhau, nhiều khi tôi bị ba mẹ mắng vì nghịch, phạt quỳ không cho ngủ, không cho ăn cơm, thể nào nó cũng dành phần, tối đến lại tuồn ra cho tôi một ít. 

Tôi đã từng nghĩ mình rồi sẽ không bao giờ rời xa miền đất ấy cho đến khi trưởng thành. Càng ngày sự chênh lệch trong tính cách chúng tôi càng lớn, trong khi tôi bắt đầu muốn đi đến những nơi khác và muốn  một cuộc sống tự do, thỏa thích viết văn chương, gắn bó với văn chương thì nó lại muốn một cuộc sống an phận. Nó muốn chăm sóc ba mẹ, ngôi nhà nhỏ và cả những công việc quen thuộc. Tôi nhớ như in đó là khi chúng tôi vào đại học. Năm ấy gia đình tôi biến cố lớn, ba mất việc, mẹ đau nặng, việc học đai học trở nên khó khăn, ước mơ của tôi vì thế đứng ngưỡng chòng chành. Nó đã quyết định nghỉ học, vì khi ấy kinh tế gia đình chỉ đủ nuôi một người học tiếp cũng đã rất khó. Đó cũng là ước mơ và tương lại nó, nhưng nó chấp nhận buông bỏ vì tôi. 

Sau bận ấy, tôi tốt nghiệp và quyết định sẽ bỏ lại làng quê nghèo ấy đi tới thành phố khác, một phần vì ước mơ, phần khác vì ở mãi quê nghèo sẽ không thể có tiền nuôi gia đình. Lúc đó nghĩ lại tôi thật ích kỉ, tôi để ba mẹ và cả công việc nhà lại cho nó, nhưng cuối cùng điều tôi nhận được lại là nụ cười chúc tôi thành công của nó. “Em không ngăn chị nữa, vì em là em của chị…”

Những tháng năm sau đó tôi ít về, những dòng văn của tôi những kí ức nơi miền quê nghèo hiện lên mạnh mẽ như nỗi nhớ của tôi. Và cả sự tự trách nên tôi càng không dám về. Nhất là nó, tôi đã sống một cuộc đời quá ỷ lại vào nó, từ bé đến lớn nó luôn gánh những việc tôi không thích khiến tôi sống đúng theo ý mình. Càng xa nó tôi càng nhận ra mình đã sống cuộc đời quá ích kỉ. Định nhấc máy gọi nó nhưng lại chần chừ, bỗng đầu dây bên kia tiếng nó gọi tới vang lên từng hồi. Chúng tôi nói nhiều và cũng thật tự nhiên tôi nói ra mình muốn trở về, giây phút im lặng hồi lâu, và nó cười rất to: "Em biết chứ, thế nên em mới gọi, vì chị sẽ không chịu nói ra đâu.“. A ra thế, ra nó lại biết được suy nghĩ của tôi kể cả khi chúng tôi ở cách nhau rất xa. “Vì em là em của chị”, ở miền quê ấy, luôn có một người đợi tôi trở về.

 

Tác giả: Lê Hứa Huyền Trân 

Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định

 

 

 

 

 


READ MORE - NGƯỜI ĐỢI TÔI TRỞ VỀ - Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân

LƯU LY... – Thơ Tịnh Bình


 
          Nhà thơ Tịnh Bình

 
LƯU LY...
 
"Đã lâu rồi lòng như biển vắng
Bờ bãi dài hoang lạnh
Mãi ru mình trong những giấc mơ xa
Giấc mơ ngập sắc hoa lưu ly tím biếc..."
 
Chợt gặp lại mình trong tuổi đôi mươi
Bài thơ một thời ta viết về hoa lưu ly xanh biếc
Về một tình yêu chẳng bao giờ phai nhạt
Như sắc lưu ly trong nắng chiều vàng
Nàng con gái đơn phương chờ đợi
Có phải là ta đó chăng ?
Sao có thể một thời yêu đến thế...
 
"Lưu ly... lưu ly... muôn đời... mãi mãi...
Sao lại lìa xa ?"
Cô gái ấy một thời ngơ ngác
Cổ tích chuyện tình
Ai đó đánh rơi...
 
Ta muốn viết lại bài thơ năm ấy
Lưu ly thả từng cánh mỏng
Nhưng cô gái năm xưa đã bỏ đi
Và những buổi chiều vàng biến mất
Ô hay
Trái tim ta già cỗi tự lúc nào...
 
"Đã lâu rồi lòng như biển vắng
Bờ bãi dài hoang lạnh
Mãi ru mình trong những giấc mơ xa..."
Cô gái ơi từ trong ta sâu thẳm
Trìu mến gọi lưu ly
Người tình diễm mộng
Không phải chàng đâu
Chỉ là ta
Thương tên hoa đến mơ hồ...
 
                       TỊNH BÌNH
                        (Tây Ninh)

READ MORE - LƯU LY... – Thơ Tịnh Bình

DẤU MÔI... - Thơ Trần Mai Ngân

 



DẤU MÔI...
 
Tìm nhau thăm thẳm nhân gian
Nửa chừng cuộc mộng bẽ bàng bỏ tôi
Ngày xưa vẫn ấm chỗ ngồi
Đưa tay sờ lại dấu môi vẫn còn
 
                          Trần Mai Ngân
                                                       
READ MORE - DẤU MÔI... - Thơ Trần Mai Ngân

HƯƠNG TƯỜNG VY – Thơ Nhật Quang


   


HƯƠNG TƯỜNG VY
 
Ta về, góc phố thầm thì…
Ươm hương thoảng đoá Tường vy đợi chờ
Giọt chiều lãng đãng hồn thơ
Dập dìu muôn sắc mộng mơ…êm đềm
 
Sài Gòn nắng nhạt dịu êm
Chợt cơn mưa thoáng ướt mềm tóc ai?
Nhè nhẹ hạt thấm bờ vai
Còn thơm hương lụa chưa phai một thời
 
Đưa tay nâng cánh hoa tươi
Ơn em đã đến bên đời yêu thương
Gặp nhau trong giấc mộng thường
Ngọt ngào nỗi nhớ…còn vương vấn lòng
 
Ta về ủ ấp hương nồng
Tường vy ngan ngát, thắm hồng trăm năm
Thơm tình xuân ấm nguyệt rằm
Ru em giấc mộng âm thầm…còn say.
 
                                               Nhật Quang
 
..........
 
Tác giả: Nhật Quang
Đc: Q 12 – TP HCM
ĐT: 0975764469

READ MORE - HƯƠNG TƯỜNG VY – Thơ Nhật Quang