Ngày tôi rời quê để đến thành phố mới,
chạy theo mơ ước tự do của mình nó vì ngăn tôi đã khóc hết nước mắt. Cuối cùng
giây phút ấy vẫn là một mình nó ở lại, gánh tất cả những chăm lo mà tôi giao
cho, còn tôi lại chạy theo tiếng gọi ước mơ không ngoảnh lại suốt những tháng
năm dài…
Chúng tôi sinh đôi. Ngay khi tôi vừa
cất tiếng khóc chào đời thì độ mấy phút sau nó cũng đã o e. Từ bé chúng tôi đã
rất khác nhau, tính tôi háo thắng và có đôi phần giống con trai, lại nóng nảy,
trong khi nó lại là một người cẩn thận, chu toàn và ý tứ. Đến độ nhiều khi tôi
còn đùa nó, có lẽ nếu hai đứa hợp lại hẳn sẽ là một người hoàn hảo, vì chia ra
nên bao tính xấu đều đổ cho tôi, còn tốt nhường lại phần nó. Lúc ấy, nó luôn
nói: ”Không phải đâu, em tốt vì em là em của chị.” Kì thực, nó luôn tỏ ra tự
hào khi là em của tôi, vì tuy tôi có phần hơi cộc tính nhưng tôi rất biết phấn
đấu, từ nhỏ tới lớn tôi luôn thích cảm giác có thể vượt hơn người khác nên luôn
nỗ lực hết sức mình, vì thế tôi không chỉ là học sinh giỏi, mà còn được đi thi
các kì thi và được tuyên dương. Nhưng, trong khi nó nói ra hết thì tôi không
bao giờ cho nó biết để có được “tôi“ của ngày hôm đó tất cả là vì nó.
Nhà chúng tôi khi ấy rất nghèo, chỉ
là một căn nhà cấp bốn lợp mái dừa trong một xóm lao động nhỏ. Kí ức sâu sắc của
tôi là ở làng quê nghèo ấy, khi ba mẹ suốt ngày đi làm xa, chỉ có nó là ở cạnh
chăm sóc và che chở cho tôi. Có thể nói, mỗi khi đi xa nhớ về quê mình khi ấy,
kí ức về nó sẽ đọng lại nhiều nhất. Quê hương luôn mang lại cho con người ta cảm
giác thật yên bình. Tôi nhớ những khi nước nổi, phía trước nhà chúng tôi là con
đường đất, bên cạnh là cả một ao rau muống rất to. Khi mưa về, nước từ dưới ruộng
dâng lên, tràn cả lên đường, biết bao nhiêu là cá và cả ốc đều theo đó lên tung
tẩy đầy đường. Lúc ấy, khi trăng bắt đầu lên cao, lũ trẻ chúng tôi sẽ bì bõm lội
nước, tay mang theo những rổ đi vớt cá chốt. Lũ cá chốt bơi nối đuôi nhau thành
đàn năm bảy con, tinh ranh lắm, tụi tôi úp lấy để mới dính được. Tính tôi háu
táu, có những khi “ tát” không được con nào lại chực khóc, thế là có bao nhiêu
cá trong rổ nó cho tôi hết, tôi lại tham về khoe với mẹ vớt được đầy nấu cháo cả
nhà ăn.
Quê hương còn là những khi tôi đi dọc
bờ cát trắng mang cơm cho ngoại ở ngoài cầu chăn lũ vịt. Tôi vốn hay làm việc
đó từ nhỏ nhưng có bận vì quá ham chơi thế nào lại lạc đường. Con đường cát trắng
quen thuộc bỗng chốc thành một điểm không lối ra, đến tối mịt mới mò được về, bận
ấy khi má định đánh tôi vì la cà, nó đã chạy lại ôm tôi khóc rất to không nói
được lời nào tròn vành, chỉ bập bẹ:”Em xin lỗi, em xin lỗi.” Có lẽ nó nghĩ vì
để tôi đi một mình nên tôi lạc…
Những tháng ngày ấu thơ của chúng
tôi gắn liền với những lần đi vớt ốc ngoài ruộng cho lũ vịt ăn, lại khi theo
ngoại đi chạy vịt mệt nghỉ, theo cậu đi chặt lá để dằn dưới ruộng, khi nước lên
cua nhỏ sẽ bò vào. Và từng trang nhật kí của cuộc đời tôi luôn có nó bên cạnh.
Chúng tôi bằng tuổi, sinh đôi nên hiểu ý nhau, nhiều khi tôi bị ba mẹ mắng vì
nghịch, phạt quỳ không cho ngủ, không cho ăn cơm, thể nào nó cũng dành phần, tối
đến lại tuồn ra cho tôi một ít.
Tôi đã từng nghĩ mình rồi sẽ không
bao giờ rời xa miền đất ấy cho đến khi trưởng thành. Càng ngày sự chênh lệch
trong tính cách chúng tôi càng lớn, trong khi tôi bắt đầu muốn đi đến những nơi
khác và muốn một cuộc sống tự do, thỏa
thích viết văn chương, gắn bó với văn chương thì nó lại muốn một cuộc sống an
phận. Nó muốn chăm sóc ba mẹ, ngôi nhà nhỏ và cả những công việc quen thuộc.
Tôi nhớ như in đó là khi chúng tôi vào đại học. Năm ấy gia đình tôi biến cố lớn,
ba mất việc, mẹ đau nặng, việc học đai học trở nên khó khăn, ước mơ của tôi vì
thế đứng ngưỡng chòng chành. Nó đã quyết định nghỉ học, vì khi ấy kinh tế gia
đình chỉ đủ nuôi một người học tiếp cũng đã rất khó. Đó cũng là ước mơ và tương
lại nó, nhưng nó chấp nhận buông bỏ vì tôi.
Sau bận ấy, tôi tốt nghiệp và quyết
định sẽ bỏ lại làng quê nghèo ấy đi tới thành phố khác, một phần vì ước mơ, phần
khác vì ở mãi quê nghèo sẽ không thể có tiền nuôi gia đình. Lúc đó nghĩ lại tôi
thật ích kỉ, tôi để ba mẹ và cả công việc nhà lại cho nó, nhưng cuối cùng điều
tôi nhận được lại là nụ cười chúc tôi thành công của nó. “Em không ngăn chị nữa,
vì em là em của chị…”
Những
tháng năm sau đó tôi ít về, những dòng văn của tôi những kí ức nơi miền quê
nghèo hiện lên mạnh mẽ như nỗi nhớ của tôi. Và cả sự tự trách nên tôi càng
không dám về. Nhất là nó, tôi đã sống một cuộc đời quá ỷ lại vào nó, từ bé đến
lớn nó luôn gánh những việc tôi không thích khiến tôi sống đúng theo ý mình.
Càng xa nó tôi càng nhận ra mình đã sống cuộc đời quá ích kỉ. Định nhấc máy gọi
nó nhưng lại chần chừ, bỗng đầu dây bên kia tiếng nó gọi tới vang lên từng hồi.
Chúng tôi nói nhiều và cũng thật tự nhiên tôi nói ra mình muốn trở về, giây
phút im lặng hồi lâu, và nó cười rất to: "Em biết chứ, thế nên em mới gọi,
vì chị sẽ không chịu nói ra đâu.“. A ra thế, ra nó lại biết được suy nghĩ của
tôi kể cả khi chúng tôi ở cách nhau rất xa. “Vì em là em của chị”, ở miền quê ấy,
luôn có một người đợi tôi trở về.
Tác giả: Lê Hứa Huyền Trân
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định