Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Friday, April 6, 2018

DẠI KHỜ.... - Thơ - Phong Nguyễn

Tác giả Phong Nguyễn.


DẠI KHỜ....
Phong Nguyễn

Tiếng chim...
Tu hú gọi mùa
Chợt hôm qua chị...vườn xưa lại về
Tuyết hoa điểm mái tóc thề
Duyên đem chị giấu... trong tà áo bay

Xưa hương...
bồ kết cay cay
Để em nhớ mãi... cái say nửa chiều
Nụ cười bất chợt nên yêu
Em về.. hát mãi.. khúc nghêu ngao tình

Thương đêm...
Trăng bạc mái đình
Chéo khăn... chị nhốt... cả hình bóng em
Có thật.. là chị.. Đã quên
Cái lần chị hứa... Em nên... mãi chờ...

Bao năm...
Chị cứ giã vờ
Cải ngồng mấy độ... Khạo khờ trổ hoa
Khê giang bến vắng khách qua
Cây đa thuở ấy... Đã già bóng thêm

Cớ chi...
Đợi đến trăng rằm
Dấu chân xưa lại... Về thăm quê buồn
Dây trầu vàng võ thời gian
Hương cau... Đã nhạt bao lần...thở than!!

Hôm nay...
Trời trở nàng bân
Chéo khăn ngày ấy... Cũng ngần nếp mơ
Thôi thì... Cái thuở ... Dại khờ...
Em xin... Trả chị... Cái khờ ngày xưa

18-1-2018. PN

READ MORE - DẠI KHỜ.... - Thơ - Phong Nguyễn

THÁNG TƯ - Thơ - Nguyễn Đại Duẫn



THÁNG TƯ

Hoa  loa kèn khoe sắc gọi hè
Trong trắng, trinh nguyên, tinh khôi óng ả
Ngậm giọt sương treo dịu dàng e lệ
Chúm chím, khiêm nhường nỗi bật long lanh
Những cánh hoa cúc dại mỏng manh
Vàng rực li ti đang cùng rạo rực
Như tình yêu tràn đầy thổn thức
Nồng nàn khao khát độ xuân thì


Tháng tư về  giục gọi nắng hè
Hong cái rét nàng Bân còn sót lại
Chút hương xoan cuối mùa ngai ngái
Hương sữa nồng nàn
Thoảng hương lúa mênh mang
Gió nhẹ bay làn tóc liễu  nhẹ nhàng
Man mác hương cau căng mình tạo quả
Cây bằng lăng trong nắng chiều lả tả
Lá vàng rụng rơi bung nụ tím thơ ngây
Nụ phượng hồng mĩm mĩm từng ngày
Xòe hoa lửa,  ve râm ran tản mạn
Nước mắt trong veo ngày chia tay bè bạn
Chợt nhận ra  thời gian quá trôi nhanh


Ôi! tháng tư khúc giao mùa trong xanh…
Nguyễn Đại Duẫn
Hội VHNT Trường Sơn.
Tiểu khu 5, thị trấn Quán Hàu, huyện Quảng Ninh, tỉnh Quảng Bình.






                                                                             

READ MORE - THÁNG TƯ - Thơ - Nguyễn Đại Duẫn

MÂY MƯA - Thơ - Lê Văn Thanh



MÂY MƯA

Ta nương theo dòng xuôi
Bồng bềnh ra ngàn khơi
Em mây ngàn rong chơi
Ngao du trong bầu trời

Ta cùng em xa xôi
Là dòng sông – mây trôi
Lên non và ra khơi
Thương nhau đành xa vời

Trời sinh ta cùng em
Trùng phùng theo thời gian
Chan hòa nuôi muôn loài
Sinh sôi muôn màu tươi

Thời gian trôi - mây trôi
Làm mưa tuôn nơi nơi
Chung lòng tay trong tay
Song hành cùng vui chơi

2015 - Lê Văn Thanh


READ MORE - MÂY MƯA - Thơ - Lê Văn Thanh

MA TÔI! / DẮT HỒN TẢO MỘ THANH MINH! - Thơ - Như Thị LĐM



MA TÔI!

Theo Làng tảo mộ Thanh minh
Mà nghe hương khói điêu linh lềnh bềnh!
Cô hồn níu gót dợm quanh
Ma phiêu lãng giục chơi nhanh nhớ về…

Mắc chi Kiều phải nhiêu khê
Kết hồn ma nữ kéo lê đoạn trường
Xâu cốt nhục chuỗi tang thương
Cột tình đắm đuối gặm chương đọa đày!

Hồn ta rúc gió giêng hai
Lạnh bòn hớp cháo giữa đài chiêu linh
Thử đưa tay dắt vía mình
Rong chơi nghĩa địa với tinh yêu này

Giá mà còn có mai đây
Dẫu côi cút giữa tháng ngày quạnh hiu
Ma hiền một cõi phiêu diêu
Tung tăng lãm nguyệt hồn tiêu dao ...hề!
Như Thị LĐM




DẮT HỒN TẢO MỘ THANH MINH!

Lạnh thừa tê ngọn thanh minh
Quăng đời ngắc ngoải giữa thinh âm chiều
Mơ hồ sương khói phiêu diêu
Gươm đao quá vãng chống điêu linh về

Nguyện hồn hớp ngụm tào khê
Nương thanh tịnh thủy giữa quê quán này
Thùy dương liễu vẫy- lành thay!
Mắt thương nhìn xuống pháp khai nhiệm huyền

Quán Tự Tại rực chơn nguyên
Cầm năm uẩn thấy một nguồn không hai
Mầm nứt bởi lá tàn phai
Khổ đau-hạnh phúc chính ngay đây mà

Dẫu đang vất vưởng ta bà
Thấy không thêm- bớt về nhà nhẹ tênh
Cưỡi toa dâu bể chòng chành
Nhìn không bẩn- sạch ngọn ngành như nhiên

Trầm luân cũng tại đảo điên
Hành trí  bát nhã giữ yên ổn hồn
Dạo nghĩa địa biết tánh không
Thì cực lạc hiện giữa mông quạnh này
Như Thị-LĐM

(Ảnh Tảo mộ cô hồn hằng năm nhân tiết Thanh Minh ở làng Văn Qũy)
READ MORE - MA TÔI! / DẮT HỒN TẢO MỘ THANH MINH! - Thơ - Như Thị LĐM

ĐÊM BUỒN - Tùy bút - Trương Thị Thanh Tâm



ĐÊM BUỒN
Tùy bút
Trương Thị Thanh Tâm
                





Ngồi một mình giữa không gian tỉnh lặng, tôi thấy lòng mình hiu quạnh, lẻ loi...giờ đã quá nửa đêm, căn phố nghèo cũng ngủ sớm sau một ngày dài mệt mỏi mưu sinh, chỉ còn văng vẳng ngoài xa tiếng động cơ của một chiếc xe gắn máy thỉnh thoảng chạy qua rồi mất hút, khu phố  lại trở về trong im vắng...

Đàn muổi cứ vo ve vang lên bên tai nghe thật mỏi mệt, ai oán, tôi chợt nhớ đến sự tích về con muổi...

Đêm nay bầu trời đầy sao mà trăng thì bơi lội đi đâu chỉ còn một nửa treo lơ lửng giữa vùng trời bao la, nàng trăng nầy đâu có thể nào bạc tình như nàng muổi, hay nàng cua nào đó trong cổ tích, nàng bỏ đi mỗi tháng với nhân tình nào đó chăng! Tôi thầm nghĩ như thế với sự vẽ vời hoang đường để khỏa lấp nỗi buồn đang hiện hữu, gió xào xạc ở hàng chuối phía bên nhà, như thầm thì chia sẻ nỗi buồn thầm kín trong tôi ...

Phải rồi, mệt mỏi hòa lẩn những ngán ngao trong cuộc đời tôi bon chen vì cuộc sống, lẻ loi đơn độc trong tâm hồn mà tới giờ đây tôi cũng chưa từng có một tri âm tri kỷ nào để chia sẻ tâm sự của mình. Tuổi xuân đi qua vội vã, nhường cho tuổi già lừng lững đến, da mồi, răng long, tóc bạc, tôi chợt giật mình...xoè tay đếm đốt, đã sáu sáu năm hiện diện dưới ánh mặt trời nầy, cuộc vui chưa đến được bao lâu, thời đăng quang con gái, cái thời có kẻ đón người đưa chưa được dài, đã lội bơi dòng nước ngược, nỗi khó khăn của gia đình, đã làm tôi hụt hẩng, những giây phút mộng mơ của thời thiếu nữ, cởi bỏ lớp nữ sinh, xếp lại tà áo dài trắng trinh nguyên, để nghiêng vai chia sẻ gánh nặng trong cuộc sống gia đình.

1975 tôi chỉ vừa tròn 18, chưa kịp biết soi gương chải chuốc, tóc còn chưa biết tếch để cài hoa, đã vội vã  đi vào đời sống thực tiển thời đó, thì mộng gì đây, mơ gì đây trong lúc giao thời thuở đó, có, có một cuộc tình, à không có một cuộc tình vừa chớm nở đã vội tan, chỉ lãng đãng trong những giấc mơ, những đêm giật mình tỉnh giấc hình ảnh không trọn vẹn, để nghe con tim đau nhói, một thứ tình cảm đơn phương mà hoài hoài thương nhớ, trong một bối cảnh nào đó không hiểu người ấy có còn nhớ đến tôi không!

Tôi thường tự hỏi mình như thế, câu trả lời chỉ là những dòng nước mắt, đơn phương thì có mối tình nào trọn vẹn...

Chiều càng xuống, đêm càng sâu, thì nỗi nhớ càng quay quắt, nó xoay tròn và ngắt nhéo từng tế bào trong cơ thể tôi, tình yêu có thể mang lại những ngọt ngào, nhưng cũng có thể xót xa đau, nhưng vẫn là cái cảm giác thật tuyệt vời...

Tại sao lại phát sinh cái tình yêu nam nữ đó nhỉ, ông trời rãnh rỗi quá khiến cho người dương gian chúng ta dở khóc , dở cười, một sân khấu cuộc đời giữa bi và lạc, sự thu hút giữa điểm nhấn nào để ta chú ý và thương nhớ luyến lưu, một ánh mắt, nụ cười, một ngoại hình, một bàn tay, một vuốt ve nào đó đã làm ta không thể quên, ôi thượng đế...và ai đó đã se sợi chỉ hồng để buộc, và nợ hay duyên để nhận được những ngọt ngào hay cay đắng, tình yêu cũng chẳng phải là bậc thềm để ta phân cao, thấp, sang nghèo, thế mà ta cứ có những bước chân vấp ngả trong cuộc đời, để giờ đây tôi như ốc mượn hồn, thỉnh thoảng thoát ra và trốn vào cái thế giới mà tự mình bao lại...

CHẤT TÌNH YÊU                 

Tình yêu đâu có tuổi tên
Chỉ cần liếc mắt, nghe tim bồi hồi
Chỉ cần một nụ cười thôi
Chỉ là câu nói trên môi dịu dàng

Tình yêu cũng chẳng phân vân
Con tim hòa nhịp lâng lâng đủ rồi
Đâu cần môi sát bờ môi
Chỉ cần chạm, đã bồi hồi trong tim

Chữ tình dù đắng vẫn say
Vẫn ngây ngất nhớ, quên ngày quên đêm
Chữ tình đâu phải bậc thềm
Phân cao với thấp, phân hèn với sang

Dẫu cho tình biết lỡ làng
Con tim vẫn cứ rộn ràng đắm say
Chữ tình men rượu đắng cay
Vui trong chốc lát, lại buồn năm canh.

Nhưng nói như vậy chứ trên cõi đời nầy không có gì là tuyệt đối, vạn vật đều có thay đổi, trời còn có lúc nắng mưa, rồi thời gian sẽ trôi qua, ta không thể ngược dòng mãi mãi, cũng có lúc ta phải quên một mối tình nào đó, sẽ bạc màu thương nhớ, sẽ phôi phai để đón nhận cái mới, bởi vì nếu cũ còn tồn tại thì cái mới sẽ không đến, như tôi bây giờ đã và đang đón nhận một vầng thái dương đã và đang đến trong tôi, dù hoàn cảnh có thể không tốt, dù tình yêu không trọn vẹn, bởi tôi biết hoàng hôn đã làm phai màu tóc, và đã quay chậm một vòng thì không thể đòi hỏi sự tròn vẹn tuyệt đối được, đời còn được bao nhiêu mà hững hờ không đón nhận…

Trương Thị Thanh Tâm
Mỹ Tho.



READ MORE - ĐÊM BUỒN - Tùy bút - Trương Thị Thanh Tâm

CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ - Thơ - Võ Tấn Hùng

Tác giả Võ Tấn Hùng.


CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ

Mười lăm tuổi vẫn chăn bò,
Giắt theo cây bút ra gò làm thơ.
Đôi dòng lục bát vu vơ,
Nhà bên mất ngủ, ngẩn ngơ nắng chiều?
Vần thơ loạn nhịp tim yêu,
Phập phồng, lơ lửng tiếng tiêu trăng hè
Bao lần hò hẹn triền đê, 
Tóc vương hương bưởi lời thề thuỷ tinh.
Cũng do chuyện của chúng mình,
Cả hai mấy trận lôi đình mẹ cha…
Rời làng cơm áo phương xa,
Nhớ mong day dứt quê nhà bao năm,
Lỡ vương mang phận kén tằm,
Nhả tơ rối rắm thăng trầm gieo neo,
Văn thơ rẻ mạt hơn bèo,
Làm sao tính chuyện bồng đèo nợ duyên?
Rượu be ngày tháng đâm ghiền,
Câu thơ bụi bặm kim tiền lên ngôi
Tình em dang dở một đời,
Âm vang tiếng sóng cuối trời nổi trôi!

Phước Hưng, chiều 29.03.2018.
Võ Tấn Hùng

(Ảnh tác giả Võ Tấn Hùng)
READ MORE - CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ - Thơ - Võ Tấn Hùng

Thơ Tình Lục Bát 2018: TẦM XUÂN 1, 2, 3 - Lê Kim Thượng

Tác giả Lê Kim Thượng


Lê Kim Thượng
Thơ Tình Lục Bát 2018:                   
TẦM  XUÂN  1 - 2 - 3 

1.    

Nắng về đánh thức Tầm Xuân
Ngàn hoa hương sắc bâng khuâng bên đường
Người xưa nhớ nhớ, thương thương
Tơ lòng quấn quýt, vấn vương hẹn thề
Một lòng yêu một miền quê
Bốn mươi năm... Kẻ quay về... già nua...


2.    

Nắng vàng quyện với gió đùa
Chồi non, lộc biếc tươi mùa Xuân sang
Đồng vui, lúa tốt ươm vàng
Em cười trong nắng, dịu dàng, thơ ngây
Trời xanh không một vạt mây
Se se gió lạnh, nhớ ngày tàn Đông
Bốn bề hương thảo thơm nồng
Mùa Xuân vừa chớm, nắng hồng vừa sang
Chiều quê... nắng lụa tơ vàng
Thương thương mây trắng lang thang xa nhà
Võng đưa chao mãi lời ca
“Cái Cò, Cái Vạc...” đồng xa dãi dầu
Gió Xuân bay áo qua cầu
Nắng Xuân xóa hết bóng sầu truân chuyên
Trăm con chim mộng bay chuyền
Ru tôi giấc mộng, hoặc huyền tiếng chim
Tôi chìm vào “Cõi - Lặng - Im”
Ru lòng cho hết nỗi niềm gian truân
Buông trôi cho hết nợ trần
Yên lành giấc ngủ bên sân cuối ngày...
Rượu quê rót cạn đêm say
Sẻ chia những chuyện đắng cay một thời
“Tửu phùng tri kỷ thiên bôi...”
Đếm từng kỷ niệm xa xôi hiện về...


3.

Mang Tình Xuân một miền quê
Tôi về Đất Khách, bốn bề hoàng hôn
Chiều chiều, chớp biển, mưa nguồn
Quanh tôi, mưa đổ sợi buồn xanh xao
Nhớ nhà, nỗi nhớ ngọt ngào
Gửi theo giông bão, bay vào trùng khơi
Ngày qua, điệp khúc rã rời
Nốt Thăng, Nốt Lặng... chơi vơi, eo sèo
Biển Dâu xô đẩy cánh bèo
Thương người xa xứ, phận nghèo long đong
Xuân Hè rồi đến Thu Đông
Bốn mùa mưa nắng vẫn không xao lòng
Đã đành không?... Chắc là không?...
Nhìn về quê cũ ngóng trông ngày ngày
Cửa Sài gió thổi lay lay
Bên thềm có Kẻ rượu say hoang đàng
Cuối đời còn giấc mơ hoang
Nửa mê, nửa tỉnh... bàng hoàng, u minh
Ước gì kết nối ân tình
Buồn vui, sớm tối... Quê - Mình bên nhau...
                              Nha Trang, tháng 4. 2018
                                    LÊ KIM THƯỢNG

Vùng tệp đính kèm
READ MORE - Thơ Tình Lục Bát 2018: TẦM XUÂN 1, 2, 3 - Lê Kim Thượng

QUÁN CÓC / MƯA - Thơ - Ngọc Hùng





QUÁN CÓC

Quán cóc thường ngày vẫn vậy
Lui tới mấy nhóm khách quen
Áo xanh chen màu sẩm, trắng
Đơn sơ trong nắng vỉa hè

Ồn ã chuyện gần, chuyện xa
Kẻ cuộc cờ, người trang báo
Đượm vị cà phê cà pháo
Hương suốt dòng xe lao xao

Quán cóc ngày mưa co ro
Bạt, dù đung đưa sủng nước
Ai đang hứng cơn gió ướt
Lướt thướt bên đời ngược xuôi

Quán cóc như góc hồn quê
Nhấm nháp cà phê- ghế nhựa
Không ngồi lâu lâu thì nhớ
Lại ra quán …gọi thơ về



MƯA

Mặt trời giát bạc trên mái tôn
Ngói toát mồ hôi đỏ
Tường vôi lóa nắng khát vòm me đang đổ bóng xuống đường…
…Bất chợt gió tung
Mây xôn xao về hội
Cơn nắng bốc trên mây cao đùa mưa rớt hột
Ràn rạt, ào ào, xối xả
Những bóng áo dơi xanh, đỏ vội vã trong mờ mịt
Tôn, ngói, tường vôi, con đường hả hê tóe nước
Người vuốt mặt dưới hàng cây ướt sủng
Rồi tạnh!
Mây tảng lờ
Mặt trời cười híp mắt
Nhà cửa, phố xá tinh tươm
Và người, xe lại đầy trên đường…
Mưa, nắng:  chuyện thường của trời
Dòng đời vẫn chảy nhịp đời nắng mưa…

NGỌC HÙNG
hoa_huynh45@yahoo.com 
Phường 7, Tp Mỹ Tho, Tiền Giang.


READ MORE - QUÁN CÓC / MƯA - Thơ - Ngọc Hùng

ÁNH ĐÈN HỘT VỊT - Truyện ngắn - Lê Hứa Huyền Trân



ÁNH ĐÈN HỘT VỊT
Truyện ngắn
Lê Hứa Huyền Trân

            Cứ thi thoảng tôi giành những phút buổi tối của mình tản bộ trên con đường đầy những tán lá me vàng. Những lá me có vị hơi chát, hơi chua chua nếu ta ngậm nó thử nhai nhai chốc chốc thôi rồi. Ánh trăng vàng trở thành người bạn tâm tình của tôi còn những tiếng động khẽ vào buổi đêm bỗng chốc trở thành thanh âm duy nhất của đêm khiến tôi chú ý. Bỗng nhiên hôm nay tôi thả mình vào con đường lạ, cũng là con đường hút xa thăm thẳm với những tán me và đôi ba người qua lại. Ở góc phố, tôi thấy ánh đèn hột vịt leo lét nên rảo bước trở lại. Một chiếc bàn nhỏ, bày đôi ba cái vỏ trứng chất chồng lên nhau, những chiếc kem, và đủ thứ muối tiêu, đặc biệt, đó là ánh đèn hột vịt nhỏ xíu như có cố vặn to hết cỡ cũng chẳng thể bừng lên nổi một góc bàn. Người phụ nữ đang ngồi, những giọt mồ hôi rơi xuống vì đêm hè nóng nực và chiếc quạt nhỏ phe phẩy như đuổi muỗi, như tìm cả chút gió mà theo như tôi thấy nó chẳng đủ làm bay nổi một sợi tóc nào. Tôi thả nhẹ mình xuống chiếc ghế con, cất tiếng chào:
   -Cho con hai trứng nha cô.
   -Ờ ờ hai trứng, con ngồi đó đợi cô chốc.
   Bàn tay người phụ nữ ấy thoăn thoắt múc những quả trứng trong nồi, những quả trứng hãy còn nghi ngút khói, tay kia nhanh chóng múc chút muối tiêu, một chút dưa chua và không quên dằm một trái ớt nhỏ vào chén muối. Khi tay hãy còn chưa ngơi việc cô quay sang nhìn tôi:
   -Đập luôn hay con tự đập?
   -Đập con luôn đi cô.
   Cô nhanh chóng cầm quả trứng dùng sống dao đập nhẹ tách ra làm hai đưa cho tôi. Tôi nhanh chóng đón lấy ăn từng muỗng một.
    -Trứng non quá cô ơi.
    -Ừ trứng non ăn ngon hơn con.
   Rồi cô lại tiếp tục phe phẩy cái quạt cứ như một cái điệu quen thuộc nào đó, dẫu nó chẳng mang lại một kết quả gì. Nhưng bỗng chốc tiếng gió hiu hiu từ cái quạt, tiếng khua muỗng trong chén của tôi và đôi con ve kêu trên những tán lá me, hòa quyện vào nhau tạo thành thanh âm nghe vui tai phết.
   Tôi chợt nhớ về bà tôi với quang gánh trứng vịt mỗi chiều. Cái thuở mà tôi hãy còn nằm nôi nói không ngoa bà đã nuôi cả gia đình bằng cái gánh trứng ấy. Sớm nào bà cũng dậy từ khi con gà trống còn lười biếng chưa chịu buông tiếng gáy, bắt nồi nước sôi lên, luộc những quả trứng hãy còn rất non bà phải “đánh lừa” lũ gà mái mới lấy được. Những trứng ấy giành cho những cô chị trong xóm không có thời gian luộc. Sau đó bà quảy gánh ra chợ, bước đi của bà khoan thai nhẹ nhàng nhưng không ai biết gánh trứng ấy nặng oằn cả vai bà. Cái nặng của trứng dường như chỉ là cái nặng thể xác nhưng cái nặng của miếng cơm manh áo và lũ con, lũ cháu đang nheo nhóc ở nhà mới thực sự khiến đôi vai của bà chưa bao giờ bớt ngơi mệt mỏi. Và khi chiều buông, sau buổi chợ phiên đầy mệt mỏi, chỉ kịp húp vội bát cháo thì khói bếp nhà tôi lửa lại đượm hồng. Bà chuẩn bị quảy gánh ra cây đa đầu làng, ở đó có cái chòi nhỏ của bà trà nước nhường lại cho bà để bán hột vịt lộn. Bà khéo lựa những quả trứng còn non, ăn vào lại thấy bùi mà bổ, con nít cũng thích ăn, ấy thế mà gánh trứng “bà ngoại Khanh” đã theo tôi trong suốt cả những giấc mơ…
   Tôi trả vội tiền vì trời đã về khuya, chào cô chủ hàng lễ phép rồi quay đi tiếp tục dong ruổi trên con đường của mình. Dường như khi tôi đi, cái ánh vàng cũng trở nên hiu hắt hơn gấp bội. Bẵng đi ít lâu có dịp đi đến một con phố khác, cũng ánh đèn hột vịt leo lét, cũng những chiếc vỏ trứng xếp lên nhau, kí ức về bà, kí ức cả về cô chủ giữa đêm khuya hôm ấy đưa tôi trở lại con phố cũ. Vẫn chiếc đèn nhỏ không sáng nổi một góc, nhưng lần này trên chiếc bàn con con đã bắt đầu có vài người khách chứ không vắng tanh nữa.
   -Cho con hai trứng.
   -Cô đập luôn nghen.
   -Dạ, ủa cô nhớ con à?
   -Mầy thiệt…Nhớ chứ, cái con nhỏ ngày nào ngồi ăn trứng mà cứ im thin thít. Làm cô cũng hổng biết nói gì.
   Tôi cười khúc khích. Cô đưa cho tôi chén trứng hết sức dịu dàng. Có đôi trai gái ăn xong bát trứng, nhìn cô, hỏi:
   -Nhiêu cô?
   -Tám ngàn con.
   -Chi mà tám ngàn dữ, ăn có hai trứng.
   -Giờ một trứng bốn ngàn rồi con.
   -Mắc kinh!
   Rồi quay đi, khi tiền còn chưa kịp thối. Lại có cô bé ngồi miên man ăn trứng cô độc giống như tôi bất giác nhìn cô rồi hỏi:
   -Trứng này non ghê cô ơi, hồi nhỏ con sợ ăn nhất là cái con trong đó ấy. Do thấy nó thành hình…sợ sợ…
   Rồi cô bé phì cười bỗng thấy yêu yêu. Lúc cô bé quay đi tay còn vẫy vẫy hẹn hôm sau tới “ủng hộ”. Tôi gọi ly cơm rượu, có bao giờ cơm rượu khiến người ta say đâu, họa chăng trăng thanh giớ mát tôi giả vờ say thế thôi, chứ nghe say vì mấy quả trứng âu cũng buồn cười. Có bát xích lô ghé vào ngồi hút điếu thuốc , nói chuyện vài câu rồi lại quảy đi với những gánh xe đêm. Tôi buông câu:
   -Bác ấy không ăn gì hết sao cô?
   Ổng chả bao giờ ăn đâu con, có thì vào ngồi nói chuyện đôi ba câu cho qua đêm mà thôi.
   -Tôi lại cúi xuống chìm trong những nghĩ suy vẩn vơ. Cái ranh giới giữa xấu và tốt bỗng chốc hiện lên tất cả dường như chỉ trong một đêm và cái cách hành xư của con người vô tình để lại dư âm trong lòng những người đón nhận nó. Đêm nay, như cô, có lẽ cái câu “mắc kinh” đã ít nhiều tạo cho cô nỗi buồn từ trong ánh mắt. Người bán buôn lúc nào cũng “chiếu lòng khách đến”, dường như họ mặc định phải đón nhận đủ mọi loại ý kiến. Cái cô bé ấy, khi giây phút cô bé nói chuyện với cô, tôi thấy nỗi buồn của cô tan biến, có lẽ vì có được người khách biết trân trọng mình, sẽ thấy điều gì đó vui vui. Và đôi khi người bán buôn không cần tìm niềm vui từ những đồng tiền họ kiếm ra, chỉ đôi khi có ai đó chịu lắng nghe, chịu nói chuyện, tạt qua như bác xích lô khiến họ bớt cô đơn, họ cũng đã thấy vui lắm rồi. Niềm vui mà, tự tạo.
   -Lại hôm sau nữa, tôi tiếp tục rảo bước về con phố ấy khi trời bắt đầu trở lạnh. Có cô bé đang giúp cô chủ đun nồi nước cho kip sôi. Có lẽ tôi tới hãy còn sớm quá. Cô thấy tôi liền nói với:
   -Đợi trứng nóng thêm tí con ơi. Gớm trời lạnh phết.
   -Cô bé nhỏ đang ngồi soi mắt mình dưới ánh đèn nhỏ con con, thi thoảng xua ruổi
   Cho chúng khỏi bâu vào gánh hàng của mẹ.  Tôi nhấp ngụm nước hỏi nhỏ:
   -Bé này là?
   -Con cô đấy, năm nay lớp 8 rồi. Thảo lắm, hôm nào cũng bán với cô tới 9h rồi mới về đấy.
   Đứa nhỏ bỗng quay sang:
   -Con còn muốn ở với mẹ lâu hơn nữa cơ.
   Cô mắng yêu:
   -Thôi đi chị, tinh tướng, cho tôi gánh trứng gánh cả chị về à?
   Rồi hai mẹ con cười tít mắt. Ánh đèn hột vịt hôm ấy tự nhiên sáng hơn mọi ngày, sáng soi cả lòng tôi nữa. Dẫu cuộc sống với cô có lẽ hãy còn nhiều chông gai và khó khăn, dẫu có thể đôi lúc những vị khách hàng khó tính có thể khiến cô mang nỗi buồn điều gì đó trong lòng nhưng chẳng hiểu sao, như một phép màu nhiệm, tôi chợt tin rằng cô sẽ vượt qua tât cả. Ánh đèn hột vịt như một thứ ánh sáng của niềm tin, nó đưa tôi quay về thời bé thơ yêu dấu trong vòng tay bà, lại còn khiến cho tôi nhìn thấy, dẫu chỉ ít thôi khoảnh khắc gia đình hạnh phúc và giá trị của hai tiếng “gia đình”, thứ ánh sáng ấy, nó thật ấm nồng.           

Tác giả: Lê Hứa Huyền Trân,
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định.
phongtruongtu201@gmail.com


READ MORE - ÁNH ĐÈN HỘT VỊT - Truyện ngắn - Lê Hứa Huyền Trân