Đông giơ chân đạp phăng mùa thu
Rét mướt lao về vả vào mặt
thành phố
Gió phũ phàng lật tung từng
lối nhỏ
Những ô cửa nép mình trong
lặng im
Con mèo hoang thu nanh vuốt lim
dim
Mặc tiếng bạn tình rỉ rên
thảm thiết
Ánh đèn phả sắc màu mỏi mệt
Xuống vỉa hè hoang xác lá ngập
đầy.
Cô gái giang hồ run run đưa tay
Khép tà áo...
đi về con ngõ vắng
Thời gian lặng lẽ lập trình những
vết hằn số phận...
Tôi lê chân qua từng mạch máu lòng
tôi
Âm thầm nhặt những mảnh xương tàn
hi vọng
Những tiếng đời đồng vọng
Đã nằm im hơi trong những chiếc
quan tài...
TIỀM THỨC
Tôi oằn mình vượt qua mùa bão
tố
Đường trần bao phen bồi lở
Niềm vui mỏng manh buồn ngập
lụt xuân thì
Những cuộc gặp gỡ những
chuyến phân ly
Người nhẹ nhàng phủi bàn tay
quên lãng
Chỉ mình tôi quắt quay trong
miền nhớ
Tiềm thức vật vờ bao vỡ vụn
chờ mong
Tôi miệt mài đi về phía long
đong
Dòng sông chiều con nước sầu
chảy ngược
Hai bàn tay đan dày trầy xước
Quờ quạng tìm hơi hám bình
yên
Ba mươi năm giữa chốn đảo điên
Trong cơn mơ luôn thèm tiếng cha
cười
Giọt cay đắng gieo vào đêm
trầm lắng
Ngậm ngùi ôm những sợi gió
mồ côi
Khắc khoải tôi lao về phía
tuổi thơ
Tháng mười mưa tạt nghiêng
vành nón mẹ
Gánh cơ cầu lệch bờ vai tần
tảo
Đôi chân gầy bấm nát quãng
đường đê
Ba mươi năm còn mắc nợ câu thề
Gió bụi cõi đời vắt bóp đam
mê
Vần thơ dài như nỗi nhớ xa quê
Mài mòn tâm tư những đêm không
ngủ
Chập choạng tôi đi về phía bơ
vơ
Âm thầm gom những tháng năm
lầm lỡ
Chiều cuối thu ai thả niềm trở
trăn vào gió
Để tôi lạc loài giữa dấu chân
tôi.
Trương Đình Phượng
Nghệ An
Điện thoại: 0984387485
phuongtd217984@gmail.com