Nhà thơ Lê Thanh Hùng |
Trả nợ cho người
Trút hết tình, trong cơn mê
loang tan. Mộng mị, vụng về đôi tay
lướng vướng. Chiều, vệt nắng lay
dấu chân hoang, tưởng. Bóng ngày chìm sâu,
trong bến thời gian. Cũ nhàu,
quẩn quanh ký ức ngọt ngào. Trôi xa,
tìm đâu năm tháng mượt mà.
Chỉ còn đọng lại dư ba sóng tình.
Chìm trôi mộng cũ linh đinh
trống vắng. Tự huyễn hoặc mình, lẻ loi
tĩnh lặng. Không gian u hoài
lay lất biện minh. Loay hoay bến đời
tháng ngày trĩu nặng. Hoài hơi,
một mình nuối tiếc, lạc thời. Buông trôi …
Đường về Hoà Thắng hôm nay
Nắng đã lên rồi trên chiến khu xưa
Nghiêng dạt đất đồi, rừng Khu Lê xanh sắc lá
Bao thế hệ giữ gìn, để cho một tầm nhìn bứt phá
Thay đổi những cuộc người, nám nắng vàng mưa
Con đường xưa, đi đánh giặc chống càn…
để lại Dốc Hầm trên đường Xe Lương, của những người mở đất
tuổi trẻ Bắc Bình tiếp nối phát tuyến lu lèn, người người tất bật
cát chảy nhoè mờ những vết chân trâu, mùa hanh khô nắng xối chang chang…
Cho bây giờ em đi, đường rộng mở phẳng lì
Gió lộng đất trời, tràm lá kim hực vàng hoa tươi mới
Trên cát giồng cằn khô, bao đời mong đợi
Bơm nước tưới thanh long mà lòng còn bán tín bán nghi…
Thương những người đi cặm cụi vá rừng, dặm lại màu xanh
Rừng khép tán bên lối mòn quanh quất
Lấp loá nắng, bầy ong bay lấy mật
Rạng vỡ tiếng cười em, trong nắng mới yên lành
Xa lắm rồi những bữa cháo, bữa khoai
Bao nhiêu chuyện đã trở thành dĩ vãng
Cùng đất nước, quê hương Khu Lê chuyển mình tươi sáng
Bốn mươi năm, biết bao nỗi quan hoài…
Cánh điện gió vẽ lên trời xanh chiếc chong chóng tuổi thơ
Khu du lịch trẻ trung, hồn nhiên tiếng em cười toả nắng
Biển biếc xanh xa, chiều trong phẳng lặng
Nhưng vẫn cảnh giác lòng ai, đang bỏ bến xa bờ…
I/23
Nhẹ nhàng thôi, một vạt nắng mong manh
Trước khoảnh sân nhà em, rơi lấp lánh
Khép chặt tuổi năm mươi trong chiều nghiêng sắc lạnh
Tiếng chuông gió khua lanh canh, như trêu của để dành
Em ngoảnh mặt, nhoẻn cười dường như vội lắm
Tóc xoã lưng chừng… còn rờ rỡ óng xanh
Đường về mỗi chiều, chân lại vướng cỏ may
Sao không vá lành một đoạn tình dang dỡ?
Em tỉ mẩn gỡ từng nắm cỏ
Đã có sợi nào rơi lọt kẽ tay
Hoang mang bước, chiều nghiêng nắng cạn
Em đắn đo, nhẩm đếm dấu ngày…
Mình đã gìa thật rồi
Khi không thể làm được những điều mơ ước nữa
Chỉ lấy ước mơ này thực hiện ước mơ khác mà thôi
Chợt nhớ, chợt quên những lời đoan hứa
Khoả lấp nhịp đời bằng tiếng vọng ngày xưa…
Giận dỗi quanh co, sau một cuộc đôi hồi
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
thanhhungmtbb@yahoo.com.vn
No comments:
Post a Comment