Tác giả Lê Hứa Huyền Trân |
HƯƠNG THU
Lê Hứa Huyền Trân
(Tặng cậu T của tôi)
Tôi rất ít khi viết về
cậu. Cứ giống như có một thói quen cố hữu khó bỏ là thích giữ những thứ quan
trọng đặc biệt cho riêng mình. Bởi thế cậu hay bảo tôi ích kỉ, nhưng là kiểu
ích kỉ rất dễ thương, rất con nít. Tự nhiên hôm nay tôi lại muốn viết về cậu,
viết khi mùa thu đang đưa đẩy những hương thơm đầu tiên, và cậu đã ở cạnh tôi
kể cho tôi nghe về mối tình rất đẹp của cậu trong những mùa thu đong đầy nắng
ấy.
Cậu chỉ lớn hơn tôi vài
tuổi, cậu là con út của ông bà nên được cưng lắm, tuy nhiên cậu lại có cái vẻ
già trước tuổi, từng hành động của cậu đều như được suy nghĩ rất kĩ để mang
trong mình một giá trị nào đó. Tôi còn nhớ khi tôi bước vào cấp hai thì biến cố
gia đình xảy ra, thế là cả nhà tôi chuyển về quê ngoại. Tôi học tiếp cấp hai ở
đây. Cậu khi ấy “đại ca” lắm, lúc ấy đã lớp 9 rồi, thế mà cứ qua lớp tôi
rồi chỉ chỏ: "Cháu tao đấy, đừng có ai ăn hiếp nó.” Thế mà có ai tin đâu, toàn
ghẹo chúng tôi là tình nhân của nhau, bởi tôi mới chuyển về, chưa ai biết tôi
là con cháu của ai cả. Những lúc ấy cậu lại quệt mũi phì cười: "Là người yêu
hay là cháu tao thì chúng mày cũng không được ăn hiếp nó, không tao bắt chúng
mày trói hết vào tổ kiến cả lũ.” Thế là đám bạn mới của tôi phì cười, cậu cũng
bật cười rồi chạy bay về lớp. Cũng nhờ như thế mà tôi dễ chơi với đám bạn trong
lớp hơn, vì tôi vốn là cô bé nhút nhát không dám gợi chuyện, nên khi cậu làm
cho “lễ ra mắt” của tôi trở nên “hoành tráng” như thế thì bạn học bắt đầu chú ý
tới tôi hơn và gợi chuyện với tôi.
Cậu hay bày tôi những
trò chơi rất dân dã, như cứ tới mùa gặt, khi người ta bắt đầu gặt lúa, nhưng
lúa vẫn vương vãi đầy cánh đồng, mấy mụ vịt thi nhau ăn cho béo no béo núc, cậu
è cổ rượt chúng nó chạy, thế là chúng nó tung cánh vẫy đạp đủ kiểu lạch bà lạch
bạch chạy trông rất buồn cười. Hay có khi tôi đang ăn cơm, cậu bắt tôi ăn thật
nhanh rồi kéo tôi chạy bay ra đồng, vạch cỏ vạch lá bắt châu chấu cào cào về
chiên mặn, mỗi đũa là một con ăn với cơm nóng cứ phải nói là bá cháy. Ban đầu
tôi không ăn được vì thấy…ghê ghê, nhưng cậu lại so sánh chúng với những con cá
cơm khô săn của mẹ vì biết đó là thứ tôi thích nhất thế tôi mới ăn, và thích mê
tới tận giờ.
Cậu rất chú ý tới sở
thích của tôi. Cũng bởi tôi mới chuyển về quê nên có nhiều cái tôi còn bỡ ngỡ,
trong nhà lại toàn người lớn nên tôi cũng khó nói chuyện, thế là cậu tìm mọi
cách gợi chuyện bày tôi những trò chơi, mà sau này mỗi khi tôi hỏi cậu lại
bảo: "Thế không phải cháu thích những người đông trang lứa à? Cậu cũng sàng sàng
cháu chứ mấy.” Cậu biết tôi thích văn nên cứ cố gợi cho tôi đủ chuyện văn
chương trên trời dưới đất, có lần hai cậu cháu ngồi nói chuyện cậu nhìn trời và
bảo: "Sang mùa thu rồi đấy.” Tôi vặn ngược: "Cậu mà cũng chú ý tới mùa à? Tưởng
cậu chỉ quan tâm hai mùa mưa nắng.” Cậu cốc đầu tôi cái nhẹ: "Cậu mày cũng lãng
mạn lắm đấy.” Rồi hai đứa phì cười.
Rồi mấy năm cũng trôi
qua, khi tôi bước vào cấp ba cũng là lúc cậu bận bịu sách vở chuẩn bị lên phố
thi đại học. Tự nhiên có lần đi trên con đường làng về tôi bắt gặp cậu đứng nói
chuyện với một cô gái, cậu nở nụ cưởi rất tinh khôi. Về tôi gặng hỏi mãi, cậu
chỉ cười: “Đó là bạn, tên cô ấy là Thu. Bạn từ hồi nhỏ của cậu đấy, từ hồi hai
đứa còn để chỏm cơ.” Rồi cậu kể cho tôi nghe về cô bạn mang cái tên của cái
mùa mà cậu thích ấy. Tôi còn nhớ cậu hay nhắc về một cô bé cậu đã gặp bên gốc
hoa sữa… “Ngày đó cậu còn bé lắm, còn đang đi chăn trâu ở cánh đồng đầu làng,
thì có mùi hương sực nức thổi lại. Mùi hoa ấy gắt lắm khiến cậu khó chịu, tò mò
nên cậu đi tìm cho kì được, thì cậu thấy một cô bé đứng cạnh cây hoa sữa, đang
cố hít lấy hít để mùi hương hoa ấy, cậu bèn hỏi: "Cậu không thấy nó có mùi gắt
quá à?” thì cô bé ấy đáp: "Tớ thích mùi hương của nó, nó thơm một cách đầy
mạnh mẽ,” cậu thấy cô bé ấy thú vị thế là kết thân từ đó.” Cậu còn kể nhiều,
nhiều nữa về những lần đi chơi của hai người, về loài hoa khi nhắc tới mùa thu
là người ta hay nhớ về ấy… Bất giác tôi hỏi: "Cậu yêu mùa thu vì đó là mùa thu
hay đó là tên người con gái ấy?” cậu chỉ cười bâng quơ…
Cậu lên đại học xa nhà
làm tôi thấy nhớ. Có thể nói giờ ở quê tôi cũng bắt đầu có nhiều bạn hơn nhưng
cậu vẫn như người tri kỉ đã đi cùng tôi một quãng thời gian rất dài. Những cánh
thư vẫn đi về đều đặn làm tôi biết cậu ở đất người như thế nào. Bẵng đi ít năm,
một hôm đi về nhà tôi nghe tiếng ông ngoại quát mắng rất dữ: "Mày cút! Ai cũng
được, không phải là nó.” Theo đó là cậu lầm lũi bước ra sân, mấy năm mới gặp
lại tôi muốn kéo cậu trò chuyện nhưng cậu chỉ cười và bước đi rất nhanh. Tôi
không còn gặp cậu nữa. Cậu muốn cưới cô gái tên Thu ấy, nhưng vì mối quan hệ
rất xấu của những đấng sinh thành nên ông ngoại nhất quyết không cho lại còn
đuổi cậu ra khỏi nhà. Sau này thi thoảng tôi vẫn nghe mẹ ngồi trách ngoại: "Sao
ba lại vì chuyện đẩu đâu mà nỡ để thằng Út đi như thế, có đáng không,” nhưng
ngoại không nói gì. Tôi biết cậu đi nhưng vẫn thương ngoại lắm, đi làm gửi tiền
về miết nhưng nhờ mẹ đưa và nhờ mẹ giấu.
Tôi tốt nghiệp đại học
thì cậu về. Ông vừa thấy cậu định quơ gậy chống lên đánh, cậu không đỡ nhưng
khi nhìn phía sau cậu thấy có cô gái ôm trên tay đứa nhỏ chợt khựng lại quay vô
trong. Mẹ và bà ngoại chạy ra ôm cậu xuýt xoa…Thế là cậu về, tôi bế đứa bé có
tên cái tên rất đẹp: Hương Thu, thi thoảng thấy tôi bế, ông cũng có nhìn, tôi
dúi đứa trẻ vào tay ông, ông cũng ra vẻ nhưng khi thấy nó vuốt chùm râu bạc ông
lại cười chòm râu rung rung..
Tự nhiên tôi nghĩ đến
khi nào thì tôi sẽ lại có mối tình như cậu nhỉ? Mối tình được bắt đầu từ chớm
thu sang, bởi một mùi hương thu vấn vít rất nồng. Mối tình sâu đậm, nhưng tôi
sẽ không đủ can đảm yêu hết mình như cậu đâu, yêu và làm tất cả cho người mình
yêu, tôi ngưỡng mộ mối tình mùa thu ấy…
Tác giả : Lê Hứa
Huyền Trân
Hội viên Hội VHNT Tỉnh
Bình Định
No comments:
Post a Comment